Dương Khai đã thức dậy từ sớm, thậm chí có thể nói, hắn cả đêm không hề nghỉ ngơi.
Hai vị huyết thị đang luyện hóa dược hiệu để trị thương, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn thân là nữ nhi, việc canh chừng xung quanh dĩ nhiên trở thành
bổn phận của hắn.
Nhìn Dương Khai, hai vị huyết thị bất giác thấy ấm lòng.
Đang định mở lời đa tạ, Dương Khai đã chặn họ lại bằng một các liếc mắt hờ hững:
- Vùng lân cận đây thuộc thế lực nào vậy?
Đồ Phong nghĩ một chút rồi đáp:
- Theo thuộc hạ nhớ thì nơi này chắc thuộc về Thiên Nguyên Thành.
Thiên Nguyên Thành, là tên thành trì, và cũng là tên gọi của một thế lực.
- Thiên Nguyên Thành là thế lực cấp bậc gì?
Dương Khai nhíu mày.
- Nhất đẳng thế lực ạ, sao đột nhiên tiểu công tử lại hỏi điều này?
Đồ Phong không hiểu sao tự nhiên hắn lại quan tâm đến Thiên Nguyên Thành đến vậy.
Hé miệng lộ ra cái răng nanh trắng hếu, Dương Khai nở một nụ cười xảo quyệt với Đồ Phong.
Thu Ức Mộng mở to mắt, bĩu môi chen vào:
- Hắn lại có thêm mục tiêu để cướp bóc rồi đó.
- Tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ thôi!
Dương Khai nhún vai.
Thấy hắn chẳng phủ nhận, hai vị huyết thị đều không khỏi choáng váng.
Ngẫm thấy cũng phải, đến cả xa xôi vạn dặm như Lã gia cũng gặp tai bay vạ
gió vì chuyện hôm qua, không vài ngày nữa có thể Lã Lương sẽ tay xách
nách mang lễ vật đến Trung Đô mà dâng cho Dương Khai, vậy thì Thiên
Nguyên Thành ở ngay gần đây sao có thể bỏ qua được?
Nói thế nào
thì vụ việc Dương Khai bị hành thích cũng xảy ra trong phạm vi của Thiên Nguyên Thành, do đó họ cũng phải chịu trách nhiệm một phần nào đó.
Còn phải xem thử các trưởng bối của thế lực này có thức thời hay không thôi.
Trong thời kỳ nhạy cảm này, bất cứ chuyện nhỏ nào cũng đều có thể hóa thành chuyện lớn cả.
- Có cần truyền tin cho Thiên Nguyên Thành không ạ?
Đồ Phong rõ là đã có chút kinh nghiệm, nghe thế liền nóng lòng muốn thử
- Nếu cần thì thuộc hạ sẽ đi báo tin ngay, chắc rằng bọn họ cũng không dám nói gì đâu.
Ngay cả Đường Vũ Tiên lúc này cũng thích thú ra mặt, muốn tranh việc báo tin với Đồ Phong.
- Không cần đâu, chuyện này bọn họ tự khắc sẽ biết.
Dương Khai lắc đầu, đứng dậy nói:
- Được rồi, chúng ta xuất phát thôi, hành trình bị trì hoãn cũng khá lâu rồi, không biết Trung Đô đã ra sao rồi nữa.
- Thương thế của hai vị tiền bối có nghiêm trọng không? Có cần nghỉ ngơi thêm vài ngày không?
Thu Ức Mộng chau mày, lo lắng hỏi.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đưa mắt nhìn nhau, vội vàng lắc đầu:
- Không sao cả ạ.
Thấy y nói vậy, Thu Ức Mộng cũng chẳng truy vấn thêm.
Đạp Vân Câu không còn nữa, năm người họ chỉ có thể phi hành, tốc độ cũng vì đó mà giảm đi không ít.
Chỉ một ngày đêm sau là đã đủ thấy rõ chênh lệch công lực giữa mấy võ giả
trẻ tuổi này. Dù đã bay lâu đến vậy, Dương Khai vẫn bình thản, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, cứ như không tốn chút sức lực nào.
Còn Thu Ức Mộng thì hơi thở dốc, để đuổi kịp hai vị Thần Du Cảnh mà chân nguyên của nàng cũng đã tiêu hao không ít.
Về phần Lạc Tiểu Mạn thì lại chẳng khá hơn, mặt nàng đỏ au, mồ hôi đầm đìa, lồng ngực thở dồn dập, trông đến là kỳ thú.
Thế mà nàng vẫn cắn răng chịu đựng, im lặng bám theo sau lưng mọi người.
Nếu không phải Đường Vũ Tiên cố để mắt đến, thì Lạc Tiểu Mạn đã sớm bị mọi người bỏ xa rồi.
Lướt qua cả chặng đường hoang vu hẻo lánh, nhưng họ không gặp bất cứ nguy
hiểm nào, đêm đến dừng lại nghỉ ngơi, đêm tàn thì tiếp tục lên đường.
Nhật thăng thì nguyệt ẩn.
Sau tám ngày tròn trĩnh, họ mới dần trông thấy được một tòa thành cực lớn từ phía xa.
Trung Đô!
Như trung tâm của toàn thiên hạ, sự to lớn của Trung Đô không thể miêu tả
bằng lời nói được. Dù có đứng cách mấy trăm dặm, người ta cũng có thể
nhìn thấy đường nét của thành trì.
Khí thế ngút trời ấy trào đến, khiến ai nấy cũng chợt thấy mình nhỏ bé.
Thế nhân nghĩ đến Trung Đô, đều sẽ nghĩ ngay đến một câu nói.
Nam Bắc bất tương vọng, thiên hạ đệ nhất thành!
Đứng ở nam thành, căn bản không thể nhìn thấy nổi bắc thành, dường như toàn
Trung Đô là một đại dương mênh mông vô bờ bến, với triều dâng sóng dậy,
đất đai rộng lớn.
Và thường xuyên có chuyện kiểu như phía này
thành thì mây đen chằng chịt, sấm chớp vang rền, còn đầu bên kia thì lại nắng vàng rực rỡ, trời quang mây tạnh.
Kể cả có là cao thủ Thần Du Cảnh, muốn bay qua cả tòa thành, tối thiểu cũng phải mất hai đến ba canh giờ!
Từ đó có thể thấy được sự vĩ đại và quy mô của tòa thành này.
Thiên hạ đệ nhất thành, danh chấn bốn phương!
Rất khó tưởng tượng được, một tòa thành khổng lồ có thể sánh ngang với một
tiểu quốc như vậy được xây lên bằng cách nào, dường như trong ghi chép
của sử sách, nó đã tồn tại ở thế gian rồi. Từ rất lâu rồi, Trung Đô Bát
đại gia bá chiếm thành trì lớn nhất thiên hạ này, không ngừng mở rộng
củng cố, lại càng khiến diện tích thành ngày một tăng thêm.
Và tạo nên kỳ tích của ngày hôm nay!
Bước chân của năm người dừng lại, ngóng nhìn Trung Đô nơi xa.
- Tuy vẫn luôn sống trong thành, nhưng mỗi lần đi xa trở về, thuộc hạ đều không kìm được việc ngắm nhìn thêm mấy lần.
Đường Vũ Tiên cảm thán.
Đồ Phong gật đầu trịnh trọng, không riêng gì họ, bất cứ ai bước đến ngoại
thành Trung Đô, đều phải kinh ngạc đến ngừng chân, dù là người đã sinh
sống ở đây lâu năm hay là kẻ chỉ mới đến đây lần đầu.
Trông về
tòa đại thành đã xa cách nhiều năm, Dương Khai ngoài mặt vẫn tĩnh lặng,
duy chỉ khi nghĩ đến nhị lão thân sinh, tâm trí hắn không khỏi thấy xao
động.
Thu Ức Mộng gỡ lọn tóc rối bên tai ra sau, liếc nhìn Dương Khai:
- Ta và Tiểu Mạn xin cáo biệt tại đây, trong thời điểm hiện tại, nếu để
người khác thấy chúng ta đi cùng nhau, e là sẽ dẫn đến những nghi ngờ vô căn cứ.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu, không phủ nhận.
Đồ Phong chợt mỉm cười nhìn Thu Ức Mộng:
- Thu tiểu thư, đoạt đích chi chiến lần này, Thu gia tiểu thư sẽ đứng về phía tiểu công tử chứ?
Thu Ức Mộng cười hì hì, đưa mắt nhìn xoáy vào Dương Khai:
- Tuy ta và tiểu công tử nhà các ngươi có quen biết, nhưng đoạt đích chi
chiến là chuyện trọng đại, ta phải suy nghĩ cẩn trọng mới được.
- Còn suy nghĩ gì nữa ạ.
Đường Vũ Tiên nhoẻn miệng cười, tranh thủ chen vào:
- Ngoài tiểu công tử ra, Thu tiểu thư cũng không quen biết, lại càng
không rõ con người những công tử khác như thế nào. Tùy tiện dâng Thu gia cho họ, e là không ổn. Dù có thua đi chăng nữa thì với cơ ngơi của Thu
gia, sẽ chẳng ảnh hưởng gì đâu. Nhưng người như tiểu công tử đây, thì
chắc chắn đáng để Thu tiểu thư đánh cược một phen đó ạ.
Thu Ức Mộng mỉm cười nhìn Dương Khai, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Thế mà mãi lâu sau, chẳng thấy Dương Khai có vẻ muốn nói gì cả, nàng không tránh khỏi bực bội, liền hục hặc:
- Vậy thì phải xem xem tiểu công tử nhà các ngươi biểu hiện thế nào đã.
Câu nói này rõ là có hàm ý.
Biểu hiện, rốt cuộc là biểu hiện trước mặt nàng, hay là biểu hiện trong cuộc đại chiến kia?
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên liền đảo mắt, vẻ mặt quái đản thấy rõ, cứ như
phát hiện ra bí mật gì to lớn lắm mà nhìn Thu Ức Mộng chăm chăm không
rời.
Thu Ức Mộng vẫn thản nhiên, không đổi sắc mặt.
Đồ Phong tiếp tục thêm dầu vào lửa, vẻ mặt gian xảo:
- Tiểu công tử mà liên thủ với Thu tiểu thư, thì chắc chắn sẽ như châu
liên bích hợp, có khi tương lai của Trung Đô sẽ nằm trong tay hai vị,
lại chưa biết chừng còn có thể tạo nên một đoạn giai thoại nữa, chà
chà...
Đường Vũ Tiên vội vàng nối tiếp câu chuyện:
- Tiểu nhân cũng nghĩ vậy, Thu tiểu thư đừng do dự nữa làm gì.
- Ha ha...
Thu Ức Mộng cười thản nhiên, y như không hiểu ý của Đồ Phong, không bối
rối, cũng chẳng đỏ mặt, mà chỉ liếc nhìn Dương Khai mấy cái nửa như có,
nửa như không.
Đương lúc Đồ Phong định ba hoa thêm, thì Dương Khai bỗng lên tiếng:
- Hẹn ngày tái ngộ.
Câu nói này quá đường đột, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên vốn còn muốn góp sức
thêm, thừa cơ hội hứa hẹn một đồng minh lớn cho Dương Khai. Ấy thế mà
hắn lại đi đòi cáo từ.
Nói xong, quả nhiên cứ thế mà bỏ đi thẳng.
Hai vị huyết thị ngơ ngác một hồi mới chắp tay chào Thu Ức Mộng, hối hả đuổi theo Dương Khai.
Nhìn theo bóng dáng thoăn thoắt của Dương Khai, Thu Ức Mộng cũng sững sờ
đứng như trời trồng, hồi lâu sau mới chợt tỉnh ra, dường như nàng không
ngờ hắn lại dứt khoát, không chút dài dòng dây dưa đến thế.
- Cái tên này!
Lạc Tiểu Mạn tức tối
- Thật vô phép tắc, nói thế nào thì cũng đồng cam cộng khổ trở về đây,
thế mà đến một chút quan tâm cũng chẳng có, cứ thế mà đi là thôi à?
Ánh mắt Thu Ức Mộng chợt sáng rực, nét mặt đăm chiêu.
Hắn nhìn ra rồi sao?
Hẳn là hắn đã nhìn ra nên mới chẳng có chút vồn vã gì, bỏ đi một cách dứt khoát như thế.
Gã này quả nhiên không dễ lừa.
- Thu tỷ tỷ, tỷ không giận sao?
Lạc Tiểu Mạn tỏ vẻ bất bình thay cho Thu Ức Mộng, dậm chân nói
– Sao hắn dám coi thường tỷ cơ chứ?
- Được rồi.
Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, kéo Lạc Tiểu Mạn lại:
- Đi thôi, theo ta về Thu gia trước đã.
- Vâng.
- Về đến Thu gia, phải truyền tin cho Tử Vi Cốc của muội trước tiên, để tránh làm họ lo lắng.
- Dạ, muội biết rồi.
- Lâu lắm rồi không được gặp sư huynh Phạm Hồng của muội, có thấy nhớ y không?
Thu Ức Mộng vừa hỏi vừa cười, như muốn tìm chuyện nói để giải tỏa sự hụt hẫng trong lòng.
- Không.
Lạc Tiểu Mạn đỏ mặt lắc đầu, thủ thỉ
– Không biết vì sao, cả một thời gian dài đến vậy mà muội chẳng nhớ huynh ấy gì cả.
- Đấy là vì muội đã được chứng kiến sắc màu thế ngoại!
Một năm trước, hai nàng còn chưa quen biết, nhưng kể từ khi đến Lăng Tiêu
Các cho đến hiện tại, trải qua bao nhiêu nguy nan, mỗi lần hóa hiểm
thành an, họ đều luôn như hình với bóng, không hề tách rời. Hoạn nạn có
nhau cả một thời gian dài, cả Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn đều đã xem đôi bên là người thân, tình như tỷ muội.
Thế nên với Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn đều nhất nhất nghe lời, chưa từng cãi lại điều gì.
Ở một nơi khác, Dương Khai cùng hai vị huyết thị đang hướng về phía nam Trung Đô.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên theo sát phía sau Dương Khai, không hé nửa lời,
thế nhưng trong đầu thì đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao Dương Khai lại chẳng chút để tâm đến nguồn lực lớn như Thu gia.
Nếu nói hắn
không vừa mắt với Lã gia, thì hai vị huyết thị còn thấy có lý, nhưng Thu gia thì lại khác, cũng là một trong Bát đại gia, lôi kéo được gia tộc
nào thì cũng coi như có được sự trợ lực cực kỳ lớn.
Nếu đầu óc còn tỉnh tảo thì sẽ chẳng bỏ qua một cách vô cớ như vậy.
Huống hồ, địa vị của Thu Ức Mộng ở Thu gia lại không hề thấp, lôi kéo được
Thu Ức Mộng, đồng nghĩa với việc lôi kéo được Thu gia.
Đồ Phong
và Đường Vũ Tiên rất muốn hỏi rõ, như không biết làm sao mở lời, suốt cả chặng đường bám sau lưng Dương Khai mà bức bối đến tột cùng.
Một lúc lâu sau, Đồ Phong chợt lén lút bắn một tia khí vào người Đồ Phong.
Y đang lúc suy nghĩ liền chau mày, giật nảy mình, suýt nữa thì quát lên.
Đường Vũ Tiên thì hai mắt trợn trừng, im lặng mãi hồi lâu.