Ba tiểu đội vốn có hơn hai chục người, giờ này chỉ còn sống sót không tới một nửa.
Giờ khắc này, sinh mệnh của võ giả Thần Du Cảnh có vẻ như rất yếu ớt.
Thần sắc chúng nhân tái nhợt, không kịp ai điếu người đã chết, chỉ muốn chạy khỏi nơi này.
Dương Khai theo sau đội ngũ, thần thức không dám buông ra quá tùy tiện.
Vì mãi cho đến bây giờ, địch nhân kích sát Tôn Doanh vẫn chưa lộ diện,
nhưng cảm giác nhạy bén của hắn nói cho hắn biết có một đôi mắt đang chú ý quan sát hướng đi của họ.
Cơ hồ là ánh mắt ung dung trêu tức, đang thưởng thức cảnh tượng con mồi
chạy trốn, hưởng thụ niềm vui khi con mồi hốt hoảng lo sợ.
Sắc mặt Dương Khai âm trầm, ý thức được phiền phức gặp phải lần này e là hơi lớn.
Không phán đoán được thực lực thực sự của địch nhân, không nhìn thấy
chân thân của địch nhân. Hắn chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Những người còn sống sót này của Độc Ngạo Minh ai nấy đề hoảng loạn bất an.
Vút …
Một tiếng xé gió bén nhọn truyền đến, tất cả mọi người đều biến sắc,
nhất đề dừng bước, cảnh giác nhìn bốn phía, một thân lực lượng âm thầm
ngưng tụ.
Không có gì cả.
Nhưng Quý Hoằng lại kinh hô: - Tiểu thư, Trịnh Ngữ y….
Nghe vậy, chúng nhân đều nhìn về phía võ giã có tên Trịnh Ngữ, chỉ nhìn
thấy thần sắc y dại ra, đôi mắt thất thần, đứng như chôn chân tại chỗ,
sinh cơ ẩn chứa trong cơ thể nhanh chóng biến mất.
- Trịnh Ngữ… Người có mối quan hệ khá tốt với y khẽ gọi một tiếng nhưng lại không thấy hồi đáp nào.
Người đó đưa tay khẽ đẩy Trịnh Ngữ, Trịnh Ngữ ngã thẳng tắp xuống đất, bụi đất văng lên.
- A… Nguyễn Tâm Ngữ kinh hô, tay che miệng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Trịnh Ngữ chết rồi! Quý Hoằng trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Vân Huyên cơ hồ như cũng chịu phải kinh hãi cực lớn, mặt tái nhợt, quay
đầu nhìn bốn phía, nhưng lại không phát hiện ra hành tung của địch nhân.
Chu Lạc bất giác run lên.
Võ giả tên Trịnh Ngữ này là đội viên trong tiểu đội của y, thực lực cũng ở trình độ Thần Du Cảnh lục tầng, nhưng lại bị người ta giết chết vô
thanh vô tức như thế trước mắt bao nhiêu người, toàn thân không một vết
thương.
Biến cố như vậy khiến y như rơi vào hầm băng, toàn thân dâng lên một cỗ hàn ý.
Địch nhân ẩn nấp kia có thể dùng thủ đoạn này giết chết Trịnh Ngữ thì có thể giết chết bất kỳ ai trọng bọn họ.
Sau khi ý thức được cục diện này, tất cả mọi người đều không biết nên làm thế nào.
- Tiếp tục đi! Sắc mặt Dương Khai bình tĩnh, trầm giọng quát.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng thần thức quỷ dị và mạnh mẽ tấn công tớiđây, chợt lóe lên rồi biến mất.
Sự mạnh mẽ của lực lượng thần thức đó, ngay cả hắn cũng cảm thấy lo lắng bất an. Chính vì dùng thần thức vô ảnh vô hình, địch nhân ẩn nấp mới có thể giết chết một vị võ giả Thần Du Cảnh không để lại dấu vết.
Thậm chí, nếu người đó muốn, có thể tùy ý lấy mạng của tất cả mọi người.
Nhưng y không làm vậy.
Dương Khai chỉ nghĩ đến một khả năng, tính cách người này hơi cổ quái,
thích thưởng thức thái độ người khác giãy dụa trong tuyệt cảnh.
Địch nhân như vậy rất khó giải quyết! Dương Khai nhất định phải tìm được sơ hở của y. Không nói là có thể phản kích y, ít nhất cũng tìm ra một
con đường sống.
Nghe hắn nhắc nhở, Vân Huyên cũng đã lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi trấn định, vẫy tay nói: - Đi!
Một nhóm mười mấy người tiếp tục nhanh chóng tiến về phía trước, đến gần cấm chế mà lúc trước Tôn Doanh bố trí. Vì trước khi vào hầm mỏ, Tôn
Doanh đã khai khởi cấm chế, dùng kết giới bao vây cả hầm mỏ, phòng trừ
Phệ Kim Thú chạy trốn. Nhưng bây giờ, tầng kết giới này lại thành tấm
bình phong cản trở chúng nhân thoát thân.
Nếu chúng nhân muốn ra ngoài thì phải phá giải cấm chế của Tôn Doanh.
Đám người Vân Huyên, Nguyễn Tâm Ngữ và Chu Lạc vội vàng liên thủ phá giải.
Vừa mới có động tác, một tiếng vang nhỏ lại truyền đến.
Vút…
Lại một võ giả Thần Du Cảnh ngã rạp xuống, chết ngay tức khắc giống võ giả tên Trịnh Ngữ kia.
Thức hải bị phá hủy, không ai có thể sống được.
Đám người Vân Huyên run rẩy, không dám có bất kỳ hành động gì, sợ người
kia tìm đến mình. Hoàn cảnh nguy cơ tứ phía khiến họ không tìm thấy một
tia an toàn có thể dựa dẫm.
Rất lâu sau, cũng không có gì khác thường.
Đám người Vân Huyên thở hổn hển nhìn nhau, lại một lần nữa động thủ phá giải cấm chế.
Vút…
Người thứ ba ngã xuống.
Nguyễn Tâm Ngữ bỗng nhiên bật khóc, nước mắt như mưa chảy dài trên khuôn mặt nàng, bờ vai khẽ run, nấc lên nói: - Rốt cuộc là chuyện gì, là ai
âm thầm hạ độc thủ?
Vân Huyên hít sâu một hơi, tuy trên mặt sợ hãi đến cực điểm nhưng vẫn nỗ lực trấn định, run giọng hét: - Vị cao nhân nào ở đây, không ngại hiện
thân bái kiến. Chúng ta là đệ tử của Độc Ngạo Minh, chấp hành nhiệm vụ ở đây, nếu có điều gì đắc tội, mong lượng thứ.
- Ha ha ha… Một chuỗi tiếng cười giòn tan truyền vào tai mỗi người,
trong đó ẩn chứa một cỗ mị hoặc không thể khinh thường. Thanh âm này
vang lên, bất luận là ai cũng không khỏi rung động, thân thể trở nên
nóng ran.
- Các ngươi dám bắt yêu thú của ta thì phải trả giá. Tiếng cười đó mơ hồ bất định, căn bản không thể xác định phát ra từ đâu, cơ hồ như vang lên bên tai, lại như ở khắp mọi nơi.
Sắc mặt Vân Huyên trầm xuống, cười gượng: - Chúng ta không hề biết đám yêu thú đó có chủ nhân, nếu biết…
- Không cần giải thích, bây giờ người ta chỉ muốn giết các ngươi cho vui, các ngươi giãy giụa đi nhé. Ha ha…
Thanh âm mềm yếu, dịu dàng kia khiến huyết mạch người nghe sôi sục, có
một cảm giác khác thường dâng lên từ đáy lòng, khiến người ta chỉ tiếc
là không hóa thành dã thú, tìm chủ nhân của thanh âm mà giày xéo một
phen, dấy lên bản năng và kích động nguyên thủy nhất trong lòng mỗi nam
nhân.
Dương Khai âm thầm vận chuyên Hợp Hoan Công, xua tan sự rạo rực trong lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bí ẩn.
Hắn phát hiện ra địch nhân này quả nhiên giống như mình đoán, tính cách
đúng là cổ quái. Người như vậy rất nguy hiểm, nhưng cũng rất tự đại. Chỉ cần chờ đợi, nàng ta nhất định sẽ để lộ sơ hở.
Bây giờ Dương Khai lo lắng nhất là nàng ta sẽ tự mình hạ thủ.
Một khi nàng ta tự mình xuất thủ, mình không thể nào che giấu lực chiến đấu thực sự. Đến lúc đó nhất định sẽ bị nàng ta chú ý.
Nghe người đó nói như vậy, thần sắc Vân Huyên cũng trở nên ảm đạm, vội
vàng hô hoán mấy câu, người đó cũng không đáp lại. Ngược lại võ giả thứ
tư của Độc Ngạo Minh lại bị kích sát ngay trước mắt mọi người.
Sự khủng hoảng cực đại lan tràn, đám người Vân Huyên cũng luống cuống tay chân tiếp tục phá giải cấm chế.
Hết người này đến người khác liên tục ngã xuống. Sát tính của kẻ đó đại
khởi, cơ hồ đã không còn thỏa mãn với việc sát kích từng người một, một
khi ra tay là hai ba mạng người.
Số lượng đệ tử Độc Ngạo Minh nhanh chóng giảm xuống. Thành viên tiểu đội Vân Huyên cũng ngã xuống liên tiếp.
Nhìn thấy những người bạn đồng hành sớm tối cùng mình bao nhiêu năm bỏ
mạng, trước khi chết, ngay cả hình dáng của địch nhân cũng không nhìn
thấy, nước mắt Vân Huyên không ngừng rơi xuống, đau khổ không thôi.
Quý Hoằng cũng phát điên, song thủ nắm đại phủ kia, nộ quát: - Xú biểu
tử cút ra đây cho ta, úp úp mở mở, chẳng lẽ xấu quá sợ không nhận ra là
người?
Câu này vừa nói ra, thân hình Quý Hoằng liền run lên bần bật, lập tức
đứng nguyên tại chỗ. Tuy vẫn uy phong lẫm liệt cầm đại phủ, đứng trước
mặt chúng nhân, vững chãi như tường đồng vách sắt. Nhưng người còn sống
đều cảm nhận rõ ràng sinh mệnh của Quý Hoằng đang biến mất.
- Quý Hoằng! Vân Huyên run giọng la lên.
Dương Khai lắc đầu, thần sắc cũng ảm đạm, trong lòng căm tức.
Người đàn ông râu quai nón này nhìn thì có vẻ thật thà, chất phác, hơi
mê muội, nhưng kỳ thực y cũng không tồi. Ấn tượng của Dương Khai đối với y không xấu.
Quay đầu nhìn bốn phía, bên Độc Ngạo Minh chỉ còn lại ba người sống sót.
Cũng không biết địch nhân vô tình hay hữu ý, ba người còn sống đều là đội trưởng của ba tiểu đội.
Cộng thêm Dương Khai là bốn người.
Bản thân bình an vô sự, điều này khiến Dương Khai cảm thấy may mắn.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại bốn người sống sót, nếu nàng ta còn ra tay
nữa, rất có khả năng mình là người bị nàng ta nhắm tới.
Trầm ngâm, Dương Khai thoải mái hô: - Cô nương, đã đến lúc xuất hiện rồi phải không? Dù là chết, ngươi cũng phải cho ta nhìn xem, rốt cuộc ai đã giết ta.
- Ngươi điên à? Chu Lạc nộ quát một tiếng, trừng mắt nhìn Dương Khai, thần thái hung dữ.
Địch nhân ẩn nấp này, thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách kỳ quái, giết người
như ngóe. Bây giờ nhìn thấy cấm chế thì phải phá giải và họ có thể rời
khỏi đây thoát thân. Không ngờ Dương Khai lại nói ra những lời như vậy
vào lúc này.
Làm như vậy không phải là thêm dầu vào lửa sao?
Lỡ đâu nàng ta hiện thân thật…
Nghĩ vậy, tròng mắt Chu Lạc run rẩy.
Vì trong hư không phía trước, một đạo thân ảnh mơ hồ quỷ dị xuất hiện, từ từ ngưng thực.
Nhìn thấy đạo thân ảnh này, cảm xúc nổi giận của Chu Lạc đột nhiên bình
thản, hai mắt ngập tràn quang mang mơ màng, thần sắc yêu thương.
Không những Chu Lạc, thậm chí là Dương Khai cũng sáng mắt, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một cảm xúc kỳ lạ.
Nữ nhân trong không trung kia vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen nhánh mềm mại dài đến eo, mắt đẹp duyên dáng, môi hồng đỏ mọng, thân hình mảnh dẻ, có vẻ hơi yếu đuối, khiến người ta không khỏi sinh
ra tâm tình muốn bảo vệ nàng.
Đặc biệt là đôi mắt hồn nhiên vô tội kia của nàng cũng đủ để bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ phải xiêu lòng.
Nước da khi sương tái tuyết, tuy nhìn yếu đuối nhưng thân hình nõn nà,
mông cao ngạo nghễ, hai gò bồng đảo không to không nhỏ. Trên người một
bộ bì giáp tinh xảo, cái bụng phẳng lì và lỗ rốn tinh xảo lộ ra ngoài,
hai chân trần, hai bàn chân nhỏ nhắn tinh mỹ khiến người ta muốn chạm
vào.
Hai mắt Chu Lạc bốc hỏa, hơi thở thô trọng, nhìn chằm chằm nữ nhân kia, thần sắc nhanh chóng dịu đi.
Dương Khai rùng mình, âm thầm cảnh giác.
Hắn chưa bao giờ gặp một nữ nhân như vậy. Phiến Khinh La tuy đủ lẳng lơ
nhưng cũng sẽ không khiến người ta vừa nhìn thấy nàng là tan biến địch ý trong lòng.
Nhưng nàng ta thì có thể. Lúc nàng ta lộ diện, Dương Khai đột nhiên phát hiện ra địch ý trong lòng mình đều tan biến hết, chỉ còn lại lòng kích
động muốn bảo vệ nàng.
Nữ tử xinh đẹp mềm yếu như vậy, nếu không ai bảo vệ, chỉ sợ sẽ nhanh chóng bị hư hao.
- Mị yêu! Vân Huyên la lên thất thanh, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
Nguyễn Tâm Ngữ cơ hồ cũng đã nhìn ra thân phận thật sự của nữ tử này,
thân hình chợt run lên, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác mặc cảm
tự ti.