- Trên đời này còn có bí thuật thần kỳ như vậy ư? Lam Huân nghe Dương Khai giải thích một hồi, bỗng nổi lên sự kinh ngạc.
Nàng cũng coi như là có kiến thức rộng rãi, sở học uyên bác, dù sao cũng là con gái của Minh Nguyệt Đại Đế, các loại bí thuật trong Tinh Thần Cung, đương nhiên là muốn học cái gì là có thể học cái đó, nhưng nàng ta quả thực chưa từng nghe thấy cái tên nào na ná tựa như Càn Khôn Na Di Thần Công.
Bất quá hiệu quả của bí thuật này rành rành trước mắt mọi người, Dương Khai với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, vậy mà dưới sự kèm cặp công kích của hai cường giả tam tầng cảnh, lại không hề bị tổn thương, đây quả thực là động thái khiến người kinh ngạc.
Nàng ta nào có biết, trên đời này căn bản không có thứ Càn Khôn Na Di Thần Công nào hết, Dương Khai bất quả chỉ là thi triển bí thuật Hư Vô vào thời khắc then chốt, để bản thân lẩn tránh vào trong hư không mà thôi…
- Bí thuật này công chúa điện hạ ngươi biết là được rồi, tuyệt đối đừng để truyền ra bên ngoài. Dương Khai nghiêm chỉnh dặn dò, chỉ thiếu nước bắt Lam Huân thề thốt.
- Ừ ừ. Lam Huân không ngừng gật đầu, đồng thời trong lòng cũng đắn đo không biết có nên lấy cái bí thuật này từ tay Dương Khai hay không. Điều kiện thi triển của Càn Khôn Na Di Thần Công này tuy rằng có chút hà khắc, nhưng cũng không thể phủ nhận sự cường đại của nó, tại thời khắc then chốt, tuyệt đối có thể giữ mạng.
Đột nhiên, Dương Khai xoa xoa tay, mặt tỏ vẻ ngượng ngùng nói: - Công chúa điện hạ, ta đã trả lời một câu hỏi của ngươi, vậy ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi hay không?
- Tiểu tử nhà ngươi muốn hỏi cái gì? Lam Huân vẫn chưa lên tiếng, Tiêu Thần bèn lập tức tỏ ra cảnh giác.
- Ta chỉ muốn hỏi chút chuyện về Tinh Ấn kia, ngươi tưởng rằng ta hỏi cái gì? Dương Khai nhìn Tiêu Thần với vẻ mặt vô tội, bộ dạng giống như bị khí thế của hắn uy hiếp vậy.
Lam Huân hé miệng cười, nói: - Tiêu Thần ca ca, hung dữ với người khác như vậy làm gì? Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn về phía Dương Khai, nói:
- Ngươi là muốn hỏi về việc phân loại và đẳng cấp của Tinh Ấn đúng không?
Dương Khai gật đầu cái rụp, nịnh bợ nói: - Công chúa quả nhiên huệ chất lan tâm, chỉ vừa nói ra đã hiểu suy nghĩ trong lòng người khác.
Lam Huân cười một tiếng vu vơ, cũng không có keo kiệt giấu diếm, thần sắc nghiêm túc nói: - Tinh Ấn xác thực là có phân đẳng cấp, nói thế này đi, hình dạng của Tinh Ấn không cố định…. Bất quá, Tinh Ấn càng phức tạp, đẳng cấp càng cao, ví như Lăng Hình Tinh Ấn này trên tay ngươi, có lẽ là một loại Tinh Ấn đẳng cấp khá thấp, ở bên dưới nó, chỉ có Tam Giác Tinh Ấn là kém hơn thôi, mà trên nó lại là Ngũ Giác Tinh Ấn, Lục Mang, Thất Mang thậm chí là Bát Mang Tinh Ấn!
- Tinh Ấn không giống nhau… thì có gì khác biệt? Dương Khai thành tâm thỉnh giáo.
Hắn sở dĩ dò dẫm làm quen với Lam Huân, cũng là vì muốn thu thập thông tin về Tinh Ấn, tuy nói việc này chỉ cần hỏi Hoa Thanh Ti một chút là có thể có được đáp án, nhưng lam tinh dù sao cũng là con gái của Đại Đế, có lẽ sẽ nắm bắt được một số thông tin mà người khác không biết.
- Sự khác biệt cụ thể ta cũng không nói ra rõ ràng được. Lam Huân chậm rãi lắc đầu. - Bất quá, nghe nói Tinh Ấn đẳng cấp càng cao, có thể khiến người ta chiếm được càng nhiều lợi ích khi ở trong Toái Tinh Hải, nguyên do thì có lẽ chỉ vào trong Toái Tinh Hải rồi mới có thể tìm hiểu tới tột cùng.
- Là vậy à… Dương Khai như có điều suy tư.
Tạm không nói tới việc Lam Huân liệu có nói hết điều mình biết ra hay không, bởi dù sao nàng ta cũng coi như là đã trả lời nghi hoặc của Dương Khai, tuy không trọn vẹn, nhưng Dương Khai cũng không tiện hỏi thêm nhiều nữa.
Trong khi mấy người nói chuyện, thì đã tới nới.
Ở phía trước kia, dăm ba võ giả tụ thành một nhóm đứng trên ngọn cây, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trên trời, dường như đang chờ đợi một cái gì đó.
Dương Khai thấy vậy, cũng lập tức nhảy lên một ngọn cây không người, xoay đầu nhìn xung quanh.
Đám người Vô Thường, La Nguyên, Tiêu Bạch Y cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu đã tới nơi này trước hắn một bước, ngoài ra, còn có một số võ giả khác, hiển nhiên cũng đều bị động tĩnh trước đó thu hút tới.
Dương Khai đảo qua một lượt, phát hiện số người tối thiểu cũng phải hơn mười mấy người, hơn nữa từ trong rừng sâu còn không ngừng truyền tới âm thanh xé gió, hiển nhiên là có người đang chạy hướng bên này chạy tới.
Mà trên bầu trời kia, một đám mây khổng lồ đang cuồn cuồn bất định, đám mây đó bày biện ra sắc vàng rực rỡ, tựa như được đúc từ vàng, chói mắt vô cùng, cũng không biết bên trong ẩn chứa điều huyền diệu gì, Dương Khai mơ hồ cảm nhận được một cỗ sức mạnh dao động ly kỳ trong đám mây vàng đó.
- Viu..
Ngay lúc đang quan sát, ánh mắt hắn chợt ngừng, liếc nhìn về một nơi cách không xa.
Bên đó, một nam một nữ đang tủm tỉm cười nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn nhìn lại, cô gái kia còn vẫy vẫy tay với Dương Khai.
- Xui rồi! Dương Khai thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không thể giả vờ như không thấy, thân hình thoắt một cái, từ ngọn cây bên này của mình nhảy tiến mấy chục trượng tới phía đối diện.
- Sao các ngươi cũng ở đây? Dương Khai sau khi đáp xuống bèn hỏi thăm hai người.
Hai người này cũng không phải ai xa lạ mà là Biện Vũ Tình và Khâu Vũ của Bích Vũ Tông.
Tuy Dương Khai không có ân oán gì với hai người này, nhưng sau lưng họ lại có một cái Ô Mông Sơn! Nếu như có thể, Dương Khai thực không muốn giao thiệp với bọn họ.
- Chúng ta vốn dĩ chính là ở đây! Biện Vũ Tình mỉm cười đáp, nghe ý trong lời nàng ta nói, thì hình như là sau khi bị dẫn vào trong, vị trí xuất hiện của bọn họ chính là Lưỡng Quý Sơn.
- Ồ? Khâu Vũ trước mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Dương Khai nói:
- Dương sư đệ đã chiếm được một quả Tinh Ấn rồi ư? Thực là đáng vui đáng mừng!
Dương Khai khóe miệng giật giật môt cái, có chút bất đắc dĩ nói: - Nếu như có thể, ta thà không muốn cái thứ đồ này!
- Dương sư đệ nói lời này… là trái với lòng mình sao hả? Khâu Vũ trêu nói.
Dương Khai hừ nói: - Ngươi nhìn xung quanh xem, xem phản ứng của bọn họ sau khi nghe ngươi nói thì sẽ biết ngay ý của ta là gì?
Khâu Vũ ngẩng đầu đảo qua một trận, sắc mặt bỗng trầm xuống.
Bởi vì hắn phát hiện đám võ giả tụ tập tại đây, đều tập trung tất cả ánh mắt lên mu bàn tay của Dương Khai, vài người trong đó ánh mắt còn lộ ra vẻ tham lam thèm khát.
Tuy nói là ban nãy trên bầu trời xuất hiện cảnh tượng mấy chục đạo Tinh Ấn cùng rơi xuống, nhưng cho đến giờ, các võ giả có mặt chưa có ai thực sự chiếm được một cái Tinh Ấn, Tinh Ấn cái thứ đồ này là bằng chứng liên quan tới việc tiến vào Toái Tinh Hải, trưởng bối của mỗi một tông môn đều đặc biệt dặn dò để tử của tông môn mình tận lực tranh đoạt Tinh Ấn khi an nguy của bản thân được đảm bảo.
Khâu Vũ nhất thời không để ý quan sát, âm thanh nói chuyện có chút lớn, khiến Dương Khai trở thành tiêu điểm điểm của mọi người, trong lòng không khỏi có chút ngại ngùng và bất an.
Biện Vũ Tình lại cười khúc khích, con mắt xinh đẹp xoay chuyển nhìn quanh, dịu dàng nói: - Nếu ngươi không muốn, vậy giao cho ta thì thế nào?
- Ngươi nghĩ hay nhỉ? Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
- Vô tình thế… Biện Vũ Tình u oán trừng mắt nhìn Dương Khai, cắn môi hồng nói: - Năm đó nếu không phải ta tận tâm chăm sóc ngươi, ngươi nào có ngày hôm nay?
- Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc tới năm đó? Dương Khai liếc nàng, hừ lạnh nói:
- Năm đó nếu không phải ngươi bức ta ở lại Bích Vũ Tông, ta cũng không đến nỗi bị…
- Bị cái gì? Biện Vũ Tình hỏi.
- Không có gì. Dương Khai xua tay, hắn vừa nghĩ tới việc bị Ô Mông Sơn cưỡng bức truyền thụ bộ Phệ Thiên Chiến Pháp, trong lòng liền thấy bất an, may mà bộ công pháp đó bản thân hắn không tu luyện, giao ra chỉ là thân pháp, như vậy cho dù Ô Mông Sơn có âm mưu quỷ kế gì đi chăng nữa, cũng không nguy hại tới hắn.
- Nhìn người này xem, quả nhiên là mặt người dạ thú, vừa nãy ở trước mặt công chúa điện hạ làm ra vẻ bảo sao nghe vậy, ngây thơ vô tri, giờ lại ở cùng một chỗ ồn ào với diễm phụ xinh đẹp bực này, quả nhiên là không phải thứ tốt lành gì! Cách đó không xa, Tiêu Thần cuối cùng cũng chờ được thời cơ tiến tới bên cạnh Lam Huân, vừa kinh bỉ nhìn Dương Khai, vừa ra sức bêu xấu hắn.
- Nói thì cứ nói, xán lại gần như thế để làm gì? Lam Huân mặt lộ vẻ chán ghét né sang bên cạnh.
- Đây chẳng phải là lo ngươi không nghe thấy sao… Sau khi mánh khóe bị lật, Tiêu Thần gương mặt tỏ vẻ ngượng ngùng, trong lòng càng thêm căm hận Dương Khai, vừa nãy Dương Khai cũng xán vào gần công chúa như thế để nói chuyện. Công chúa cũng chẳng chán ghét hắn mấy, vậy mà tới lượt hắn lại bị khinh bỉ…
Tiêu Thần lửa giận bốc thẳng lên đầu.
- Ta cũng không phải là kẻ điếc! Lam Huân hừ lạnh một tiếng, mắt đẹp nhìn quanh, nghi ngờ nói: - So với việc đó, ta càng muốn biết… những Tinh Ấn rơi xuống kia đi đâu mất rồi.
Đám người là do ban nãy đuổi theo hướng tinh vân rơi xuống mà tới, nhưng sau khi tới nơi này, lại không thấy có tung tích gì, Lam Huân không khỏi có chút hoài nghi.
- Để ta đi hỏi xem. Tiêu Thần lập tức xin xung phong, dứt lời, ánh mắt quét qua, cuối cùng rơi xuống thân thể của một nam tử vóc dáng nhỏ lùn, người này không phải chỉ có một mình, mà còn đứng cùng với một nam một nữ khác, từ trên trang phục của ba người họ mà xét, có lẽ là xuất thân từ cùng một tông môn.
Tu vi ngược lại cũng không thấp, là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mà hai người một nam một nữ kia đều là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.
- Ngươi! Qua đây một lát! Tiêu Thần đứng từ xa chỉ chỉ nam tử nhỏ lùn, mở miệng quát.
Nam tử nhỏ lùn nghe vậy, nhìn trái nhìn phải một hồi, mới hồ nghi chỉ vào bản thân, hỏi: - Ta ư?
- Không sai, chính là ngươi! Tiêu Thần mất kiên nhất quát khẽ.
Sau khi xác định người Tiêu Thần gọi là mình, nam tử nhỏ lùn không khỏi hơi biến sắc, mà hai người một nam một nữ đi cùng hắn cũng khẩn trương hẳn lên, không biết Tiêu Thần rốt cuộc là muốn làm gì.
Trước khi tiến vào Tứ Quý Chi Địa, trưởng bối của một số gia tộc và tông môn nhỏ đều đã làm một cuộc điều tra toàn diện, từ sớm đã truyền vào trong tay đệ tử môn hạ tên và hình vẽ đệ tử tinh anh và một số nhân vật quan trọng của các đại tông môn, làm như vậy có thể tránh khỏi khả năng phát sinh xô xát với nhưng người này.
Cho nên ba người nhóm nam tử nhỏ lùn tuy chưa từng gặp Tiêu Thần người thực nhưng cũng biết thân phận của hắn.
Lúc này thấy Tiêu Thần muốn mình quá đó, nam tử nhỏ lùn trong lòng không khỏi lo lắng, hắn tuy rằng cũng có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tương đương với Tiêu Thần, nhưng cũng tự biết mình. Đừng chỉ xem tu vi tương đồng, nếu thực sự ra tay, e rằng không cần tới thời gian uống một tách trà, bản thân đã bị Tiêu Thần chém chết.
Đây chính là sự bất đồng giữa xuất thân và sở học.
Mặc cho trong lòng vô cùng không tự nguyện, nam tử nhỏ lùn vẫn dùng dằng bay tới trước mặt Tiêu Thần và Lam Huân, trên mặt lộ ra nụ cười khó coi, ôm quyền nói: - Kinh Lực của Nhân Vũ Tông, xin ra mắt Tiêu đại nhân, không biết Tiêu đại nhân gọi tại hạ tới là có gì dặn dò!
Cái người tên là Kinh Lực này đặt địa vị của mình xuống rất thấp, tuổi tác tuy rằng lớn hơn Tiêu Thần không ít, tu vi cũng ngang bằng Tiêu Thần, nhưng mở mồm câu nào cũng đại nhân, gọi tới mức Tiêu Thần thư thái cả người.