- Chạy đi đâu?
Dương Khai vẻ mặt tàn độc khẽ lắc mình tăng tốc đến cực hạn, chắn ở lối
vào Hư Không Thông Đạo, ánh mắt lạnh như băng nhìn Dương Bách, toàn thân chân nguyên hung mãnh phun trào.
- Cút ngay!
Dương Bách một chưởng hướng tới chỗ ngực Dương Khai, kình khí trong lòng bàn tay như từ tâm linh xà phun ra nuốt chửng không ngừng, vô cùng nguy hiểm.
Ầm một tiếng, thân hình Dương Khai hơi lay động, khoé miệng tràn ra một tia máu tươi, Dương Bách cũng lùi mạnh về sau mấy bước.
- Ha ha ha.
Dương Khai cười to không ngừng, cao giọng nói:
- Sư thúc, ngươi hiện nay chỉ còn tu vi Siêu Phàm nhất tầng cảnh, ta xem ngươi trốn như thế nào.
Khi nói chuyện, sức mạnh thần thức khổng lồ bừng lên, chuôi kiếm trong
não dưới sự thúc giục của thần thức tản ra hàn ý lạnh lẽo hướng tới
Dương Bách tập kích.
Dương Bách kinh hãi không dám ngăn cản, vội vàng lui về phía sau.
Địa Ma cười khặc khặc quái dị, hoá thành một đạo huyết quang mạnh mẽ tấn công bên người Dương Bách.
Sau khi hồi phục tinh thần, lão gia chủ Bát đại gia nhất tề hiến xuất sức mạnh của mình.
Trong phút chốc, Dương Bách tay chân luống cuống như trứng chọi đá.
Bị Toả Ma Liên khoá hơn nửa tu vi, hiện giờ chỉ có thể phát ra tu vi
Siêu Phàm nhất tầng cảnh, y căn bản không phải đối thủ của Dương Khai và đám người này.
Mỗi một lần y muốn trốn chạy vào Hư Không Thông Đạo đều bị chặn lại.
Dương Bách sắc mặt dữ tợn, từ khi y kế thừa được truyền thừa và một phần trí nhớ của Ma Đầu trong Khốn Long Giản liền không ngừng hướng tới thế
giới cao tầng hơn. Thu phục toàn bộ Thương Vân Tà Địa, xâm chiếm Dược
Vương Cốc chẳng qua đều là để khai chiến với Bát đại gia.
Trù tính kế hoạch lâu như vậy, hiện giờ mắt thấy đã sắp được toại nguyện lại bị Toả Ma Liên làm hỏng đại sự, trong nội tâm điên cuồng lo lắng
suy nghĩ.
Nhưng dù sao cũng là Siêu Phàm tam tầng cảnh, mặc dù lâm vào tình thế
nguy hiểm, Dương Bách tạm thời cũng không rơi vào thế thua, các loại thủ đoạn thông thiên lần lượt giở ra, kinh người đến cực điểm.
Dương Khai trong lòng nghiêm nghị, cũng không va chạm thêm với y
nữa, chỉ hơi động thanh kiếm, ánh mắt lạnh lẽo bàng quan nhìn
Dương Bách ngoan cố chống cự.
Bỗng nhiên có một hơi thở mạnh mẽ cực điểm từ xa nhanh chóng
tiếp cận. Nhận ra nơi phát ra hơi thở này, Dương Khai thần sắc
vui vẻ vội quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên bên kia bóng dáng Mộng Vô Nhai chậm rãi xuất hiện.
Mộng chưởng quầy vẻ mặt vui sướng phấn chấn, khí tức trên
người không thể so sánh nổi so với lúc trước, thậm chí còn
mạnh hơn nhiều so với thời điểm lão giải trừ tự thân phong ấn.
Phía sau lão, Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường cũng nhanh chóng hiện hình.
Hiển nhiên, Mộng Vô Nhai đã giải trừ được phong ấn trên cơ thể
mình. Lão của ngày hôm nay chính là đã khôi phục lại tới trình độ Siêu Phàm Cảnh, Dương Khai dự tính lão thậm chí có thể là cường nhân đứng đầu Siêu Phàm tam tầng cảnh.
Đây chỉ là một loại cảm giác, nhưng Dương Khai lại tin chắc không nghi ngờ.
Mộng Vô Nhai tới đây cũng không nhiều lời, chỉ nắm nắm tay, một sức mạnh vô hình bỗng như núi lớn đè lên người Dương Bách làm y không thể tiến bước.
Nhân cơ hội này, Địa Ma và đám lão gia chủ Bát đại gia ồ ạt thi
triển sát chiêu, ngay tức khắc người Dương Bách vỡ vụn, máu
tươi phun trào.
- Sao lại có thể?
Dương Bách kinh ngạc nhìn Mộng Vô Nhai bỗng nhiên xuất hiện, dù
thế nào cũng không thể tin được, người này có thể có được
sức mạnh và tu vi không kém y là bao.
- Sư thúc, ngày chết của ngươi tới rồi.
Dương Khai lạnh giọng quát.
Dương Bách mặt xám như tro tàn, trong hõm sâu đôi mắt loé ra ý
điên cuồng nồng đậm, thân bị vùi lấp không còn đường nhưng vẫn
cười ha ha:
- Ngu muội vô tri, dù ta có chết các ngươi cũng đừng mong muốn được sống dễ dàng.
Nói như vậy, một thân chân nguyên cùng khí tức đột nhiên trở nên nguy hiểm vạn phần, thân hình cũng cuộn thành một vòng khổng
lồ trở nên to mập cực điểm, Dương Bách sắc mặt đỏ phừng, tràn ra máu tươi.
Trong không khí nhanh chóng tuôn ra cảm giác bất an làm lòng người kinh hãi.
Mộng Vô Nhai thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị quát:
- Chặn y lại, y sắp nổ bung chân nguyên trong cơ thể.
Dương Khai sắc mặt đại biến, tư thế lấy ra Tiểu Kiếm thần hồn
bí bảo đâm thẳng vào đầu Dương Bách. Thần thức đối phương cũng cực kỳ cứng cỏi hùng mạnh, Tiểu Kiếm không ngờ lần đầu không thể phá vỡ thức hải phòng ngự của y.
Mộng Vô Nhai vặn tay, một đạo sức mạnh trực tiếp đánh nửa vòng trên đầu Dương Bách.
Dương Bách cười to cứng ngắc trong cổ họng, thần thái trong hai
tròng mắt nhanh chóng lui tán, nhưng một thân chân nguyên cuồng
bạo lại hung mãnh bạo phát ra như cũ.
Ầm.
Lão gia chủ Bát đại gia vây quanh Dương Bách nhất tề đẫm máu
bay ra, Địa Ma cũng kêu thảm một tiếng lật vài vòng rồi ngã
vào Hư Không Thông Đạo biến mất không thấy dấu.
Ngay sau đó, toàn bộ năng lượng khổng lồ của địa mạch Trung Đô
như có phản ứng liên hoàn, lấy nơi Dương Bách nổ tung làm tâm
điểm, không ngừng hướng nổ tung ở chỗ sâu.
Cùng lúc đó một luồng sức mạnh quỷ dị thổi quét qua.
Mộng Vô Nhai ngạc nhiên vội vàng nhìn bốn phía, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hư Không Thông Đạo hét lên thất thanh:
- Nơi này sao lại có Hư Không Thông Đạo?
Mạnh như Mộng Vô Nhai giờ phút này lại giống như gặp thứ gì
kinh khủng lắm, ngay phút chốc đó bỗng trở nên rối loạn.
Hơi thất thần vội lui về phía sau, nhanh như chớp đến bên cạnh
Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường mỗi tay mang theo một người tuôn ra
chân nguyên thủ hộ lấy hai người, hô to:
- Dương Khai theo lão phu tiến vào.
Khi nói chuyện, thân hình đã chạm vào Hư Không Thông Đạo.
Dương Khai tuy rằng không biết vì sao Mộng chưởng quầy lại kinh
hoảng như vậy nhưng cũng biết sự tình có chút không ổn.
Dương Bách làm nổ tung tự thân chân nguyên đã khiến địa mạch
Trung Đô biến dị, loại dị biến này là tai nạn có tính chất
huỷ diệt, chỉ sợ đến Mộng Vô Nhai cũng không ngăn cản nổi.
Hiện tại muốn sống chỉ có thể tiến vào trong Hư Không Thông Đạo đi đến thế giới đối diện.
Nghe xong tiếng Mộng Vô Nhai la lên, Dương Khai cũng không chần chừ hướng tới một bên kia đang bay toán loạn nói:
- Bát vị tiền bối lại đây.
Vừa nói dứt lời đã tiến vào Hư Không Thông Đạo.
Đúng lúc này Hư Không Thông Đạo tối đen như mực lại như đổ sụp
xuống, chung quanh vỡ ra vô số khe hở, không ngừng vang lên những
tiếng răng rắc bên tai không dứt.
Sức mạnh thần kỳ quái dị này nghênh diện tập kích tới.
Dương Khai đã từng chứng kiến Hư Không Thông Đạo tan vỡ là loại
sức mạnh khủng bố cỡ nào. Năm đó lúc chạy trốn khỏi Hư Không
Thông Đạo dưới Khốn Long Giản, những vị Thần Du Cảnh Thu gia và
Tử Vi Cốc thiếu may mắn mà thân mình bị Hư Không Thông Đạo bạo
phát trực tiếp cắt thành hai nửa.
Một nửa đi tới Thương Vân Tà Địa, một nửa không biết đi đâu, cảnh tượng đáng sợ hiện rõ mồn một trước mắt.
Loại hư không lực này không phải người có thể ngăn cản được.
Mà hiện giờ, Hư Không Thông Đạo trước mắt này dưới sự công kích của sức mạnh địa mạch cũng muốn vỡ tan rồi.
Dương Khai sắc mặt hoảng sợ khẩn trương lấy ra cốt thuẫn thủ hộ trước mặt, điên cuồng rót chân nguyên vào đó.
Một cỗ tin tức lo lắng từ phía trước truyền tới, chính là từ Mộng Vô Nhai, nhưng Dương Khai hướng mắt nhìn không hề thấy bóng dáng lão.
Một luồng ánh sáng mãnh liệt tập kích lại, chói đến nỗi làm Dương Khai không mở được mắt, chỉ cảm thấy cốt thuẫn bị lực
công kích mạnh như cắt làm hắn bị đánh lùi về sau.
Nương theo đó là thân thể đau nhức và đầu váng mắt hoa, ý thức của Dương Khai nhanh chóng trở nên mơ hồ.
… …
Từ lúc Thương Vân Tà Địa đại bại, Tứ Đại Tà Vương chết trận,
Tà chủ Dương Bách chẳng biết đi đâu cho tới bây giờ đã qua nửa
năm rồi.
Trong thời gian nửa năm này, toàn bộ Trung Đô có rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm.
Trận chiến ngày hôm đó không biết dưới nền đất xuất hiện biến cố như thế nào, toàn bộ Trung Đô trong hơn mười trượng đều sụp đổ, bây giờ nhìn lại, Trung Đô rộng lớn như toạ lạc trong sơn
cốc.
Nhà cửa đổ sập vô số, người chết không đếm xuể.
Duy có Dương Khai Phủ được Thiên Hanh Cung bảo hộ vẫn hoàn hảo như trước không bị tổn hao gì.
Ở trong trận chiến ấy, lão gia chủ Bát đại gia cũng không rõ
tung tích, không ai biết bọn họ đi đâu nhưng ai cũng biết bọn họ chỉ e rằng lành ít dữ nhiều.
Mà điều làm Bát đại gia đau lòng vô cùng chính là Dương Khai cũng mất tích.
Trung Đô bắt đầu từ đoạt đích chi chiến nổi lên tên tuổi mới,
vẫn toả ra hào quang bất thường, tạo ra một chút kỳ tích không thể tưởng tượng được, dẫn dắt những đồng minh của phủ mình dốc
sức chiến đấu với những Dương gia công tử khác, đối kháng Bát đại gia, chống chọi cuộc xâm lăng của Thương Vân Tà Địa.
Dù mới chỉ hai mươi tuổi nhưng hắn hôm nay đã trở thành một nhân vật huyền thoại.
Dương gia đại gia chủ mất tích, bấy giờ, Dương gia to lớn như vậy
do đời đệ tử trẻ tuổi thứ hai Dương Chiếu tiếp nhận, cùng với
các vị công tử trẻ tuổi của Thất gia còn lại duy trì công
việc xây dựng lại Trung Đô.
Đô thành khổng lồ này muốn xây lại không thể không mất mười mấy năm.
Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy vui mừng chính là sau
trận chiến ấy, toàn bộ Trung Đô trở nên kinh khí đầy đủ rất
thích hợp để tu luyện. Chính nguyên nhân này đã hấp dẫn vô số
đệ tử tông môn thế gia tiến đến Trung Đô hỗ trợ, bọn họ một
bên tiến hành công việc xây dựng lại Trung Đô, một bên ở đây tự
thân tu luyện.
Trong đống hoang tàn, Thu Ức Mộng thân ảnh cô độc, ánh mắt ưu phiền lẳng lặng đứng yên nơi đó.
Phía sau nàng xuất hiện một người chính là Trung Đô Lang Hoắc đại công tử.
Hoắc Tinh Thần dường như cũng đã trưởng thành không ít, đứng sánh vai cùng Thu Ức Mộng hồi lâu mới mở miệng:
- Hảo nhân bất trường mệnh, hoạ hại di thiên niên, đừng quá lo
lắng, Dương thiếu gia chắc hẳn đang trốn ở nơi nào đó âm thầm
quan sát nơi đây.
Thu Ức Mộng lẩm bẩm:
- Phải vậy không? Vậy sao huynh ấy mãi không xuất hiện, đã nửa năm rồi.
Hoắc Tinh Thần trầm mặc.
Nếu Dương Khai thực sự không có việc gì nên sớm xuất hiện mới
phải, nhưng hôm nay đã quá nửa năm rồi, không ai biết tung tích
Dương Khai.
Chẳng những Dương Khai không rõ tung tích mà cả cường nhân thần
bí Mộng Vô Nhai của quý phủ, còn có Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường của Lăng Tiêu Các, toàn bộ đều không thấy bóng dáng.
Dường như trong lần đại biến kia bọn họ đã hẹn cùng nhau biến mất.
Thu Ức Mộng đến muốn tìm người để hỏi cũng không có.
- Tinh Thần, ngươi nói huynh ấy liệu có phải chết rồi không?
Thu Ức Mộng đôi mắt đẹp chớp động hai giọt lệ khẽ rơi xuống, cắn môi dưới hỏi.
- Dương thiếu gia chết?
Tinh Thần cười to.
- Nếu Dương thiếu gia chết thì thiên hạ này đều chết hết, ngươi đừng lo lắng cho huynh ấy, ngươi cứ chăm sóc cho mình béo béo
trắng trắng vào đợi đến ngày huynh ấy về ăn luôn là được.
- Vô sỉ.
Thu Ức Mộng hung hăng trợn mắt nhìn Tinh Thần.
Hoắc Tinh Thần cười ha hâả, nhìn đống hoang tàn trước mặt, ánh mắt Hoắc đại công tử cũng có chút mê man.
Dương thiếu gia à Dương Thiếu gia, ngươơi rốt cuộc ở nơi nào,
nếu chết rồi thì thôi đi, mọi người cũng tuyệt đối không có ý định tìm kiếm ngươi. Nhưng nếu ngươi chưa chết thì hãy nhanh
chóng xuất hiện quát một tiếng đi, rất nhiều ngươơi còn đang lo lắng cho ngươơi.
Hoắc đại công tử khoé mắt có chút ướt, tâm tình không biết sao bỗng trở nên ảm đạm.