- Ngươi thật sự chỉ vì Hồ Mị Nhi mà muốn giết ta sao?
Long Huy vẻ mặt khinh thị, khinh thường nói:
- Nếu không thì ngươi cho rằng bổn thiếu gia ăn no rỗi việc, lặn lội đường xa như vậy đến đây với ngươi làm gì?
Dương Khai cau mày nói:
- Nhưng ta với Hồ Mị Nhi cũng không phải giao tình sâu sắc gì, cũng chỉ là gặp mặt vài lần mà thôi.
- Hừ, có thể ngươi không có ý gì với con tiện nhân đó nhưng ả ta đối với ngươi lại không phải như vậy!
Vẻ mặt Long Huy đầy tức giận,
- Ả ta vì ngươi mà ngay cả ông nội ta cũng dám phản nghịch lại! Ả ta
trước đây chưa hề làm như vậy, cũng chưa từng vì bất kỳ nam nhân nào mà
xử sự thế này! Ngươi là cái thá gì mà lại dám nhắm đến nữ nhân của ta!
- Ông nội ngươi…
Đôi mắt Dương Khai lóe lên vẻ lạnh lùng, hắn nghĩ tới cú đánh vô đạo
của Long Tại Thiên, lần đó nếu không nhờ có Ngạo Cốt Kim Thân phát huy
tác dụng, giúp hắn thoát khỏi vòng vây thì e rằng hắn đã chết rồi.
- Còn một vấn đề nữa!
Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng:
- Sao ngươi biết ta rời khỏi các Lăng Tiêu các?
Bọn chúng đã truy đuổi đến đây thì chắc chắn sau khi mình rời khỏi các
Lăng Tiêu các không lâu đã xuất phát rồi, nếu không thì sẽ chắc rằng đã
bị mất tung tích của mình. Nói cách khác, ngay khi mình rời khỏi các
Lăng Tiêu các thì đã bị người ta cố ý theo dõi rồi.
Long Huy khẽ cười một tiếng:
- Cái này tất nhiên là có người mật báo cho ta rồi.
Quả nhiên là vậy!
- Còn ai là người đã mật báo cho ta thì bổn thiếu gia ta không rõ, nhưng ta nghĩ ngươi nên biết mình đã đắc tội với ai!
Long Huy khinh thị nhìn Dương Khai, nghiễm nhiên giống như nhìn một
người chết, nói năng không có vẻ giấu diếm gì, những gì biết thì đều nói ra hết,- Còn tên Nộ Lãng đó chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng chỉ là phát
hiện tung tích của bọn chúng ở thị trấn nhỏ dưới núi.
Dương
Khai khẽ gật đầu, Long Huy không nhất thiết phải lừa gạt hắn, y đã nói
như vậy thì là thật rồi, tên Nộ Lãng đó có thể chỉ là ngẫu nhiên nhìn
thấy mình ra ngoài nên truy đuổi đến đây mà thôi, vì thế không cần phải
truy cứu, dù sao thì hắn cũng đã chết rồi.
- Bổn thiếu gia đã đáp ứng nguyện vọng của ngươi rồi, bây giờ thì hãy đi chết đi!
Long Huy cười dữ tợn một tiếng, y nhanh chóng tiến gần Dương Khai, đôi
mắt đầy phấn kích, rồi bắt đầu vận chuyển Khí Động cảnh nhất tầng, song
quyền hung mãnh vung ra.
Cùng với mỗi quyền được vung ra, đều có một mũi công kích bắn ra từ nắm đấm.
Phi Vũ Bạo! Môn võ công trung phẩm Địa cấp!
Long Huy thân là cháu nội của Long Tại Thiên, địa vị không hề thấp, nên môn võ nghệ mà y tu luyện đương nhiên cũng không phải tầm thường, có
thể nói, tuy y chỉ là Khí Động cảnh nhấttầng nhưng thực lực của y cao
hơn tên Nộ Lãng cùng cảnh giới không chỉ một bậc.
Long Huy
không chỉ đơn giản là tên thiếu gia quyền quý háo sắc, giờ đây đối với
Dương Khai mà nói, y cũng là một kẻ thù khó ứng phó.
Vũ Mang
tập kích, Dương Khai vội vàng né tránh, khiến một loạt đòn tấn công của
tên Long Huy đều thất bại, trong mắt y không khỏi hiện lên vẻ bất ngờ.
Y nghĩ, Khai Nguyên cảnh tứ tầng của Dương Khai lẽ ra không thể tránh khỏi sát chiêu của mình mới đúng.
Ngay sau đó, dòng sóng nguyên khí hung mãnh mà tàn bạo bạo phát từ trên người Dương Khai, cảm nhận thấy dòng nguyên khí nồng đậm này, vẻ mặt
tên Long Huy chợt biến sắc.
Đây đâu phải là Khai Nguyên cảnh
tứ tầng? Rõ ràng đã đạt đến Khai Nguyên cảnh đỉnh phong rồi, xét về độ
nồng đậm của sóng nguyên khí thì cũng không thua mình là mấy.
Sự kinh ngạc này chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, sau đó tên Long Huy đã
xông đến bên cạnh Dương Khai, nguyên khí trên nắm tay bắt đầu khởi động, y hung hăng xuất ra một quyền, đánh vào người Dương Khai từ trên xuống
dưới.
Dương Khai lại né tránh, quyền này đánh ầm trên mặt
đất, cùng với tiếng vang lớn và bụi đất tung bay, một cái hố không nhỏ
đột nhiên xuất hiện trên mặt đất.
Không đợi Long Huy đứng dậy, thân hình Dương Khai đột nhiên lại lóe chạy lại, đầu gối nâng cao rồi hung mãnh đỉnh lấy cằm y.
Long Huy phản ứng cũng không chậm, y một tay thành chưởng, chặn ở dưới cằm rồi chúi xuống dưới.
Hai người cùng phát ra nguyên khí, Dương Khai lảo đảo người, tên Long
Huy cũng lật bay ra phía sau, nhân có dòng lực này y đã hóa giải sự tấn
công của Dương Khai.
Hai người giao thủ xuất chiêu rồi vội vàng đứng vững lại.
Long Huy liếc nhìn khắp người Dương Khai một cái rồi nheo mắt lại nói:
- Hóa ra ngươi luôn che giấu thực lực! Nhưng cho dù như vậy thì ngươi cũng không phải đối thủ của ta!
Còn chưa dứt lời thì bóng dáng Long Huy bỗng trở lên mơ hồ, lòng bàn
chân như có kim mang hiện lên, trong phút chốc đã đứng sau người Dương
Khai.
Kim Hồng bộ! Lại một bộ võ học Trung phẩm Địa cấp.
Nhân có bước chân nhanh chóng thần kì này, Long Huy cuối cũng cũng đến
được điểm chết mà Dương Khai phòng ngự, nguyên khí trên đầu ngón tay y
bắt đầu khởi động, một ngón đâm vào cái ót phía sau đầu của Dương Khai,
rõ ràng là muốn một cú giết chết Dương Khai.
Trong giờ khắc
nguy hiểm đến tính mạng, Dương Khai cảm giác sau đầu mình có gió nên vội nghiêng đầu, ngón tay này của tên Long Huy đâm qua mặt Dương Khai, dòng nguyên khí sắc bén này đã rạch một vết máu trên mặt hắn.
Dương Khai thu người lại, một giọt dương dịch trên đầu ngón tay hiện ra, rồi ngay sau đó biến thành một lưỡi dao màu đỏ mỏng như cánh ve vung
mạnh về phía tên Long Huy đang đứng chỉ cách trong gang tấc.
Đây là một kẻ địch mạnh! Dương Khai không dám giấu dốt nữa, bất kì sơ suất gì đều có thể khiến mình mất mạng!
Lưỡi dao trực tiếp cắt người Long Huy làm hai phần, tuy vậy nhưng Dương Khai không hề thấy vui vẻ, bởi vì hắn cảm nhận được mình không phải
đánh trúng cơ thể thật, mà vừa rồi chỉ là cắt được tàn ảnh của Long Huy
mà thôi.
Bộ pháp của đối phương tương đối thâm hậu!
- Phản ứng không tồi!
Giọng nói của tên Long Huy ở cách đó mười mấy trượng truyền đến, thản nhiên ung dung nhìn Dương Khai.
Tay Dương Khai đột nhiên run lên, lưỡi dao dính đầy máu xoẹt xuống đất rồi bay lên.
Long Huy không dám dừng lại, tiếp theo lại là một Kim Hồng bộ để né
tránh, y nhìn Dương Khai như mèo vờn chuột với vẻ mặt đùa cợt và khinh
miệt.
Dương Khai không nói gì, chỉ có sự kiên nghị bất khuất
và chiến ý hừng hực trong ánh mắt, Dương Khai chân bước như bay, vọt đến trước mặt Long Huy, sau đó là một quyền xuất ra.
Không có tác dụng gì, bóng dáng Long Huy đã ở bên kia rồi.
- Hừ, chỉ dựa vào tốc độ chậm như sên của ngươi mà muốn đánh lại ta? Thật không biết lượng sức!
Long Huy miệng không ngớt, ra sức châm biếm giễu cợt Dương Khai.
Y cho rằng dựa vào Kim Hồng bộ của mình thì sẽ không thể rơi vào thế
thất bại rồi. Đối phương không đánh được mình thì sao có thể thắng được? Hắn hung mãnh công kích như vậy chỉ hao phí nguyên khí mà thôi, đợi đến lúc hắn đã tiêu hao gần hết nguyên khí rồi thì sẽ là thời cơ để mình
một đòn giết chết hắn.
Vì thế, Long Huy đã quyết định tiếp tục vật lộn với Dương Khai, đợi khi thời cơ đến sẽ giành thắng lợi một cách dễ dàng.
- Chậm quá, quá chậm rồi…
Nếu như ngươi không giết được ta thì người bạn gái kia của ngươi bổn thiếu gia ta nhất định phải giành lấy rồi.
- Thân hình nàng ấy rốt cuộc thế nào nhỉ? Ta thực sự rất mong chờ đấy,
không biết khi bị chà đạp nàng ta sẽ kêu khóc thảm thiết thế nào đây!
Ha ha ha, bổn thiếu gia thích nhất là nghe tiếng kêu la của người con
gái không chịu được bị người khác làm nhục, nghĩ đến cảnh đó ngươi có
đau lòng không?