Còn chưa đi xa lắm, nhiều người từ phía trước chạy như bay đến, đứng đầu là gia chủ Lã gia, Lã Lương
Lã Lương mặc áo dài màu xanh, thân hình cao ráo, có hai đoạn râu ngắn trên khóe miệng, có vẽ tinh anh nho nhã, đôi mắt nhỏ dài nhưng luôn tỏa ra
hào quang cơ trí
Ấn tượng đầu tiên đối với người này là sự khôn khéo, ấn tượng thứ hai vẫn là khôn khéo
Y từ bên trong đi nhanh tới, sắc mặt vô cùng mừng rỡ, miệng cười ha hả, cấp tốc đi tới trước mặt Thu Ức Mộng khom mình thi lễ:
- Thu tiểu thư đại giá quang lâm, là vinh dự cho kẻ hèn Lã gia này!
Tuy rằng y là gia chủ, nhưng Lã gia cũng là Thu gia dẫn lên, mà thân phận
Thu Ức Mộng ở Thu gia cũng không thấp, cho nên lúc Lã Lương nhìn thấy
Thu Ức Mộng cũng không dám qua loa sơ suất.
Hơn nữa, cho tới bây
giờ đều là Lã gia lên Trung Đô thăm hỏi Thu gia, dòng chính Thu gia lần
đầu đến Lã gia bọn họ, nhất thời Lã Lương vừa vui mừng vừa ngạc nhiên,
nên lấy đại lễ đối đãi.
Thu Ức Mộng hào phóng cười:
- Biểu thúc khách khí, đi ngang qua nơi này, qua đây nghỉ chân chút, sẽ không quấy rầy các ngươi chứ?
Lã Lương vội vàng xua tay:
- Làm sao lại như vậy? Đại điệt nữ có thể tới, là vinh hạnh Lã gia ta,
trên dưới Lã gia sẽ quét dọn giường chiếu đón chào, làm sao lại là quấy
rầy?
Thu Ức Mộng xưng hô một tiếng biểu thúc thân thiết, khiến Lã Lương vô cùng vui vẻ, thầm nhủ không uổng công mình hàng năm bôn ba ở
Trung Đô. Hiện giờ mối quan hệ với Thu gia cũng coi như đã bền chắc rồi
Dăm ba câu nói chuyện, quan hệ giữa hai người liền thân mật lên rất nhiều,
cao tầng Lã gia phía sau Lã Lương đều tươi cười, đều tiến lên thi lễ
Hàn huyên một hồi, Lã Lương mới nghiêm sắc mặt, ngưng trọng nhìn thoáng qua hai vị huyết thị, lại nhìn Dương Khai, nghiêm nghị hỏi:
- Đại điệt nữ, vị công tử này là…
Nhãn lực Lã Lương không tầm thường, có thể nhìn ra thân phận Dương Khai
không thấp, nếu không sẽ không có hai cao thủ Thần Du Cảnh đi theo phía
sau
Thu Ức Mộng hé miệng cười cũng không đáp lại, chỉ đưa tay chỉ bầu trời
Vừa lúc này, một tiếng Ưng gáy truyền đến, mọi người trong Lã gia ngẩng đầu nhìn lên, trong phút chốc, Lã Lương liền hiểu rõ thân phận của Dương
Khai
Lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Hóa ra là Dương công tử!
- Lã gia chủ!
Dương Khai thần sắc thản nhiên, chắp tay chào hỏi.
Tất cả các cao tầng khác của Lã gia sợ hãi cả kinh, âm thầm đánh giá Dương Khai.
Dương Khai triệu tập các công tử dòng chính tán lạc bên ngoài, Ngân Huyết Kim Vũ Ưng gáy kêu vang vọng cả Đại Hán, cao thủ Huyết Thị Đường liên tiếp
xuất hiện, chuyện này Lã gia sao lại không biết?
Nhưng không ngờ lúc này có thể gặp một vị Dương gia công tử
Cẩn thận đánh giá, rõ ràng phát hiện người trẻ tuổi trước mắt này ánh mắt
trầm ổn, thần sắc kiên nghị, vẻ mặt thản nhiên. Mặc dù nhìn không ra có
gì đặc biệt, nhưng lại có phong thái của công tử đại thế gia, lập tức
cũng thầm rùng mình, biết người xuất thân từ Dương gia không ai dễ đối
phó
Lã Lương lại cười ha hả, nghiêng người giơ tay ra hiệu, nói:
- Đại điệt nữ, Dương công tử, mời vào trong, mời vào trong
Vừa tiếp đón vừa nói với người phía sau:
- Đi chuẩn bị rượu và thức ăn hảo hạng, hôm nay hai vị khách quý đến, đây là vinh hạnh của Lã gia ta, tuyệt đối không thể chậm trễ.
- Vâng!
Thu Ức Mộng khẽ mỉm cười, kéo Lạc Tiểu Mạn đi vào phía trong, Dương Khai cũng không nhanh không chậm theo sát.
Trong đại điện Lã gia, bày đầy đủ loại mỹ vị, hoa quả quý hiếm rực rỡ muôn
màu, từng bình từng bình rượu ngon được bọn thị nữ xinh đẹp mang ra
Không khí trong điện náo nhiệt, mọi người nâng ly cạn chén, vô cùng vui nhộn
Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn hai người là nữ tử, đương nhiên không nên uống
rượu. Lã Lương hiển nhiên e dè đến điểm này, cố ý chuẩn bị cho họ rượu
trái cây Lã gia độc chế, mùi thơm ngát hợp lòng người, cũng sẽ không bị
say.
Hai nàng cũng uống nhiệt tình.
Thân phận Dương Khai
khác biệt. Tuy là nam tử, nhưng cũng không ai dám để hắn uống nhiều,
phần đông cao tầng Lã gia tiến đến mời rượu đều là tự mình uống cạn hết
một hơi, để Dương Khai tùy ý
Đãi ngộ dành cho Đường Vũ Tiên với Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn giống nhau, đều là rượu trái cây
Duy chỉ có Đồ Phong, uống đến hào khí vạn trượng.
Y là Dương gia huyết thị, trước mặt những người Lã gia này, địa vị của y cũng tương đối cao.
Thần sắc các vị cao tầng Lã gia đều hưng phấn, liên tiếp nâng chén với Đồ Phong
Đồ Phong ngồi phía dưới Dương Khai, không nhúc nhích, có người đến mời
rượu, cũng là uống một hơi cạn sạch, hào sảng đến cực điểm, khiến không
khí náo nhiệt hơn
Những người Lã gia ở đây, trong vòng ngàn dặm
đều là thế lực hùng mạnh, nhưng trước mặt Dương gia huyết thị lại chẳng
là cái gì, hạ thấp thái độ và tư thế vô cùng.
Lúc trước, bọn họ
cũng chỉ là nghe qua đại danh huyết thị, chưa bao giờ thấy tận mắt. Hiện giờ xuất hiện hại vị, tự nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng
Cách giao tiếp của Lã Lương không phải là hư danh, tài ăn nói đó là nhất đẳng
xuất chúng, trong lời nói có tán dương thổi phồng, nhưng lại làm cho
người ta nghe không ra dấu vết nịnh hót, càng khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Rượu quá ba tuần, tất cả mọi người ngạc nhiên phát
hiện, vị công tử Dương Khai này dường như không ngang ngược như trong
lời đồn, mà cư xử cực kì thân mật, điều này không khỏi làm đám người Lã
gia ngạc nhiên
Nếu Thu Ức Mộng không nói Dương Khai là Dương gia công tử, nếu thân phận hai vị huyết thị không phải giả, Lã Lương chỉ sợ sẽ hoài nghi rốt cuộc người này có phải là công tử Dương gia không
- Biểu thúc, đi đường mệt nhọc, ta cùng tiểu Mạn đi nghỉ trước, các ngươi cứ tự nhiên!
Ăn uống một hồi, Thu Ức Mộng cảm thấy có chút vô vị, liền đứng dậy nói một câu.
- Người đâu!
Lã Lương khẩn trương nói một tiếng, lập tức liền có hai nha hoàn xinh đẹp chậm rãi bước vào,
- Dẫn hai vị tiểu thư đi sương phòng nghỉ ngơi!
- Vâng!
Sau khi hai nha hoàn dẫn Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn rời đi, tiệc rượu tiếp tục.
Có một vị cao tầng Lã gia bỗng nhiên mỉm cười thâm ý sâu xa. Nói:
- Gia chủ, chỉ có điều uống rượu như vậy cũng là không thú vị, không ngại gọi người đến giúp vui?
Lã Lương nghe xong khẽ gật đầu, nói:
- Đúng rồi, ta thật là sơ suất
Vừa nói, vừa giơ tay vỗ vỗ.
Chợt, liền có một đám các cô nương ăn mặc cực kì mát mẻ, hát hay múa giỏi đi ra
Hiển nhiên là bên ngoài đã sớm chuẩn bị, chỉ đợi Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn rời khỏi liền có thể ra trận.
Những cô gái này mỗi người đều xinh đẹp như hoa, trên người sa mỏng, eo thon, xinh đẹp, hai cánh tay trắng ngần, đùi thon dài đều lộ ra ngoài
Bốn phía chiêng trống trỗi lên, diễn tấu nhạc khí vang lên.
Các cô gái trẻ đẹp khom người thi lễ bốn phía, trong tiết tấu của thanh
nhạc nhạc, khóe miệng mỉm cười, vũ động cánh tay yêu tuyết, vừa múa vừa
hát.
Dáng người thướt tha, quay vòng xê dịch vào giữa, từng cảnh xuân mê đắm lòng người hiện ra.
Những nữ nhân này không ngừng ném ánh mắt quyến rũ về phía đám người Dương
Khai, làm bộ lấy lòng, mỗi người đều làm vẻ thẹn thùng, ngây ngô động
lòng người.
Đường Vũ Tiên không khỏi hừ nhẹ một tiếng.
Tuy rằng nàng không thích nhìn những cảnh này, nhưng hiểu được dụng ý của
Lã lương, lập tức cũng lặng lẽ dụng tâm, len lén điều tra phản ứng của
Dương Khai.
Đồ Phong không kiêng nể gì nhìn ngắm, vết sẹo trên khuôn mặt cơ hồ càng trở nên dữ tợn.
Ngược lại là Dương Khai vẻ mặt thản nhiên, truy trong ánh mắt có ý thưởng
thức, đôi mắt cũng đang lưu chuyển không ngừng trên cơ thể của những nữ
nhân kia, nhưng không hề có chút tia dâm dục nào, thản nhiên đến cực
điểm. Mặc dù là những cô gái kia múa trước mặt hắn, tư thế lẳng lơ nhìn
hắn, hắn cũng không có phản ứnggì lớn lắm.
Nhìn thấy điểm này, tất cả mọi người đang ngồi không khỏi âm thầm kinh hãi.
Người trẻ tuổi, nhất là nam tử trẻ tuổi, thích mỹ nữ là chuyện đương nhiên.
Các vị cao tầng Lã gia đang ngồi đây ai là không có thời trẻ tuổi? Lúc
trẻ như Dương Khai, bọn họ hận không thể đem mỹ nữ khắp thiên hạ đến bên giường của mình, chậm rãi thưởng thức mĩ vị.
Chỉ khi tuổi lớn chút nữa, tâm tính thay đổi, mới có thể đuổi theo mục tiêu cao sùng hơn
Lã Lương cũng là có ý mượn cơ hội này tìm hiểu sở thích của Dương Khai, xem hắn có phải là kẻ háo sắc không?
Nhưng không ngờ, đối mặt với sự hấp dẫn này hắn lại thản nhiên, cũng không có biểu hiện gì quá động lòng
Vị công tử Dương gia này, có chút... bất thường
Đứng trước sự hấp dẫn có thể giữ lòng, còn trẻ như vậy mà nghị lực kinh người. Chỉ cần có nghị lực, có thể thành đại sự.
Trong phút chốc, Lã Lương trong lòng liền có chút tính toán, âm thầm gật đầu
Đường Vũ Tiên cũng là sán mắt, kinh ngạc đến cực điểm
Hàng năm sống ở Trung Đô, nàng tự nhiên rõ sắc mặt bộn công tử con nhà quyền thế, đừng nói là tiểu cô nương trẻ tuổi, kể cả nàng, cũng có một số
công tử thể hiện sự hứng thú mãnh liệt, khiến Đường Vũ Tiên có nhiều khi rất phiền.
Biểu hiện lúc này của Dương Khai, không thể nghi ngờ gì nữa khiến Đường Vũ Tiên rất là vui mừng.
Thật không ngờ, những cô gái này tuy xinh đẹp động lòng người nhưng làm sao
có thể sánh với những mĩ nhân mà Dương Khai đã từng gặp qua. Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, Phiến Kinh La, Hồ gia tỷ muội, là những mĩ nhân tuyệt sắc hàng đầu, đều là những mối họa khuynh thành hại nước
Hơn nữa hàng năm chịu biết bao độc hại của Hợp Hoan Công, sớm đã không thể bị sắc đẹp dụ dỗ
Trong thiên hạ, trừ phi Phiến Khinh La tự động hấp dẫn Dương Khai, chi sợ
không có người nào có thề khiến Dương Khai động lòng khi hắn không muốn.
Những cô nương trẻ trung hát hay múa giỏi ở trước mặt Dương Khai chỉ là một bữa ăn sáng.
Không bao lâu, một khúc ca múa xong, Lã Lương mỉm cười phất phất tay, bọn nữ tử trẻ tuổi cung kính thối lui
Lúc các nàng thối lui, tất cả đều ẩn tình nhìn Dương Khai. Dường như cũng
biết thân phận người này cao quý, nếu có thể làm hắn vui, mình cũng có
thể chim sẻ hóa thành phượng hoàng, không cần làm vũ nữ khoe thân của Lã gia rồi
Lã Lương cười lớn:
- Những cô gái này đều là con
cái của những gia đình nghèo khổ quanh đây, Lã gia ta thu nạp nuôi dưỡng từ nhỏ, bồi dưỡng đến nay, mỗi người đều là bạch ngọc không tỳ vết.
Ngày thường chỉ có khách quý lâm môn mới có thể để các nàng múa một
khúc. Dương công tử nếu vui lòng có thể thu một hai người? Mỹ nhân làm
bạn, trong đoạt đích chi chiến cũng có thể thăng quan tiến chức thuận
lợi.
Dương Khai khẽ mỉm cười, chậm rãi lắc đầu
Hai con mắt dài nhỏ lóe tinh quang. Lúc này Lã Lương mới xác định Dương Khai thực
sự không phải là giả bộ, mà là không quan tâm gì đến những cô gái kia
Nếu là có ý, Dương Khai chỉ cần gật nhẹ, Lã Lương nhất định sẽ an bài thỏa đáng.
Một vị cao tầng Lã gia khác Lã Trường Mộc nhân lúc nói:
- Nói đến đoạt đích chi chiến, lão phu cũng nhớ tới chuyện cũ gần hai
mươi năm trước. Đoạt đích chi chiến lần đó có thể nói là thảm thiết vô
cùng
- Đúng vậy
Có người khác phụ họa,
- Bao nhiêu nhà quyền quý yên tiêu vân tán. Đáng tiếc năm dó thực lực Lã gia không đủ, không thể tham gia, không khỏi tiếc nuối