Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1749: Chương 1749: Nàng không thấy được ta...




- Quan hệ giữa ta với hắn không cần nói cho ông biết. Thôi trưởng lão, lời của ông có phải có chút quá nhiều hay không? La Lam khinh bỉ nhìn đối phương. Võ giả họ Thôi cười nhẹ hắc hắc

- Không nói thì không nói, làm gì vênh váo hung hăng như vậy? Ông ta vừa nói vừa nhìn âm sầm sầm về phía Dương Khai, dùng một loại giọng dọa người nói

- Tiểu tử, Thất Lạc Chi Địa vô cùng hung hiểm, cũng nhất thiết không nên chết ở bên trong. Dương Khai liếc ông ta một cái, thần thái lạnh lùng, cũng không có ý tứ tiếp lời.

Điều này làm cho võ giả họ Thôi rất căm tức. La Lam trước mặt mọi người quét mặt mũi của ông ta cũng đã đành, dù sao La Lam cùng ông ta đều là Kiếm Minh trưởng lão, thực lực không thể kém so sánh ông ta. Nhưng Dương Khai một tên Phản Hư tam tầng cảnh nhỏ nhoi cũng dám không coi ai ra gì như thế, dĩ nhiên là khiến ông ta tìm được viện cớ phát tác. Tuy nhiên, còn không chờ ông ta làm khó dễ với Dương Khai, cách đó không xa liền truyền đến một tiếng hừ lạnh

- Thật là buồn cười, bên trong Kiếm Minh của các ngươi có phân tranh, giải quyết sớm một chút, mang tới nơi này làm cái gì? Muốn lão phu làm trọng tài cho các ngươi, hai vị đánh nhau một trận hay không? Người thắng ở lại, người thua cút đi!

Người nói chuyện mặc một bộ trường bào màu tím, khuôn mặt cương nghị, thần sắc không giận mà oai, toàn thân tản ra một cỗ khí tức chèn ép. Võ giả họ Thôi cùng La Lam nghe vậy cũng không khỏi hơi biến sắc mặt. La Lam cười xòa một tiếng

- Để Nghê tiên sinh chê cười, thiếp cũng không có ý này. Võ giả họ Thôi cũng cười hắc hắc nói

- Nghê tiên sinh không cần để ý, ta chỉ đùa một chút cùng mà La trưởng lão mà thôi

- Hừ! Nghê tiên sinh hừ lạnh, một chút cũng không có ý tứ coi trọng La Lam cùng võ giả họ Thôi, lạnh lùng nói

- Nếu như thế thì yên tĩnh một chút, chớ để quấy rầy đến lão phu! La Lam cùng võ giả họ Thôi đều vẻ mặt lúng túng không thôi. Lập tức cũng im lặng, nhưng thật ra võ giả họ Thôi, như cũ âm u lạnh lẽo nhìn chòng chọc Dương Khai một cái, dường như muốn ghi nhớ trong lòng bộ dạng của hắn vậy. Vừa mới đi tới nơi này, vô duyên vô cớ bị một tên Hư Vương Cảnh để mắt tới, điều này làm cho tâm tình của Dương Khai trở nên thật không tốt

- Tên kia gọi là Thôi Hoằng, là một vị trưởng lão của Kiếm Minh ta, là bạn sống chết với Lệ Minh Hải, đều là người bên phe phái của phó minh chủ. Đợi lát nữa vào Thất Lạc Chi Địa, ngươi nhất định phải cẩn thận chút, không được rời khỏi ta. Hắn không dám ngay mặt đối phó ta, khẳng định sẽ hạ thủ với ngươi. Thanh âm của La Lam lặng lẽ truyền vào trong tai Dương Khai, giải thích cho hắn nói. Dương Khai không dấu vết gật đầu, cũng lặng lẽ hỏi

- Nghê tiên sinh đó là ai? Mọi người thật giống như đều là bộ dáng rất kiêng kỵ

- Ông ta tên là Nghê Quảng, là Hằng La Thương Hội. La Lam đáp

- Ông ta có Hư Vương lưỡng tầng cảnh tu vi, ngươi nói ta và Thôi Hoằng kiêng kỵ hay không đây

- Thì ra là thế!

Dương Khai hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn lại bên phía Nghê Quảng. Dưới cái nhìn đó, đúng dịp đối mặt một tầm mắt của một người bên cạnh Nghê Quảng. Dương Khai trở nên ngẩn ra. Chủ nhân của tầm mắt lại là khóe miệng mỉm cười, trong mắt hiện lên hào quang khác thường. Hưng trí bừng bừng nhìn chằm chằm Dương Khai, ánh mắt sáng ngời. Thần sắc của Dương Khai chợt khổ sở, suýt nữa mắng lên, vội vàng tránh một bên tầm mắt đó, cúi đầu. Động tác nương tay vịn cái trán, che nửa bên mặt gò má của mình. Trong lòng mặc niệm: nàng không thấy được ta, nàng không thấy được ta, nàng không thấy được ta... Điều này hiển nhiên có chút lừa mình dối người...

Sau khi theo La Lam đi tới nơi này, Dương Khai cũng không cẩn thận quan sát các võ giả đã tới nơi đây trước. Mãi cho đến lúc này, hắn mới phát hiện bên cạnh Nghê Quảng lại đứng một người quen cũ của mình. Người đó đẹp theo kiểu ngọc thụ lâm phong, thân hình cao lớn, da trắng nõn hơn cả nữ tử, dường như vô cùng mịn màng, khi sương thắng tuyết, trên mặt mang nụ cười hòa nhã. Nụ cười đó đủ để cho bất kỳ cô gái nào trở nên điên cuồng, thậm chí ngay cả nam nhân, cũng sẽ nhìn chăm chú hắn một hồi. Hắn cầm trong tay một thanh quạt giấy, có vẻ phong lưu phóng khoáng, bất kể là thanh niên tuấn kiệt dạng gì, ở trước mặt hắn đều sẽ sanh ra tâm tính tự ti. Hắn dường như từ lúc sinh ra đã là cao cao tại thượng! Hắn quả thực chính là đại danh từ của hoàn mỹ! Người này... không phải Tuyết Nguyệt tam thiếu thì là ai chứ? Lần trước cùng Tuyết Nguyệt gặp nhau, là trong Đế Uyển, mọi người ác đấu với nhau một cuộc. Cũng may theo Đế Uyển đóng cửa, Dương Khai thành công thoát khỏi sự dây dưa của nàng, nhưng không ngờ tới lần này đến Thất Lạc Chi Địa, lại đụng phải nàng. Tuy nhiên ngẫm lại cũng không kỳ quái, Thất Lạc Chi Địa cơ duyên và nguy hiểm cùng tồn tại, tuy rằng tồn tại này chỉ vì số ít cường giả biết được. Nhưng Hằng La Thương Hội làm một trong thế lực cường đại nhất trong Tinh Vực, hiển nhiên cũng biết Thất Lạc Chi Địa. Lần này lại xuất động Nghê Quảng cường giả như vậy, dẫn vào một người Tuyết Nguyệt đi lịch lãm, trái lại cũng không có gì đáng trách. Trong điện quang hỏa thạch, đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu Dương Khai, khiến hắn hiểu rõ tình cảnh trước mắt. Ngay sau đó, hắn thở dài, ngẩng đầu, nhìn thẳng hai tròng mắt của Tuyết Nguyệt, dùng một loại tư thái như heo chết không sợ nước nóng, toét miệng mỉm cười một chút về phía Tuyết Nguyệt. Tuyết Nguyệt giật mình, dường như cũng không nghĩ tới Dương Khai lại to gan như thế, có Nghê Quảng ở bên cạnh, hắn cũng dám cùng mình nhìn nhau. Lập tức nàng có chút tức giận mắng, hung tợn giận Dương Khai liếc một cái, đích thực là một cái phong tình vạn chủng. Lấy bộ dáng hiện tại tuấn tú lịch sự tuấn nam của nàng, làm ra loại tư thái này, thật sự là có chút không ra thể thống gì. Người không rõ chân tướng thấy được chỉ sợ nghĩ đến nơi nào đó trong nội tâm của Tuyết Nguyệt xảy ra vấn đề. Nhưng Dương Khai đối với lai lịch của nàng lại rõ ràng vô cùng, thấy nàng bị chặn họng, Dương Khai cười càng vui vẻ hơn. Quan hệ giữa Tuyết Nguyệt, Dương Khai một mực có chút lý không rõ. Nói là địch nhân đi, mọi người cũng không đến loại trình độ dù thế nào cũng phải phân ra sống chết, không ngoài khả năng chính là Dương Khai nắm giữ bí mật lớn nhất của Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt muốn giết hắn diệt khẩu thôi. Nhưng Tuyết Nguyệt cũng không thật sự tiến hành giết người diệt khẩu thật như vậy. Mặc dù ban đầu trên Vũ Bộc Tinh bảo người truy kích Dương Khai, cũng lưu hữu dư lực, chỉ phái ra hai tên võ giả thực lực không mạnh, cuối cùng còn bị Dương Khai giết ngược lại. Nói là bằng hữu đi, giữa hai bên cũng không có khả năng cởi mở, giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Khả năng lớn nhất, là Tuyết Nguyệt cảm giác mình bị Dương Khai chiếm không ít tiện nghi, cho nên trái tim nổi giận, muôn giáo huấn hắn một phen, để hắn nhớ lâu một chút, nhưng tánh mạng của nàng vẫn là Dương Khai cứu được. Trên hai loại lựa chọn cảm ân cùng trút giận, Tuyết Nguyệt cũng tiến thoái lưỡng nan, khó khăn vô cùng. Dương Khai không biết xử lý như thế nào quan hệ với nàng. Tuyết Nguyệt đồng dạng rất mê mang. Nếu nàng là nữ tử bình thường cũng đã đành, nhưng nàng ngặt một nỗi là người nối nghiệp của Hằng La Thương Hội hội trưởng Ngả Âu ký dư hậu vọng. Có lẽ ngày sau Tuyết Nguyệt sẽ trở thành người chưởng đà của Hằng La Thương Hội, thân phận của cô gái này tất nhiên không thể duy trì nàng đứng ở đỉnh cao nhất của thương hội! Nàng giấu kín bí mật thì không thể bại lộ ra ngoài! Ánh mắt giữa hai người giao hội đương nhiên không gạt được nhóm cường giả Hư Vương Cảnh lúc này. La Lam cực kỳ kinh ngạc nhìn Dương Khai một cái, thấp giọng hỏi

- Ngươi nhận biết người thanh niên kia hả? Ngươi biết hắn là ai sao

- Ta biết, cũng biết. Dương Khai gật đầu. La Lam ngạc nhiên nói:

- Ngươi giao tế diện rộng như vậy sao? La Lam đối với đại danh đỉnh đỉnh Tuyết Nguyệt tam thiếu, cũng chỉ nghe kỳ danh, không thấy kỳ nhân. Bà ta có thể liếc mắt nhận ra Tuyết Nguyệt, hoàn toàn là bởi vì duyên cớ thái độ của Nghê Quảng đối với Tuyết Nguyệt dường như rất nhún nhường hòa nhã. Nghê Quảng trong Hằng La Thương Hội cũng là nhân vật lớn có quyền thế, khơi khơi đối với một tên Phản Hư tam tầng cảnh thái độ nhún nhường hòa nhã như vậy, trừ Tuyết Nguyệt ra còn ai có thể khiến ông ta làm thế? Phản Hư Cảnh bình thường ngay cả tư cách diện kiến ông ta cũng không có, đứng ở bên cạnh ông ta sẽ bảo sao nghe vậy. Hơn nữa, Tuyết Nguyệt bề ngoài cùng trong lời đồn một dạng, đủ để mê đảo hàng vạn hàng ngàn chúng sinh, nam nữ già trẻ thông sát! Cường giả như bà ta đây, cũng không nhịn được sau khi gặp được Tuyết Nguyệt nhìn thêm vài lần

- Các ngươi là bằng hữu sao? La Lam lại hỏi

- Ha ha... Dương Khai cũng không biết nên trả lời như thế nào vấn đề này, chần chờ một chút đáp

- Giữa ta và hắn có chút gút mắt

- Gút mắt... Trái tim của La Lam trầm xuống. Theo bản năng nghĩ đến giữa Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt chỉ sợ có cừu hận gì, nếu thật là nói như vậy, tình cảnh của mình cũng sẽ không hay. Lúc hai người ở bên này xì xào bàn tán, Nghê Quảng cùng Tuyết Nguyệt dường như cũng trò chuyện với nhau gì đó. Theo hai người trao đổi, Nghê Quảng không ngừng xem xét tới bên phía Dương Khai, bộ dáng dường như rất có cảm thấy hứng thú với hắn. Trong lòng của Dương Khai âm thầm phát khổ, cũng không biết Tuyết Nguyệt cùng Nghê Quảng rốt cuộc nói gì đó, nếu ở sau lưng nói xấu mình, Nghê Quảng không may muốn ở chỗ này ra tay với mình. Trong lòng nghĩ như vậy, hắn âm thầm dặn dò La Lam một tiếng, bảo bà ta thấy thời cơ không ổn liền mau trốn chạy, cũng không cần suy nghĩ Thất Lạc Chi Địa gì nữa. La Lam nào dám không đáp ứng? Trong lòng cũng có chút hối hận lôi Dương Khai đến đây. Nếu bà ta một thân một mình, tuy rằng nguy hiểm gia tăng thật lớn, nhưng cũng không đến mức còn chưa tiến vào đã bị người để mắt tới. Chỉ một tên Thôi Hoằng bà ta cũng không e ngại, nhưng Nghê Quảng lại bất đồng, Hư Vương lưỡng tầng cảnh tu vi đủ để cho La Lam nhượng bộ lui binh. Bên kia, Nghê Quảng cùng Tuyết Nguyệt dường như đã nói chuyện xong. Ánh mắt của vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả này lấp lánh nhìn Dương Khai. Đôi mắt bắn ra ra thần quang như có thực chất vậy, phảng phất muốn nhìn sâu vào nội tâm của Dương Khai. Dương Khai áp lực như núi, nhìn chằm chằm Tuyết Nguyệt không nói. Tuyết Nguyệt cười ngây thơ hồn nhiên, quạt giấy trên tay mở ra, nhẹ nhàng mà phất hai cái, một bộ diễn xuất công tử nho nhã. Trong thời gian cùng Dương Khai giao phong, nàng hiếm thấy có thể thấy được bộ dáng Dương Khai bị chặn họng. Giờ này mượn uy thế của Nghê Quảng, khiến Dương Khai có khổ không nói ra được, trong lòng Tuyết Nguyệt quá thích thú

- Tiểu tử, muốn đến chỗ của lão phu hay không? Nghê Quảng bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Lời vừa nói ra, nhóm cường giả Hư Vương Cảnh rải rác bốn phía đều là thần sắc ngẩn ra, biểu tình cổ quái nhìn lại Dương Khai, trên dưới quan sát. Ai cũng không biết Nghê Quảng tại sao lại bỗng nhiên mời một tên Phản Hư tam tầng cảnh võ giả, hơn nữa võ giả này còn là theo chân Kiếm Minh La Lam cùng nhau tới. Đây rõ ràng là hành vi phá hoại cơ sở khiến mọi người đều nắm bắt đoán không ra. Nếu nói thực lực của Dương Khai cường đại, đủ để sánh ngang Nghê Quảng, Nghê Quảng muốn kéo người đồng minh, cùng chung thăm dò Thất Lạc Chi Địa, trái lại cũng không có gì đáng trách. Nhưng Dương Khai bất quá là một tên Phản Hư tam tầng cảnh mà thôi, có bản lãnh gì có thể khiến cho Nghê Quảng coi trọng? Dương Khai cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển như vậy. Hắn vốn tưởng rằng Tuyết Nguyệt sẽ nói xấu mình trước mặt Nghê Quảng, khiến cho Nghê Quảng xuất thủ dạy dỗ mình, cho nên sau khi Nghê Quảng phát ra lời mời, hắn cũng sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn Tuyết Nguyệt một cái, muốn biết nàng đang làm thứ gì. Tuyết Nguyệt cười đắc ý, quạt giấy trên tay như cũ phe phẩy như có như không, dường như là tới nơi này ngắm phong cảnh, thần tình trên mặt khiến người nắm bắt đoán không ra. Nữ nhân đáng ghét! Trong lòng Dương Khai thầm mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.