Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2336: Chương 2336: Linh Khôi




Lưu Viêm chỉ bị quái thạch cắn nuốt, sau khi phá xác ra lại có thân thể của mình.

Chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy khó tin.

Đây chẳng phải là nói, quái thạch kia có công hiệu như Sinh Thân Quả vậy? Đây là sự nghịch thiên bực nào?

Lưu Viêm hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: - Tình huống này của ta, ta dường như biết một chút... Không nói ra được tại sao, ta cảm giác một bộ thân thể này của mình là một bộ thân mình của khôi lỗi.

- Khôi lỗi ư? Dương Khai nhướng mày.

Lưu Viêm nhẹ nhàng gật đầu: - Ừ, trong cơ thể ta có thật nhiều dấu vết của trận đồ cùng dấu vết luyện chế huyền diệu. Chẳng qua là những dấu vết này tự nhiên mà thành, hơn nữa niên đại rất xưa, phải là vị đại năng chi sĩ nào đó của rất nhiều năm trước luyện chế được.

Thần sắc của Dương Khai hơi động, dường như lập tức nhớ ra cái gì đó, hô nhỏ hỏi: - Khôi lỗi Linh cấp à?

Trước đó hắn có nghe Hoa Thanh Ti nói qua, Thiên Diệp Tông khôi lỗi chia làm mấy bậc, trừ Địa cấp Thiên cấp khôi lỗi mà hắn đã thấy qua ra, còn có một loại khôi lỗi Linh cấp cao cấp hơn. Hơn nữa nghe đồn khôi lỗi Linh cấp đã có linh trí của mình, chẳng những có thể tự chủ suy tư, thậm chí còn có thể thông qua tu luyện từ từ trở nên mạnh mẽ. Chẳng qua là Thiên Diệp Tông mặc dù ở thời kỳ đỉnh cao, khôi lỗi Linh cấp cũng không có mấy cổ. Hơn nữa theo sự suy thoái của Thiên Diệp Tông, những khôi lỗi Linh cấp này cũng không biết đi đâu.

Dương Khai lúc trước vẫn không thể nào tin tưởng, nhưng hôm nay tình huống của Lưu Viêm lại chỉ có thể dùng khôi lỗi Linh cấp để giải thích.

Quái thạch đó căn bản không phải thứ gì tự nhiên sanh thành, mà là Thiên Diệp Tông một đời cao nhân luyện chế được. Chắc chắn cũng xem như hình thái ban đầu của khôi lỗi Linh cấp, sau khi được thần hồn của Lưu Viêm nhập chủ, phá xác ra, biến thành bộ dáng hiện giờ, hoàn thành hình thái cuối cùng.

Nói như vậy, cái gọi là khôi lỗi Linh cấp xem ra cũng không phải là trời sanh thì có linh trí, mà là dùng phương pháp tương tự dung hợp sinh linh thần hồn cùng khôi lỗi chi thân vào một chỗ mới có thể tạo thành.

Nghĩ tới đây, Dương Khai sáng tỏ thông suốt, càng phát giác mình đoán không sai.

Trách không được khi Diệp Sùng nói cơ duyên đó đã nhìn chằm chằm vào Lưu Viêm không ngừng.

Với nhãn lực siêu tuyệt của ông ta, đương nhiên liếc một cái có thể thấy được Lưu Viêm cũng không thực thể, chỉ là khí linh hóa hình. Trong sơn động có hình thức ban đầu của khôi lỗi Linh cấp, không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất cho Lưu Viêm gởi thân.

Nói như vậy, lúc đó ông ta nếu không gặp được Lưu Viêm, nói không chừng cũng sẽ không nhắc tới cơ duyên này. Chính vì gặp được Lưu Viêm, ông ta mới có thể chỉ điểm một phen.

Nhưng ông ta lại không chỉ điểm quá rõ ràng xác thực, đoán chừng trong lòng của ông ta cũng có chút không đành. Quái thạch đó chỉ sợ là một bộ hình thái ban đầu của khôi lỗi Linh cấp cuối cùng ở thế gian này. Nói không chừng ngày sau cũng không có người có thể luyện chế được. Mộ cái bảo bối như vậy ông ta dĩ nhiên muốn để lại cho hậu nhân của Thiên Diệp Tông.

Người này làm việc có chút bà bà mụ mụ, không dứt khoát a. Trong lòng của Dương Khai âm thầm oán thầm một câu.

Thế nhưng rất nhanh, hắn lập tức ném ý niệm này đi. Bất kể như thế nào, Lưu Viêm hiện tại đã có thân thể của mình là thật. Tuy nói thân thể này nhìn cổ quái một chút, nhưng so với thân thể hóa hình của nàng trước đó không thể nghi ngờ phải tốt hơn rất nhiều.

Có thân thể hay không có thân thể tuyệt đối là hai chuyện khác nhau.

Lưu Viêm dường như cũng từ từ mừng rỡ, quên được bộ thân thể nho nhỏ này mang đến đủ loại bất tiện cho cuộc sống tương lai của nàng. Nàng đặt hai tay ở trước mắt lăn qua lộn lại quan sát, trên mặt một mảnh nụ cười.

- Tình huống thần hồn cùng thân thể của nàng dung hợp như thế nào? Có dấu hiệu gì không ổn không? Dương Khai lại lo âu hỏi một câu.

Thân thể của khôi lỗi Linh cấp dù sao không phải Lưu Viêm trời sanh cụ bị. Nếu thần hồn cùng thân thể dung hợp không hoàn mỹ, đó rất có thể sẽ mang đến hậu quả rất nghiêm trọng, cũng giống như đoạt xá vậy. Đoạt xá sở dĩ khó khăn, thậm chí xác suất thành công rất thấp, cũng bởi vì vấn đề thần hồn của bên ngoài cùng độ dung hợp của thân thể bị đoạt xá.

Thần hồn cường đại muốn đoạt xá một người võ giả, nhất định phải tìm được thân thể có độ phù hợp cao nhất cùng tự thân thần hồn. Cho dù như vậy, cũng không nhất định có thể đoạt xá thành công, hơi có sai lầm sẽ thất bại trong gang tấc.

Nghe vậy, Lưu Viêm lắc đầu nói: - Không có bất kỳ vấn đề gì, ta cảm giác... bản thân mình giống như là mới ra sinh vậy. Thân thể này chính là vì lượng thân của ta chế tạo.

Cũng không phải là mới sinh ra sao. Dương Khai nhìn tận mắt nàng phá xác ra từ trong quái thạch, coi như là lấy lại được tân sinh. Tuy nhiên Lưu Viêm nói như vậy, trái lại khiến cho hắn yên tâm không ít.

Hắn chỉ sợ thân thể này cùng thần hồn của Lưu Viêm dung hợp không thuận. Tuy nhiên bây giờ xem ra, lúc trước những thứ đại năng chi sĩ của Thiên Diệp Tông khi luyện chế quái thạch khẳng định hoàn mỹ cân nhắc qua những vấn đề này, thông qua một chút thủ đoạn đặc biệt giải quyết nó rồi.

Nếu không bọn họ hoàn toàn có thể luyện chế ra được một khôi lỗi hình người, sau đó cưỡng ép nhét vào thần hồn của sinh linh.

Chính vì Lưu Viêm đã trải qua quá trình phá xác ra, cho nên thần hồn thân thể hiện giờ của nàng mới có thể hoàn mỹ dung hợp.

Dương Khai âm thầm bội phục không thôi.

- Hì hì, ta cũng có tuổi thơ. Lưu Viêm một khuôn mặt nhỏ nhắn cười tựa như hoa.

- Cẩn thận chưa trưởng thành, sau này cả đời cũng sẽ như vậy. Dương Khai giội chậu nước lạnh cho nàng.

Ngay tức thì sắc mặt của Lưu Viêm tối sầm, sợ run một lúc lâu, thản nhiên nói: - Ta đây cũng chấp nhận.

..

Một ngày thí nghiệm khiến Dương Khai rốt cục thấy được chỗ cường đại của khôi lỗi Linh cấp chi khu. Giờ này Lưu Viêm lại có thể thông qua tu luyện tới tăng cường thực lực của mình, đặt ở trước là chuyện không thể nào làm được.

Trước đó Lưu Viêm chỉ là thân thể hóa hình, chỉ có thể cắn nuốt dung hợp thiên tài địa bảo thuộc tính hỏa, tăng cường thực lực. Lưu Viêm vẫn đang sử dụng một viên Thái Dương Chân Tinh trước kia chiếm được của Dương Khai, năng lượng bên trong gần như tiêu hao hơn một nửa.

Nhưng giờ đây, Lưu Viêm nhưng lại có thể hấp thu linh khí thiên địa, thuộc về cho mình sử dụng.

Không chỉ có như thế, giờ này Lưu Viêm còn có tu vi cường đại của Đạo Nguyên tam tầng cảnh! Cái này ý nghĩa chỉ cần tìm cho nàng một bộ công pháp thích hợp, nàng có thể đi tu luyện như người thường vậy, trở nên mạnh mẽ, rồi sẽ có một ngày có thể tấn thăng Đế Tôn!

Nàng bây giờ đã hoàn toàn là một thân thể độc lập. Vào khoảnh khắc nàng bị quái thạch cắn nuốt thì sự liên lạc với Dương Khai trước đó cũng đã gãy lìa.

Lưu Viêm là chân chân chính chính thu được tân sinh!

Dương Khai cao hứng cho nàng tự đáy lòng. Hắn vốn tính toán ít hôm nữa sau khi thực lực cường đại đi tìm Sinh Thân Quả, luyện chế Sinh Thân đan cho Lưu Viêm tạo nên thân thể. Nhưng không nghĩ tới hạnh phúc đến nhanh như vậy. Khôi lỗi Linh cấp chi khu đã hoàn mỹ giải quyết cái vấn đề này.

Dương Khai cho Lưu Viêm một chiếc nhẫn không gian, ở bên trong đặt rất nhiều nguyên tinh, các loại liệu thương đan, tu luyện đan, còn có vài món bí bảo hắn chưa dùng tới nhưng là cấp bậc không tầm thường. Thậm chí ngay cả Tịch Diệt Lôi Châu kiện Đế Bảo này đều giao cho nàng sử dụng. Bởi vì Tịch Diệt Lôi Châu không cần luyện chế như thế nào, chỉ cần rót vào bên trong đó lực lượng thì có thể sử dụng, đối với Lưu Viêm mà nói là lại không quá thích hợp.

Lưu Viêm đây là lần đầu tiên có nhẫn không gian của mình, còn có nhiều vật thuộc về mình như vậy. Nàng mừng rỡ khó được, không ngừng cầm nhẫn không gian chơi đùa, vui vẻ này không gì sánh bằng.

Một ngày sau, hai người quay trở về chỗ bình thai của trận cơ đó.

Dương Khai không có ý định tiếp tục thăm dò bí cảnh nữa. Chuyến này vào đây chiếm được chỗ tốt không ít, cho nên hắn cũng thấy nhiều chỗ tốt đã thu, cùng Thiên Diệp Tông không có cừu oán. Bí cảnh này tốt xấu là đồ của người ta, Dương Khai cũng không thể cuốn đi toàn bộ thứ tốt bên trong, thật làm như vậy cũng quá không hậu đạo.

Chữa trị bình thai của trận cơ này đối với Dương Khai mà nói không coi là chuyện nhiều khó khăn. Trước sau bất quá hai canh giờ, vết kiếm trên bình đài của trận cơ liền biến mất không thấy, cả bình thai rực rỡ hẳn lên. Dương Khai lấy ra mấy viên nguyên tinh an trí trong chỗ lõm của bình thai, ngay sau đó hắn thúc giục nguyên lực.

Sau khi tia sáng lóe lên, chỗ bình thai đã không có một bóng người.

Thiên Diệp Tông, nơi sơn cốc vô danh.

Hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo trước đó đã toàn bộ biến mất không thấy. Chỗ này bất ngờ biến thành một mảnh hỗn độn, nơi nơi có thể thấy được dấu vết sau đại chiến. Trong sơn cốc không ít thi thể của võ giả nằm dọc nằm ngang. Mặt đất đều bị máu tươi nhiễm đỏ, mùi vị máu tanh ngất trời khiến người ta ngửi mà buồn nôn.

Chỗ bình thai của trận cơ, Diệp Tinh Hàm mang sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trên thân thể mềm mại tràn đầy máu tươi. Một đạo vết thương sâu tới xương từ chỗ vai lan tràn đến cả cánh tay, thoạt nhìn thấy mà giật mình.

Còn ở bên cạnh nàng, đám người Hoa Thanh Ti, Xích Nguyệt, Quỷ Tổ, Ngả Âu, Cổ Thương Vân đều là gương mặt vẻ mệt mỏi, trên người mấy người hoặc nhiều hoặc ít đều có dấu vết bị thương. Trong đó Hoa Thanh Ti nghiêm trọng nhất, dường như là bị thương tới nội phủ, trên mặt không có chút huyết sắc nào.

Giờ này khắc này, Thiên Diệp Tông gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay - phó tông môn Thạch Thương Anh làm phản, cùng Thiên Chiếu Cung cung chủ Khưu Trạch nội ứng ngoại hợp, nhất cử công phá Thiên Diệp Tông đại trận hộ sơn, tru diệt đệ tử cả ngàn người.

Diệp Hận suất lĩnh mấy vị trưởng lão chiến đấu hăng hái nghênh địch, quả bất địch chúng, chết có chết, bị thương có bị thương. Đệ tử tông môn có thể chạy thì đã chạy, người nào không trốn khỏi hoặc là bị giết, hoặc là bị bắt. Một cái tông môn tốt đẹp, chỉ nửa ngày gần như thành quỷ vực của nhân gian, cả Thiên Diệp Sơn, nơi nơi có thể thấy được dấu vết chiến đấu, chôn xương vô số.

Liên đới tới đám người Hoa Thanh Ti cũng bị quấn vào trong đó. Hoa Thanh Ti mặc dù đã chạm tới đế ý, nhưng vẫn phải có chênh lệch rất lớn so với Khưu Trạch. Sau một phen sau đại chiến, Hoa Thanh Ti may mắn nhặt được mạng về. Dưới Diệp Tinh Hàm tiếp ứng, đã dẫn đám người Xích Nguyệt trốn vào trong sơn cốc vô danh này.

Trong đây đã thành thành lũy cuối cùng của Thiên Diệp Tông.

Bên ngoài sơn cốc, lấy Khưu Trạch cầm đầu, các đại tông môn các cường giả đều tụ tập một đường, nhìn chằm chằm vào bên trong sơn cốc.

- Nơi này là cấm địa của quý tông phải không? Khưu Trạch khoanh tay đứng ở bên ngoài sơn cốc, mắt lạnh nhìn phía trước, hướng về phía một bên hỏi.

Sắc mặt của lão ta không còn đỏ nhuận bằng trước. Tuy nói cùng Hoa Thanh Ti đánh một trận lão ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng lại suýt nữa khiến lão bị thương.

Nữ nhân đó không phải võ giả bình thường! Vô cùng có khả năng xuất thân tông môn đứng đầu gì đó, nếu không sẽ không có nội tình cường đại như vậy.

Nếu nói là Khưu Trạch hiện giờ kiêng kỵ nhất người nào, đó không thể nghi ngờ chính là Hoa Thanh Ti.

Lão ta e sợ sẽ trêu chọc tới người nào không nên trêu chọc, nhưng bây giờ tình huống này cũng chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc. Nếu không tin tức một khi truyền ra ngoài, khiến tông môn sau lưng thiếu nữ đó biết được, Thiên Chiếu Cung không có lực kháng cự. Cho nên lão ta dẫn người một đường đuổi giết ở đây, lại bị nhiều trận pháp thần kỳ trong sơn cốc ngăn cản ở ngoài. Sau khi lão ta thử xuất thủ công kích mấy lần, lão hoảng sợ phát hiện, trận pháp bên trong sơn cốc này căn bản không phải lão ta có thể phá giải.

Cho nên lão ta chỉ có thể quay sang bên cạnh hỏi thăm.

Thạch Thương Anh nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh, khom người nói: - Hồi bẩm Khưu cung chủ, chỗ này đúng là cấm địa của bổn tông. Qua nhiều thế hệ tới nay, trừ tông chủ ra không còn người nào có thể đặt chân.

- Ngươi cũng không vào được hả? Khưu Trạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thạch Thương Anh.

Thạch Thương Anh ngượng ngùng đáp: - Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa tiến vào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.