Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2610: Chương 2610: Lại là miểu sát




Ngay lúc Dương Khai và Loan Phượng âm thầm trao đổi, Vũ Nguyên Chính đã bay lên trời, nhào tới như một con Liệp Ưng đang săn mồi, khí thế hung mãnh, ở giữa không trung tung ra một chưởng, trong miệng quát lớn:

- Quỳ xuống cho ta!

Hoa Phi Trần chết, Doãn Nhạc Sinh chết, ngay cả Chung trưởng lão cũng đã chết... Lần này có thể nói Hoàng Huyền Tông đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Vũ Nguyên Chính đang có tâm tư đánh đám người Dương Khai để lập uy, muốn cho thế nhân biết, sát hại người Hoàng Huyền Tông sẽ có kết quả bi thảm như thế nào. Một chưởng tung ra, uy thế của Đế Tôn tam tầng cảnh như một loại thực chất trào ra, trong nháy mắt không gian cũng ngưng đọng, dường như từ trên không rơi xuống không phải là một người mà là một ngọn núi cao.

Rất nhiều đệ tử Hoàng Tuyền Tông phấn chấn nhìn, mong đợi thấy được cảnh đám người Dương Khai quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Mấy chục tên đệ tử Tề Thiên Bảo cũng nhìn với ánh mắt phức tạp, nhất là Tề Hải, không nhịn được trong lòng thở dài một tiếng, hắn biết lần này sợ là Dương Khai chạy trời không khỏi chạy nắng, một khi Dương Khai chết, cho dù Phượng Hoàng Chân Hỏa còn ở trên người hắn, hắn cũng không trông cậy vào có thể mượn được.

Độc Thiên Sương Địa Lâm mà phu nhân mình trúng, chỉ sợ là cũngkhó giải, trong lúc nhất thời trong lòng chua xót không dứt, thầm hận thực lực của mình thấp kém, quá mức vô dụng. Trước mắt bao người, trên mặt Vũ Nguyên Chính liên tục cười lạnh, mà ba người Dương Khai lại như là bị sợ đến choáng váng, tất cả đều đứng tại chỗ, động cũng không dám động.

Mắt thấy một chưởng kia muốn đánh xuống, Loan Phượng bỗng nhiên giơ một ngón tay lên chỉ, động tác tùy ý vô cùng, dường như đang chỉ một con ruồi bọ. Nhưng uy lực của một chỉ này lại làm Vũ Nguyên Chính thay đổi sắc mặt. Khí thế mạnh mẽ Đế Tôn tam tầng cảnh của hắn lại bị một chỉ này đánh bại, khí thế hung mãnh như quả bóng bị xì hơi, lập tức biến mất không còn gì.

Không những thế, chỉ lực phía trước truyền đến khiến người kinh hồn táng đảm như một thanh kiếm sắc bén có sức mạnh vô địch xé rách lực lượng pháp tức và đế nguyên hộ thân quanh người hắn, dễ như trở bàn tay mà đâm vào lòng bàn tay hắn.

- Điều này không có khả năng! Trong lòng Vũ Nguyên Chính hoảng sợ, chấn động mãnh liệt, trong mắt khó nén nổi vẻ khiếp sợ, liều mạng đem một thân tu vi rót vào bàn tay, muốn ngăn cản chỉ lực đang xâm nhập vào trong cơ thể.

Nhưng lúc này, tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo kia không hiểu sao ở trước chỉ lực này lại như một trò đùa, căn bản không có bất cứ tác dụng nào.

- Phốc

Một tiếng vang nhỏ vang lên, máu bắn tung tóe khắp nơi, chỉ lực hung mãnh đập xuống Vũ Nguyên Chính như sấm đánh, lòng bàn tay xuất hiện một lỗ máu to như chiếc đũa lớn, cả người lăn lộn vài vòng, lảo đảo rơi xuống đất, con ngươi run rẩy kịch liệt nhìn Loan Phượng.

Một đám đệ tử Hoàng Huyền Tông đều sợ ngây người. Rất nhiều đệ tử Tề Thiên Bảo cũng đều trợn tròn mắt. Bọn chúng nhìn thấy cái gì? Vũ Nguyên Chính tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh không ngờ lại bị một chỉ lực của một phụ nhân đâm phá lòng bàn tay hơn nữa lại không còn sức đánh trả?

Tất cả mọi người đều bị giật mình, cả sân càng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng tim đập liên tiếp không ngừng truyền ra. Trong thiên hạ này, ai có thể giơ tay lên mà khiến cho Đế Tôn tam tầng cảnh bị thương thành như vây?

- Ngươi ngươi là người nào? Mặt Vũ Nguyên Chính tái nhợt, không phải là do thương thế của hắn nặng đến mức nào, mặc dù chỉ lực kia đâm thủng lòng bàn tay hắn nhưng cũng chỉ là tiểu thương mà thôi, trở về uống đan dược là được, nghỉ ngơi chút thời gian là có thể lành trở lại.

Cùng với thương tích xuất hiện, hắn chính là khiếp sợ. Khiếp sợ thân phận của phụ nhân trước mắt này! Có thể tiện tay khiến hắn bị thương thành như vậy, thân phận của phụ thân này không thể kém được. Sâu trong nội tâm hắn bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ làm người nghe kinh sợ, trên trán mổ hôi lạnh nhỏ giọt, Vũ Nguyên Chính khàn giọng nói:

- Ngươi là Hoa Ảnh đại nhân?

Lời này vừa nói ra, toàn trường náo động. Hoa Ảnh là tên người mà cũng là phong hiệu. Một trong mười đại Đế Tôn Hoa Ảnh Đại Đế. Cũng là vị nữ Đại Đế duy nhất trong mười Đế Tôn, mặc dù người này là nữ nhưng thực lực không hề yếu hơn các Đại Đế khác, vì cả phái nữ Tinh Giới chống lên một mảnh thiên địa, là người mà tất cả nữ võ giả sùng kính.

Khác với U Hồn Đại Đế, Minh Nguyệt Đại Đế sáng lập tông môn, Hoa Ảnh Đại Đế trụ tại Vạn Hoa Cốc, chỉ là vạn hoa cốc này rốt cuộc ở vị trí nào trong Tinh Giới không có ai rõ ràng. 10 đại Đế Tôn, tính tình không giống nhau, có người sáng lập tông môn, sinh sôi nảy nở, có người độc thân đi lại thiên hạ, tiêu dao tự tại, cũng có người ẩn cư núi lớn linh xuyên, không muốn người biết.

Chỉ là danh tiếng của mỗi người bọn họ đều truyền khắp Tinh Giới. Sở dĩ Vũ Nguyên Chính đoán Loan Phượng là Hoa Ảnh Đại Đế cũng không phải là không có nguyên nhân, chủ yếu là thực lực của phụ nhân này vượt xa hắn, hắn đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, vượt qua hắn, không thể nghi ngờ là cấp bậc Đại Đế.

Mà Loan Phượng lại là nữ nhân, rất dễ dàng khiến người khác liên tưởng tới Hoa Ảnh Đại Đế.

- Hoa Ảnh Đại Đế!

Hàng loạt tiếng kinh hô vang lên, mười mấy tên đệ tử Hoàng Tuyền Tông sắc mặt trắng bệch, bắp chân run lên, vẻ mặt như cha mẹ chết. Lần này xong rồi, phó tông chủ đại nhân trêu chọc ai không trêu, không ngờ trêu chọc tới một vị Đại Đế, hơn nữa vừa rồi còn khoác lác bảo người ta quỳ xuống... Nhóm người mình lại khoa trương, vừa rồi lại còn dùng từ ngữ ô uế đi vũ nhục vị đại nhân này.

Lần này làm gì còn mệnh mà sống? Đám người Tề Thiên Bảo lại vẻ mặt nghiêm trọng, mặc dù bọn chúng một mực trầm mặc, nhưng dù sao cũng cùng một chỗ với đám người Hoàng Huyền Tông, trời mới biết vị đại nhân Hoa Ảnh này có thể tính sổ với bọn chúng hay không.

Bên kia, cả người Vũ Nguyên Chính toát mồ hôi lạnh, như nước chảy, trên mặt tràn đầy sợ hãi, run giọng nói:

- Đại nhân, tại hạ có mắt không tròng, không biết đại nhân phượng giá đích thân tới, mong đại nhân thứ tội... Trêu chọc tới Đại Đế, Vũ Nguyên Chính tâm cũng như tro tàn, chỉ là hắn không thể nào nghĩ ra, chỉ một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi Dương Khai, bên cạnh có một nữ Đế Tôn lưỡng tầng cảnh đi theo thì thôi, vì cái gì ngay cả cường giả cấp bậc Đại Đế đều đi theo hắn?

Người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Ghê tởm hơn chính là, chính mình vừa rồi lớn lối như vậy, hắn không ngờ cũng không nói ra, rõ ràng là muốn coi diễn, thật sự là có tâm giết người a.

- Bổn cung không phải Hoa Ảnh, ngươi nhận lầm người! Loan Phượng nhàn nhạt mở miệng nói.

- Không phải Hoa Ảnh đại nhân Vũ Nguyên Chính ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn Loan Phượng, cũng không biết là nhớ ra cái gì, bỗng nhiên thất thanh nói:

- Vậy thì ngươi.... ngươi phải....

Nhưng Loan Phượng lại không có ý cho hắn nói tiếp, lại chỉ tay hướng Vũ Nguyên Chính, chỉ là chỉ lực này không giống với lần trước, vừa nãy chẳng qua là đơn thuần chỉ lực, mà bây giờ một chỉ lực này chợt bắn ra một ngọn lửa đen kịt.

- Diệt Thế Hắc Viêm. Ngươi quả nhiên là Vũ Nguyên Chính sắc mặt biến đổi, rõ ràng đã nhận ra thân phận thật sự của Loan Phượng, hắn có thể đoán được điều này cũng không kỳ quái, dù sao nơi này là xung quanh Cổ Địa, mà trong Cổ Địa lại có có một vị nữ thánh linh

Lúc này gặp được chiêu bài Diệt Thế Hắc Viêm kia, hắn làm sao còn không biết thân phận chân chính của đối phương? Thánh linh Loan Phượng! Vũ Nguyên Chính kinh hãi muốn chết.

Nếu như nói người hắn trêu chọc tới là Hoa Ảnh Đại Đế, vậy hắn khả năng còn có một đường sinh cơ, bởi vì theo như đồn đãi là một vị nữ Đại Đế duy nhất, tính khí của Hoa Ảnh rất tốt, chỉ cần không có làm cái gì quá mức táng tận thiên lương, nàng đều sẽ không làm khó người khác.

Nhưng trêu chọc tới thánh linh Loan Phượng lại không như vậy, mặc dù Loan Phượng không phải hạng người lạm sát kẻ vô tội, nhưng cũng không phải người hiền lành lương thiện gì.

- Đại nhân tha mạng! Vũ Nguyên Chính kiệt lực gào thét, đồng thời cũng thúc giục đế nguyên muốn ngăn cản Diệt Thế Hắc Viêm đang tiến tới.

Loan Phượng không động. Rầm Trong nháy mắt Hắc Viêm tiếp xúc với Vũ Nguyên Chính đã đốt một thân đế nguyên của hắn, trong khoảnh khắc hắn hóa thành một quả cầu lửa màu đen thiêu đốt.

Tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương truyền ra khiến mỗi người nghe thấy cũng không nhịn được trong lòng đập mạnh.

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a... Vũ Nguyên Chính ra sức thúc giục đế nguyên, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể dập tắt được lửa đen trên người, ngược lại càng thúc giục lực lượng, ngọn lửa kia càng thiêu đốt hung mãnh, dường như đế nguyên của hắn là một loại nhiên liệu vậy.

Tiếng gào thét cùng tiếng cầu xin tha thứ rất nhanh biến mất. Bởi vì dưới Diệt Thế Hắc Viêm không gì không đốt được, Vũ Nguyên Chính kiên trì không được thời gian ba hơi thở liền bị đốt thiêu thành tro tàn. Ngay cả nhẫn không gian trên tay hắn cũng hoàn toàn hòa tan. Một mảnh tĩnh mịch!

Lúc trước Chung trưởng lão ra tay với Dương Khai bị một cô gái khí chất lạnh như băng một kiếm miểu sát. Lần này, Vũ Nguyên Chính ra tay với Dương Khai lại bị một cô gái khác một chiêu miểu sát.

Nếu không có tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ không ai dám tin trên đời này sẽ phát sinh chuyện như vậy.

- Phượng phu nhân, lửa của ngươi thật lợi hại. Dương Khai nhìn nhẫn không gian trên tay Vũ Nguyên Chính hòa tan, không nhịn được một trận đau lòng. Dù sao Vũ Nguyên Chính cũng là phó tông chủ Hoàng Huyền Tông, trong nhẫn khắng định có không ít thứ tốt. Nhưng bây giờ bị một đuốc của Loan Phượng đốt rồi, hắn sao có thể không đau lòng?

Loan Phượng mỉm cười nói:

- Ngược lại là thiếp sơ sót, nhưng xin Dương tiên sinh nhìn ở trên lần được không ít thứ tốt, liền tha thứ cho thiếp lần này đi.

Dương Khai khóe miệng giật một cái. Loan Phượng đã nói đến mức này, hắn còn có thể nói cái gì?

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a! Phía trước mười mấy đệ tử Hoàng Tuyền Tông bỗng nhiên đều quỳ xuống, lớn tiếng thét cầu xin tha thứ.

Hôm nay Chung trưởng lão chết, Vũ Nguyên Chính cũng đã chết, bọn họ không có chỗ dựa vững chắc, muốn sống sót, chỉ có thể từ bỏ tự ái và xấu hổ. Trong lúc nhất thời, mười mấy người không ngừng quỳ xuống đất dập đầu, tiếng cầu xin tha thứ liên tiếp.

- Tất cả câm miệng, lại nói nhao nhao giết chết các ngươi! Cơ Dao sắc mặt lạnh lùng, kiều quát một tiếng.

Nàng bị làm phiền có chút đau đầu. Mười mấy người kia quả nhiên không dám nói thêm nữa, chỉ là mỗi tên đều khẩn trương nhìn Loan Phượng, sợ nàng dưới cơn tức giận cho bọn họ đi theo phó tông chủ đại nhân. Phù phù... Lại một người nữa quỳ xuống. Dương Khai quét mắt nhìn, phát hiện người này lại là Tề Hải.

Tề Hải sắc mặt hôi bại, thê lương nói:

- Dương huynh, lần này là lỗi của Tề mỗ, hy vọng sau khi ngươi giết ta có thể bớt tức giận, bỏ qua cho đệ tử Tề Thiên Bảo ta!

- Thiếu bảo chủ! Một đám đệ tử Tề Thiên Bảo cả kinh thất sắc.

- Hừ! Dương Khai nhìn hắn một cái, lại không có phản ứng gì với hắn, chỉ là nhìn một cái phương hướng, lạnh lùng nói:

- Hoàng Tuyền Tông... Xem ra nhất định phải đi một chuyến.

Loan Phượng nhíu mày, nói: -Dương tiên sinh muốn đi Hoàng Tuyền Tông tính sổ với bọn chúng?

Dương Khai gật gật đầu nói: -Tính sổ không tính làm gì, xem thái độ của bọn chúng. Nhưng ta đi Hoàng Huyền Tông là có một chuyện khác muốn mượn trợ bọn chúng. Sau khi nói xong, quay đầu nhìn về phía Loan Phượng nói:

- Phượng phu nhân, làm phiền ngươi đi với ta một chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.