Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1357: Chương 1357: Lâu đài gần nước.




Nghe nói lời ấy, Đỗ Tư Tư nhìn Thái Hợp lộ vẻ cảm kích.

Lúc đó nếu không nhờ Thái Hợp lanh tay lẹ mắt, lôi nàng đi theo, nhất định là nàng cùng đi với đám người Ninh Hướng Trần thông qua cửa trận không gian màu trắng kia, với tu vi cảnh giới của nàng, đi bên kia khẳng định sẽ dữ nhiều lành ít.

Đừng xem Liên Nghiễm an toàn quay trở về, dù sao người ta tinh thông sử dụng khôi lỗi thuật, thời khắc nguy cơ còn có thể cho khôi lỗi thay mình đỡ được ngập đầu tai ương, Đỗ Tư Tư thì không có khả năng này.

Mặc dù ở cửa trận không gian màu đen bên này cũng gặp phải một con khôi lỗi, nhưng tổng thể dù sao còn là hữu kinh vô hiểm, hơn nữa cũng chỉ ứng phó chiến đấu một lần mà thôi.

Sau mấy trận đại chiến, đám người Phí Chi Đồ đi vào bên trong một mật thất dị thường lạnh như băng, ở trong mật thất đó bọn họ phát hiện một cái quan tài ngọc Băng Tinh, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong quan tài ngọc dường như đang nằm một người, nhưng còn không chờ bọn họ biết rõ người nằm bên trong rốt cuộc là ai, liền không cẩn thận chạm phải cấm chế.

Chuyện kế tiếp mấy người Dương Khai cũng đều biết rõ, quy tắc thiên địa trong Đế Uyển đã phát sinh tác dụng, bài xích tống mọi người ra ngoài, truyền tống đến địa phương cách xa Lạc Đế Sơn ngoài vạn dặm.

Giờ này xem ra, quan tài ngọc kia chính là nguyên nhân phát sinh dị biến lần này. Đám người Phí Chi Đồ chạm trúng cấm chế nào đó gần quan tài ngọc, làm cho mọi người bị bài xích tống ra, sau đó Đế Uyển lại ngang trời xuất thế.

Chỉ là trong quan tài ngọc kia rốt cuộc là ai, Ninh Hướng Trần cũng không biết rõ, chỉ biết đối phương là một nữ nhân.

Nghe nói thế, Dương Khai cau hàng chân mày, như có điều suy nghĩ.

Hắn trước sau hai lần bị pháp tắc thiên địa bài xích, đều thấy được một bàn tay ngọc xinh đẹp, bàn tay ngọc đó hiển nhiên là bàn tay của nữ nhân, mà trong quan tài ngọc Băng Tinh trong Đế Uyển, không ngờ cũng nằm một nữ nhân hoàn toàn không có sinh cơ... trong này rốt cuộc có... quan hệ gì hay không, Dương Khai không biết gì cả.

Hơn nữa, Lưu Viêm Sa Địa cùng Đế Uyển rốt cuộc lại có một loại liên hệ nào đó... càng nghĩ đầu óc hắn càng mơ hồ.

Nghĩ không thông, Dương Khai thầm lắc đầu.

Hơn nữa U Ám Tinh rất nhiều chuyện đều lộ ra biến hoá kỳ lạ, địa phương này không có cường giả Hư Vương Cảnh, ngay cả luyện đan sư cùng luyện khí sư đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là Hư cấp hạ phẩm mà thôi... dường như là bị một lực lượng gì đó kiềm chế, làm cho người đạt tới bình cảnh không thể đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân. Dương Khai mơ hồ cảm thấy, viên tinh tú này có chút không đơn giản.

Một đường bình an, chỉ qua thời gian mấy ngày, một nhóm mấy người liền quay trở về phụ cận Thiên Vận Thành. Thái Hợp, Đỗ Tư Tư và Liên Nghiễm lần lượt cáo từ, mà Ninh Hướng Trần trước khi rời đi vẻ mặt ôn hòa hàn huyên mấy câu cùng Dương Khai.

Biết trong lòng lão đang suy nghĩ gì, hơn nữa dọc theo đường đi này, Ninh Hướng Trần đối với mình cũng coi như có nhiều chiếu cố, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không keo kiệt. Lúc này nói cho lão biết, có thời gian hãy tới Long Huyệt Sơn làm khách, nếu như cần chữa trị bí bảo cứ nói thẳng với hắn là được.

Được lời hứa hẹn, Ninh Hướng Trần đầy mặt mừng rỡ, sau một phen cảm kích vội vã rời đi, xem bộ dáng hẳn là đi làm chuẩn bị. Dù sao chữa trị bí bảo, cũng cần thu thập một chút vật liệu mới được, ngay cả vật liệu mình cần cũng không thể để Dương Khai phải xuất ra.

Đứng ở ngoài Thiên Vận Thành, Dương Khai ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên bầu trời.

Thời khắc này, Đế Uyển dường như đã ổn định lại, trôi lơ lửng một chỗ trên bầu trời U Ám Tinh, thoạt nhìn độ lớn nhỏ vẫn không có biến hóa, nhưng lực lượng đế uy cũng đã biến mất, rõ ràng là bởi vì cách mặt đất quá xa.

Cũng không biết Phí Chi Đồ cùng Tiền Thông rốt cuộc dò xét ra sao, nhưng theo Dương Khai đoán chừng, kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, các thế lực lớn trên U Ám Tinh đều sắp gió nổi mây phun.

Dù sao Đế Uyển xuất thế, sự tình liên quan trọng đại, không có thế lực nào không động tâm. Đến lúc đó đều muốn đi vào trong Đế Uyển chia một ly canh, khẳng định sẽ xuất hiện chút đụng chạm và mâu thuẫn.

Nhìn một hồi, bỗng nhiên sắc mặt Dương Khai sa sầm xuống, trở nên vô cùng khó coi.

Trước hắn còn không có để ý, chỉ là thời khắc này quan sát kỹ Đế Uyển, bất ngờ phát hiện: không ngờ nó dừng lại ở trên bầu trời Thiên Vận Thành, cũng có thể nói, nó dừng lại ngay trên bầu trời Long Huyệt Sơn.

Cái này...

Dương Khai thiếu chút nữa không nhịn được tức giận miệng mắng to. Đế Uyển dừng lại ở đó, Long Huyệt Sơn tuy rằng có thể hưởng lợi lâu đài gần nước, nhưng khẳng định sẽ trêu chọc ra một số phiền toái không cần thiết. Cường giả các thế lực lớn trên U Ám Tinh, tất nhiên sẽ đến chỗ này dò xét. Ảnh Nguyệt Điện thì bọn họ sẽ không đi trêu chọc, nhưng Long Huyệt Sơn thì không nhất định, mặc dù là có Tiền Thông che chở cũng không có khả năng bình an vô sự.

Sắc mặt sa sầm, đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, Dương Khai dậm chân, thân hình thoắt một cái liền bay đi về hướng Long Huyệt Sơn.

Giờ này lo lắng những thứ này hoàn toàn không có ý nghĩa, hắn không có thủ đoạn thông thiên để dời đi Đế Uyển, hiện tại cần suy tính chính là tăng cường năng lực phòng hộ của Long Huyệt Sơn, miễn cho đến lúc đó ngư long hỗn tạp, bị một số người có lòng xấu để mắt tới.

Một bên vừa mắng thầm Tinh Không Đại Đế, Dương Khai vừa nhanh chóng bay trở về.

Qua thời gian không bao lâu, liền tới trước đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn, lấy ra lệnh bài Dương Viêm cho mình, rót vào thánh nguyên, ngay sau đó, trong lệnh bài bắn nhanh ra một luồng sáng tràn vào bên trong đại trận.

Vốn phía trước đang mông lung mờ ảo, bỗng nhiên xuất hiện một lối đi thẳng tắp, Dương Khai sắc mặt lạnh nhạt thu hồi lệnh bài cất bước đi vào. Đợi hắn vừa đi vào, lối đi kia lại biến mất không thấy, cả Long Huyệt Sơn một lần nữa bao phủ trong sương mù, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thấy được hư thật.

Vừa đi vào bên trong phía trước liền bay tới mấy bóng người, đợi khi thấy rõ là Dương Khai, mấy người này đều lộ vẻ mặt vui mừng, rối rít ôm quyền hành lễ.

Mấy người này tên là gì, Dương Khai không nhớ, chỉ biết bọn họ vốn là đệ tử của Hải Khắc gia tộc, theo Vũ Y thoát ly gia tộc gia nhập Long Huyệt Sơn. Lúc mới tới những người này cảnh giới thấp kém, thực lực so le không đều.

Nhưng vào Long Huyệt Sơn nhờ tài lực kinh người phụ trợ, tu vi cảnh giới của mỗi người đều thu được tăng lên to lớn, giờ này người dẫn đầu đã đạt tới Thánh Vương Cảnh, còn lại đều là Nhập Thánh tam tầng cảnh.

Chút tu vi này thả ở bên ngoài tự nhiên không tính vào đâu, nhưng cũng không phải thế lực nhỏ như Hải Khắc gia tộc kia, có thể trong khoảng thời gian ngắn bồi dưỡng ra được.

- Tông chủ, rốt cục ngài đã trở về! Đầu lĩnh Thánh Vương Cảnh ngạc nhiên kêu lên, bất quá trên mặt lại có vẻ lo lắng.

Dương Khai nhướng mày, ngạc nhiên nói: - Cái gì tông chủ?

Người dẫn đầu cười ha hả, nói: - Tiểu thư nói, sau này gặp ngài thì xưng hô ngài là tông chủ. Nàng nói dù sao sau này ngài cũng sẽ khai tông lập phái, xưng hô sớm một chút cũng không sao!

Dương Khai lập tức không nói nên lời.

Hắn quả thật có ý nghĩ khai tông lập phái, ngược lại không phải là vì phát triển thế lực của bản thân, mà chỉ để lót đường cho thân bằng bạn hữu trên Thông Huyền đại lục kia mà thôi. Đến lúc đó một khi có cơ hội dẫn bọn họ tới Tinh Vực, tất nhiên sẽ cần một nơi đặt chân, với số lượng của họ cũng đủ để hình thành một tông môn.

Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa hề đề cập qua điều này, Vũ Y thật ra tâm tư kín đáo, quan sát nhìn ra được.

Dương Khai cũng không có ý muốn tra cứu, nhìn hắn nói: - Trong khoảng thời gian ta rời đi, nơi này đã xảy ra chuyện gì sao, thế nào bộ dáng ngươi lo lắng vậy? Có phải Tạ gia lại tới gây chuyện hay không?

Hắn đương nhiên nghĩ là như vậy! Trước khi rời đi, Tạ gia đang nhằm vào Long Huyệt Sơn, Dương Khai nghĩ là sau khi mình rời khỏi, Long Huyệt Sơn bên này hẳn là bị thua thiệt nhiều nên lúc này mới tức giận lo lắng như thế.

Nghe hắn hỏi như vậy, võ giả đầu lĩnh kia vội vàng nói: - Không phải không phải! Một Tạ gia nhỏ nhoi, còn không tạo được uy hiếp với Long Huyệt Sơn chúng ta. Sau khi ngài rời đi thật ra bọn chúng có tới thử dò xét mấy lần, tới bao nhiêu người đều là chết không có chỗ chôn, sau mấy lần bọn chúng đã có kinh nghiệm, không dám tự tiện xông vào đại trận của chúng ta!

- Vậy vì cái gì ngươi có dáng vẻ như thế?

- Là... Là... Võ giả kia ấp a ấp úng nhìn Dương Khai, dường như có chút khó có thể mở miệng.

- Có cái gì cứ nói, làm gì ấp a ấp úng! Dương Khai trầm sắc mặt xuống.

- Là Dương Viêm tiểu thư! Gã võ giả cắn răng nói ra.

- Dương Viêm? Dương Khai biến sắc: - Dương Viêm thế nào?

- Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe tiểu thư nói, Dương Viêm tiểu thư từ mấy ngày trước bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tiểu thư và Thiên Nguyệt cô nương đang nghĩ biện pháp... Ồ! Gã võ giả dẫn đầu đang đáp lời Dương Khai hỏi, nói còn chưa dứt lời, liền không thấy bóng dáng Dương Khai đâu. Với tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh của hắn, mà hoàn toàn không có phát hiện rốt cuộc Dương Khai biến mất từ lúc nào, lập tức trong lòng hắn chợt rùng mình, trên mặt đầy bội phục và hâm mộ.

Nghe nói Dương Viêm đã xảy ra chuyện, Dương Khai đâu còn thời gian nghe hắn lải nhải kể lể.

Từ khi đến U Ám Tinh tới nay, bằng hữu của hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, có thể yên tâm giao trọn tâm tình, lại lác đác không có mấy.

Mà Dương Viêm là một người trong số đó, phân lượng của nàng ở trong lòng Dương Khai tuyệt đối có thể xếp hàng đầu. Không có nàng, Long Huyệt Sơn sẽ không có quy mô như thế; không có nàng, Dương Khai cũng không có nhiều bí bảo như vậy.

Long Huyệt Sơn có thể phát triển như ngày nay, công lao của Dương Viêm là hàng đầu. Dương Khai có thể yên tâm tu luyện, đi lịch lãm không hề buồn phiền ở nhà, cũng toàn bộ nhờ có Dương Viêm.

Nhớ ngày đó, cô gái thần bí này còn đang ở trong Luyện Khí Đường trên Thiên Vận Thành, làm người luyện chế bí bảo cấp Thánh kiếm lấy thánh tinh, nếu không phải một lần tình cờ, Dương Khai gặp nàng mang nàng trở về, hai người đã lỡ mất dịp tốt rồi.

Mà theo thời gian trôi qua, Dương Khai càng ngày càng phát hiện Dương Viêm càng trọng yếu, bây giờ nghe nói nàng xảy ra chuyện, đương nhiên lòng hắn nóng như lửa đốt.

Thả ra thần niệm, Dương Khai rất nhanh liền dò ra vị trí của Dương Viêm, chính là đang ở trong lầu các của nàng.

Thời khắc này, Thiên Nguyệt cùng Vũ Y cũng đều ở đây, một người cầm một chén nước thuốc đưa tới bên miệng Dương Viêm, cũng không biết làm gì hơn, người kia lại khoanh chân ngồi ở bên giường, không ngừng rót thánh nguyên vào trong cơ thể Dương Viêm, như muốn đánh thức nàng.

Hai nàng trên mặt đầy vẻ ưu sầu, lo lắng vạn phần.

Đang lúc mờ mịt không biết làm gì, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, Vũ Y cùng Thiên Nguyệt biến sắc, đang định phát động công kích, đã thấy người kia lại là Dương Khai, lúc này sắc mặt vui mừng, trông chờ nhìn hắn.

Dương Khai cũng không có thời gian hàn huyên cùng hai người, nhìn lướt qua Dương Viêm, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, hôn mê bất tỉnh. Mặc dù đang ngủ mê man, dường như cũng đang gặp ác mộng gì đó, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ hoảng sợ, hoảng hốt.

Mà thánh nguyên trong cơ thể nàng cũng phập phồng không chừng, cực kỳ bất an, dường như là rơi vào tẩu hỏa nhập ma vậy, khiến mọi người lo lắng.

Dương Khai nhanh chóng đi tới bên giường, cầm lên tay của nàng, khoát ngón tay lên cổ tay nàng, lưu chuyển thần niệm, cẩn thận dò xét.

Một lát sau, hắn chau mày, buông cổ tay Dương Viêm xuống, lúc này mới lên tiếng hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra khi nào?

Vũ Y, Thiên Nguyệt liếc nhìn nhau, Vũ Y đáp: - Ngay tại bốn ngày trước, vốn nàng đang khỏe mạnh, ta đang trợ giúp nàng luyện chế một vài thứ, đột nhiên sắc mặt nàng không khỏe, sau đó cũng không biết lẩm bẩm một câu nói gì đó, rồi té xỉu trên đất. Ta cũng không biết làm gì hơn, liền đỡ nàng lên, từ đó nàng rơi vào hôn mê bất tỉnh. Trước huynh lưu lại đan dược liệu thương, đan dược khôi phục thần thức các thứ... ta đều cho nàng uống cũng không thấy tỉnh lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.