Dùng con nhím để hình dung Mạc Tiểu Thất quá thích hợp, cho nên nơi nàng đi qua, các võ giả không khỏi ăn phải đau đớn, vội vàng né tránh.
Trong lúc nhất thời, trong phạm vi năm trượng xung quanh vị trí nàng và Dương Khai đang đứng trống không, không một ai dám đến gần.
- Dương đại ca, cuối cùng cũng tìm được huynh, ở đây rất nhiều người đó nha. Mạc Tiểu Thất vừa nói vừa quay đầu nhìn xung quanh, cứ như là một tên nhà quê mới lên thành trì lớn, thấy mọi thứ đều mới lạ vậy.
Dương Khai mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: - Tiểu Thất à...
- Sao vậy? Mạc Tiểu Thất nghiêng đầu lại, ngay sau đó liền biến sắc, bàn tay nhỏ bé bụm miệng lại, chỉ vào đầu vai Dương Khai nói: - Á, Dương đại ca, vai của huynh chảy máu kìa, ai đánh lén ngươi, thật đáng ghét mà.
- Không sao, không sao...
Dương Khai tỏ ra bình thường như không, dường như đã quen rồi vậy. Hắn hơi vận công một chút, máu liền cầm lại ngưng chảy, rồi mở miệng nói: - Có điều lần sau muội không nên tùy tiện huých ta, bằng không... có khả năng ta sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết đó.
Mạc Tiểu Thất ngẩn ra, rất nhanh liền đỏ mặt lên, cúi đầu phụng phịu không dứt, hai tay vân vê vạt áo, tựa như đang làm trò vậy.
- Ha ha, Dương đan sư, thì ra ngươi ở chỗ này!
Đúng lúc này, chợt vang lên tiếng cười của Khang Tư Nhiên. Dương Khai quay đầu nhìn lại, liền thấy Khang chưởng quỹ đang bước đến.
- Khang chưởng quỹ! Dương Khai hơi ôm quyền chào hỏi.
- Thấy Dương đan sư có vẻ tràn đầy lòng tin như vậy, Khang mỗ an tâm rồi, xem ra lần này Dương đan sư chuẩn bị khá chu đáo rồi phải không?
- Dương mỗ chỉ cầu có thể toàn thân trở ra là đủ rồi.
- Dương đan sư khiêm nhường rồi. Trong Ngũ Sắc Bảo Tháp có vô số cơ duyên, nhất định Dương đan sư sẽ thắng lợi trở về... Hả, vị cô nương này là
- À, đây là Tiểu Thất, bằng hữu của ta. Dương Khai giới thiệu Mạc Tiểu Thất và Khang Tư Nhiên với nhau. Tuy rằng Mạc Tiểu Thất thuần khiết, nhưng cũng không phải đã quen biết lão từ trước, cho nên chỉ hơi gật gật đầu, sau đó liền im lặng đứng ở bên cạnh Dương Khai.
- Dương đan sư, lúc trước lão hủ vừa tìm vị đại nhân đến tổng bộ thương hội kia tìm hiểu tin tức liền biết, lần này đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp chỉ sợ chúng ta sẽ cách nhau rất xa, không thể liên thủ được.
Khang Tư Nhiên có chút buồn rầu nói.
Dương Khai lập tức chú tâm hỏi: - Chẳng lẽ sau khi tiến vào trong đó, vị trí xuất hiện cũng không cố định?
Hắn cũng không phải chỉ mới lần đầu đi vào các loại bí cảnh và không gian giới để rèn luyện, cho nên đối với phương diện này rất có kinh nghiệm. Khang Tư Nhiên vừa nói như vậy, hắn đã nghĩ ngay đến khả năng này.
- Đúng là như vậy.
Khang Tư Nhiên ngưng trọng gật gật đầu: - Không gian bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp là một mảnh chiến trường thượng cổ, pháp tắc thiên địa tàn phá rất lợi hại, có rất nhiều yếu tố không thể xác định được, cho nên dù võ giả có liên thủ đi vào, thì khi xuất hiện cũng sẽ ở vị trí bất đồng. Lúc trước lão hủ còn nghĩ sẽ chung đường với Dương đan sư, nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ đã trở thành hy vọng xa vời rồi.
Dương Khai khẽ mỉm cười nói: - Chúng ta không thể liên thủ thì người khác cũng không thể liên thủ, như vậy cũng tốt, mọi người đều tự dựa vào bản lĩnh của mình.
- Dương đan sư nói không sai, lão hủ cũng nghĩ đến điểm này cho nên mới cố ý thông báo cho ngươi một tiếng, vào bên trong nhất định phải cẩn thận hành sự. Bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp có đầy rẫy bẫy rập tự nhiên, cấm chế cũng không ít, Hư Vương Cảnh như chúng ta rơi vào trong đó rất có thể sẽ bị mất mạng. Mỗi một năm Tinh Thần Cung đều có vô số đệ tử bị sa vào trong đó, tuyệt đối không thể khinh thường.
- Đa tạ Khang chưởng quỹ nhắc nhở, ta nhất định sẽ cẩn thận. Dương Khai khẽ gật đầu.
Hai người đứng tại chỗ, tiếp tục nói chuyện.
- Đúng rồi Khang chưởng quỹ, những người ngồi phía trên kia là ai? Dương Khai dùng ánh mắt ra hiệu cho lão những người trên đài cao, lên tiếng hỏi.
Khang Tư Nhiên mỉm cười nói: - Thật ra lão hủ cũng chỉ nhận ra được ba người mà thôi, từ trái tính sang, người thứ hai là phó hội trưởng Tử Nguyên Thương Hội của chúng ta - Lâu Sất đại nhân, vị thứ ba là phó hội trưởng Thất Diệu Thương Hội - Tăng Nguyên đại nhân, vị ở giữa kia là Ngân tinh sứ của Tinh Thần Cung - Tiêu Vũ Dương đại nhân, những người còn lại Lão hủ cũng chỉ biết lai lịch của bọn họ, cũng không rõ danh tính.
Dương Khai gật gật đầu, đang định nói gì đó, chợt bên cạnh truyền đến âm thanh của Mạc Tiểu Thất: - Người thứ nhất bên trái là Trần Văn Hạo của Thiên Vũ Thánh Địa, người thứ nhất bên phải là Phong Minh của Vô Hoa Điện, người thứ hai bên phải là Cao Tuyết Đình của Thanh Dương Thần Điện.
Dương Khai và Khang Tư Nhiên đều ngạc nhiên nhìn Mạc Tiểu Thất.
- Muội biết hết bọn họ sao? Dương Khai hỏi.
Mạc Tiểu Thất cười hì hì: - Danh tính và hình vẽ của cường giả Đế Tôn Cảnh ta gặp qua không ít, cho nên cũng biết một chút. Những người này ngoại trừ Ngân tinh sứ Tiêu Vũ Dương là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh ra, còn lại đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh.
- Cô nương kiến thức uyên bác, lão hủ bội phục! Gương mặt Khang Tư Nhiên tỏ ra kính nể ôm quyền nói.
Mạc Tiểu Thất vội vàng xua tay: - Điều này có đáng gì đâu.
Dương Khai chợt nghĩ, khi Khang Tư Nhiên giới thiệu những Đế Tôn Cảnh kia, mặc dù những người khác không nghe được, nhưng vẫn cung kính gọi họ là “đại nhân”, nhưng Mạc Tiểu Thất lại gọi thẳng tên của những Đế Tôn Cảnh kia ra, chứng tỏ tiểu nha đầu cũng không quá xem trọng những cường giả này.
Tuy nhiên hiện tại trong cái Phong Lâm Thành nhỏ bé này, lại hội tụ tới sáu vị cường giả Đế Tôn Cảnh, dường như toàn bộ thế lực đứng đầu Nam Vực đều có người tới đây, đây chính là việc vô cùng trọng đại từ trước tới nay.
Khó trách ngay cả thành chủ Đoàn Nguyên Sơn cũng phải mang vẻ mặt tươi cười đứng ở một bên.
Thời cơ chưa tới, phần đông võ giả mặc dù lo lắng chờ đợi nhưng cũng không dám biểu lộ mảy may, hơn nữa đứng ở quảng trường trước phủ thành chủ này không có mấy người dám lớn tiếng. Dù sao cũng đang có sáu vị cường giả Đế Tôn Cảnh ngồi ngay ngắn ở trên, ai dám gây rối ở chỗ này chứ?
Nhưng vẫn có người không biết sống chết, lại đi rao hàng ở chỗ này.
- Đỉnh cấp thánh dược trị thương Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, nhanh mua nhanh mua, người bị gãy xương, sắp chết chỉ cần còn một hơi thở, uống linh đan vào sẽ lập tức sinh long hoạt hổ, tổng cộng chỉ có ba viên, là chí bảo gia truyền, bất đắc dĩ mới phải lấy ra bán, nhanh tay nếu chậm sẽ không kịp.
Bỗng nhiên từ trong đám đám đông chợt vang lên tiếng rao bán ầm ĩ.
Tất cả võ giả đều ngẩn ra, ngay sau đó liền đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Nếu như nói hai ngày trở lại đây, linh đan gì ở trong Phong Lâm Thành dễ bán nhất, thì hiển nhiên đáp án chính là các loại linh đan trị thương.
Dù sao trong số rất nhiều võ giả muốn đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp này, ai dám bảo đảm bản thân ở bên trong sẽ không bị thương chứ? Vì vậy những võ giả này đã sớm vét sạch đan dược trị thương tại các cửa hàng lớn nhỏ, dẫn đến giá tiền của tất cả các loại đan dược trị thương trong Phong Lâm Thành đều tăng lên gấp ba nhưng vẫn như cũ cung không đủ cầu.
Giá tiền dù có đắt đi nữa, nhưng sao có thể so sánh được với tính mạng của mình chứ? Biết đâu trong giờ phút quan trọng, một viên đan dược trị thương lại có thể cứu mình được một mạng chứ. Do đó dĩ nhiên các võ giả sẽ không keo kiệt đối với chính mình.
Từ tối hôm qua, đan dược trị thương trong Phong Lâm Thành đã cạn kiệt, đừng nói đan dược trị thương cao cấp, mà cho dù là đan dược trị thương bình thường nhất cũng đã bán sạch.
Mà giờ phút này, trên quảng trường lại có người rao bán Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, có công hiệu nối xương mọc thịt, sắp chết sống lại, sao có thể không dẫn tới sự chú ý của mọi người chứ?
- Âm thanh này... Dương Khai cùng Mạc Tiểu Thất liếc nhau, tỏ ra nghi hoặc: - Sao nghe có vẻ quen tai như vậy.
- Mau tới mua, mau tới mua, Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan chính là dùng Bất Tử Nguyên Dịch trong truyền thuyết làm nguyên liệu luyện chế thành, Bất Tử Nguyên Dịch các ngươi biết chưa, đây chính là tinh hoa ngưng tụ trên thần vật Bất Lão Thụ mà thành đó, ngàn năm một giọt, so với thạch nhũ vạn năm còn trân quý vạn lần, lại được phối hợp với nhiều loại dược liệu quý hiếm khác, do luyện đan đại sư cấp Đế đích thân ra tay luyện chế, mau tới, mau tới, nhất thiết không nên bỏ lỡ...
Tiếng rao hàng vẫn liến thoắng như cũ.
Bỗng nhiên Dương Khai rốt cuộc cũng nhớ lại được chủ nhân của thanh âm này là ai.
Mà Mạc Tiểu Thất hiển nhiên cũng kịp thời phản ứng, tức giận nghiến răng nói: - Là cái lão già lừa đảo kia.
Nói rồi, nàng liền xông ra ngoài.
Dựa vào ưu thế “người nhím” của bản thân, Mạc Tiểu Thất mở một con đường máu xông thẳng vào trong đám người, rồi vọt tới trước mặt người bán hàng kia, quát lên: - Lão già lừa đảo này không ngừng đi gạt người, hôm nay ta phải dạy giỗ lão một phen.
Người bán ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cũng nhận ra Mạc Tiểu Thất, nhất thời chột dạ, không đợi Mạc Tiểu Thất gây khó dễ, bỗng nhiên nhìn về phía sau Mạc Tiểu Thất, mắt trợn tròn tựa như gặp được tiên nữ hạ phàm vậy, ánh mắt sáng lấp lánh kinh hãi kêu lên: - Oa, Ngũ Sắc Bảo Tháp!
Mọi người nghe vậy đều vui mừng quay đầu nhìn lại.
Nơi đó nào có Ngũ Sắc Bảo Tháp gì chứ, chỉ là một mảnh trống rỗng.
- Lại làm vậy!
Rất nhanh Mạc Tiểu Thất đã kịp phản ứng, vội vàng quay đầu lại.
Nhưng ở chỗ đó đâu còn bóng dáng của lão già lừa đảo nữa chứ, lão đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
- Tức chết ta thôi! Mạc Tiểu Thất tức giận dậm chân.
Trong đám đông xa xa cách đó hơn trăm trượng, một lão già tướng mạo thô tục, đầu trâu mặt ngựa, ăn mặc dơ dáy đang vuốt nhẹ chòm râu dê thở phào một hơi, lẩm bẩm nói: - Nguy hiểm quá, sém chút nữa bị bắt, sao mà số của ta khổ vậy chứ, tiểu nha đầu cũng quá mức nhỏ nhen, chỉ có mấy ngàn nguyên tinh mà cũng phải đuổi giết lão nhân gia ta cho bằng được, khổ quá, khổ chết mất thôi!
Lão tự than thân trách phận một hồi, rồi bỗng nhiên lại kéo kéo áo của một nam tử bên cạnh thấp giọng nói: - Tiểu ca, nhìn ngươi có vẻ cũng muốn đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp, có cần một viên thánh dược liệu thương dùng để phòng ngừa không?
- Hả? Lão trượng có thánh dược trị thương bán sao? Nam tử kia lập tức phấn khởi hỏi.
- Hắc hắc hắc hắc... Lão giả toét miệng cười lộ ra hàm răng vàng ố, rồi cẩn thận lấy ra một cái bình ngọc từ trong áo, tỏ vẻ thần bí nói: - Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, uống linh đan vào, sinh long hoạt hổ, tổ tiên truyền lại, tiểu ca mời xem!
Thấy Mạc Tiểu Thất tức giận trở về, Dương Khai đã biết nhất định là nàng không công mà về.
Nhưng thật ra Dương Khai cảm thấy rất kỳ là, bởi vì lúc ở trong chợ đen, hắn và lão giả kia cũng từng tiếp xúc qua, cũng không phát hiện đối phương có gì kỳ lạ, chính là một người bỉ ổi, vừa nhìn đã không phải là thứ tốt đẹp gì mà thôi.
Vừa rồi sau khi Mạc Tiểu Thất phóng ra đòi dạy giỗ lão, thần niệm của Dương Khai vẫn luôn khóa chặt lão giả.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, lão giả đã thoát khỏi hắn theo dõi, biến mất tại chỗ.
Lão già này cũng không phải đèn cạn dầu!
Điều này làm cho Dương Khai vô cùng kinh ngạc, dù sao hiện tại thần thức của hắn hơn xa tu vi, không sai biệt lắm đã đến cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, nhưng đối phương vẫn như cũ có thể thoát khỏi thần thức của hắn một cách thần kỳ, có thể thấy được lão giả này cũng không phải người bình thường.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một người bình thường cũng sẽ không đi giả danh lừa bịp khắp nơi, lợi dụng sự nhẹ dạ cả tin của một số người để lừa đảo như vậy.