Xích Nhật dường như không thèm để ý chút nào đối với tính tình lãnh đạm này của Băng Vân, ngược lại vô cùng thưởng thức, cảm thấy càng như vậy càng thú vị, nghe vậy cười nói: - Na bổn tòa không quấy rầy muội muội thanh tu nữa, một tháng sau, bổn tọa sẽ trở lại, đến lúc đó nhất định sẽ không khiến muội muội thất vọng!”
Sau khi nói xong, hắn cười to một tiếng, trong giây lát đã không thấy bóng dáng.
Băng Vân lạnh lùng ngồi đó, vẻ mặt hết sức âm trầm.
Thật lâu sau, nàng mới đưa tay gõ vào ngăn ngầm phía dưới, lên tiếng: - Có thể đi ra được rồi.
Dương Khai nghe vậy, vội vàng nhảy ra. Hắn phóng mắt nhìn tới, bài trí trong gian lầu các này cũng không thấy bừa bãi gì, dường như không chút ảnh hưởng bởi trận giao đấu vừa rồi của hai đại cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh. Điều này làm cho Dương Khai không khỏi líu lưỡi, bởi vì vừa rồi hắn cảm nhận rất rõ ràng dao động cường đại không ngừng xung đột trong phạm vi này, nhưng bây giờ lại không có một chút dấu vết. Có thể thấy được bất kể là Băng Vân hay Xích Nhật, trình độ khống chế đối với lực lượng bản thân đã đạt tới đỉnh phong.
Mà ở trên bàn còn có một ly trà, song ly trà đã tràn ra không ít, nhiễu ra mặt bàn.
- Tiền bối, tên Xích Nhật kia... Dương Khai há miệng, muốn nói lại thôi.
Băng Vân thở dài nói: - Ngươi đại khái cũng đã nhìn ra, hắn đối đối với bổn cung cũng có chút... tơ tình.
- Lão già khốn kiếp quả thực là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Dương Khai tức giận nói.
Băng Vân nhìn hắn một cái, biết hắn là do bất bình dùm cho mình, nên khẽ mỉm cười nói: - Cũng không khẳng định là con cóc, Xích Nhật cũng có bản lãnh, hiện tại bổn cung không phải là đối thủ của hắn.
Dương Khai cả kinh, nói: - Nếu thật sự tử chiến, tiền bối có mấy thành phần thắng?
Băng Vân cau mày nghĩ nghĩ, nói: - Không tới ba phần. Nàng than thở một tiếng, nói tiếp: - Hắn là Thông Thiên Đảo chủ, chi phối tài nguyên tu luyện trên toàn Thông Thiên Đảo, những năm gần đây tuy rằng tu vi chúng ta đều giảm xuống, nhưng so sánh với hắn, bổn cung giảm xuống nhiều hơn. Nếu đều là thời kỳ đỉnh phong, dĩ nhiên ta không sợ hắn, nhưng còn bây giờ... quả thực là chênh lệch a.”
Dương Khai lộ ra vẻ chợt hiểu.
Tuy linh khí thiên địa trong Tịch Hư Bí Cảnh này vô cùng nồng đậm, nhưng cũng không thích hợp tu luyện, ở nơi này lâu, bất kể thực lực có mạnh bao nhiêu cũng sẽ bị giảm xuống. Chỉ có điều lượng tài nguyên tu luyện Xích Nhật nắm giữ không phải Băng Vân có thể so sánh được, cho nên mức độ giảm xuống cũng chậm hơn, dẫn tới hiện tại Băng Vân đã không phải là đối thủ của hắn nữa.
- Nhưng hắn muốn bắt lại bổn cung cũng không có khả năng, cho nên từ 100 năm trước, bổn cung đã đặt ra một ước định với hắn.
- Ước định gì? Dương Khai tò mò hỏi.
Băng Vân chỉ tay về phía ly trà nói: - Nếu hắn có thể ở trước mặt bổn cung đoạt đi này chén nước trà này đồng thời uống hết vào, không rơi một giọt, bổn cung sẽ nghe theo hắn, nếu không được phải lui đi!
Dương Khai nhìn ly trà đang nhiễu nước trên mặt bàn, mới hiểu được lúc trước tại sao Băng Vân lại nói “nước tràn“.
Thì ra hai đại cường giả trước đó tranh đoạt ly linh tr ànày, đáng tiếc cuối cùng Xích Nhật vẫn bị thất bại trong gang tấc.
Băng Vân khẽ nhíu mày: - Lúc đầu, trong nhiều năm hắn đều không tới quấy rầy ta một lần, nhưng những năm này dường như hắn đã dần mất kiên nhẫn, lần trước đến đây là ba tháng trước, hơn nữa lần này so với lần trước càng khó đối phó hơn. Một tháng sau hắn trở lại, chưa chắc bổn cung có thể tiếp được.
Nói tới đây, nàng không khỏi có chút ưu tư lo lắng.
Năm đó nàng đặt ra ước định như vậy với Xích Nhật cũng là hành động bất đắc dĩ, hai người đều là Đế Tôn tam tầng cảnh, cũng không thể thật sự vung tay, nếu như đánh nhau thật, cả Thông Thiên Đảo này đều phải bị san thành bình địa.
Trong Băng Tâm Các còn có mấy đệ tử của nàng, nàng không sợ đắc tội với Xích Nhật, nhưng mấy đệ tử kia làm sao bây giờ?
Một cái ước định ngược lại sẽ trì hoãn được trăm năm, nhưng dù sao cũng không phải kế lâu dài.
- Xích Nhật cũng rất hẹp hòi, nếu để hắn thấy được ta và ngươi ở chung một phòng, đối với ngươi không có gì tốt.
Vừa nghe nàng vừa nói như vậy, Dương Khai mới biết vì sao Băng Vân phải giấu hắn trong hầm, nguyên lai vị Thông Thiên Đảo chủ này còn là một bình dấm chua, để cho lão thấy một nam nhân trẻ tuổi như hắn cùng Băng Vân cô nam quả nữ, khẳng định sẽ suy diễn lung tung.
Tuy lão chưa thành công, nhưng đã xem Băng Vân như của riêng hắn, lão Thông Thiên Đảo chủ này xem ra cũng là một tên vô sỉ a, chỉ biết thỏa mãn dục vọng bản thân, hoàn toàn không quản người khác nghĩ như thế nào.
- Vậy tiền bối định tính sao? Dương Khai nghe nàng nói một tháng sau chưa chắc có thể tiếp được, lập tức có chút khẩn trương.
- Cho nên ta mới tìm người giúp ta luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên đan! Băng Vân trầm giọng nói: - Chỉ cần có đủ Bách Chuyển Đế Nguyên đan, bổn cung sẽ có thể với ly khai Thông Thiên Đảo, thậm chí ly khai Tịch Hư Bí Cảnh, không cần phải lo lắng về Xích Nhật nữa.
- Ly khai Tịch Hư Bí Cảnh!
Dương Khai nghe vậy rung lên, ngay sau đó liền ý thức được điều gì đó, kinh hãi nói: - Tiền bối muốn bay thẳng đến vị trí cửa ra?
Tang Đức đã nói, vị trí cửa ra cách Thông Thiên Đảo cực xa, cho dù là Đế Tôn tam tầng cảnh cũng không nhất định có thể tới được, nguyên nhân lớn nhất chính là lực lượng để duy trì bay liên tục không đủ.
Lực lượng dùng để phi hành trên biển cả mênh mông tiêu hao rất nhiều, dọc đường không được bổ sung gì, khẳng định sẽ kiệt sức.
Mà bay trên biển rộng lại không thể dừng lại nghỉ ngơi, càng không thể sử dụng nguyên tinh bổ sung lực lượng, biện pháp duy nhất chính là linh đan.
Bách Chuyển Đế Nguyên đan chính là lựa chọn tốt nhất!
Dương Khai chỉ hơi suy nghĩ, liền biết Băng Vân muốn dùng Bách Chuyển Đế Nguyên đan để làm gì, rõ ràng chính là bổ sung lực lượng tại thời khắc mấu chốt a.
- Ngươi biết vị trí cửa ra? Lần này đến phiên Băng Vân ngạc nhiên.
Dương Khai lắc đầu nói: - Không biết, chỉ là cũng nghe nói qua.
- Ngươi nghe được từ đâu, theo bổn cung biết, người biết vị trí này không vượt quá ba, bổn cung là một, thêm Xích Nhật, còn một người khác đã sớm mất tích.
Dương Khai toét miệng cười, nói: - Tiền bối nói một người còn lại, có phải là sư phụ Tang Đức không? Mấy ngày trước đây...
Lập tức Dương Khai kể lại chuyện đám người Tang Đức rời bến trải nghiệm qua nói ra.
Băng Vân sau khi nghe xong hai mắt đột nhiên sáng lên, kinh ngạc nhìn Dương Khai nói: - Ngươi nói là, Ích Hải Toa kia hiện tại đang nằm trong tay ngươi?
- Đúng vậy, trong này không tiện lấy ra, nhưng đúng là Ích Hải Toa đang nằm trong tay ta.
- Đây chẳng lẽ là thiên ý? Băng Vân lẩm bẩm nói, nếu không phải thiên ý, nàng và Dương Khai, hai cái đều đến từ Hằng La Tinh Vực sao có thể gặp nhau ở chỗ này chứ? Nếu không phải thiên ý, Dương Khai sao có thể thu được Ích Hải Toa, mà lại là ở loại thời khắc mấu chốt nhất này chứ?
Nàng vốn chỉ là cao hứng có thể gặp được một cố hương ở nơi như thế này, hơn nữa Dương Khai khiến nàng cảm thấy cũng không tệ lắm, nếu không phải hắn thân là nam nhi, thậm chí Băng Vân còn muốn thu nhận hắn vào Băng Tâm Cốc rồi.
Nhưng hiện tại, Dương Khai lại mang đến cho nàng một tin vui còn lớn hơn! Ngay cả một người tính tình lạnh nhạt như Băng Vân, cũng không nhịn được có chút kích động.
Có Ích Hải Toa, nàng còn cần luyện chế Bách Chuyển Đế Nguyên đan làm gì chứ, nàng hoàn toàn có thể ngồi trên Ích Hải Toa đi tới vị trí cửa ra, so với việc nàng đích thân phi hành còn an toàn hơn nhiều.
Vốn nàng còn đang lo lắng mấy môn hạ đệ tử của mình nên dẫn theo như thế nào, nhưng hiện tại hết thảy đều đã không thành vấn đề.
- Sư phụ của Tang Đức từ hơn 1000 năm trước bỗng nhiên mất tích, bổn cung cùng Xích Nhật đã nhiều lần tìm hiểu, nhưng vẫn không có manh mối gì. Chúng ta đều cho rằng hắn đã mất mạng, nhưng không ngờ hắn nhưng lại núp ở bên ngoài, lén luyện chế Ích Hải Toa, đáng tiếc cuối cùng vẫn là cốc mò cò xơi.
Băng Vân than thở nói.
Nàng cũng biết vì sao sư phụ của Tang Đức phải trốn ra bên ngoài, hiển nhiên là sợ Xích Nhật bắt được, ép buộc hắn luyện chế Ích Hải Toa. Mặc dù quả thật hắn cần luyện chế, nhưng tự nguyện cùng bị người khác bức bách là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Mà sở dĩ Băng Tâm Các thu thập nhiều vật liệu như vậy, cũng là do Băng Vân muốn bồi dưỡng ra một vị luyện đan sư cao cấp, luyện chế cho nàng Bách Chuyển Đế Nguyên đan.
Những năm gần đây, nàng đã hao tốn vô số tài lực thu thập dược liệu, chỉ tiếc những luyện đan sư nàng tìm được không ai không phù hợp với yêu cầu của nàng. Tới phút chót tìm được Dương Khai, Băng Vân vốn định được ăn cả ngã về không, bất kể thành bại thế nào đều để Dương Khai luyện chế linh đan, hiện tại xem ra đã không cần nữa.
Dương Khai vò đầu nói: - Ta tới Băng Tâm Các, thật ra cũng là muốn tìm tiền bối hỏi vị trí cửa ra, chỉ có điều thực lực tiền bối thông thiên, nên trước đó vãn bối không dám nói ra.
Băng Vân khẽ cười nói: - Ngươi cẩn thận là chuyện đương nhiên, không có gì phải ngại.
Dương Khai chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh, muốn tìm nàng hợp tác, dĩ nhiên là phải cẩn thận một chút.
- Ta có Ích Hải Toa, tiền bối biết vị trí cửa ra, hiện tại mọi sự đã chuẩn bị xong, chúng ta lúc nào cũng có thể xuất phát được. Dương Khai phấn chấn nói. Hắn cũng không ngờ vận may lại đến đột ngột như vậy, vốn hắn còn tính tiếp cận dần dần, nhưng khi biết thân phận của Băng Vân, hắn đã không còn băn khoăn gì nữa.
- Tuy là nói vậy, nhưng muốn rời khỏi cũng không phải là chuyện đơn giản! Băng Vân nhíu mày nói.
- Ý là thế nào? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Nếu ta ly khai Thông Thiên Đảo, Xích Nhật nhất định sẽ phát giác ra, nếu thật sự trở mặt cùng hắn... Băng Vân tỏ ra ưu sầu. Một khi thật sự giao đấu với Xích Nhật, nàng cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra.
Dương Khai ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Trước đó Tiền bối đã nói, hiện tại sở dĩ người không phải đối thủ Xích Nhật, là bởi vì tu vi giảm xuống so với hắn nhiều hơn?
- Không sai, nếu đang ở thời kỳ đỉnh phong, lực lượng của ta và hắn ngang nhau.
Dương Khai nhếch miệng cười, nói: - Nếu có ta biện pháp khiến tiền bối tại trong khoảng thời gian ngắn khôi phục được thời kỳ toàn thịnh thì sao?
Băng Vân nghe vậy chấn động toàn thân, nói: - Ngươi có biện pháp gì? Muốn bổn cung khôi phục, cần tiêu hao rất nhiều tài nguyên, với bản lãĩnh của ngươi...
- Tiền bối nhìn cái nàythử xem.
Vừa nói xong, Dương Khai liền lấy ra một chiếc nhẫn không gian ném qua cho Băng Vân.
Băng Vân nghi hoặc nhận lấy, truyền thần niệm vào trong, gương mặt xinh đẹp lập tức biến đổi, thốt lên: - Ngươi lấy đâu ra nhiều nguyên tinh như vậy?
Trong nhẫn không gian này không có gì khác, chỉ là nguyên tinh, hơn nữa còn tới 10 triệu nguyên tinh thượng phẩm!
Số lượng nguyên tinh khổng lồ như vậy, tuy nói Băng Vân cũng không phải là chưa từng thấy, nhưng ở trên Thông Thiên Đảo này đủ để khiến cho nguoiwfta phải chấn động.
Ngay cả Xích Nhật, cũng không có khả năng lấy ra một lúc nhiều nguyên tinh như vậy.
Dương Khai ngoác miệng cười, nói: - Không dối tiền bối, thật ra ta mới tới Tịch Hư Bí Cảnh này được mấy tháng, những thứ này đều mang theo từ bên ngoài vào.
- Không ngờ ngươi lại mới tới đây có mấy tháng! Băng Vân tỏ vẻ giật mình, mới vào đây mấy tháng, đã có thể thu Ích Hải Toa vào tay. Nghĩ lại nàng cùng Xích Nhật suốt ngàn năm cũng không có được, quả thực là tức chết mà.