Đôi cánh màu vàng của hùng ưng mở rộng, dài tới hơn một trượng, hai móng cứng như sắt, so với vũ khí bí bảo bình thường chỉ sợ chẳng thua kém là bao.
Hơn nữa nó trời sinh dường như còn biết sử dụng một số thú kĩ, luồng sáng màu vàng kim phóng ra, uy lực bất phàm.
Tuy Nam Sênh cũng có thể coi là nổi bật trong đám Chân Nguyên Cảnh nhưng
đối mặt với loại yêu thú bay này cũng không dám chắc chắn, cho nên sau
khi nắm được bản lĩnh của nó lập tức kêu hai cao thủ đến hỗ trợ y.
Hai Thần Du Cảnh kia cũng không do dự, y vừa mở miệng là liền động thủ. Hai hào quang như dải lụa phóng ra, uy lực không lớn nhưng cũng đủ để ngăn
hùng ưng giương cánh bay cao.
- Không thể!
Cao thủ Thần Du Cảnh Hướng gia, Từ lão thất sắc, cuối cùng cũng nhớ tới nguồn gốc của
hùng ưng kim sắc, thần sắc hốt hoảng vội vàng quát một tiếng
Hai
Thần Du Cảnh của Nam gia và Hướng gia không khỏi chau mày, không biết
thần kinh y có vấn đề gì, nghi nghi hoặc hoặc, động tác trên tay cũng
không ngừng lại.
Ba, ba hai tiếng, kim sắc hùng ưng bị dư uy
chiêu thức của hai vị Thần Du Cảnh quét trúng, thân hình khổng lồ quay
vài vòng giữa không trung suýt nữa ngã xuống
Nó mặc dù là yêu thú ngũ giai, có thể tính toán đâu ra đấy nhưng cũng chỉ tương đương với
một người luyện võ Chân Nguyên Cảnh, làm sao chặn được tấn công của cao
thủ Thần Du Cảnh?
Bị trì hoãn như vậy, Nam Sênh thấy được hi vọng bắt sống được nó, miệng cười ha ha, thân như tia chớp lẻn đến trước mặt hùng ưng, vươn tay đến trước mặt nó bắt lấy.
Từ lão kia của Hướng gia nóng như ngồi trên đống lửa, lẻn đến phía trước Nam Sênh kêu lên:
- Nam công tử không thể!
Vừa hô, vừa nhẹ nhàng vỗ Nam Sênh một chưởng, đẩy y trở về.
Tiếng gáy trong trẻo của chim ưng vang lên lần nữa, chỉ có điều lần này dường như tiếng kêu có chút tức giận và dồn dập, thân ảnh màu vàng bay thẳng
đến chân trời, trong nháy máy liền bay lên cao mấy trăm trượng.
- Làm gì vậy?
Nam Sênh vốn có thể dễ dàng bắt sống được kim sắc hùng ưng, lại không nghĩ
tới lúc cuối lại bị Từ lão phá đám, sau khi rơi xuống đất không khỏi tức giận, tím mặt hầm hầm nhìn Từ lão, lại nhìn Hướng Sở nói:
- Hướng lão đệ, không phải là ngươi nên cho ta một lời giải thích sao?
Hướng Sở cũng chau mày, không rõ vị Thần Du Cảnh nhà mình sao lại đột ngột nổi khùng, cau mày nói:
- Từ lão, sao vậy?
Từ lão kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngẩng đầu nhìn hùng ưng, chắp tay nói:
- Nam công tử, đắc tội rồi
- Hừ!
Nam Sênh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui, nói:
- Nói mau, rốt cuộc vì sao ngươi cản ta.
Từ lão lau mồ hôi trên trán, nói:
- Chim ưng này có chủ đấy
- Có chủ?
Nam Sênh ngẩn ra, ha hả cười lạnh:
- Có chủ càng tốt, Nam gia ta và Hướng gia lão đệ đều là nhất đẳng thế
gia, chẳng lẽ con chim ưng nhắm tới lại không chiếm được? Nói nghe xem,
chim ưng này là của ai, bảo họ tặng cho bổn công tử không được sao?
Từ lão sắc mặt không khỏi tái đi, thần sắc càng hoảng sợ.
Hướng Sở dường như nhìn ra manh mối gì đó, hít một hơi nói:
- Từ lão, có phải ngươi biết điều gì không?
Vẻ mặt Từ lão như cha mẹ chết, ánh mắt dạo qua bọn Huyết Chiến Bang và
Phong Vũ Lâu một vòng, có điều lần này y nhìn đám người trẻ tuổi này
không khinh thường và khinh miệt như trước, ngược lại còn cực kì hoảng
sợ.
Quay đầu, Từ lão nhìn ba vị cao thủ Thần Du Cảnh vẻ mặt đau khổ nói:
- Yêu thú ngũ giai, Kim Sắc Huyền Ưng. Các ngươi vẫn không nhớ ra ư?
Ba vị Thần Du Cảnh kia nghe y nói như vậy không tránh khỏi có chút mơ màng
Từ lão dở khóc dở cười:
- Ta phải nói là các ngươi kiến thức nông cạn hay là lâu lắm rồi nên các
ngươi quên. Gần hai mươi năm trước, Đại Hán địa vực, cũng xuất hiện mấy
hùng ưng như vậy….
Gần hai mươi năm trước...
Trong đầu ba vị Thần Du Cảnh không khỏi hiện ra chuyện năm đó, bỗng nhiên tất cả đều biến đổi sắc mặt
Một vị Thần Du Cảnh Nam gia gần như là thốt ra:
- Ngân Huyết Kim Vũ Ưng?
Ngân Huyết Kim Vũ Ưng!
Tên này bỗng xuất hiện, tất cả Thần Du Cảnh ở đây đều cảm giác lạnh cả cột sống
Phương lão hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói:
- Dương gia Ngân Huyết Kim Vũ Ưng?
Từ lão nặng nề mà gật đầu, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, là Ngân Huyết Kim Vũ Ưng của Dương gia!
- Nhưng sao bây giờ lại xuất hiện, không phải còn mấy năm nữa sao?
- Chỉ sợ... Dương gia xảy ra biến cố gì đó, cho nên Ngân Huyết Kim Vũ Ưng hiện thế trước!
Từ lão to gan phỏng đoán.
Các Thần Du Cảnh lúc nói những điều này cũng không giấu giấu diếm, càng
không có cố ý hạ thấp giọng, cho nên ở đây mọi người bất kể là ai, đều
nghe được rõ ràng.
Đệ tử hai tông môn như rơi vào trong sương mù, Nam Sênh và Hướng Sở lại nghe hiểu, liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều sởn gai ốc.
- Bọn họ đang nói cái gì?
Phương Tử Kỳ chau mày, nhẹ giọng hỏi.
- Nhạc thúc, lão biết không?
Hồ Kiều Nhi tò mò nhìn Quản Trì Nhạc.
Quản Trì Nhạc thoáng suy nghĩ liếc Dương Khai một cái, không hỏi cười khổ, gật gật đầu:
- Người thế hệ trước đương nhiên là hiểu
-Nói cho chúng ta đi
Hồ Kiều Nhi không hiểu vì sao chỉ một con yêu thú ngũ giai cỏn con lại
khiến cho Hướng gia và Nam gia như gặp phải đại địch, coi trọng đến như
vậy.
E rằng dù cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong đến đây, cũng không khiến bọn họ kinh sợ như vậy đâu nhỉ?
- Được thôi.
Quản Trì Nhạc trong lòng biết chắc chắn là đánh không lại. Con chim ưng này
đến, chứng tỏ trong một khoảng thời gian ngắn trong tương lai, cả Đại
Hán này sẽ nổi gió phun mây, thần sắc thả lỏng không ít, mở miệng nói:
- Dương gia Trung Đô biết không?
Mọi người cùng nhau gật đầu, chim quyên Dương gia, Bát đại gia đứng đầu, ai chưa nghe nói qua?
- Dương gia có một quy củ, chính là ở đệ tử dòng chính còn lúc còn trẻ,
đưa toàn bộ bọn họ ra ngoài rèn luyện. Thời gian rèn luyện là mười năm,
trong mười năm này, tất cả đệ tử Dương gia không được sự giúp đỡ của
Dương gia, cũng không được bộc lộ thân phận của mình, Dương gia cũng tùy ý để bọn họ bên ngoài tôi luyện.
- Sau mười năm, đệ tử dòng
chính này mới được triệu hồi, sau đó tranh đoạt chức vị chủ nhân kế
nhiệm của Dương gia. Thời gian mười năm, biến đổi của một người là rất
lớn, nhất là người trẻ tuổi. Những công tử đó của Dương gia tập luyện
bên ngoài mười năm, không có tin tức, muốn tìm cũng khó, cho nên Dương
gia đã nghĩ ra một cách rất đặc biệt để triệu hồi các đệ tử dòng chính
tán lạc bên ngoài
- Biện pháp gì?
- Đó chính là sử dụng yêu thú.
Quản Trì Nhạc chỉ tay lên bầu trời,
- Ngân Huyết Kim Vũ Ưng của Dương gia! Loại yêu thú bay này ngay từ nhỏ
đã lấy tinh huyết dòng chính của Dương gia nuôi dưỡng, cho nên rất mẫn
cảm đối với Dương gia huyết mạch, chỉ cần trong phạm vi nhất định tồn
tại đệ tử dòng chính của Dương gia, chúng đều có thể tìm ra được
Nghe vậy, khuôn mặt tất cả mọi người không khỏi có chút động.
Ngân Huyết Kim Vũ Ưng Dương gia xuất hiện ở đây. Điều này chẳng phải là nơi
đây có một đệ tử dòng chính của Dương gia tán lạc tại ngoại, người này
là ai?
Quản Trì Nhạc liếc Dương Khai một cái thâm ý sâu sắc, tiếp tục nói:
- Ngân Huyết Kim Vũ Ưng, trong thiên hạ cũng chỉ có hơn mười con, tất cả
đều ở Dương gia. Dương gia coi những dị thú đó là báu vật, ngoại trừ lúc tìm kiếm dòng chính ra thì không bao giờ thả chúng ra. Nhưng một khi
Ngân Huyết Kim Vũ Ưng hiện thế, có nghĩa là Dương gia triệu hồi đệ tử
dòng chính tán lạc tại ngoại, còn đồng nghĩa với... Dương gia đoạt đích
chi chiến sắp bắt đầu!
- Dương gia đoạt đích chi chiến?
Phương Tử Kỳ lông mày nhíu lại, tựa hồ như khá hứng thú với điều này
- Đúng, các đại công tử Dương gia dựa vào tích lũy tập luyện bên ngoài
mười năm, đủ lông đủ cánh, tập hợp lại tranh đoạt chức gia chủ Dương
gia. Lần trước, đoạt đích chi chiến của Dương gia diễn ra mười tám năm
trước, chết không ít người, và cũng nhiều người thành danh. Đoạt đích
chi chiến của Dương gia là trận chiến dòng chính Dương gia, là một đợt
tẩy rửa lớn của thế lực toàn thiên hạ, có rất nhiều người tham dự. Nếu
các ngươi có hứng thú, tự nhận là có thực lực này, cũng có thể đi chơi
một chuyến
Lúc Quản Trì Nhạc nói những điều này, những người
Hướng gia và Nam gia đều không xen vào, các đệ tử của thế lực nhị đẳng
tập trung nơi đây đều nghe rất chăm chú.
Loại bí mật trọng đại này không phải muốn nghe là nghe được
Quản Trì Nhạc nói xong, một màn yên tĩnh, trầm mặc thật lâu không có âm thanh gì
Nam Sênh sắc mặt tái mét, y vừa rồi dõng dạc, muốn chủ nhân của Kim Vũ Ưng
dâng hùng ưng, nhưng khi biết là Dương gia nuôi dị thú này, đâu còn dám
lưu luyến.
Chẳng trách Từ lão ngăn cản gấp gáp như vậy, hoá ra lão đã nhớ tới chuyện cũ.
Nam Sênh thầm thấy mình may mắn, vì vừa rồi không cùng nhị lão gia tộc đả
thương Kim Vũ Ưng, nếu để người của Dương gia nhìn thấy được không biết
sẽ xảy ra biến cố gì
Số lượng dị thú này thưa thớt quý hiếm,
Dương gia lại ương ngạnh hống hách, nếu thật là đả thương, cũng không
phải là bồi thường tiền có thể xong việc.
Một lát sau, Từ lão mới đến chỗ Quản Trì Nhạc chắp tay nói:
- Vị bằng hữu kia nói rất tường tận, có thật nhiều chi tiết đến lão phu cũng không hiểu nhiều lắm, thụ giáo.
Quản Trì Nhạc cười lạnh một tiếng:
- Chuyện cũ nhiều năm trước, ai không biết?
Xảy ra biến cố như vậy, Từ lão cũng có ý hòa hoãn không khí căng thẳng đôi
bên, cho nên mới khen một tiếng. Sự tình Quản Trì Nhạc biết, lão có gì
mà không rõ? Nhưng lại không nghĩ căn bản Quản Trì Nhạc lại không nể
tình, ném lại một câu lạnh lùng, khiến Từ lão trợn mắt nhìn thẳng.
Hướng Sở hồ nghi nói:
- Chỉ có điều... Ta nhớ Dương gia năm sáu năm trước phân phát đệ tử dòng chính lúc bấy giờ, không phải chưa tới mười năm sao?
Chính là bởi vì chưa tới mười năm, cho nên ngay từ đầu ai cũng không nghĩ hùng ưng này là Dương gia Ngân Huyết Kim Vũ Ưng.
Nếu qua vài năm nữa, khi toàn bộ thiên hạ đều chú ý đến hành động Dương gia, Kim Vũ Ưng vừa hiện thế, nhất định sẽ bị nhận ra
Nam Sênh cũng khẽ gật đầu:
- Việc này ta cũng nghe nói, hẳn đây không phải là yêu thú gì đó khác, chỉ tương tự với Kim Vũ Ưng đâu nhỉ?
Từ lão thở dài một tiếng:
- Cho nên taị hạ mới nói, sợ là Dương gia xảy ra biến cố, mới triệu hồi
đệ tử dòng chính sớm như vậy. Chớ hoài nghi, đây là Dương gia Kim Vũ
Ưng.
- Vậy...
Hướng Sở đưa mắt nhìn đám người một vòng,
lúc lướt qua Dương Khai không khỏi dừng lại, rất nhanh lại đảo một vòng, nhéo nhéo cái mũi nói:
- Nói cách khác, nơi đây có một vị Dương công tử hả?
Vô số người lập tức lo lắng đề phòng, tất cả đều nhìn khắp bốn phía.
Người của hai bang đang xảy ra xung đột, muốn đả thương sinh tử. Trong mấu
chốt quan trọng như vậy, lại đột nhiên được biết trong số địch nhân bằng hữu này có một nhân vật thực sự không thể đắc tội
Nếu vị Dương công tử là bằng hữu, thì dễ nói rồi, nếu hắn là địch nhân