Ba người một đường chạy như bay tới, gặp được tất cả ma vật đều đã khôi phục thần trí. Duy chỉ có người trước mắt này vẫn như cũ bị ma khí quấn thân, tán phát khí tức thô bạo ngập trời.
- Ngươi là ai? Trần Văn Hạo người thứ nhất lên tiếng hỏi thăm. Ông ta rất muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, dẫn tới ma vật trước mặt chẳng những chưa như khôi phục thần trí như những ma vật khác, ngược lại có chút cường đại khó tin. Đối diện không có bất kỳ lời đáp lại nào, chỉ có thể mơ hồ nghe được hàng loạt tiếng gầm thét trầm thấp truyền đến từ trong ma khí, giống như một con dã thú nổi điên.
- Trần huynh, hắn cũng đã không có thần trí của mình, cùng hắn nhiều lời làm gì? Phong Minh không kiên nhẫn nói. Một đôi ánh mắt hung ác nham hiểm chặt chẽ nhìn chằm chằm thân ảnh của Dương Khai. Cao Tuyết Đình cũng không nói lời nào, trong đôi mắt đẹp hiện lên lưu quang dật thải, phảng phất muốn xuyên thấu ma khí nồng đậm, thấy rõ diện mục chận thật của Dương Khai. Nhưng vào lúc này, Dương Khai hình như có cảm giác, chợt quay đầu nhìn về phía nàng. Bốn mắt nhìn nhau, vô hình va chạm bạo phát. Một tiếng “Anh ninh”, sắc mặt của Cao Tuyết Đình hơi trắng nhợt, thân thể mềm mại ở tại chỗ lảo đảo một chút, dường như gặp phải cái gì đánh mạnh vậy.
- Tránh ra... Trong ma khí, truyền ra một tiếng gào trầm thấp, có vẻ đè nén đau đớn vô cùng. Tuy rằng đọc nhấn rõ từng chữ cũng không rõ lắm, nhưng ba người vẫn như cũ nghe vào trong tai, cũng biết ma vật trước mắt muốn biểu đạt ý gì. Trong mắt của Trần Văn Hạo lóe lên một tia dị sắc, bỗng nhiên cất bước tiến lên. Giữa hành động, cổ tay lộn một cái, trên tay xuất hiện một thanh Thanh Hoa trường kiếm, thản nhiên nói:
- Ta đi thử một chút thủ đoạn của hắn, hai vị lược trận cho ta! Dứt lời, nghe thấy một tiếng vang nhỏ. Trần Văn Hạo đã hóa một đạo thân ảnh tuyệt nhanh, chạy đi nhanh giống như ánh chớp vậy, hiện thân trước mặt Dương Khai. Sất anh, sất anh... Kiếm quang động, kiếm khí ngâm, đột nhiên kiếm thế như cuồng phong đẩy ra một loạt rên rĩ. Đinh đinh đương đương, ánh lửa phụt ra bốn phía. Năng lượng bắn tung tóe hư không. Trường kiếm nhanh như điện chớp, dày đặc như mưa to. Chốc lát, Trần Văn Hạo thu kiếm mà đứng, vẫn như cũ đứng tại chỗ, dường như chưa từng di động qua. Bên kia, ma khí bên ngoài cơ thể Dương Khai cho tới giờ khắc này mới xuất hiện từng đạo liệt ngân, dày đặc như mạng nhện vậy. Xuyên thấu qua vết rạn đó, mơ hồ có thể thấy được một ít vị trí thân thể của hắn. Trên da thịt phơi ra bày tràn đầy Ma Văn phức tạp khó hiểu. Nhưng trong ma khí nhào lộn, những vết rạn này chỉ có thời gian nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu. Trần Văn Hạo chau mày lại. Cao Tuyết Đình cùng Phong Minh cũng vô cùng kinh ngạc. Trình độ khó giải quyết của Dương Khai ngoài dự liệu của bọn họ.
- Chết! Phảng phất là sự chọc giận hoàn toàn do bị Trần Văn Hạo phen này xuất thủ, trong miệng của Dương Khai gầm thét một tiếng. Tiếng đó giống như kèn hiệu xung phong của Quân Vương đến từ Minh Ngục thổi lên. Ma khí lăn lộn trên người, phát ra âm thanh gào khóc thảm thiết. Vèo một cái...
Hắn bỗng nhiên biến mất không thấy khỏi tại chỗ.
- Cái gì? Trần Văn Hạo thật sự bị sợ rồi. Với cường độ thần niệm của ông ta cũng không thể nắm chắc dấu vết thân ảnh của Dương Khai. Loại tốc độ di động này đã vượt qua sự nhận thức của ông ta. Ông ta liều mạng thúc giục lực lượng thần thức, tạo thành một mảnh lưới giám thị kín không kẽ hở chỗ mười trượng bên ngoài cơ thể của mình, muốn mượn cái này theo dõi động tĩnh của Dương Khai.
- Cẩn thận! Cao Tuyết Đình bỗng nhiên biến đổi gương mặt xinh đẹp, hô to lên.
- Trần huynh phía sau!
Phong Minh cũng hú lên quái dị. Cần gì phải bọn họ đi nhắc nhở như vậy chứ? Trong nháy mắt Dương Khai quỷ dị hiện thân sau lưng của ông ta, Trần Văn Hạo đã biết được, trong điện quang hỏa thạch, pháp tắc thiên địa lực cứ theo cái tâm của ta mà vận chuyển, trường kiếm phát ra hào quang như sao rơi, đâm một cái dễ như trở bàn tay.
Đinh... Tiếng vang giòn giã truyền ra, Trần Văn Hạo bản năng cảm thấy mình tuyệt đối là đâm trúng cái gì, nhưng bị hoàn toàn ngăn chặn lại. Không chỉ như thế, trường kiếm một trận rên rĩ, tia sáng chợt hiện trên thân kiếm. Ông ta bị sợ mồ hôi lạnh liên tục, vội vàng bước chân mở ra, nhảy tới phía trước.
Sau lưng một cổ lực lượng cuồng bạo bộc phát ra, mặc dù không bị thương ông ta mảy may, nhưng cũng làm ông ta sợ tới mức không nhẹ. Không đợi ông ta đứng vững vàng thân hình, Dương Khai giống như ảnh bám sát theo, một lần nữa xuất hiện bên cạnh phía bên phải ông ta. Quả đấm bị ma khí bao quanh, một quyền hung hăng, mang uy thế hủy thiên diệt địa nện xuống phía ông ta.
Chiêu thức đơn giản, lại cực kỳ hung tàn, nghiễm nhiên có thể xưng là một kích nguyên trạng trở lại. Tránh cũng không thể tránh! Sâu trong nội tâm của Trần Văn Hạo nhấc lên một trận sóng to gió lớn. Ông ta thân là cường giả Đế Tôn Cảnh, mặc dù chỉ là nhất tầng cảnh nhưng cũng đã chạm tới ngưỡng cửa vũ đạo chân đế của thế giới này. Mặc dù đánh với trên Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, cũng không đến mức vừa lên đã bị toàn bộ áp chế, ít nhiều cũng có chút năng lực chu toàn. Nhưng ma vật kỳ diệu không hiểu này lại làm được, dựa vào là thân pháp thần hồ kỳ kỹ cùng tốc độ quỷ dị không hiểu, khiến ông ta căn bản không thể cùng tên này một chọi một chống lại. Nguy cơ trước mắt, ông ta hét lớn một tiếng:
- Thân Hóa Thủy Nguyên!
Dứt lời, cả người bỗng nhiên trở nên nửa trong suốt, phảng phất là một đoàn nước bóp nhẹ mà thành. Quả đấm của Dương Khai trực tiếp đánh tới thân thể ông ta xuất hiện một cái lổ thủng to. Cánh tay cũng bị đánh ra ngoài theo lồng ngực của ông ta. Trần Văn Hạo không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, tự hồ bị thương không nhẹ. Gặp một kích này, ông ta chẳng những không rút lui, ngược lại vận nguyên lực. Thân thể hóa thân nguồn nước chợt co rụt lại, gắt gao đánh ở một cánh tay của Dương Khai. Đúng lúc này, Phong Minh cùng Cao Tuyết Đình luôn luôn ở một bên xem cuộc chiến đồng thời xuất thủ. Một cây trường thương hiện lên trên tay của Phong Minh. Trường thương như nhạn bay, trên đó có ánh chớp nhè nhẹ lóe lên. Bất ngờ nó là Đế Bảo Nhạn Lôi Thương được ông ta hao phí tâm huyết tế luyện mà thành, ở cả Nam Vực cũng là sự tồn tại tiếng tăm lừng lẫy.
- Bôn Lôi Bất Tức!
Phong Minh hét lớn, mượn thời cơ xuất thủ tốt đẹp mà Trần Văn Hạo tạo ra, trường thương vũ động. Điện lôi dày đặc ầm ầm tuôn ra, đánh thẳng tới Dương Khai. Bên kia, trên lòng bàn tay của Cao Tuyết Đình cũng bỗng nhiên dâng lên một mặt gương soi nhỏ. Sau khi nàng ta rót nguyên lực rót vào trong đó, cái gương chợt phát ra tia sáng chói mắt, giống như một cái mặt trời nhỏ treo giữa không trung. Một đạo tia sáng đen bắn nhanh ra từ trong, bao phủ ở thân thể của Dương Khai. Thần sắc của nàng lạnh như băng mà trang nghiêm trang trọng, một bộ nguyệt sắc quần dài không gió mà bay, đứng lơ lửng ở giữa không trung, giống như thần nữ giáng xuống từ trên trời.
Khí tức nóng rực chợt tràn ngập, dường như muốn đốt cháy vạn vật. Ma khí nhào lộn bên ngoài người của Dương Khai phảng phất gặp cái gì khắc tinh vậy, nhanh chóng nhuyễn động sôi trào, biến thành vô số khói xanh, lơ lửng ra phía ngoài.
- Đế Bảo, Liệt Dương Kính!
Bên trong Tiểu Huyền Giới, dựa vào pháp thân thi triển thủ đoạn hiển hóa ra hình chiếu, Hoa Thanh Ti nhìn rõ ràng hết thảy phía ngoài. Gương mặt của nàng có vẻ phấn chấn kích động, cao giọng quát lên. Ba người nàng đều biết. Bí bảo mà ba người sử dụng nàng đương nhiên cũng sớm có nghe thấy, mặc dù chưa bao giờ thấy qua, thời khắc này vừa nhìn, lập tức trong lòng có cân nhắc. Trường kiếm trên tay Trần Văn Hạo cũng không phải là bí bảo bình thường, chính là Đế Bảo Thủy Lưu Kiếm. Ba đại Đế Bảo, ba đại Đế Tôn cảnh đồng loạt xuất thủ, nàng dường như đã thấy cục diện ngã xuống của Dương Khai tồn tại như Ma Vương. Điều này làm cho nàng ngửi được khí tức tự do... Giữa sấm chớp rền vang, mặt trời hừng hực hết sức bao phủ, Dương Khai dường như cũng cảm nhận được sự uy hiếp trí mạng. Bỗng nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, một cỗ khí tức uy nghiêm mà dương cương chợt bộc phát ra, hoàn toàn bất đồng với sự tà ác thô bạo trước đó. Ngay sau đó, cánh tay của hắn bị đập vào nguồn nước hóa thân của Trần Văn Hạo chợt bành trướng, từng mảnh Long Lân nổi lên, cả bàn tay cũng chợt biến thành một cái long trảo.
Được sự trợ lực này, hắn kéo mạnh một cái. Trần Văn Hạo kêu đau một tiếng. Thân thể hóa thành nguồn nước phảng phất có chút bộ dáng không thể duy trì, trực tiếp bị Dương Khai tránh thoát ra ngoài, mang theo một mảnh máu tươi. Ngay sau đó, Dương Khai xoay người, chộp tới điện tương đang mạnh mẽ đánh ầm tới. Xì xì... Thân thể của Dương Khai cuồng chiến, rồi lại lấy oai của long trảo ngăn cản Phong Minh bí thuật công kích. Nhưng cảm giác tê dại do luồng điện chạy qua thân thể mang đến thì không cách nào thoát khỏi. Nhân cơ hội này, mắt đẹp của Cao Tuyết Đình phát lạnh, càng thêm gia tăng uy năng của Liệt Dương Kính.
Ma khí bên ngoài người của Dương Khai bốc lên càng thêm nhanh chóng, khiến hắn kêu đau liên tục, phảng phất bị cái gì cực lớn hành hạ.
- Chết, toàn bộ đều phải chết! Một tiếng gầm thét truyền ra, không gian trong vòng mười mấy dặm chợt thay đổi. Một loại pháp tắc thiên địa lực tăng thêm lên người, khiến động tác của Cao Tuyết Đình không khỏi chợt ngừng lại. Bên kia, Trần Văn Hạo bị Dương Khai thoát khỏi, cầm trong tay trường kiếm sắp đánh úp lại, cũng là thân thể trầm xuống.
- Pháp tắc không gian? Cao Tuyết Đình hét lên một tiếng, mắt đẹp run lẩy bẩy. Ở đây ba vị Đế Tôn Cảnh nếu có thể đi tới trình độ hôm nay, đối với pháp tắc thiên địa đương nhiên có sự cảm ngộ cùng lý giải độc đáo của mình. Ba người bọn họ đều là căn cứ bí thuật hoặc là công pháp tu luyện của mình tới tìm hiểu lực lượng pháp tắc mới tấn thăng đến trình độ của Đế Tôn Cảnh. Mỗi một Đế Tôn Cảnh lĩnh ngộ bất đồng đối với lực lượng pháp tắc, lĩnh vực chuyên nhất cũng không quá một dạng. Chỉ có những thiên tài gặp may mắn, mới có thể ở một lĩnh vực độc đáo tìm hiểu đến pháp tắc nguyên thủy nhất khắc sâu nhất. Pháp tắc ngũ hành, bản chất của các loại lực lượng, các loại thần thông huyền bí, đều là tấm bia của đám Đế Tôn Cảnh từ từ trở nên mạnh mẽ. Mà trong này, thuộc về vài loại lực lượng pháp tắc quỷ bí khó khăn khó tìm hiểu nhất. Không thể nghi ngờ, pháp tắc không gian xem như một loại trong đó, là gần như không có khả năng tìm hiểu đến. Tinh Giới vô số năm, vô số Đại Đế mượn sự lĩnh ngộ đối với lực lượng pháp tắc, leo lên đỉnh cao, lại chưa từng nghe nói có người nào mượn pháp tắc không gian làm đến bước này. Pháp tắc không gian quá mức huyền ảo, mặc dù là Đế Tôn Cảnh cũng chùn bước. Nhưng trước mắt, một con ma vật bị ma hóa, lại thi triển ra pháp tắc không gian, phong tỏa mảnh thiên địa này! Hô hấp của Cao Tuyết Đình trở nên bị kiềm hãm.
Giữa thất thần, Dương Khai đã định lại thần uy của Liệt Dương Kính, xông thẳng về phía nàng. Dường như sấm đánh, dường như điện đi, tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi. Trong chớp mắt, Dương Khai đã vọt tới trước mặt Cao Tuyết Đình. Ông ta căn bản không thấy địch nhân này muốn giết mình, mà là một quyền đánh tới Liệt Dương Kính. Grừ grừ... Tiếng long ngâm gầm thét vang lên, trên nắm tay bắn nhanh ra mười mấy con Ma Long đen như mực, bay múa đầy trời. Cho dù Cao Tuyết Đình tuỳ thời nhanh, tránh né kịp thời, cũng vẫn như cũ không thể hoàn toàn tránh ra. Rầm rầm rầm...
Ma Long đen như mực va chạm cùng Liệt Dương Kính. Tia sáng của Liệt Dương Kính một trận lóe lên. Đợi cho Cao Tuyết Đình bay đến bên cạnh Phong Minh cùng Trần Văn Hạo, trên gương mặt xinh đẹp một mảnh vẻ khó coi, cực kỳ đau lòng nhìn Đế Bảo mình hao phí tâm huyết tế luyện được. Trên Liệt Dương Kính, dường như bao phủ một tầng hắc khí nhàn nhạt, khiến linh tính bị hao tổn. Bên trong Huyền Giới Châu, Hoa Thanh Ti nhìn mắt choáng váng, cái miệng nhỏ nhắn há thành hình tròn, thanh âm trầm giọng hỏi:
- Hắn mạnh như vậy sao? Vốn tưởng rằng ba đại Đế Tôn cảnh liên thủ, ngay cả Đế Bảo đều tế ra hết, bắt lại Dương Khai còn không phải chuyện nháy mắt mấy cái sao? Nhưng một vòng giao phong xong, ngược lại thì ba vị Đế Tôn Cảnh liên tục bị chặn họng, Dương Khai dũng mãnh không cản được. Trong lòng của Hoa Thanh Ti một vạn lần không thể chấp nhận.