Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1498: Chương 1498: Lên đường bình an.




Cũng khí trách Lương Vĩnh tâm thần hoảng loạn, Dương Khai vừa mới một mình đối mặt với nhiều công kích điên cuồng như vậy vẫn đứng vững không ngã, giờ đây lại vận dụng trận pháp, chẳng phải là càng thêm khó chơi? Hơn nữa qua thăm dò bằng thần niệm, Lương Vĩnh căn bản không biết Dương Khai rốt cuộc ẩn thân ở nơi nào, ở nơi cổ quái này, dường như chỉ có mười mấy người bọn hắn tồn tại, không có người ngoài. Hắn không tin trận pháp này chỉ là để vây khốn bọn hắn, Dương Khai nhất định sẽ động tay động chân.

- Đều lại đây, mọi người không được phân tán. Lương Vĩnh đột nhiên quát khẽ, hiện giờ không thể phát hiện ra tông tích Dương Khai, nhưng bất kể thể nào, mười mấy người bọn họ phải tương trợ lẫn nhau, mới có thể kiên trì đến lúc minh chủ của bọn họ phá trận, nếu khống nếu để Dương Khai kích phá mà nói, vô cùng có khả năng toàn quân sẽ bị tiêu diệt.

Thủ đoạn bưu hãn trước đây của Dương Khai đã khiến hắn ghi nhớ sâu sắc. Nghe thấy Lương Vĩnh kêu gọi, mọi người cũng tỉnh táo lại, vội vàng nhích lại gần phía hắn. Nhưng đúng lúc này, đột biến xảy ra.

Vốn dĩ những đám may đang bay lơ lửng trên không trung, cư nhiên lại lấy tốc độ xét đánh mà bay tới, những đám may đó nhìn như những cây kẹo bông cực lớn, tinh khiết hoàn mỹ. Mọi người mặc dù không biết đám may trắng này roots cuộc có chỗ nào cổ quái, cũng không dám để nó lại gần, vội vàng thi triển thân pháp tránh né, hoặc lấy ra bí bảo công kích. Nhưng những đám mây trắng đó dường như vô hình vô chất, mặc cho bị công kích cũng chỉ hơi có chút tản ra, rất nhanh liền ngưng lại lại với nhau.

- Thứ quỷ dị gì thế! Một nam tử trung niên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, thánh nguyên rót vào bí bảo hình cây giáo trên tay, hung hăng đánh xuống. Cần phải đem đám mây trắng chắn trước mặt bổ ra. Nam tử trung niên này có tu vi cảnh giới Phản Hư lưỡng tầng cảnh, thực lực không tầm thường, cây giáo trên tay càng là bí bảo Hư Vương cấp, chính là trong một lần ra ngoài trải qua nguy hiểm, vô tình phát hiện ra trong một huyệt động, được hắn coi là trân bảo, rất nhiều lần giúp hắn diệt sát cường địch, được hẳn nể trọng.

Trên cây giáo liền xuất ra một đạo màu hồng kinh mục, thuận lợi đem đám mây trắng chắn trước mắt bổ làm hai, nam tử trung niên cười lạnh một tiếng. Thân hình thoắt một cái xuyên qua giữa đám mây trắng bị bổ ra. Ngay lúc thân hình của hắn muốn xuyên qua đám mây trắng, đám mây vốn dĩ bị bổ làm hai cư nhiên nhanh chóng hợp lại, thoáng cái liền đem nam tử trung niên bao vây trong đó.

Tiếng quát kinh sợ từ trong truyền ra. Ngay sau đó, một đám mây khác có diện tích chừng 20 trượng. Lại đang nhúc nhích biến ảo bên trong, hóa thành một đầu hùng sư uy phong lầm lẫm. Hùng sư cao bảy tám trượng có thừa, toàn thân màu vàng quế, ngẩng đầu phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc. Năng lượng chấn động kinh thiên từ trong cơ thể nó phát ra.

Mà mắt thường có thể nhìn thấy, phần bụng của con hùng sư này, không ngừng lồi lõm phập phồng, dường như có thứ gì đó đang vùng vẫy bên trong, cần phải phá bụng mà ra. Vậy hiển nhiên là nam tử trung niên vừa bị đám mây trắng bao vây.

Nhưng lại bất lực, phần bụng của hùng sư vừa trương vừa co rút lại, truyền ra lực đạo kinh thiên, rất nhanh, lại có một trận âm thanh răng rắc rắc từ trong truyền ra, dường như có người xương cốt đều bị nghiền thành bột mịn. Động tĩnh trong bụng hùng sư cũng đột nhiên ngừng lại, có một cỗ khí tức sinh mạng nhanh chóng bị tiêu diệt.

- Đại Mạc Cuồng Sư?

Lương Vĩnh mặt lộ vẻ kinh hãi, thất thanh kinh hô. Hằn vừa nhìn liền nhận ra hùng sư đó rốt cuộc là yêu thú gì, nhưng là lúc này nó và yêu thú chân chính có chút bất đồng, nó không tản ra yêu khí, chỉ duy trì hình dáng của Đại Mạc Cuồng Sư, nhưng từ trong cơ thể nó tản ra một chấn động năng lượng, lại không kém chút nào so với Đại Mạc Cuồng Sư trưởng thành! Đây chính là yêu thủ đinh cấp chín, đơn đả độc đấu, năng lực áp một Phản Hư lưỡng tầng cảnh, đối với tam tầng cảnh phổ thông cũng không rơi xuống hạ phong.

Thanh âm Lương Vĩnh vừa rơi xuống, bốn phương tám hương, những đám mây trắng đều bắt đầu nhúc nhích biến ảo, ngay sau đó, tất cả hình thể cực lớn, bộ dạng yêu thú khác nhau xuất hiện trước mắt mọi người. Trùng Giác Cự Tê, Thâm Hải Mặc Giao, Huyền Thiên Ám Hổ, Khiếu Nguyệt Cuồng Lang, Thiết Bối Cự Ngô, Kim Ti Độc Thiềm…

Nhiều vô số, không phải trường hợp cá biệt, muôn hình dữ tợn. Bất kể là yêu thú loại nào, thực lực thấp nhất cũng là bậc tám, trong đó không thiếu bậc chín, bất kể là loại nào, đều có chút không giống với yêu thú chính thống, nhưng hình thể cực lớn, hơn nữa uy thế kinh người. Những yêu thú này vừa thành hình, liền tự tìm lấy mục tiêu gần nhất, điên cuồng hướng tới hơn mười vị Phản Hư Cảnh mà tấn công. Số lượng yêu thú rất nhiều, trong lát liền đem mọi người tách rời, hoặc đơn đả độc đấu, hoặc tốp năm tốp ba tiến hành vây công.

Trong chớp mắt hơn mười vị Phản Hư Cảnh Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông quần áo rách rưới, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp, cu vi cảnh giới của bọn họ mặc dù không thấp, thực lực cũng không yếu, nhưng rơi vào trong trận pháp, bị nhiều yêu thú bao vây như vậy, đương nhiên không chiến mà bại. Càng khiến bọn họ tuyệt vọng hơn là, những yêu thú này dường như có thân bất tử, mặc dù bị đánh tản ra, cũng rất nhanh liền một lần nữa hợp lại, khiến cho người ta chịu không thấu.

Thương vong sau khi bắt đầu chiến đấu thời gian không đến nửa chén trà đã xuất hiện, cũng không biết là một người của Lôi Đài Tông hay là Chiến Thiên Minh, võ giả kia nhất thời không quan sát, bị một con Trùng Giác Cự Tích đâm cho một nhát, lực đánh cực mạnh, đem hắn bay lên tít không trung.

Còn chưa đợi hắn rơi xuống đất, một con Mặc Lục Giao Long dài mười mấy trượng ở bên cạnh phi thân tới, lắc đầu vẫy đuôi, mở to cái miệng như chậu máu, răng nanh hoàn toàn lộ ra, một miếng liền nuốt luôn thân thể hắn. Hào quang thánh nguyên hộ thân chợt lóe lên, nhưng vẫn như cũ không đỡ được hợp lực cắn của con Thâm Hải Giao Long đó. Rắc…một tiếng vang nhỏ, thánh nguyên hộ thân cáo phá, thân hình võ giả kia trực tiếp bị cắn thành hai mảnh, máy tươi từ ruột chảy ra văng đầy đất, trạng thái chết thê thảm vô cùng.

Người này trước lúc chết phát ra tiếng kêu kinh tâm động phách, khiến tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, bọn họ vốn dĩ khổ sở chống đỡ, miễn cưỡng bảo vệ mình, hiện giờ tâm thần bị ảnh hưởng, tình cảnh càng thêm không thể chịu nổi.

- Dương Khai, lăn ra đây cho lão phu, cùng lão phu đối mặt đấu một trận, hà tất phải lén lén lút lút trốn trong bóng tối? Lưỡng Vĩnh tức giận, hét lớn. Tiếng cười sảng khoái của Dương Khai lập tức truyền đến:

- Lương trưởng lão, không cần kích ta, khi nào cần ra ta sẽ tự ra, nhưng các người những người này a…hắc hắc, hãy lĩnh giáo uy lực của Phân Quang Vân Hải Trận tiếp theo đây, sau đó, lên đường bình an! Nghe âm thanh đó, hư vô mờ mịt, dường như gần ngay trước mặt lại dường như xa tít chân trời, Lương Vĩnh không cách nào bắt được vị trí của Dương Khai, nhất thời đối mặt với cái chết, tuyệt vọng đến cực điểm Nhưng trong lời nói của Dương Khai,, hắn cũng biết đây rốt cuộc là trận pháp quỷ gì. Phân Quang Vân Hải Trận! Lương Vĩnh không tinh thông trận pháp, cũng không biết trận pháp này có gì huyền diệu, nhưng có người lại kinh hô lên:

- Phân Quang Vân Hải Trận, cư nhiên là Phân Quang Vân Hải Trận, không thể nào, trận pháp này sớm đã thất truyền rồi, căn bản không thể nào có người bố trí ra được.

- Ồ, vị bằng hữu này lại có chút hiểu biết, xem ra là có đọc qua về trận pháp rồi. Không sai, với tiêu chuẩn hiện nay của U Ám Tinh, quả thực không ai bố trí được Phân Quang Vân Hải Trận, nhưng hiện tại ta lại không phải là võ giả bố trí được.

- Chẳng lẽ nói… Người đó mặt biến sắc, rất nhanh liền hiểu ra. Hiện tại không ai có thể bố trí, không có nghĩa là thời kì thượng cổ, viễn cổ không người nào có thể bố trí được. Điểm khó để bó trí Phân Quang Vân Hải Trận, lại là những đám mây kia, đó có thể là đám mây thật, võ giả có thực lực thông thiên, dùng đại thần thông luyện hóa thành mây trên trời, lại lấy tinh hồn của yêu thú cường đại phong ấn trong đó, như vậy mới có thể tạo thành bộ phận hợp thành Phân Qunag Vân Hải Trận.

Hiện nay võ giả có thực lực mạnh nhất U Ám Tinh cũng chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh, ai có năng lực đi luyệ hóa đám mây trên trời? Chỉ có Hư Vương Cảnh mới có khả năng này. Mà sau khi luyện hóa, những đám mây đó nhập vào tinh hồn yêu thú, liền có thể hóa thành từng con Vân Thú cực kì khó chơi, có thể phát huy ra thực lực như yêu thú còn sống. Càng vì là Vân Thú biến ảo, cho nên cực kì khó chơi, dương như có thân bất tử, một khi bị đánh tan, rất nhanh liền khôi phục lại. Trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận, Dương Khai cũng là lần đầu tiên xâm nhập vào Đế Uyển thu hoạch được.

Ôn dưỡng luyện hóa trong cơ thể lâu như vậy, Dương Khai cũng chỉ vận dụng mới có một lần mà thôi, chính là lần thứ hai xâm nhập vào Đế Uyển, sử dụng trong lúc săn giết biến chủng Thất Thải Mi Lộc. Tốc độ biến chủng của Thất Thải Mi Lộc kia rất nhanh, không dùng trận pháp trói buộc mà nói, Dương Khai căn bản không cách nào bắt được nó.

Trừ lần đó ra, hắn vẫn chưa sử dụng qua trận bài này. Nhưng lần này bị nhiều người như vậy vây công, chính là cơ hội tốt phát huy uy lực trận bài. Lúc đó mấy người Phí Chi Đồ rơi vào trong Phân Quang Vân Hải Trận, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ, có thể thấy được uy lực của trận pháp này như nào. Hơn nữa, lúc đó Phân Quang Vân Hải Trận vẫn không có người chủ trì, chỉ là tự chủ phản kích, chỉ có thể phát huy được hai ba phần uy lực.

Giờ này trận pháp do Dương Khai khống chế, không dám nói phát huy được mười phần công lực, nhưng bảy tám phần thì được. Lấy thần niệm cường đại oai nghiêm của hắn, khống chế từng con Vân Thú thực lực không tầm thường, đương nhiên không khó khăn gì, nếu là thực lực đủ mạnh, còn có thể khống chế Vân Thú, diệt sát những người đó càng nhẹ nhàng. Trốn một chỗ trong bóng tối, Dương Khai thần niệm nhãn rồi, không chế từng con Vân Thú khởi xưởng tấn công kẻ địch, không có chút nào mềm lòng và lưu tình.

Hôm nay trở mặt với Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông, hắn đương nhiên không có gì cố kị. Hắn tự hỏi bản thân không có ý nghĩ gây chuyện thị phi, nhưng bị người khác cưỡng bức đến đây, mặc dù muốn đối phó với mình, vậy thì đừng nghĩ muốn thoải mái Hơn mười vị Phản Hư Cảnh, đội hình cũng là không tệ, lại bị Vân Thú chia cắt ra, không cách nào tương trợ lẫn nhau, chỉ có thể đơn độc ngăn địch, tự nhiên không phải là đối thủ của đám Vân Thú kia.

Chỉ cần có đủ thời gian, Vân Thú diệt sát bọn chúng là việc chắc như đinh đóng cột. Nhưng, Dương Khai đột nhiên chau mày, quay đầu lại nhìn vị trí nào đó. Thân là chủ nhân của trận bài Phân Quang Vân Hải Trận, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được lúc này đám người ngoài kia đang đối mặt với sự tấn công hung hãn, hơn nữa lực độ cực mạnh, chỉ sợ không lâu, trận pháp sẽ bị cáo phá

Đây là điều mà Dương Khai không muốn nhìn thấy. Trâm ngâm một lát, Dương Khai phất tay một chút, Hỏa Điểu linh khi lại lần nữa bay ra, giãn hai cánh, sóng nhiệt cuồn cuộn nổi lên ngập trời.

- Đi! Dương Khai nhàn nhạt phân phó một tiếng, Hỏa Điểu lập tức bay vút ra, tùy thời cơ giết địch. Vẫn còn chưa xong, Dương Khai lại duỗi tay ra, một thanh trường kiếm toàn thân bích lục xuất hiện trên tay, thanh trường kiếm đó không có bén không nhọn, thoạt nhìn cổ quái cực kì cổ quái, chỗ chuôi kiếm có một viên lục châu to như mắt rồng, mà trong thân kiếm, lại có một vật du động giống như là con rắn.

Lông Cốt Kiếm Tích Thúy. Thánh nguyên điên cuồng được rót vào trong, trong Long Cốt Kiếm tản ra uy nghiêm kinh thiên, ngay sau đó, một đầu Bích Lục Cự Long hiện ra trước mắt Dương Khai, mở to miệng phát ra âm thanh rồng ngâm cao vút, không cần Dương Khai quá mức cẩn thận khống chế, liền lắc đầu vẫy đuôi, xông về phía kẻ địch gần nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.