Mọi người đều không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy đến. Khi ra khỏi phủ, dưới ánh trăng, họ định nhãn nhìn về trước và chết lặng người ngay lập tức.
Cách đó không xa, là Thu Ức Mộng đứng lẻ bóng.
Sau lưng nàng khoảng hai mươi trượng, là một hàng ngang hơn hai mươi cao thủ Thần Du Cảnh, với áp lực, uy thế khủng khiếp tột cùng.
Sau một chốc sửng sốt, Lạc Tiểu Mạn kêu lên mừng rỡ:
- Thu tỷ tỷ.
Vừa nói, nàng vừa hối hả chạy khỏi đám đông về phía Thu Ức Mộng.
Trong số họ, nàng thân với Thu Ức Mộng nhất. Hai người họ, một thì thông minh mẫn cán, một thì hồn nhiên chất phác, nhưng tính cách lại bù đắp cho nhau. Bởi vậy, Thu Ức Mộng rất tốt với nàng, tình cảm giữa hai người họ cũng rất khắng khít.
Sáng nay, khi Thu Ức Mộng đi, Lạc Tiểu Mạn đã khóc rất lâu, đến tận giờ, hốc mắt hãy còn đỏ, chưa lấy lại tinh thần được.
Giờ đây thấy Thu Ức Mộng trở lại, Lạc Tiểu Mạn mừng hơn ai hết, ánh mắt phảng phất sự vui sướng, như đứa trẻ đi lạc tìm được đường về, vội vàng chạy ào đến.
Thu Ức Mộng tỏ ra lãnh đạm, gương mặt thoáng buồn.
Khi hai người họ chỉ còn cách nhau khoảng năm trượng, Thu Ức Mộng mới nhẹ nhàng giơ tay lên.
Một luồng hào quang như dải lụa bắn ra từ tay nàng, đánh xuống trước chân Lạc Tiểu Mạn.
Bụi đất tung bay.
Lạc Tiểu Mạn khựng lại, ngơ ngác nhìn Thu Ức Mộng.
- Đừng tiến đến nữa, bằng không chớ trách ta hạ thủ không lưu tình.
Thu Ức Mộng lạnh lùng nhìn Lạc Tiểu Mạn, ngữ khí băng hàn như người xa lạ.
- Thu tỷ tỷ...
Lạc Tiểu Mạn thì thào, đôi mắt mơ hồ, dường như vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Thu Ức Mộng chưa bao giờ động thủ với nàng. Nhưng vừa rồi, nếu nàng chạy nhanh hơn một chút thôi, hoặc Thu Ức Mộng đánh xa hơn một chút nữa, có thể đôi chân nàng đã tàn phế rồi.
Cảm nhận được sự lãnh đạm và xa cách ở Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn liền đau nhói trong tim, nấc liên hồi, theo bản năng, nàng chợt cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Đang bối rối, thì bỗng có một bàn tay to lớn đặt lên vai. Ngoảnh lại nhìn, thì thấy Dương Khai đang chậm rãi lắc đầu với nàng.
- Về đi.
Dương Khai hờ hững nói, dứt lời, không đợi nàng phản ứng, hắn liền quẳng nàng ra sau.
Đến khi Lạc Tiểu Mạn rơi xuống đất, thì lập tức nhận ra, bầu không khí đã đổi khác.
Bên ngoài phủ đệ, Dương Khai và Thu Ức Mộng mặt đối mặt, hệt như cảnh tượng khi Thu đại tiểu thư rời đi lúc sáng. Đôi bên không nói một lời, tất cả chỉ dừng lại ở im lặng.
Nhưng ai cũng đều nhìn ra, lần tương kiến này hoàn toàn khác với lúc chia tay ban sáng.
- Bị ép à?
Dương Khai nghiêng đầu, nghiêm nghị nhìn Thu Ức Mộng.
- Không.
Thu Ức Mộng khẽ lắc đầu.
- Không ư?
Dương Khai chợt cười, nhếch mép lên.
- Không ai ép, ngươi còn dẫn mấy kẻ kia đến đây làm gì? Chả có nhẽ lại đầu quân cho ta?
- Ta đến làm gì, ngươi tự hiểu rõ, hà tất phải hỏi nhiều?
Thu Ức Mộng vẫn mặt lạnh như tiền.
- Ngươi không nói, sao ta biêt được?
- Ngươi thì sao, không bao giờ chịu nói bất cứ chuyện gì cho ta biết. Sao ta phải nói với ngươi?
Thu Ức Mộng trả đũa.
Dương Khai nhún vai, hắn chịu thua rồi.
- Đại tiểu thư, không cần phải nhiều lời với hắn.
Đột nhiên, có tiếng quát lớn vọng lại từ sau Thu Ức Mộng.
Dứt lời, các cường nhân Thần Du Cảnh đứng cách Thu Ức Mộng hai mươi trượng đều đồng loạt tiến đến, đẩy theo khí thế ngang tàng, và dừng lại cách nàng không xa.
- Các hạ là...
Dương Khai nhíu mày.
- Trưởng lão Thu gia, đường chủ Lạc Diệp Đường, Trần Hiên!
Lão già đó lạnh lùng hừ một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạo mạn:
- Đại tiểu thư niệm tình xưa, muốn nói với ngươi vài câu, giờ thì hẳn là đã nói hết rồi.
Dương Khai vẫn giữ nguyên sắc mặt, hắn gật đầu:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, danh tiếng đường chủ Lạc Diệp Đường đúng là như sấm bên tai.
Lạc Diệp Đường của Thu gia, cũng tương tự như Huyết Thị Đường của Dương gia. Kiểu môn đường này bất kỳ gia tộc nào trong Bát đại gia cũng đều có. Những cao thủ do họ bồi dưỡng đều vô cùng trung thành với gia tộc.
Có điều, vì của cải, danh tiếng của mỗi gia tộc đều khác nhau, nên phương thức bồi dưỡng cũng khác. Do vậy, trong những môn đường của Bát đại gia này, Huyết Thị Đường là nổi tiếng nhất. Và những cao thủ của Huyết Thị Đường đều mạnh hơn cao thủ của Thất đại gia một bậc.
Đặc biệt là bí kíp bất truyền Bá Huyết Cuồng Thuật trong Huyết Thị Đường. Cấm chiêu này đủ giúp Huyết Thị Đường vượt trội những môn đường khác.
Lạc Diệp Đường của Thu gia chính là kiểu môn đường như vậy. Các cường nhân xuất thân từ đây đều rất lợi hại, họ ra tay dứt khoát, gọn gẽ như gió quật lá rụng, không bao giờ cho kẻ địch thời gian để thở dốc.
Chính vì cách hành sự chuẩn tắc này, mà người của Lạc Diệp Đường thường khá nóng tính, ghét nhất bị lãng phí thời gian.
Trong lúc Thu Ức Mộng và Dương Khai lời qua tiếng lại, họ đã kiềm chế hết nổi. Bấy nhiêu đây đã đủ phản ánh tính cách của họ rồi.
Trần Hiên hừ một tiếng, làm lơ với lời khen ngợi của Dương Khai, lão cười nhạt:
- Nếu nói xong rồi, thì mời đại tiểu thư lùi về sau ạ.
Rồi lão lại nhìn sang Dương Khai, lạnh lùng quát:
- Tiểu tử, giờ tận của ngươi đã đến rồi. Tuy ngươi là công tử Dương gia, nhưng lại tu luyện tà công, cấu kết yêu tà, mưu đồ lật đổ Bát đại gia. Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Trần Hiên và đám cường nhân Lạc Diệp Đường này luôn ở Trung Đô, không hiểu nhiều về Dương Khai và thế lực của phủ hắn. Tuy họ cũng rất quan tâm diễn biến của đoạt đích chiến, cũng nghe người khác nói Dương Khai và phủ Dương Khai ghê gớm đến đâu, lợi hại thế nào. Nhưng Trần Hiên luôn cho rằng những tin tức này quá phóng đại, nghe một mà đồn thành trăm.
Lão thân là cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong, nào chịu coi một võ giả Thần Du Cảnh lưỡng tầng ra gì, nhất là hắn lại còn khá trẻ.
Không chỉ Trần Hiên nghĩ vậy, mà đa số cường nhân của Thất đại gia đều có suy nghĩ này. Trong mắt họ, lần này Thất đại gia liên thủ, phái đi chừng ấy cường nhân, có hơi phóng đại vấn đề rồi.
Bởi vậy, khi Thu Ức Mộng thống lĩnh họ tiến đến phủ Dương Khai, Trần Hiên và các cường nhân Lạc Diệp Đường đều rất phấn chấn, họ nghĩ rằng làm qua loa lấy lệ là có thể phá vỡ lớp phòng ngự của phủ Dương Khai.
Đến cả người trấn thủ trong phủ là Lăng Thái Hư, họ cũng không xem là cái đinh gì.
Tuy Lăng Thái Hư là Thần Du Chi Thượng, nhưng lại là chưởng môn tà tông, sư phụ của Tà Chủ. Nếu ông dám tùy tiện ra tay, thì tám người ở Phong Thần Điện chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên.
Nghe thấy những lời trâng tráo của Trần Hiên, Dương Khai liền lạnh mặt:
- Quy kết giỏi thật!
- Trần đường chủ đợi cho một lát.
Thu Ức Mộng bỗng nhiên chen vào.
- Ta vẫn còn vài câu muốn nói với Dương Khai.
Trần Hiên hừ lạnh ngắt, nhưng cũng không thể không nể mặt Thu Ức Mộng. Lúc đi, Thu Thủ Thành đã căn dặn, tuy rằng lần hành động này mượn vũ đài của đoạt đích chiến, và hành sự dựa trên danh nghĩa các công tử, tiểu thư Bát đại gia, nhưng người thực tế quyết định sách lược hành động, phương hướng trên chiến trường vẫn là lão, Trần Hiên.
Nói cách khác, ở một mức độ nào đó, Thu Ức Mộng cũng phải tạm thời nghe lệnh lão.
Nhưng mà chỉ nói mấy câu thôi, thì lão còn có thể chấp nhận được.
Dương Khai khinh bạc nhìn lão, rồi quay sang Thu Ức Mộng, khẽ giọng hỏi:
- Rốt cuộc là vì lý do gì?
- Cha ta nói, chỉ cần đánh bại ngươi, ta có thể kế thừa đại nghiệp Thu gia với thân phận nữ nhi. Ngươi cũng biết là ta mong muốn ngày đó đến thế nào. Tuy trước đây quan hệ giữa chúng ta khá tốt, nhưng nếu so với chí nguyện cả đời ta, thì ngươi chẳng là gì cả.
- Ha ha.
Dương Khai không nhịn được cười.
- Đúng là ta chẳng là gì cả, nhưng mấy lời dối trá này của ngươi, có thể thuyết phục được chính ngươi ư?
- Ta dối trá khi nào? Ta đang nói lời thật lòng. Hôm nay, ta đến là để đánh bại ngươi. Dương Khai, hãy niệm tình thời gian qua, ta đã luôn giúp đỡ ngươi, ngoan ngoãn chịu trói đi. Nếu động thủ thật sự, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của mọi người, hơn nữa, chắc chắn ta cũng không phải đối thủ của ngươi.
- Được thôi.
Dương Khai khẽ gật đầu.
Bên kia, mắt Trần Hiên chợt sáng quắc, lão lập tức đề cao cảnh giác, chú mục vào hành động của Dương Khai, đề phòng hắn giở trò.
Người trong phủ Dương Khai thì ngơ ngác bối rối.
Họ không ngờ, chỉ qua một buổi thôi, mà Thu Ức Mộng đã bằng lòng đứng về phía đối lập với Dương Khai, hơn nữa còn đích thân dẫn quân đến tấn công hắn. Nhìn nàng nói chuyện nhẹ tênh, thần sắc lãnh đạm, không ít người sục sôi căm phẫn, nhưng vẫn còn niệm tình nghĩa ngày trước mà không có ai lên tiếng chửi mắng.
Nếu là người khác nói vậy, thì họ nào chịu buông tha, có khi còn lôi tổ tôi mười tám đời nhà người ta ra hỏi han một lượt.
Dù là vậy, vẻ mặt họ cũng không được dễ coi mấy. Lạc Tiểu Mạn còn nước mắt lưng tròng, nhìn Thu Ức Mộng đầy kinh ngạc.
- Ngươi chịu thật ư?
Thu Ức Mộng sững sờ.
- Thế thì có gì đâu. Ngươi bắt được ta, thì có thể làm chủ nhân Thu gia rồi đúng không?
Dương Khai cười.
- Ngươi đã cực nhọc vì ta nhiều đến vậy, bây giờ đến lượt ta góp sức cho ngươi một chút, thì có làm sao?
Thu Ức Mộng liền biến sắc, đôi mắt phượng lấp lóa ánh nhìn lạ thường, như thể đã bị những lời này làm cảm động gần rơi nước mắt.
- Đại tiểu thư...
Trần Hiên thấy Thu Ức Mộng có vẻ không muốn động thủ, bèn thúc giục gắt gao.
Gươm chưa dính máu đã bắt được Dương Khai, nếu được vậy thì Thu gia của lão lập đại công rồi. Thu Thủ Thành đã nói, khi bắt được Dương Khai, thì bằng mọi giá phải đưa hắn về Thu gia Trung Đô!
Thu Ức Mộng làm lơ lão, vẻ cảm động vẫn tuôn trào trên gương mặt, nhưng đột nhiên nàng nghiến răng:
- Ngươi tưởng nói như vậy, là có thể khiến ta mềm lòng, không động thủ với ngươi à? Tên khốn nhà ngươi thật quá bỉ ổi.
Dương Khai nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh, vẻ mặt như muốn nói: Bị ngươi nhìn thấu thật ngại quá.
- Quả nhiên là ngươi nghĩ vậy.
Thu Ức Mộng tức tối, vì vừa rồi nàng đã xúc động thật sự. Ngay lập tức, nàng quát lên:
- Bất kể ngươi nghĩ gì, hôm nay ta đã đến, thì sẽ không trở về tay không.
Vừa nói, nàng vừa giơ một tay lên, một thanh đoản kiếm dài tầm một thước thình lình xuất hiện trong tay nàng. Trên đoản kiếm lấp lóa hào quang bạc, rõ ràng là một bí bảo đẳng cấp khá cao.
Chân nguyên hung hãn bùng phát, có vẻ như không chút lưu tình.
Tiếng kinh hô rộn rã, không ai nghĩ biến cố lại xảy đến nhanh vậy, thậm chí cả Ảnh Cửu còn không kịp phản ứng.
Trần Hiên và các cường nhân Lạc Diệp Đường của Thu gia đều sáng rực hai mắt, lập tức nín thở chờ đợi.
�i:
- Diệp tiểu thư nói chuyện chính đi.
Diệp Tân Nhu mỉm cười với y, tỏ ra day dứt:
- Cao ca ca đừng để ý, muội muội nói bâng quơ thôi, xin tạ tội với huynh vậy.
Sắc diện Cao Nhượng Phong mờ ảo như sương.
Diệp Tân Nhu nói tiếp:
- Xét theo tình hình trên, ta thấy chúng ta nên xuất kỳ binh, đánh cho Dương Khai không kịp trở tay.