- Ngươi nhìn thứ này thử xem, đây là vật được ta giành lại trên tay Ô Mông Xuyên lúc trước. Trước khi hắn chết còn muốn phá huỷ thứ này theo, cũng không biết có bí mật gì. Pháp thân trước khi tiến vào Huyền Giới Châu, bỗng nhiên ném một vật cho Dương Khai.
Dương Khai nhận lấy, cẩn thận quan sát một chút, thấy thứ này chỉ là một viên ngọc giản mà thôi, chỉ có điều ngọc giản này vừa nhìn là biết đã rất lâu đời, dường như có niên đại từ rất xa xưa.
Hơn nữa trên ngọc giản còn bày rất nhiều cấm chế, Dương Khai thử phá giải, nhưng căn bản khó có thể xâm nhập được vào bên trong.
Thủ pháp bố trí cấm chế vô cùng cổ xưa phức tạp, Dương Khai nghiên cứu một hồi, nhưng một chút manh mối cũng không có.
Pháp thân nói rằng hắn lấy được thứ này từ trong tay Ô Mông Xuyên, hơn nữa Ô Mông Xuyên trước khi chết vẫn còn muốn hủy diệt ngọc giản này đi, xem ra ngọc giản này rất có lai lịch a, hẳn ẩn giấu bí mật gì đó, nên Ô Mông Xuyên cũng không muốn Dương Khai chiếm được ngọc giản này, giải khai bí mật trong đó.
Rốt cuộc là bí mật gì, không ngờ lại khiến cho Ô Mông Xuyên trước khi chết cũng phải ra sức hủy diệt, không muốn người khác biết được?
Ô Mông Xuyên là đời sau của Phệ Thiên Đại Đế, mà Toái Tinh Hải này lại là nơi Phệ Thiên Đại Đế táng thân, Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ngọc giản này rất có thể có quan hệ với Phệ Thiên Đại Đế.
Cẩn thận thu ngọc giản lại, Dương Khai liền tung người rời khỏi tinh cầu vỡ nát này.
Sau khi Ô Mông Xuyên chết, Thất Mang Tinh Ấn của hắn bị Dương Khai chiếm lấy, nhẫn không gian dĩ nhiên cũng thuộc về hắn. Tuy nhiên trong nhẫn không gian của hắn cũng không có thứ gì thứ tốt, duy nhất chỉ có Huyết Linh Bình của Phệ Thiên Đại Đế là bảo vật vô giá, đáng tiếc đã bị Sơn Hà Chung làm hỏng.
Sau khi hấp thu Thất Mang Tinh Ấn của Ô Mông Xuyên, Tinh Ấn của Dương Khai vẫn không có dấu hiệu muốn thăng cấp.
Theo truyền thuyết, nếu có thể thăng cấp Tinh Ấn thành Cửu Mang Tinh Ấn cao cấp nhất, sẽ có thể tìm được truyền thừa của Phệ Thiên Đại Đế.
Dương Khai đoán chừng đây chỉ là đồn bậy mà thôi, không nói đến một người muốn thăng cấp Tinh Ấn đến đỉnh cấp cần phải giết bao nhiêu người, chỉ riêng truyền thừa của Phệ Thiên Đại Đế cũng không phải ai cũng có thể nhận được. Sự mạnh mẽ và kinh khủng của Phệ Thiên Chiến Pháp, Dương Khai đã được lĩnh giáo, cho dù có người chiếm được Phệ Thiên Chiến Pháp, cũng chưa chắc là phúc.
Cho nên từ đầu đến cuối, Dương Khai đối với chuyện này đều không phải quá để bụng, hơn nữa hắn đoán rằng cũng không ai có thể thăng cấp Tinh Ấn của mình đến đỉnh cấp được.
Một ngày sau, Dương Khai lần nữa quay trở về biển căn nguyên.
Lần trước bởi vì đụng phải Ô Mông Xuyên, Dương Khai nóng lòng muốn tìm hắn để tìm hiểu tin tức Phệ Thiên Chiến Pháp, cho nên mới phải ly khai biển căn nguyên, nhưng hiện tại pháp thân đã đột phá bình cảnh, dĩ nhiên là hắn muốn quay trở lại.
Biển căn nguyên vẫn còn rất nhiều lực lượng căn nguyên chưa bị hắn hấp thu luyện hóa, căn nguyên hoàn chỉnh trong truyền thuyết hắn cũng chưa gặp được, sao có thể nào cứ như vậy bỏ lỡ chứ?
Mà khi Dương Khai đi tới biển căn nguyên, mới phát hiện ra, khung cảnh hết thảy khác với lúc trước rất lớn.
Phóng mắt nhìn tới, diện tích biển căn nguyên đã giảm đi rất nhiều, hơn nữa số lượng võ giả tới đây nhiều hơn rất nhiều. không biết một tháng qua, rốt cuộc biển căn nguyên đã xảy ra biến cố gì.
Bầu trời trên biển căn nguyên, hiện lên lấm chấn thân hình võ giả nhiều không đếm xuể, không ngừng có võ giả bị giết chết, từ không trung rơi xuống, lọt vào biển căn nguyên không thấy bóng dáng.
So sánh với lúc trước, cường độ tranh đấu hiện tại cao hơn rất nhiều.
Dương Khai không khỏi nhướng mày, nhiều người đều chạy tới biển căn nguyên như vậy, hiển nhiên là đã có người truyền tin tức ra ngoài, cho nên mới khiến cho rất nhiều võ giả chen lấn đổ xô tiến vào.
Điều này cũng cho thấy biển căn nguyên đúng là một nơi tốt.
Tuy nhiên nhiều thêm một người, phân tranh cũng sẽ tăng lên, cục diện hỗn loạn như vậy, có thể an tâm hấp thu luyện hóa căn nguyên có vẻ như rất quý hiếm.
Dương Khai vừa phi hành vừa quan sát, phát hiện thấy thế cục so với hắn tưởng tượng còn bất ổn hơn nhiều.
Chẳng những võ giả tranh đấu nhiều hơn, mà giờ phút này biển căn nguyên lại tỏa ra một loại khí tức biến hoá vô cùng kỳ lạ. Dương Khai cảm nhận được rõ ràng, biển căn nguyên đang từ từ lưu động về một hướng, loại động tĩnh này, so với hắn gây ra lúc trước còn muốn lớn hơn.
Chẳng lẽ còn có người nào khác có bảo vật tương tự Huyền Giới Châu? Nếu không, sao có thể khiến cho biển căn nguyên xuất hiện động tĩnh dị thường như vậy chứ.
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc.
Tuy nhiên hắn cũng không đứng ở bên ngoài suy nghĩ quá lâu, mà chuẩn bị giống như lần trước, định xâm nhập vào quan sát tình huống bên trong. Lực lượng căn nguyên ở sâu bên trong nồng đậm tinh thuần hơn nhiều, hấp thu luyện hóa một ngày ở trong đó, phải bằng một tháng ở bên ngoài.
Bỗng nhiên Dương Khai như có điều cảm ứng, quay đầu nhìn về một hướng.
Ở phía đó, vừa lúc cũng có một cặp mắt sáng ngời đang nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Dương Khai liền sáng ngời, lập tức thay đổi phương hướng bay về bên đó.
Bởi vì người đang nhìn hắn ở bên đó không ngờ lại chính là Lưu Viêm!
Sau một năm tiến vào Toái Tinh Hải, Dương Khai đã tách ra với đám người Lưu Viêm, Hoa tỷ cũng ra ngoài tìm kiếm cơ duyên của mình, dẫn tới hắn chỉ còn lại một mình, thỉnh thoảng lại cảm thấy có chút cô tịch.
Nhưng không ngờ lúc này hắn lại lần nữa gặp được Lưu Viêm trong biển căn nguyên này.
Tuy trùng hợp, nhưng đây cũng là điều tất nhiên.
Thời khắc này bảy tám thành võ giả còn sống sót đều hội tụ về biển căn nguyên của Toái Tinh Hải, đám người Lưu Viêm chắc chắn cũng đã nghe được tin tức về biển căn nguyên, cho nên mới lập tức đi tới nơi này.
Mà tiểu nha đầu của Trương gia, giờ phút này cũng đang đứng bên cạnh Lưu Viêm, nhìn qua rất duyên dáng yêu kiều, khí sắc không tệ.
Khi Dương Khai bay qua, Lưu Viêm liền lén lút thọc Trương Nhược Tích một cái, thấp giọng nói với nàng một câu gì đó. Ngay sau đó, Trương Nhược Tích liền quay đầu nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt lập tức sáng lên.
Khi Dương Khai bay tới trước mặt, nàng lập tức lêu lên lảnh lót: - Tiên sinh!
Cũng không biết có phải vì gặp lại Dương Khai hay không, mà lúc này khuôn mặt Trương Nhược Tích đỏ ửng lên, cười híp mắt tràn đầy vui sướng, có vẻ vô cùng cao hứng.
Dương Khai mỉm cười, đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Tích.
Tiểu nha đầu bị Dương Khai nhìn như vậy trở nên rất ngượng ngùng.
- Đạo Nguyên tam tầng cảnh! Dương Khai hít sâu một hơi, gần như không thể tin vào mắt mình.
Mới hai năm không gặp, không ngờ Trương Nhược Tích lại tấn cấp từ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh lên Đạo Nguyên tam tầng cảnh, hơn nữa còn ở trong hoàn cảnh linh khí mỏng manh như ở trong Toái Tinh Hải này tấn cấp, tốc độ tu luyện như vậy, ngay cả Dương Khai cũng muốn cam bái hạ phong.
Tuy rằng Dương Khai sớm đã biết Trương Nhược Tích có huyết mạch đặc thù, vô cùng có khả năng ẩn giấu bí mật kinh thiên, chỉ cần có tài nguyên thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Nhưng khi gặp lại vẫn khiến hắn có một loại cảm giác rung động "kẻ sĩ không gặp ba ngày phải nhìn bằng cặp mắt khác".
Lưu Viêm thì ngược lại, thực lực dường như cũng không tăng trưởng quá lớn, vẫn là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tuy nhiên khí tức không thể nghi ngờ càng thêm cô đọng tinh thuần.
Trong khoảng thời gian qua, không có Dương Khai chiếu cố, nhưng nhìn qua các nàng vẫn rất tốt.
- Tất cả tài nguyên tu luyện, Lưu Viêm tỷ tỷ đều đưa hết cho ta, cho nên mới có thể tấn cấp lên Đạo Nguyên tam tầng cảnh!
Trương Nhược Tích nhỏ giọng giải thích: - Đây là công lao của Lưu Viêm tỷ tỷ!
Lưu Viêm khẽ cười, cũng không nói lời nào.
Dương Khai gật gật đầu nói: - Mặc dù vậy cũng cần phải có thiên phú của ngươi mới được.
Không có thiên phú, dù có tư nguyên nhiều hơn nữa cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi ở trong này đạt được thành tựu lớn như vậy.
Bỗng nhiên Dương Khai có chút mong đợi, không biết tiểu nha đầu Trương gia này, sau này có thể đạt tới thành tựu gì.
- Chủ nhân, trong khoảng thời gian qua ngươi có gặp được Hoa tỷ không? Đột nhiên Lưu Viêm cất tiếng hỏi.
Dương Khai lắc lắc đầu, nói: - Không gặp.
Trương Nhược Tích mơ hồ có chút lo lắng nói: - Không biết thời gian qua, Hoa tỷ ra sao rồi.
Ba nữ nhân thường xuyên bầu bạn trong Huyền Giới Châu, cho nên tình cảm rất sâu đậm. Hiện tại các nàng gặp lại Dương Khai lại thiếu mất Hoa Thanh Ti, tự nhiên không khỏi có chút lo lắng.
Trong khoảng thời gian tách khỏi Dương Khai không được hai năm, Lưu Viêm và Trương Nhược Tích đã trải qua rất hiều nguy hiểm. Rất nhiều lần đều phải dựa vào Bạch Hổ Thiên Khôi của Lưu Viêm mới có thể biến nguy thành an. Nhất là một người ngây thơ như Trương Nhược Tích, trải qua lần cọ xát này, mơ hồ có chút mùi vị trưởng thành.
- Không cần quá lo lắng cho Hoa tỷ đâu. Tuy rằng trong lòng Dương Khai cũng rất nhớ mong, nhưng chỉ có thể lên tiếng an ủi: - Hoa tỷ là người từng trải, không giống với các ngươi, hơn nữa còn là đệ tử Tinh Thần Cung, có Ngũ Sắc Trường Mâu, người bình thường không phải là đối thủ của nàng.
- Nhưng hiện tại trong Toái Tinh Hải này có rất nhiều người tấn cấp lên Đế Tôn. Trương Nhược Tích khẽ nói.
- Đế Tôn thì có, nhưng cũng không nhiều lắm, Hoa tỷ cũng không đến mức xui xẻo như vậy đâu. Hơn nữa những người có thể tấn cấp lên Đế Tôn, đều là đệ tử tinh anh của các đại tông môn, sẽ không vô duyên vô cớ đi khi dễ người khác đâu. Dương Khai an ủi một hồi, rồi chợt chuyển đề tài nói: - Các ngươi đứng ở đây làm gì, trên này rất nguy hiểm, đi xuống tìm một chỗ luyện hóa hấp thu lực lượng căn nguyên thôi!
- Tiểu Thất muội muội ở nơi này! Lưu Viêm nói.
- Tiểu Thất? Tiểu Thất nào? Dương Khai tỏ ra mờ mịt nhìn nàng, trong lúc nhất thời không hiểu nàng đang nói đến ai.
Lưu Viêm đưa tay chỉ về một hướng.
Dương Khai nhìn theo, lập tức không khỏi trợn trừng mắt, cả kinh kêu lên: - Mạc Tiểu Thất!
Thiếu nữ đang tranh đấu đến nước sôi lửa bỏng cùng người khác kia, không phải Mạc Tiểu Thất thì là ai chứ? Trên mặt nàng có một cái bớt hình con bướm, giống y hệt như lần đầu tiên Dương Khai gặp nàng.
Năm đó khi Dương Khai mới tới Phong Lâm Thành, kết bằng hữu chỉ có hai người, một là chưởng quỹ Khang Tư Nhiên Linh Đan Phường, người còn lại chính là tiểu nha đầu Mạc Tiểu Thất tinh quái này.
Chỉ tiếc sau đó Khang Tư Nhiên tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh, bị Tử Nguyên Thương Hội điều đi, mà Mạc Tiểu Thất cũng đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, chỉ để lại một lời nhắn khó hiểu "Phượng di tới bắt ta, ta đi trước"!
Người gọi là Phượng di, Dương Khai đã gặp qua.
Người này có tu vi cường đại, Đế Tôn tam tầng cảnh, dưới một chưởng của nàng, đã khiến cho bí bảo lâu thuyền của Dương Khai vỡ vụn, nhưng cũng không khiến bị thương hắn mảy may.
Mộc thuyền hiện tại hắn đang sử dụng, chính là do vị Phượng di kia bồi thường cho hắn.
Đó cũng là lần đầu tiên Dương Khai chứng kiến được sự cường đại của Đế Tôn tam tầng cảnh. Đối mặt với cường giả như vậy, Dương Khai có một loại cảm giác vô lực sâu đậm, cũng may Phượng di đối với hắn cũng không có ác ý, nếu không Dương Khai đâu thể có hôm nay.
Lai lịch và xuất thân Mạc Tiểu Thất, năm đó Dương Khai vẫn chưa rõ lắm, chỉ biết là chắc chắn lai lịch nàng không nhỏ. Nhưng trải qua nhiều năm ở Tinh Giới, hiểu biết về các phe dần dần tăng lên, Dương Khai đã mơ hồ đoán được thân phận thật sự của Mạc Tiểu Thất.
Nhi nữ của Thú Vũ Đại Đế, Đông Vực Linh Thú Đảo!
Ở Đông Vực có hai hòn đảo thần kỳ, một là Linh Thú Đảo, đó là nơi Thú Vũ Đại Đế, 1 trong 10 đại Đế Tôn ẩn cư, mặc dù không phải tông môn, nhưng danh chấn cả Tinh Giới, không ai không biết, không ai không hiểu.
Mà cái thứ hai, chính là Long Đảo huyền bí trong truyền thuyết! Nghe đồn trên Long Đảo có rất nhiều Long tộc sinh sống, người bình thường căn bản không thể biết được vị trí cụ thể, thậm chí không biết rốt cuộc nó có tồn tại thật sự hay không.
Nhưng đại danh của Long Đảo, vẫn khiến người ta nghe như sấm đánh bên tai.