Trước Trung Điện, Ảnh Cửu quỷ mị hiện thân, giết chết ba người rồi nhanh chóng biến mất, đám thủ hạ của Dương Thận không dám khinh suất thêm một lần nào nữa, từng tên một quay lại, vẻ mặt toát lên sự thở phào vì may
mắn thoát chết, hướng ánh mắt dò hỏi về phía y.
Sắc mặt Dương Thận tối tăm đến cực điểm, lửa nộ ngập đầy bụng, nhưng y cũng không dám hạ lệnh tùy tiện nữa.
Dương Chiếu thì lại nhíu chặt mày, chửi thầm liên tục.
Ảnh Cửu không thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật mà vẫn mạnh đến thế, lẽ ra với thương thế đó y không thể làm được như vậy. Trước khi đến đây Dương
Chiếu cũng đã dò la rõ ràng rồi, Ảnh Cửu và Khúc Cao Nghĩa tuy là những
tinh anh của Huyết Thị Đường, nhưng thân mang trọng thương, bất cứ một
tên Thần Du Cảnh lục tầng nào cũng đủ để đánh bại họ.
Có lẽ nào thương thế của y đã hồi phục hoàn toàn rồi?
Hay là y đã dùng cách đặc biệt nào đó để áp chế thương tích?
Dương Chiếu không làm sao hiểu nổi, cứ âm thầm phỏng đoán, tò mò vô cùng.
Nhìn lại Khúc Cao Nghĩa, suốt từ đầu đến giờ y chẳng nói câu nào, cứ đứng im bất động, trừ lúc thỉnh thoảng có đảo mắt một chút ra thì vị huyết thị
này trông cứ như người chết vậy.
Kể cả khi bị bốn năm người bao vây, sắc mặt y vẫn phẳng lặng như mặt nước, không hề thay đổi.
Dương Chiếu bỗng cảm thấy đau đầu vô cùng.
Dù những người mà y và Dương Thận mang đến đây không hề yếu, nhưng nếu
muốn cướp lệnh kỳ đi trước mắt hai vị huyết thị đang ở trạng thái toàn
thịnh, thì cần phải mạo hiểm một phen.
Hiện tại câu hỏi lớn nhất chính là rốt cuộc hai huyết thị của phủ Dương Khai có thể phát huy công lực mạnh như thế nào.
Nếu họ chỉ cố tung hỏa mù, Dương Chiếu còn có lòng tin rằng đêm nay sẽ hạ được Dương Khai, nhưng nếu không phải thế thì sao...
Trầm ngâm hồi lâu, Dương Chiếu mới lạnh lùng hừ một tiếng:
- Lão lục, xem ra đệ không nuốt nổi lệnh kỳ này rồi.
Sắc mặt Dương Thận lạnh như băng, y không thể phủ nhận được.
- Nếu thế thì để nhị ca giúp đệ một tay vậy.
Dương Chiếu chú mục vào phía dưới, trầm giọng nói.
Cơ hội đêm nay khó có được, Dương Chiếu cũng không muốn bỏ qua. Dù biết
rằng quyết định này của mình có phần bất thỏa, nhưng y không kìm nén
được máu nóng rục rịch trong lòng.
- Giúp đệ thì được, nhưng quyền sở hữu lệnh kỳ...
Dương Thận đã nếm trái đắng một lần, rốt cuộc cũng đã khôn ra không ít, biết đường hỏi cho rõ ràng.
- Đến lúc đó hãy nói sau.
Dương Chiếu đời nào chịu tham gia vào một giao dịch lỗ lã? Hiện giờ không rõ
Dương Khai đang ở đâu, nếu tùy tiện đồng ý nhường lệnh kỳ, nhỡ đâu chẳng đoạt được gì cũng nên.
Dương Thận nhíu mày, nhưng không dây dưa gì về sự lật lọng của Dương Chiếu nữa, im lặng hồi lâu, y mới gật đầu:
- Được thôi.
Cùng một lúc mất đi bốn hảo thủ, Dương Thận sinh ra nóng lòng giành lấy chiến thắng để vãn hồi cục diện.
- Vậy thì lên đi.
Dương Chiếu khẽ cười một tiếng, vung tay lên.
Sau lưng y, hai vị Thần Du Cảnh ngũ tầng do Diệp Tân Nhu đưa tới, cùng cao
thủ của hai nhà Hướng Nam đồng loạt hành động, Dương Thận cũng nháy mắt
ra hiệu với thủ hạ của chính mình.
Thoáng chốc, hai huynh đệ liên thủ, mười mấy vị cao thủ Thần Du Cảnh tiến đến Trung Điện, đồng thời
còn có một toán võ giả Chân Nguyên Cảnh.
- Này này. Ta nói cho rõ trước nhé, các ngươi đánh thì đánh, chứ đừng có kéo ta vào cuộc, bổn
thiếu gia chỉ đứng xem náo nhiệt thôi.
Hoắc Tinh Thần ra rả một câu, chủ động lui về sau mấy bước.
Thu Ức Mộng cười nhạt rồi cho một cước vào mông hất y ra, cùng Hướng Thiên Tiếu sải bước ra đằng trước.
Đột nhiên, người của Thu Vũ Đường và Hướng Thiên Tiếu hiện thân xung quanh
hệt như ma quỷ, nhân số không hề ít nhưng đặt chân vào chiến trường thì
lại không hề dư thừa.
Đám cao thủ của Dương Chiếu và Dương Thiết vẫn không sợ sệt, đồng loạt kéo vào Trung Điện.
Vẫn đứng yên bất động suốt từ đầu đến giờ, Khúc Cao Nghĩa hoắc nhiên quát
gầm một tiếng, chân nguyên cuồng bạo toát ra, một luồng sóng khí vô hình khếch tán tứ phía, giọng nói như tiếng sấm dội vào tai từng người:
- Muốn vào Trung Điện thì hãy bước qua xác ta!
Trung khí thập toàn, không hề có vẻ gì là bị trọng thương.
Đám thủ hạ của Dương Chiếu và Dương Thận đương lo sợ bóng ma đang ẩn nấp
đâu đó là Ảnh Cửu, vừa nghe Khúc Cao Nghĩa quát thế, cũng không biết đầu óc nghĩ đi đâu mà lại tung ra một luồng u quang đánh về phía Khúc Cao
Nghĩa.
Khúc Cao Nghĩa tùy tay chặn lại, nhếch miệng cười gian xảo.
Do bị trói buộc bởi gia quy, huyết thị chỉ phụ trách phản kích bị động,
trước khi kẻ khác chưa tấn công y, thì y hoàn toàn không thể có bất kỳ
hành động nào. Bây giờ thì đã bị tấn công rồi, dĩ nhiên là Khúc Cao
Nghĩa đã có thể tự nhiên mà phát huy.
Người y bỗng hóa thành một vệt sáng xanh, rồi nhanh như cắt, y xuất hiện giữa trận doanh của địch nhân.
Được xem là vị cao thủ dám liều mạng và có thể liều mạng nhất Huyết Thị
Đường, điểm tinh thông nhất của Khúc Cao Nghĩa đã bộc phát trong tích
tắc!
Y có thể bộc phát sạch sẽ mọi chân nguyên và sức mạng thần
thức chỉ trong thời gian một nén hương, và trong khoảng thời gian này,
về cơ bản không ai có thể chạm vào y được.
Từng luồng sức mạnh
thần thức, hầu như đủ rõ cho mắt thường nhìn thấy, phóng ra từ tâm thức
y. Thần Hồn Kỹ cuồng bá bỗng nhiên vang rền tứ phương, giữa đôi bàn tay
kết ấn đó là từng chiêu võ kỹ tinh diệu mà ẩn chứa sức sát thương cực
đại.
Nháy mắt, người đổ như rạ, cảnh tượng hỗn loạn.
Chẳng ai lại ngờ rằng tên huyết thị lẽ ra đang trọng thương này lại dám gây
loạn giữa đám người, hơn nữa y toàn tung ra những chiêu thức liều mạng,
căm bản không hề có ý phòng thủ.
Trong khoảnh khắc ba hơi thở, đã có kẻ mất mạng phủ phục trên đất, rồi ngay sau đó lại có người bay ra,
cốt nhục nổ tan tành giữa không trung.
Dương Chiếu, Dương Thận, Hướng Sở, Nam Sênh và Thu Tự Nhược đều run rẩy đôi tròng mắt.
Họ dường như không liệu được lần đụng độ này lại bộc phát đến mức hung tàn như vậy.
Ngược lại, hai huyết thị tùy tùng hai vị công tử Dương gia nọ thì lại liếc mắt nhìn nhau và cười thầm trong bụng.
Với nhãn lực của họ, dĩ nhiên là nhìn ra được Khúc Cao Nghĩa đã hồi phục
thương thế, bằng không thì y cũng không thể nào phát huy được sức chiến
đấu ghê gớm như vậy.
Nhưng hồi phục bằng cách nào? Ban ngày rõ
ràng y vẫn trong tình trạng cũ, chỉ trong một ngày mà có thể thay đổi
chóng mặt được như vậy? Về điều này thì hai vị huyết thị không hiểu nổi.
Sự hung tàn và dũng mãnh của Khúc Cao Nghĩa thực sự khiến kẻ địch phải
khiếp đảm, sau khi đã có hai kẻ bỏ mạng, đám còn lại không tránh khỏi dè chừng, chẳng ai dám đến quá gần y.
- Sợ cái gì, nhiều người vậy mà còn không hạ nổi một tên huyết thị hay sao?
Dương Chiếu thấy tình thế bất ổn, liền quát ầm lên.
Việc đã đến nước nà cũng không còn đường thoái lui nữa, hoặc là không làm, không thì làm cho đến cùng.
Y đã nhìn ra việc Dương Khai giấu tài. Nếu đêm nay không hạ được Dương
Khai, thì về sau vị đệ đệ nhỏ tuổi nhất này chắc chắn sẽ là một kẻ địch
lớn với y, thậm chí còn ghê gớm hơn cả lão đại Dương Uy.
Nhất định phải đặt dấu chấm hết cho y trong đêm nay!
Dương Chiếu thầm hạ quyết tâm.
Tiếng quát của y quả thật đã có hiệu quả, đám người tấn công Khúc Cao Nghĩa
đó chỉ e sợ đại danh cao thủ Huyết Thị Đường, đến khi đã ổn định thế
trận, thì chúng phát hiện huyết thị cũng không phải là vô địch.
Lối đánh tấn công không phòng thủ của Khúc Cao Nghĩa, tuy giúp y làm kẻ
địch phải luống cuống tay chân, và đã thừa cơ giết chết được hai người,
nhưng cũng gây thêm không ít vết thương trên người y.
Huống hồ,
bọn chúng người đông, xoay vần cũng có thể tránh được sát chiêu của Khúc Cao Nghĩa, phối hợp lại đủ để vần chết vị huyết thị cao cường này rồi.
Trừ phi y thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, nhưng không có ai trợ giúp thì y cũng chẳng có thời gian để thi triển cấm chiêu này.
Trong chốc lát, chúng nhân phấn chấn hẳn lên, dũng khí dâng trào, gào thét dữ dội, tung ta đủ mọi loại võ kỹ, bí bảo uy lực.
Chỉ thấy mười mấy luồng hào quang tựa cầu vồng phóng ra từ tứ diện bát phương, bao trùm lấy Khúc Cao Nghĩa.
Bị nhiều năng lượng trói buộc đến thế, cho dù Khúc Cao Nghĩa có là cao thủ Huyết Thị Đường cũng không chống cự được, vết thương trên người y lại
nhiều thêm trong nháy mắt.
Thế nhưng y vẫn nín thinh, tiếp tục bộc phát chân nguyên và Thần Hồn Kỹ.
Với đấu pháp như vậy, chắc chắn kết cục cuối cùng người chết sẽ là Khúc Cao Nghĩa, nhưng thủ hạ của Dương Thận và Dương Chiếu cũng sẽ mất mạng hơn
phân nửa.
Ánh mắt Thu Ức Mộng chợt sáng lóe, ghim chặt vào cửa
Trung Điện, rồi lại chuyển qua Dương Chiếu và Dương Thận, suy nghĩ xoay
vần.
Hiện giờ Ảnh Cửu không thể xuất thủ, y mà xuất thủ, thì một
là Dương Chiếu, hai là Dương Thận đều có thể dẫn theo huyết thị đoạt lấy lệnh kỳ một cách dễ dàng.
Y ẩn thân trong bóng tối, mới có thể
trở thành chướng ngại cho Dương Chiếu và Dương Thận, và cũng là một thứ
vũ khí sắc bén uy hiếp kẻ địch.
Hiển nhiên là Ảnh Cửu cũng nắm rõ điều này, thế nên dù Khúc Cao Nghĩa có bị bao vâ cũng nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng nếu Ảnh Cửu không ra tay, mà chỉ dựa vào mình Khúc Cao Nghĩa, thì hoàn
toàn không đủ để thắng địch, điều này, Thu Ức Mộng cũng biết.
Cục diện trước mắt, bảo vệ lệnh kỳ không vấn đề gì cả, quan trọng là huyết
thị không thể chết, bằng không lực lượng trong tay Dương Khai sẽ tổn
thất vô cùng lớn.
- Lên hỗ trợ đi!
Trầm tư một lúc, Thu Ức Mộng khẽ quát một tiếng.
Người của Thu Vũ Đường lập tức xông ra, Hướng Thiên Tiếu vung tay lên, các võ giả của Hướng gia cũng trào ra từ tứ diện bát phương. Hướng nhị công tử xông pha đi đầu, vung ra đại đao bí bảo, dũng mãnh tiến tới.
Với công lực của y, tất nhiên là không thể so chiêu với Thần Du Cảnh, nhưng trong số đám lâu la của Dương Chiếu và Dương Thận, không phải ai cũng
là Thần Du Cảnh, mà có một phần là Chân Nguyên Cảnh.
Những kẻ này chính là mục tiêu của Hướng Thiên Tiếu.
Giết một tên, bớt được một tên!
Vừa thấy Hướng Thiên Tiếu xông lên, Hướng Sở bất giác khẽ hừ một tiếng, ánh mắt toát lên vẻ khinh khi.
Tên đệ đệ này của y, tư chất quả thật không tồi, quan hệ trong gia tộc cũng rất tốt, nhưng dù y có xuất sắc đến đâu, thì vĩnh viễn không thể làm
gia chủ Hướng gia được!
Lý do ở chỗ, mỗi khi chiến đấu, y đều là người đầu tiên xông lên.
Có gia chủ nào lại làm tiên phong, bất chấp an nguy của bản thân như vậy?
Nếu có thì các gia tộc lớn nhỏ dưới thiên hạ này cứ cách vài ngày lại
phải đổi gia chủ khác mất thôi.
Gia chủ phải có kiểu cách của gia chủ, gia chủ là phải trấn thủ hậu phương, trù tính toàn cục, bày mưu lập kế.
Xung phong ngay tiền phương, thì là tướng, chứ không phải soái!
Nhìn đăm đăm vào bóng dáng Hướng Thiên Tiếu, ánh mắt Hướng Sở dần dần trở nên hung hiểm, lấp lóe hàn quang.
- Ngươi cũng lên đi!
Thu Ức Mộng ngoái lại nhìn Hoắc Tinh Thần đang ăn không ngồi rồi cười thảnh thơi.
- Ta cũng lên ư?
Hoắc Tinh Thần trợn trừng mắt.
- Phí lời làm gì, ngươi là Hoắc gia công tử, bọn chúng dám giết ngươi chắc?
Thu Ức Mộng mắng yêu một câu, rồi nắm áo Hoắc Tinh Thần, quăng y thẳng xuống bãi chiến trường hỗn loạn.
Hoắc Tinh Thần kêu ý ới, đạp mạnh xuống mặt đất, tạo thành một cái hố lớn, cứ như thể y là sao băng trên trời rơi xuống vậy.
Thu Ức Mộng cười khẩy:
- Chẳng ai dám giết ngươi đâu, cùng lắm là đả thương thôi.
- Xú bà nương!
Hoắc Tinh Thần tê rần cả hai chân, mãi lúc sau mới dần lấy lại cảm giác, cắn răng mắng thầm rồi giơ hai tay lên cười ti hí, liếng thoắng nói:
- Các ngươi đừng có đánh ta à, ta nói cho các ngươi biết, ta là Hoắc Tinh Thần, ta là độc đinh của Hoắc gia! Kẻ nào dám đánh ta thì coi chừng đó!