Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2006: Chương 2006: Muốn Đạo Nguyên Quả không




Địa mạch là vật không cách nào di chuyển, một khi di chuyển sẽ phá hỏng căn nguyên, do đó không cách nào duy trì tồn tại lâu. Cho nên muốn có địa mạch tốt, chỉ có thể thông qua tranh đoạt địa mà để thu hoạch. Nhưng, việc gì cũng có ngoại lệ.

Có một số địa mạch quanh năm suốt tháng tồn tại dưới lòng đất, bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt mà năng lượng ngưng tụ, cuối cùng hội tụ thành một loại tồn tại đặc biệt, đó chính là Địa Mạch Châu! Một quả Địa Mạch Châu, liền giống như là một địa mạch, nó bao gồm tất cả năng lương mà một địa mạch nên có.

Địa Mạch Châu cũng là vật vô cùng hiếm thấy. Dương Khai tung hoành tại cố hương Tinh Vực nhiều năm như vậy, cũng chỉ thấy có một quả trong kho báu Tử Tinh, cuối cùng được hắn chôn dưới vườn thuốc trong Tiểu Hueyefn Giới, duy trì linh khí sung dụ cho vườn thuốc, bồi thực linh thảo diệu dược.

Nhưng là thời khắc này, Phi Thiên Độn Địa lại từ trong lòng đất đào được khoảng hơn bôn viên. Dương Khia vui mừng vội vàng cầm lấy, cẩn thận ngắm nhìn trên tay. Rất nhanh, hắn liền phát hiện bốn viên Địa Mạch Châu này cấp bậc so với năm đó mình tìm được trong kho báu Tử Tinh còn cao hơn, vô luận là bên trong có bao nhiêu năng lượng, còn là mức độ tinh thuần, đều hơn xa một viên ở Tử Tinh kia.

Nếu như nói Địa Mạch Châu lấy được trong kho báu Tử Tinh là hạ phẩm, vật bốn quả trên tay này tối thiểu cũng là trung phẩm, thậm chi quả lớn nhất kia cũng phải là thượng phẩm! Phát hiện ra linh khí nồng đậm, khiến Dương Khai nhìn mà cảm thán. Phía dưới khe núi này không ngờ sinh ra nhiều Địa Mạch Châu như vậy, Dương Khai vừa mừng vừa lo. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Dương Khai lại cảm thấy đây cũng là chuyện đương nhiên.

Nếu không có những Địa Mạch Châu này, linh khí thiên địa ở đây sao lại nồng đậm như thế? Trọng Thổ tuy rằng trân quý. Nhưng nó không cách nào tạo thành linh khí thiên địa nồng đầm, chỉ có Địa Mạch Châu mới có thể. Nhưng, Trọng Thổ tồn tại, chỉ sợ cũng là căn nguyên tạo thành Địa Mạch Châu.

Môi trường trọng lực thiên nhiên cực kì kinh khủng, lan tỏa đến bên cạnh linh khí thiên địa liền chìm vào đáy cốc một cách tự nhiên, hội tụ dưới đất, ngưng rút, áp chế, năm này tháng nọ, liền sinh ra Địa Mạch Châu. Thời gian tồn tại cảu Ngũ Sắc Bảo Tháp đã rất xa xưa.

Thời gian tồn tại cảu một mảnh chiến trường thượng cổ cũng căn bản không cách nào khảo chứng. Ngàn ngàn vạn van năm qua, bởi vì môi trường trọng lực mà hấp dẫn linh khí thiên địa, điều này giải thích cũng rất hợp tình hợp lý.

Dương Khai trong đầu chỉ là hơi suy tư một chút. Liền không khác lắm đã đoán ra chân tướng sự việc. Giá trị mấy viên Địa Mạch Châu tuy rằng không bằng Trọng Thổ. Nhưng cũng tuyệt đối xa xỉ. Mặc dù để vào trong một đại tông môn, cũng đủ để cho mức độ linh khí thiên địa nồng đậm bên trong tăng lên một cấp bậc.

Cổ tay Dương Khai vừa lật, đã đem tất cả đưa vào phía dưới vường thuốc Tiểu Huyền Giới. Cùng với một quả có từ trước. Năm quả Địa Mạch Châu, lại còn nhiều Trọng Thổ như vậy, vườn thuốc trong Tiểu Huyền Giới có thể nói là vườn thuốc tốt nhất trong Tinh Giới.

Dương Khai lại có chút không kịp chờ đợi muốn đi bồi thưc một ít linh thảo diệu dược xem một chút hiệu quả. Nửa ngày sau, Dương Khai than thở một tiếng, bỏ qua tiếp tục tìm tòi tính toán. Chỗ tốt trong lòng đất tựa hồ đã đều bị lất đi, không có Trọng Thổ và Địa Mạch Châu, môi trường phía dưới khe núi cũng khôi phục giống nơi khác, linh khí thiên địa mỏng mang vô cùng, cũng không thích hợp ở lâu.

Hắn lúc này mới hướng về phía con thú nhỏ vẫy tay một cái, thúc giục lực lượng, howngs trên không bay lên. Không có môi trường trọng lực thiên nhiên liên lụy, hắn khoong phải cố hết sức bay lên khe núi.

Phi Thiên Độn Địa Bức tiếp tục ở phía trước dẫn đường, tìm dấu vết Mạc Tiểu Thất, Dương Khai cũng không nhanh không chậm theo ở phía sau. …

Ba ngày sau, con đường Dương Khai đi có một ngọn núi nhỏ, bỗng nhiên có cảm giá liền hướng xuống dưới liếc mắt nhìn, lạnh lùng cười, dừng lại bước chân, mở miệng nói: -Bằng hữu ngươi là tự mình đi ra, hay là ta xuất thủ ép ngươi đi ra? Phía dưới không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng động lá cây bay xào xạc.

- Ngoan cố không ra! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, một đạo Kim Huyết Ti liền bắn ra, thẳng hướng xuống dưới một vị trí nào đó đánh tới.

Đúng lúc này, phía dưới một đạo lam quang lóe ra, đón đỡ Kim Huyết Ti. Rầm một tiếng, Kim Huyết Ti bị đẩy lùi trở lại, mà phía dưới kia, vốn là chỗ không có một bóng người, bất ngờ có một nam nhân trung niên đang ngồi khoanh chân, sắc mặt tái nhợt, gương mặt oán độc chăm chú nhìn Dương Khai, trong hai tròng mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo. Dương Khai ngẩn ra. Với nhãn lực của hắn, đương nhiên vừa nhìn là biết đối phượng bị trọng thương, nhưng lại không phải thương thế bình thường, mà bị bị thương căn nguyên.

Tình huống này…cùng với dự đoán lúc trước của hắn hoàn toàn bất đồng. Hắn vốn tưởng rằng người ẩn nấp ở chỗ này, là muốn đánh lén mình, nào có biết được là lại trốn ở đây trị thương, lại bị mình ra tay đánh ra hành tung. Trong lúc nhất thời, sắc mặt Dương Khai không khỏi có chút ngượng ngùng.

Nhưng hắn ngương lại cũng là người thức thời, sau khi nhận ra không ổn, vội vàng ôm quyền nói:

- Ngại quá, hình như là có chút hiểu lầm, bằng hữu chớ trách. Ngươi tiếp tục trị thương, tại hạ cáo từ trước.

- Bằng hữu chẳng lẽ không phải muốn tới lấy tính mạng ta sao? Muốn động thủ hãy mau ra tay, hà tất phải giả từ bi mèo khóc chuột?

Chuyện khiến cho Dương Khai không nghĩ tới đã xảy ra, sau khi nghe Dương Khai giải thích, nam từ trung niên kia cũng không có buông lỏng cảnh giác, ngược lại gương mặt nổi giận quát lên, dường như là Dương Khai và hắn có cừu hận gì giống như không đội trời chung.

Dương Khai nhíu nhíu mày, nói: -Bằng hữu hiểu lầm ta, ta lại không quen ngươi, tại sao lại muốn lấy mạng của ngươi.

Chuyện này cuối cùng là do hắn nhất thời trêu chọc phải, cho nên thái độ đối phương ác liệt, Dương Khai cũng không có để ý, khi nói chuyện, còn lấy ra một cái bình ngọc, hướng người kia ném tới:

- Đây là một lọ trị thương đan, có thể hóa giải được tình hình của ngươi.

Sau khi nói xong, hắn lập tức rời đi. Nam nhân trung niên hơi ngạc nhiên, đến lúc này, hắn hình như mới nhận ra Dương Khai không phải là cố ý, nếu không Dương Khai đã thừa dịp hắn bị thương mà chém chết hắn, hắn đưa tay xuất chiêu, đem bình ngọc nhận lất, mở bình ngọc ra khẽ ngửi, xác định đây là thuốc trị thương không cần nghi ngờ, thần sắc trên mặt lập tức giằng co.

Mắt thấy Dương Khai lập tức muốn đi xa, người này rốt cuộc hạ quyết tâm, nói:

- Chậm đã!

Dương Khai dừng bước chân, liếc nhìn hắn một cái, thở dài:

- Bằng hữu còn muốn thế nào? Tuy rằng ta xuất thủ hủy đi nơi ngươi ẩn nấp, nhưng ngươi đổi lại nơi đó, ta cũng bồi thường ngươi một lọ trị thương đan, chuyện này cứ như vậy đi, ngươi cũng không nên được voi đòi tiên!

Nam nhân trung niên nghe vậy không chút túc giận, ngược lại cười thần bí, thấp giọng nói:

- Ta không phải muốn nói với ngươi điều này.

- Vậy ngươi muốn như thế nào? Dương Khai lộ vẻ không nhịn được.

- Ngươi muốn Đạo Nguyên Quả không? Nam nhân trung niên chăm chú nhìn Dương Khai, từ từ nói.

- Cái gì? Dương Khai nhiêm sắc mặt, lập tức xoay người lại, lóe lên mấy cái, liền đi tới bên cạnh nam nhân trung niên, ánh mắt quét qua nhẫn không gian của hắn, trầm giọng nói:

- Ngươi vừa mới nói Đạo Nguyên Quả?

- Đúng vậy, bằng hữu không có nghe lầm, ta vừa rồi quả thật nói Đạo Nguyên Quả. Nam nhân trung niên gật gật đầu.

- Ngươi lấy được Đạo Nguyên Quả? Duong Khai vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.

Nam nhân trung niên lần nữa gật đầu, nét mặt thản nhiên nói:

- Lần này Thiên Vũ Thánh đóng góp ba mai Đạo Nguyên Quả trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, mà Trương mỗ may mắn, có được một quả trong đó.

Còn không đợi Dương Khai lên tiếng hỏi thăm nguồn gốc Đạo Nguyên Quả kia, nam nhân trung niên họ Trương liền khẽ mỉm cười nói:

- Bằng hữu cũng không cần động tâm tư gì, ngươi cho dù là giết ta, cũng không lấy được Đạo Nguyên Quả kia, trước khi ta trị thương, ta đã đem nó giấu ở một nơi an toan.

Dương Khai không khỏi ho nhẹ một tiếng: -Ta giết ngươi làm cái gì?

- Điều này nói không đúng. Nam nhân họ Trương cười ha hả, -Bằng hữu thoạt nhìn mặc dù không giống cái loại gian đại ác đồ, nếu không vừa rồi cũng sẽ không tiêu sái rời đi, chỉ sợ sớm đã động tâm giết người đoạt bảo. Nhưng…Đạo Nguyên Quả trân quý dị thường, nhất là đối với người như ngươi ta mà nói,ta cũng không dám bảo đảm trước mặt bảo vật như vậy, ngươi vẫn có thể tha cho ta một mạng.

- Ngươi nói có đạo lý! Dương Khai gật gật đầu, đồng ý với lời của hắn. Võ giả bình thường dù sẽ không chủ động đi giết người đoạt bảo, nhưng trước mặt Đạo Nguyên Quả loại linh vật quý hiếm này còn có thể giữ vững bản tâm hay không, thật đúng là lưỡng thuyết.

- Nhưng…ngươi chủ động kêu ta quay lại, còn nói chuyện Đạo Nguyên Quả với ta, là có ý gì? Dương Khai nghi ngờ nhìn hắn.

- Đương nhiên là muốn đưa Đạo Nguyên Quả cho bằng hữu. Nam nhân họ Trương thần sắc nghiêm trọng, mở miệng nói.

- Ngươi đang nói đùa? Dương Khai liếc nhìn hắn, vẻ mặt không tin.

Nam nhân họ Trương lắc lắc đầu: -Người rồi sẽ chết, kỳ ngôn dã thiện, ta hà tất phải ở đây đùa với ngươi?

Dương Khai mi mắt co rút lại, thản nhiên nói: -Ta xem ngươi cũng không phải ngây lập tức sẽ chết a.

Nam nhân họ Trương cười khổ một tiếng: -Trước vì chạy trối chết, ta đã thiêu đốt hết tám phần tinh huyết, cho dù có thể sống tiếp, tu vi cũng muốn đại điệt. Huống chi, ta còn trúng kịch độc, ngay thức hải cũng bị ô nhiễm.

Dương Khai biến sắc, thả thần thức ra cẩn thận dò xét trên người hắn một phen, lúc này mới xác định đối phương cũng không phải là nói dối. Nam nhân họ Trương này nhưng lại là miệng cọp gan thỏ, mạnh mẽ chống đỡ một tia khí lực cuối cùng, duy trì sinh cơ, có lẽ lúc trước hắn đã dùng qua linh đan diệu dược gì đó, mới có thể kéo dài một hơi thở của mình. Thương thế như vậy, mặc dù không bị người khác quấy rầy hắn, cũng sống không quá hai ngày.

Dương Khai thở dài: -Ngươi nếu chỉ là thân thể trúng độc, ta có lẽ còn có thể giúp ngươi một chút, nhưng ngay cả thần thức đều bị ô nhiễm…ta cũng vô lực xoay chuyển trời đất a.

- Trương mỗ đã có chuẩn bị tâm tư, bằng hữu không cần để ý. Nam nhân họ Trương thật ra rất tiêu sái, nghe vậy cười ha ha.

- Ta với ngươi không quen biết, ngươi sống hay chết không liên quan đến ta, nhưng…ngươi đem ta gọi quay lại, nói muốn cho ta Đạo Nguyên Quả, thiên hạ nào có chuyện như vậy, nói đi, ngươi có yêu cầu gì?

- Bằng hữu quả nhiên là người thông minh. Nam nhân họ Trương thu lại nụ cười trên mặt, nói:

- Thời gian không nhiều lắm, ta muốn khai môn kiến sơn. Dương Khai gật gật đầu, bày ra tư thế lắng nghe.

- Vị trí Đạo Nguyên Quả, ta có thể cho ngươi, ngươi sau khi lấy được Đạo Nguyên Quả, bất kể lúc nào tìm người luyện chế thành đan, đều phải cho hậu nhân Trương gia ta một viên!

Nam nhân họ Trương mở miệng nói, -Ta là chủ nhân Trương gia Phong Lâm Thành, Trương Cao Hiên. Trương gia ở Phong Lâm Thành, tuy rằng không phải là đại thế gia, nhưng dù gì cũng ở đây sinh sôi nảy nở mấy trăm năm, Trương Cao Hiên ta ở Phong lâm Thành, cung không có ít người không biết, ngươi sau khi ra ngoài, hỏi thăm một chút, liền biết được vị trí Trương gia. Đạo Nguyên Quả kia sau khi ngươi lấy đi, luyện chế thành đan, nếu là thất bại đương nhiên không còn gì để nói, nếu là thành công, ít nhất cũng sẽ có ba viên Đạo Nguyên đan, ngươi chỉ cần giao cho hậu nhân Trương gia ta một quả, còn lại toàn bộ thuộc về ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.