Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2451: Chương 2451: Mượn đao giết người




- Quả nhiên là ngươi! Doãn Nhạc Sinh lập tức hơi đổi sắc, như gặp mặt cừu nhân, dáng vẻ hết sức đỏ mắt, cắn răng nói: - Ngươi đúng thật mạng lớn, chẳng những có thể sống sót trong tai nạn năm đó, lại còn đi tới Toái Tinh Hải!

Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn, trầm giọng nói: - Doãn Nhạc Sinh, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, tốt nhất ngươi thành thật trả lời, khôi lỗi cùng đi với ta năm đó đi nơi nào rồi!

Doãn Nhạc Sinh nghe hỏi vậy, mỉm cười, nói:

- Ai biết được! Nếu là khôi lỗi của ngươi, vì sao lại hỏi ta?

“Quả nhiên hắn biết tin tức Tiểu Tiểu!” Dương Khai vừa động trong lòng, Doãn Nhạc Sinh mặc dù không có trả lời ngay vào vấn đề của mình, nhưng từ giọng nói và thái độ của hắn, Dương Khai vẫn nhìn thấu điểm này.

Tâm tình Dương Khai lập tức nóng bỏng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Doãn Nhạc Sinh: - Xem ra là ngươi không định nói cho ta biết!

Doãn Nhạc Sinh toét miệng cười nói:

- Nếu đã biết, cần gì phải tự tìm tới chuyện không vui?

- Tốt lắm! Dương Khai gật gật đầu, trong nháy mắt khí tức trở nên cực kỳ nguy hiểm, giống như một con báo đốm tùy thời chuẩn bị phóng ra vồ mồi, khiến người ta không rét mà run: - Nếu ngươi không nói, vậy bổn thiếu sẽ đánh tới khi ngươi nói!

Doãn Nhạc Sinh sắc mặt sa sầm xuống: - Ngươi thật tưởng mình là thiên hạ vô địch ư?

- Thiên hạ vô địch thì không dám nhận, nhưng bóp chết ngươi thì không thành vấn đề!

Doãn Nhạc Sinh tức giận ngược lại cười: - Ngươi dựa vào đâu? Dựa vào ngươi thân Tinh Chủ ư?

- Cái gì? Doãn huynh vừa nói gì?

- Tiểu tử này là thân Tinh Chủ ư?

- Thân Tinh Chủ không phải chỉ có các võ giả từ Tinh Vực vị diện phía dưới kia đến đây mới có hay sao, chẳng lẽ tiểu tử này đúng là vậy?

- Này, nghe nói thân Tinh Chủ mang trên người căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh, có ưu thế lớn lao trên tu luyện võ đạo... cũng không biết lời đồn đãi là thật hay giả!?.

Vừa nghe Dương Khai lại là thân Tinh Chủ, võ giả bốn phía lập tức nổ tung oa. Từng người đều ánh mắt nóng cháy nhìn về phía hắn, dường như nhìn một miếng bánh to lớn thơm ngon.

Mọi người đi tới Toái Tinh Hải này, gian nan khổ sở tìm kiếm lực lượng căn nguyên, nhưng tìm tới tìm lui cũng chỉ là một chút mảnh vỡ căn nguyên, sau khi hấp thu luyện hóa mặc dù cũng có tăng ích lợi đối với tu luyện, nhưng đây dù sao chỉ là mảnh vỡ căn nguyên, sao có thể so được với căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh? Căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh có thể cảm ngộ pháp tắc thiên địa toàn diện hơn, đó là điều mảnh vỡ lực lượng căn nguyên căn bản không cách nào so sánh.

Nghe nói trước đây rất lâu, trong Toái Tinh Hải cũng có một số căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh, nhưng theo thời gian trôi qua và Toái Tinh Hải bao năm qua nhiều lần mở ra, những căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh kia sớm đã bị người xưa tổ tông lấy đi rồi, còn lại đều là một chút mảnh vỡ lực lượng căn nguyên mà thôi!

Có lẽ trải qua một vài thời đại nữa, trong Toái Tinh Hải ngay cả mảnh vỡ lực lượng căn nguyên đều không còn bao nhiêu. Đến lúc đó, Toái Tinh Hải liền mất đi tác dụng và lực hấp dẫn đối với võ giả.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người tại đây nghe nói Dương Khai là thân Tinh Chủ, lại có phản ứng lớn như vậy.

Doãn Nhạc Sinh cười to nói: - Tiểu tử này đúng là thân Tinh Chủ, điểm này Doãn mỗ có thể dùng nhân cách bảo đảm!

Mọi người nghe nói vậy, đều nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái.

Lam Hòa hừ lạnh nói:

- Thật là buồn cười, người của Hoàng Tuyền Tông lại còn có nhân cách!

Trước đó Dương Khai cứu nàng một mạng, giờ này mắt thấy Dương Khai sắp bị chỉa mũi dùi, đương nhiên nàng phải đứng ra nói thay Dương Khai một câu, rất có ý muốn cùng tiến cùng lui với hắn.

Doãn Nhạc Sinh sắc mặt sa sầm xuống, nhìn ra bốn phía nói: - Nếu chư vị không tin, hãy hỏi hắn xem: bảy năm trước hắn là tu vi gì!

Một nam nhân cường tráng lập tức nhìn Dương Khai, rổn rảng nói:

- Tiểu tử! Ngươi nghe rồi đó, mau mau trả lời đi!

Tuy rằng trước đó Dương Khai chỉ tung một chiêu đánh chết một võ giả cùng cấp khiến mọi người vô cùng kiêng kỵ, nhưng hắn chẳng qua chỉ lẻ loi một mình, thời khắc này nhiều người đều nhắm vào hắn như vậy, tin chắc cho dù hắn lợi hại mấy đi nữa cũng không thể làm nên bọt sóng gì.

Dương Khai nghe nói vậy, liếc nhìn người kia một cái, hừ lạnh nói: - Mắc mớ gì tới ngươi!

Hắn nói với vẻ mặt xem thường không coi người kia vào đâu, người kia tức giận sắc mặt tái xanh.

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười nói: - Bảy năm trước hắn mới chỉ có Hư Vương lưỡng tầng cảnh mà thôi! Dương huynh, ta nhớ không sai chứ?

- Hư Vương lưỡng tầng cảnh!

- Điều này... điều này sao có khả năng?!.

- Bảy năm từ Hư Vương lưỡng tầng cảnh tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh ư? Ái chà... chuyện như vậy sao có thể làm được?

- Doãn huynh không phải lừa gạt chúng ta chứ?

Bảy năm, một người lại có thể từ Hư Vương lưỡng tầng cảnh tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh. Tiến bộ bực này quả thực quá kinh khủng đi! Ở đây nhiều người như vậy, tu vi bảy năm trước so sánh với giờ này, tối đa cũng chỉ tăng lên một tầng thứ nhỏ mà thôi, hoặc căn bản là không có nửa điểm tiến bộ!

Doãn Nhạc Sinh nói tiếp: - Ta lừa các vị có chỗ tốt gì? Hắn có thể làm được trình độ này, có lẽ còn có những cơ duyên khác, nhưng thân Tinh Chủ chính là nhanh và tiện lớn nhất của hắn!

- Từ lâu nghe nói các võ giả từ Tinh Vực vị diện phía dưới lên, mỗi người đều là kỳ tài ngút trời, nhất là Tinh Chủ, tu luyện nhanh như bay... nếu Doãn huynh nói không sai, thì hôm nay đúng là mở mang kiến thức!

- Lời nói của đệ tử Hoàng Tuyền Tông các vị cũng tin ư? Tên Doãn Nhạc Sinh này vừa thấy là biết có ân oán với người kia, nên cố ý chỉ ra hắn là thân Tinh Chủ, rõ ràng là muốn mượn đao giết người mà!

- Cái này ta cũng nhận ra, nhưng căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh, người nào không muốn! Nếu có thể thu được...

Bốn phía không ngừng vang lên tiếng xì xào bàn tán, Dương Khai cười lạnh không ngừng, nhìn Doãn Nhạc Sinh nói: - Nói ta làm gì, tại sao Doãn huynh không nói về mình, bảy năm trước ngươi cũng chỉ là là Hư Vương tam tầng cảnh thì phải?

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười, nói: - Đúng thì thế nào?

Lời vừa nói ra, không ít người lộ sắc mặt cả kinh, đều rối rít nhìn lại hướng Doãn Nhạc Sinh.

Dương Khai một người dùng bảy năm từ Hư Vương lưỡng tầng cảnh tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh đã đủ kinh người rồi, không nghĩ tới Doãn Nhạc Sinh tiến bộ cũng không kém hắn bao nhiêu. Cùng so sánh hai người này với nhau, mọi người phát hiện quả thực mình là tài trí quá tầm thường đi!

Doãn Nhạc Sinh ung dung nói: - Nói cho chư vị biết cũng không sao, Doãn mỗ thật ra cũng là thân Tinh Chủ, cho nên mới cảm nhận sâu sắc thân Tinh Chủ tu luyện nhanh chóng tiện lợi biết bao!

Dư âm vừa dứt, mọi người đồng loạt nhìn lại hắn, ánh mắt cũng cực kỳ nóng bỏng.

Doãn Nhạc Sinh hừ lạnh nói: - Bất quá Doãn mỗ bất đồng với tiểu tử này, Doãn mỗ chính là đệ tử thân truyền của tông chủ bổn tông, muốn đụng đến ta, chư vị hãy tự lượng sức mình!

Nghe vậy, không ít người chớp chớp mắt, một lát sau, rất nhiều người chậm rãi lắc đầu, dời tầm mắt khỏi trên người Doãn Nhạc Sinh.

Doãn Nhạc Sinh một thân Tinh Chủ này cố nhiên cũng rất hấp dẫn, nhưng hắn chính là đệ tử thân truyền của tông chủ Hoàng Tuyền Tông, trên tay khẳng định có không ít lá bài tẩy bảo vệ tánh mạng, thật muốn chiến sinh tử cùng hắn, làm không xong trộm gà không thành còn mất nắm thóc.

Ngược lại thì Dương Khai xem ra dễ đối phó hơn.

Bất quá cũng chính vì Doãn Nhạc Sinh thừa nhận mình là thân Tinh Chủ, nên lời nói của hắn trước đó càng có sức thuyết phục hơn, ánh mắt của mọi người nhìn vào Dương Khai trở nên càng nóng cháy hơn.

Doãn Nhạc Sinh cười to nói: - Dương Khai, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại cố xông vào... hôm nay nhiều chư vị hào kiệt ở đây, để ta xem ngươi chạy trốn nơi đâu!

Dương Khai trầm mặt, mắng: - Muốn mượn đao giết người ư? Không biết xấu hổ!

- Ai bảo ngươi thân mang căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh làm chi? Doãn Nhạc Sinh quát nhẹ gương mặt bình thản: - Chư vị, Hoàng Tuyền Tông ta có một môn bí thuật, có thể bóc ra căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh từ trên người một vị Tinh Chủ, mà không có tổn hao chút nào... vị bằng hữu nào nếu bắt giữ được người này, có thể tìm Doãn mỗ hỗ trợ trích lấy lực lượng căn nguyên, Doãn mỗ bảo đảm nhất định sẽ tận tâm tận lực, tuyệt không có nửa điểm tư tâm!

- Ha ha... Có lời này của Doãn huynh ta an tâm rồi! Vừa rồi ta còn suy nghĩ, cho dù giết chết tiểu tử này, thì làm thế nào đoạt đi căn nguyên của hắn... thì ra Hoàng Tuyền Tông còn có bí thuật kinh người như thế! Nam nhân cường tráng trước đó bị Dương Khai mắng một câu nghe vậy, cất tiếng cười to nói.

Doãn Nhạc Sinh nói: - Người này thực lực không tầm thường, nếu chư vị muốn căn nguyên tinh tú của hắn, tốt nhất là liên thủ cùng nhau lên!

Hắn không ngờ còn trắng trợn giựt dây mọi người liên thủ đối phó với Dương Khai. Người ở đây tuy rằng đều không thích hắn, nhưng ở trước dụ dỗ của lực lượng căn nguyên đều không khỏi tim đập thình thịch. Huống chi, trước đó Dương Khai lại có thái độ hung hăng càn quấy không coi ai ra gì đích thực làm cho lòng người phẫn nộ.

Chỉ trong nháy mắt, mấy chục đạo khí tức khóa lấy Dương Khai, loại áp lực đó gần như làm cho người ta nghẹt thở. Lam Hòa đứng bên cạnh Dương Khai lập tức sắc mặt trắng nhợt, nhíu sát chân mày.

Tuy rằng nàng cũng có thực lực không tệ, nhưng từ trước tới giờ cũng chưa có khi nào là địch với nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời không khỏi có chút lo sợ bất an, cảm thấy tiền đồ khó lường, lén liếc nhìn quan sát Dương Khai.

Phóng mắt nhìn tới, Lam Hòa không khỏi ngạc nhiên không thôi.

Bởi vì Dương Khai đứng ở nơi đó, nhưng lại bình yên như thường, không có mảy may ý sợ hãi hay khiếp đảm... mà mấy chục đạo khí tức khóa lấy hắn kia lại giống như gió xuân quất vào mặt, không có tạo thành bất kỳ uy hiếp hay ảnh hưởng gì với hắn.

“Người này tố chất tâm lý thật mạnh!” Lam Hòa thầm kinh hãi trong lòng.

Lúc trước nàng cũng không thích Dương Khai lắm, luôn cảm thấy người này hành sự rất cổ quái, không là thứ tốt gì, nhưng sau khi Dương Khai cứu nàng một mạng, cảm quan của nàng đối với Dương Khai ít nhiều có chút biến đổi.

Dù sao nhiều người như vậy ai cũng chỉ nhìn xem màn diễn, cố tình chỉ có một mình hắn rút dao tương trợ, mà mình cùng hắn cũng không quen không biết, hắn làm như vậy hiển nhiên là do lòng nhiệt tình.

Giờ này thế cục biến ảo, đến phiên Dương Khai bị người liên thủ đối địch, dĩ nhiên Lam Hòa không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ngay thời điểm nàng thầm quyết định chú ý trợ giúp Dương Khai một phen, bỗng nhiên Dương Khai thấp giọng nói:

- Lam cô nương hãy rời khỏi nơi này trước đi!

Lam Hòa nghe vậy, cau mày quát khẽ: - Thế nào? Đây là Dương huynh coi thường Lam Hòa ta ư?

Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng, nói: - Ta khi nào có ý này?

Lam Hòa hừ một tiếng nói: - Vậy huynh đuổi ta đi là có ý gì? Nếu lúc trước huynh có thể rút dao tương trợ, thì hiện tại Lam Hòa ta đương nhiên cũng không thể ngồi xem không quản! Huynh yên tâm, nếu bọn chúng thật dám lấy nhiều khi ít, ta giúp huynh là được, tuyệt đối sẽ không làm quẩn chân huynh đâu!

Dương Khai kinh ngạc nhìn vào nàng, nói: - Sẽ chết đó!

Lam Hòa thân thể mềm mại hơi run lên một cái, bất quá vẫn kiên trì nói: - Chết thì chết có sao, ta không đi!

Trong mắt Dương Khai lóe lên một tia dị sắc, quan sát Lam Hòa trên dưới vài lần, dường như muốn lần nữa nhận thức nàng, đột nhiên, hắn lộ ra vẻ chợt hiểu, nói:

- Lam Hòa cô nương là đến từ Thiên Lang Cốc ư?

- Không sai! Lam Hòa gật đầu đáp, không biết ở tình huống sống chết trước mắt này, Dương Khai còn hỏi cái này làm gì? Người này quả thật đủ kỳ quái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.