Nơi Dương Khai đáp xuống là một cái đồi đầy đá, chung quanh toàn là
thạch trụ cao chót vót, không thô thì mảnh, thạch trụ cao có thấp có, có cái cao mấy mươi trượng, có cái chỉ cao bằng người, trên mặt đất toàn
là đá vụn và đất cát.
Khẽ khàng cảm thụ một chút, Dương Khai
bỗng kinh ngạc, hắn phát hiện năng lượng thiên địa ở vùng đất này quả
nhiên dày đặc vô cùng, thế giới bên ngoài kia căn bản không thể so sánh
được.
Nếu có thể tĩnh tâm tu luyện ở đây, hiệu quả chắc chắn sẽ cao hơn bên ngoài gấp ba, bốn lần.
Nhưng nơi này dù gì cũng là Truyền Thừa Động Thiên, chẳng ai vào đây
rồi lại bỏ mặc những bảo bối hiếm thấy mà đi tu luyện cả.
Tô Mộc không có ở đây! Xung quanh không hề có ai khác, nghĩ lại thì từ lúc vào đây, tất cả đã phân tán ra rồi.
Đương lúc tập trung suy nghĩ, thì từ bên ngoài mười mấy trượng chợt
xuất hiện một bóng người. Người này giống hệt như lúc Dương Khai đi vào
đây, xuất hiện giữa độ cao mấy trượng rồi sau đó đáp xuống mặt đất.
Sau khi đứng vững, nàng ta quay sang quan sát xung quanh thì chợt nhìn thấy Dương Khai đang đứng cách đó không xa.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai ngạc nhiên: -
- Là tỷ à!
- Ồ, tình cờ thật! Người đó cũng tỏ ra mừng rỡ, vội vàng chạy đến chỗ Dương Khai.
Người này là nữ tử, chính là vị sư tỷ lần trước đã bán hạt giống cho Dương Khai ở chợ Hắc Phong.
Đều là đồng môn, gặp nhau ở đây, âu cũng là duyên phận.
- Chỉ có mình đệ thôi à?
Nữ tửnày hỏi.
- Ừ, đệ cũng vừa mới vào.
Dương Khai gật đầu.
- Nhiều người vào cùng lúc đến vậy mà không biết đã phân tán đến những
vị trí nào rồi. Chúng ta có nên đợi thêm một lúc, xem xem có còn ai đặt
chân đến đây không rồi hẵng hành động không?
Nàngđề nghị.
- Cũng được!
Dương Khai không có ý kiến, nơi này nguy cơ trùng trùng, thêm một người là thêm một phần sức mạnh, tuy như vậy sẽ phải phân nhượng lợi ích,
nhưng ở nơi kỳ dị này, tất nhiên bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng hơn,
cứ thăm dò tình hình ở đây thêm, nếu thích hợp thì hành động đơn độc
cũng không muộn.
Hai người thương lượng xong, bèn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Không lâu sau, lại có thêm ba người đáp xuống vị trí gần đó. Nhưng
trong ba người này chỉ có một là đệ tử Lăng Tiêu các, hai người còn lại, một là Huyết Chiến bang, một là Phong Vũ lâu.
Năm người tụ
tập lại. Ở nơi đặc biệt này thì không có chuyện quá xem nặng việc phân
biệt môn phái, họ vẫn hòa thuận được với nhau.
Lại đợi thêm một lúc, không có ai xuất hiện nữa.
Nữ tử đó lên tiếng:
- Thế này đi, chúng ta vừa đi vừa thăm dò xem có thể tìm thêm những người đi một mình khác không, mọi người thấy thế nào?
Ngữ khí và thần thái đều rất tự tin, khiến cô toát lên một vẻ đẹp vô cùng hào sảng.
Tất cả đều gật đầu.
Nàng nói:
- Có điều trước tiên, chúng ta phải làm quen với nhau đã, chí ít cũng
phải biết công lực của từng người thế nào, như vậy thì khi gặp nguy
hiểm, mọi người mới tiện hành động được. Mọi người hãy tự giới thiệu đi, tôi nói trước nhé, tôi là Lam Sơ Điệp, đệ tử Lăng Tiêu Các, Khí Động
Cảnh thất tầng. Còn mọi người?
Nói xong, đôi mắt nàng lướt qua bốn người còn lại.
Tên đệ tử Lăng Tiêu các đó vội vàng nói:
- Đại danh sư tỷ đệ cũng đã nghe qua, hôm nay được gặp mới biết, hóa ra sư tỷ lại là một người xinh đẹp nhường vậy.
Đây quá rõ ràng là tang bốc rồi, Dương Khai và hai người kia khẽ dè
bỉu, tên tiểu tử này rõ ràng là có ý với Lam Sơ Điệp mới vội vàng chen
lời như vậy.
Cũng khó trách được, Lam Sơ Điệp dung mạo xinh
đẹp, thân hình mỹ miều, nhất là cặp đồi ngọc ngà trước ngực, dường như
không phải vật sản sinh ở trần gian, mang một sức hấp dẫn rung động nhãn cầu. Ai mà có được cô, dù chỉ cần ngắm nghía cặp đồi ngọc đó cũng đủ
đêm ngày sênh ca rồi.
Lam Sơ Điệp mỉm cười, nhưng không thèm để ý, chỉ nói: “Các hạ là...”
Người nọ ưỡn ngực hóp bụng, ra vẻ thành thục đáng tin, tiếng nói vang vang:
- Sư đệ Nhiếp Vịnh, là đệ tử dưới trướng Đại trưởng lão, Khí Động cảnh tứ tầng!
Nói xong hắn lại cười: -
- Sư tỷ yên tâm, dọc đường nếu có gì nguy hiểm, sư đệ sẽ không ngại dầu sôi lửa bỏng để bảo vệ sư tỷ.
- Sư đệ thậtcó lòng .
Lam Sơ Điệp vẫn nở nụ cười thản nhiên đẹp đến hồn siêu phách lạc, rồi lập tức chuyển ánh mắt qua người khác.
Đó là một người đàn ông cao to tháp sắt, lưng dài vai rộng, cao hơn
Dương Khai hẳn một cái đầu, tướng mạo thô kệch, trông có vẻ khá chất
phác.
Thấy Lam Sơ Điệp nhìn mình, người này mới lên tiếng:
- Ta tên Tả An, đệ tử Huyết Chiến bang, Khí Động cảnh ngũ tầng.”
Nói xong rồi im bặt, dễ nhận thấy hắn không thích nói nhiều.
Lam Sơ Điệp khẽ gật đầu rồi chuyển ánh nhìn qua một nữ tửkhác.
Nữ tử này dáng người mảnh khảnh, không cao lắm, dung mạo rất thanh tú,
hơn nữa từ đầu đến cuối, trên môi luôn nở một nụ cười có hơi ngượng
ngùng e thẹn.
- Tôi là Đỗ Ức Sương, đệ tử Phong Vũ lâu, gọi
tôi là Đỗ tiểu muội là được rồi, các sư huynh sư tỷ đều gọi tôi như vậy, tu vi Khí Động cảnh lục tầng.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn cô, khiến vị Đỗ tiểu muội này không khỏi cúi đầu xuống.
Tất cả đều không ngờ rằng, tiểu cô nương trông chỉ mới mười bốn, mười
lăm tuổi này lại có công lực Khí Động Cảnh lục tầng, chỉ thấp hơn người
có công lực cao nhất là Lam Sơ Điệp một tầng thôi.
- Không lẽ lúc vào đây, địa điểm được quyết định theo công lực sao?
Nghe nàng nói vậy, những người khác cũng bắt đầu ngẫm nghĩ, trong bốn
người này, Lam Sơ Điệp công lực cao nhất, lần lượt gồm Khí Động Cảnh
thất tầng, lục tầng, ngũ tầng và tứ tầng, khoảng cách không lớn mấy,
chẳng trách nànglại suy đoán như vậy.
- Đúng rồi, còn đệ? Khí Động Cảnh tầng mấy? Lam Sơ Điệp ngước lên hỏi Dương Khai.
Công lực của mấy người này tuy cao hơn Dương Khai, nhưng vì họ không có thần thức, nên trừ phi Dương Khai động thủ, bộc lộ nguyên khí, không
thì họ cũng chẳng nhìn ra trình độ của Dương Khai. Hơn nữa, vì mấy người này đều là Khí Động cảnh, chẳng trách Lam Sơ Điệp nghĩ Dương Khai cũng
là Khí Động cảnh.
Dương Khai nhéo nhéo cái mũi, ngượng ngùng nói: - Tại hạ là Dương Khai, đệ tử Lăng Tiêu các, Khai Nguyên Cảnh thất tầng!
Tả An quay lại nhìn hắn, ánh mắt có vẻ khinh bỉ, hắn cúi xuống phỉ nhổ:
- Xúi quẩy!
- Đệ chính là Dương Khai?
Lam Sơ Điệp hai mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn hắn. Đến cả tên Nhiếp Vịnh kia cũng ngạc nhiên nghi ngờ, nhìn qua nhìn lại, quan sát Dương Khai
đến mấy lượt.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu, hắn biết qua
chuyện lần trước, mình đã nổi đình nổi đám ở Lăng Tiêu các rồi, nên cũng không giấu giếm gì.
Song, cảm giác nhạy bén của Dương Khai
có thể nhận ra, khi nghe tên mình, trong mắt tên Nhiếp Vịnh đó chợt lóe
lên vẻ thù địch, khác với Lam Sơ Điệp, ánh mắt đầy hứng thú, như phát
hiện được thứ gì đó mới lạ.
Nhiếp Vịnh có ý đối địch, Dương
Khai đã dự liệu được rồi, y là đệ tử dưới trướng đại trưởng lão, vậy thì chắc là cùng một giuộc với Ngụy Trang Và Giải Hồng Trần. Lần trước hắn
đã đắc tội với Ngụy Trang và cả Giải Hồng Trần, y không nhớ mới lạ.
Tuy nhiên, ở trong Truyền Thừa Động Thiên này, Dương Khai đoán ysẽ không dám làm loạn, nên cũng chẳng để tâm cho lắm.
Thu hồi ánh mắt, Lam Sơ Điệp vỗ tay nói:
- Được rồi, mọi người đã biết nhau rồi thì chúng ta xuất phát thôi.
Không biết các bảo bối ở đây được giấu ở đâu nên tôi nói trước thế này,
lát nữa nếu tìm ra được thứ gì, mọi người cứ dựa vào xuất lực của mỗi
người là bao nhiêu mà phân chia. Nếu không phân chia được, thì dùng ngân lượng hoặc vật phẩm khác để trao đổi, được không?
Nhiếp Vịnh liến thoắng gật đầu:
- Lam sư tỷ cứ làm chủ là được.
Dương Khai và Tả An cũng không có ý kiến gì, cả Đỗ Ức Sương cũng vậy.
Lam Sơ Điệp quả nhiên là một cô nương có chủ kiến, chỉ trong một hai
câu nói đã thiết lập được địa vị thủ lĩnh trong nhóm năm người này.
Vào lần giao dịch trước với nàng, Dương Khai cũng chỉ biết nàg là người không thích buôn bán lỗ vốn, nhưng bây giờ xem ra, e là nữ tửnày là
người có dã tâm, không cam chịu khuất phục dưới người khác.
- Vậy thì đi thôi. Tôi mở đường trước, mỗi canh giờ đổi một người khác đi tiên phong!
Lam Sơ Điệp liền tiến lên trước, những người khác vội vàng theo sau,
Nhiếp Vịnh thì càng áp sát Lam Sơ Điệp, vừa đi vừa tích cực nịnh hót,
không tiếc buông ra những lời tán dương, như kẻ không thèm tiền vứt hết
cho Lam Sơ Điệp.
Từ đầu đến cuối Lam Sơ Điệp vẫn mỉm cười,
thi thoảng đáp lại vài câu, tỏ vẻ ôn hòa, như thế càng khuyến khích cơn
cao hứng của Nhiếp Vịnh.
Tả An đi ngay sau y, nghe hết đủ mọi từ ngữ buồn nôn, hắn không khỏi bắn ra ánh nhìn khinh khi.
Dương Khai thì đi sau cùng, chưa được mấy bước thì cô Đỗ tiểu muội đó chợt bước chậm lại chờ Dương Khai, cô nhẹ nhàng nói: -
- Huynh đừng để tâm làm gì, cứ cố gắng tu luyện, chắc chắn sẽ đạt đến Khí Động cảnh.
Dương Khai quay qua nhìn cô:
- Ta có để tâm đâu.
“À.”
Đỗ Ức Sương bỗng đỏ cả mặt, cô cứ tưởng Dương Khai mãi không lên tiếng
là vì lúc nãy Tả An đã khinh miệt hắn, vốn định an ủi thôi, ai ngờ cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
- Ha ha, còn cô, tuổi tác xem ra còn nhỏ hơn ta, sao công lực lại cao đến thế?
Dương Khai có chút thiện cảm với vị Đỗ tiểu muội này, cô tuy là đệ tử
Phong Vũ lâu, nhưng tính tình ôn hòa, con người lương thiện, vốn không
quen biết gì nhưng cô vẫn mở lời an ủi.
- Muội đã mười chín rồi, làm gì có chuyện nhỏ hơn huynh?
- Đỗ Ức Sương khẽ giọng giải thích.
- Ơ...
Đúng là không nhìn ra được, Dương Khai lúng túng vô cùng.
Một tiểu đội năm người, hai người đằng trước cười cười nói nói, hai
người đằng sau nói năng nhỏ nhẹ, còn tên Tả An ở giữa thì đơn độc một
mình, khỏi nói hắn khó chịu thế nào rồi.
Cứ đi, đi mãi, Dương Khai chợt phát hiện Dương Nguyên Ấn trong lồng ngực có phản ứng, bèn
kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hắn có thể cảm nhận
được, cách đó hơn trăm trượng, có một thứ mang thuộc tính dương, cả đội
cũng đang hướng về phía đó, nên cũng không cần nhắc nhở làm gì.
Chỉ thấy đằng trước có một đống đá vụn, hơn nữa đó không phải là đá
bình thường, mà tất cả đều là Dương Viêm Thạch và Âm Nguyên Thạch. Những viên đá này giống hệt với loại đá Huyết Chiến bang bán ở chợ Hắc Phong, đến kích cỡ cũng không khác bao nhiêu.
Mỗi viên đá có giá
năm trăm lượng, cả đống đá thế này chắc chắn phải hơn một nghìn viên,
quy đổi cũng phải được năm mươi vạn lượng.
Cả năm người này ở trong tông môn đều không phải là bậc giàu có gì, có ai đã từng nhìn
thấy số của cải trị giá năm mươi vạn lượng đâu?