Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2683: Chương 2683: Lòng tham không đáy




Dương Khai vung tay hút, cầm lấy chiếc khay, lật vải đỏ lên, trên khay có một con rối dáng sói to cỡ ba tấc.

- Đúng là vật này? Dương Khai quay sang hỏi Diệp Hận.

Diệp Hận kích động: - Đúng là Thiên Khôi Khiếu Nguyệt Thiên Lang của Thiên Diệp Tông ta!

Vật mất mà trở lại, Diệp Hận lệ nóng doanh tròng.

Dương Khai gật đầu, thuận tay đẩy Thiên Khôi này sang Diệp Hận: - Cất đi.

Trong lòng cũng kỳ quái không thôi, năm đó hắn thấy qua nguyên hình của những Thiên Khôi này, mỗi con to như núi, tọa trấn ở các vị trí yếu hại của Thiên Diệp Tông, nhưng không ngờ có thể thu nhỏ đến cỡ này.

Đạo khôi lỗi của Thiên Diệp Tông, quả nhiên không tầm thường.

Diệp Hận ngẩn ngơ: - Nhưng đây là vật của Dương công tử mua về, Diệp mỗ… nhận thì hổ thẹn!

Dù sao cũng là 1 triệu nguyên tinh thượng phẩm, giá trị khổng lồ, Diệp Hận làm sao không biết ngượng mà nhận lấy.

Dương Khai mỉm cười: - Thứ này chỉ có ở trên tay các người mới phát huy được tác dụng lớn nhất. Cầm đi, lát nữa có thể còn một trận ác chiến.

Khôi lỗi của Thiên Diệp Tông, dùng bí thuật luyện chế, lấy bí thuật điều khiển, truyền thừa một mạch, người khác lấy được cũng không phát huy ra tất cả uy lực, chỉ có những võ giả tu luyện bí thuật tương ứng mới khai quật ra giá trị lớn nhất của chúng.

Nghe Dương Khai nói rồi, trong lòng Diệp Hận nghiêm nghị, lặng lẽ thu lấy Thiên Khôi.

Còn tỳ nữ kia thì trong lòng run lên, tự dưng có cảm giác không yên, cố gượng cười, nhìn Dương Khai: - Quý khách, vật đấu giá đã đưa cho ngài, xin chi trả nguyên tinh!

Dương Khai khoát tay: - Không vội, ta còn muốn mua đồ, đợi xong đấu giá sẽ trả một lần, bớt rắc rối.

- A. Tỳ nữ nhíu mày, khẩn cầu Dương Khai: - Nhưng mà… chúng ta không có quy định này, hơn nữa nô tỳ không làm chủ được.

Dương Khai nhàn nhạt liếc nàng: - Nếu không làm chủ được, vậy đi hỏi người có thể làm chủ.

Bị ánh mắt của hắn quét qua, tỳ nữ này rùng mính, không dám lôi thôi nữa, xin lỗi một tiếng liền vội đi báo cáo.

Lúc này, trên đài cao lại có một tỳ nữ bưng khay đi ra, Hoa Thanh Ti mặt không biểu tình hô lên: - Vật đấu giá thứ 2, Thiên Diệp Tông Thiên Khôi Bách Túc Ngân Chu, giá quy định 1 triệu nguyên tinh thượng phẩm!

Nói xong, liền lẳng lặng đứng đó.

Dương Khai lập tức nói: - 1 triệu ta muốn lấy, mong các vị lại nể mặt.

Lời này vừa dứt, toàn trường ồ lên, các Đế Tôn Cảnh càng hận nghiến răng.

Lúc món đầu tiên Khiếu Nguyệt Thiên Lang đưa ra, Dương Khai nói câu này, các Đế Tôn Cảnh quả thật nể mặt hắn, không ai cạnh tranh, nhưng món thứ hai đưa ra, hắn còn nói câu này, lại tỏ vẻ lòng tham không đáy, không biết trời cao đất rộng.

Nhưng nghĩ tới Yêu Vương phía sau Dương Khai cùng hành xử thô bạo của hắn, phần lớn Đế Tôn Cảnh vẫn lựa chọn im lặng, không đáng làm chim đầu đàn, nhưng có một số Đế Tôn Cảnh không biết lai lịch của hắn thì ở trong phòng khẽ châm chọc, nhưng cũng không lên tiếng tăng giá.

Những người đó dù nhỏ tiếng nói chuyện, nhưng nơi này có không ít Đế Tôn Cảnh, mỗi người tai thính mắt tinh, nào không nghe được.

Vốn còn sợ Dương Khai bùng lên đánh người, nhưng không ngờ sương phòng chỗ Dương Khai lại yên ắng, không có phản ứng đặc biệt gì.

Lúc này, tỳ nữ đưa Khiếu Nguyệt Thiên Lang cho Dương Khai cũng tìm đến Vũ Minh, dè đặt nói chuyện xảy ra.

Vũ Minh giận dữ, nghiến răng mắng: - Khốn kiếp, còn dám ăn quỵt!

1 triệu nguyên tinh thượng phẩm, cũng là một khoản tiền khổng lồ đối với hắn, nhưng nhìn Dương Khai như vậy, rõ ràng là không muốn trả tiền, bởi vậy mới tùy tiện lấy lý do đuổi tỳ nữ đi.

Vũ Minh tin chắc, dù hội đấu giá kết thúc, Dương Khai cũng sẽ không trả một cục nguyên tinh nào.

Làm như vậy, quả thật là hành vi tiểu nhân, không biết xấu hổ.

- Đại nhân, giờ phải làm sao đây? Tỳ nữ này cũng hoảng hốt, dám mua đồ xù tiền ở phòng đấu giá, truyền ra ngoài thì Thất Diệu Thương Hội còn gì là danh tiếng, nhưng nàng chỉ là một tỳ nữ, quả thật không có quyền quyết định gì.

Ánh mắt Vũ Minh lóe lên, hừ lạnh: - Không sao, mặc kệ hắn.

Dù sao hôm nay Dương Khai chết chắc, mặc kệ trong nhẫn không gian của hắn có bao nhiêu thứ tốt, đến lúc đó đều sẽ thành chiến lợi phẩm của hắn, không phải ngươi muốn quỵt tiền hay sao, đến lúc đó một lưới bắt hết, xem ai lợi hại.

Tỳ nữ cả kinh: - Nhưng hắn vẫn còn đấu giá, nếu lát nữa lại đấu giá thành công, vậy phải làm sao?

Vũ Minh phất tay: - Cứ đưa cho hắn.

- A! Tỳ nữ kinh hoàng, không ngờ Vũ Minh lại trả lời như thế, nhưng trước khi bắt đầu đấu giá hôm nay, các tỳ nữ bọn họ đều được thông báo, tất cả đều phài nghe theo Vũ Minh sai khiến, bởi vậy cũng không dám phản bác, chỉ trong thầm nghĩ cổ quái, đấu giá hôm nay là vì cái gì chứ.

Vũ Minh cười lạnh, ánh mắt lướt qua phòng chỗ Dương Khai, thầm nghĩ cho ngươi đắc ý trước một hồi, đợi sư tôn bố trí xong, sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn.

Toàn bộ hội đấu giá, vừa là thủ đoạn dẫn dụ Dương Khai tới, cũng là sách lược kéo dài thời gian, trong khi hội đấu giá cử hành, sư tôn cũng âm thầm bắt tay chuẩn bị, đợi bày xong thiên la địa võng, đừng hòng có ai trốn khỏi nơi này.

Món thứ hai quả nhiên không ai đấu giá, liền có tỳ nữ đưa lên phòng của Dương Khai.

Có lẽ đã được căn dặn, lần này tỳ nữ thức thời không đòi nguyên tình của Dương Khai, đưa vật lên liền cung kính lui ra.

Dương Khai thuận tay đẩy sang Diệp Hận.

Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến nhìn mà thầm hưng phấn, cảm thấy chuyến này có thể thu hồi toàn bộ Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông, nếu là vậy, không chừng Thiên Diệp Tông còn có thể trỗi dậy, rất nhiều bí điển đều được bọn họ mang vào Đế Thiên Cốc, nếu thu hồi được các Thiên Khôi, sau này chiêu mộ đệ tử, Thiên Diệp Tông nhất định có ngày tái hiện huy hoàng.

- Món đấu giá thứ ba… Trên đài cao, Hoa Thanh Ti vẫn lạnh nhạt tiếp tục nhiệm vụ Đấu giá sư.

Nhưng nàng còn chưa dứt lời, Dương Khai đã hô: - 1 triệu ta lấy.

Không cần nghĩ, khẳng định lại là Thiên Khôi.

Thiên Diệp Tông vốn có 10 đại Thiên Khôi, nhưng bị Lưu Viêm đem đi Bạch Hổ chỉ còn lại 9 con, cũng tiêu tốn không ít thời gian.

Trong phòng số 7 truyền ra giọng già nua, xen lẫn vô cùng bất mãn căm phẫn: - Bằng hữu, có phải còn muốn chúng ta nể mặt ngươi.

Dương Khai nhe răng cười: - Nếu có thể, tự nhiên là tốt.

Lão giả trong phòng số 7 hừ lạnh: - Mặt là giành ra, không phải người ta cho.

- Đúng thế, phàm là có một có hai không thể ba. Lập tức co người phụ họa, phát ra từ phòng số 13:

- Nếu là hội đấu giá, đương nhiên người có tiền mua được, bằng hữu làm như thế, thật không coi người ta ra gì chứ.

- Tiểu tử, có được hai con Thiên Khôi, ngươi cũng nên biết đủ, còn lại ngươi đừng tham dự nữa.

- Đúng đúng, chúng ta ngàn dặm xa xôi đến đây, chính là vì những Thiên Khôi này, một mình ngươi muốn bao hết, cẩn thận vỡ bụng.

Có người ra mặt, đương nhiên có người hùa theo, trước đó không biết lai lịch Dương Khai, cho nên mọi người đều án binh bất động, khi không để Dương Khai nhặt hời hai con. Nhưng vừa rồi mọi người lén xì xào, lại thấy Dương Khai không có phản ứng, lập tức cho rằng tiểu tử này không có gì quá lắm, lá gan cũng to ra, bắt đầu lên tiếng trào phúng khuyên can.

Thứ tốt người nào cũng muốn, nhìn Dương Khai thế này, mấy người mình còn không lên tiếng, hắn sẽ thật sự bao hết hội đấu giá này. Chuyện này làm sao chịu nổi, cho ngươi lấy giá quy định cầm hai con Thiên Khôi đã là nể mặt lắm rồi, cũng nên biết đủ đi.

Không ít người thầm hối hận, nếu sớm biết tiểu tử này không có gì hay lắm, chỉ là giả vờ ra vẻ mà thôi, đã sớm bắt đầu lên giá, bình thường mấy món đầu đều có giá thấp, càng về sau giá sẽ càng tăng cao.

Chỉ có những Đế Tôn Cảnh biết bên cạnh Dương Khai có một vị Yêu Vương đi theo, nhìn thấy Dương Khai đánh Vũ Minh, mới vẫn duy trì im lặng, trong lòng cười lạnh không thôi, cảm thấy những Đế Tôn Cảnh kia đã đại họa tới đầu.

Dương Khai dám đánh Vũ Minh không ra hình người ở trước cửa hội đấu giá, có thể thấy căn bản là làm việc xằng bậy, to gan lớn mật, lúc này châm chọc hắn, vậy không phải tự chuốc lấy khổ, Đế Tôn Cảnh ở đây không có mấy người hơn được Vũ Minh.

Chuyện không liên quan thì gác chân mặc kệ, đều ở trong tối thầm chờ trò hay diễn ra.

Nhưng làm bọn họ bất ngờ, là Dương Khai lại không hề có ý ra tay, im lặng một hồi liền nói: - Nếu không nể mặt, vậy mọi người đấu giá đi, nói nhiều như vậy làm gì.

Vừa nghe vậy, không ít người kinh ngạc vô cùng, tiểu tử này sao vậy, chẳng lẽ đổi tính? Không đúng, chẳng lẽ vì người đông thế mạnh, hắn có cố kỵ?

Dù sao không nên chọc nhiều người nổi giận,hắn đánh một mình Vũ Minh không so, nhưng nếu còn làm càn, muốn người ta nể mặt hắn, vậy sẽ đắc tội tất cả Đế Tôn Cảnh nơi này.

Thật sự xuất hiện tình huống này, hắn một mình khó chống đám đông.

Nghĩ thế, Các Đế Tôn Cảnh vẫn duy trì im lặng không khỏi hưng phấn, bắt đầu rục rịch, cảm thấy là lúc tham dự đấu giá.

Không còn cản trở lớn nhất là Dương Khai, bọn họ cũng không sợ ai, chỉ xem tiền của ai nhiều hơn, người đó có thể mua được Thiên Khôi.

Nghĩ thông suốt, các Đế Tôn Cảnh đều ngồi thẳng lưng, xoa tay xắn áo chuẩn bị huyết chiến.

Lão giả phòng số 7 mỉm cười, cậy già lên mặt: - Trẻ nhỏ dễ dạy, đây mới là không khí nên có ở hội đấu giá, nếu vậy lão phu bắt đầu trước, 1.1 triệu!

- 1.2 triệu!

- 1.5 triệu!

- 2 triệu!

Tiếng hô liên tiếp vang lên, các Đế Tôn Cảnh trong phòng đều hành động, không quá 10 nhịp thở, Thiên Khôi giá quy định 1 triệu nguyên tinh thượng phẩm đã nhảy lên 3 triệu, còn xa mới ngừng lại.

–––-oOo–––-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.