Vân Huyên nằm giữa vũng máu ấy, mở to cặp mắt vô thần, thân mình đẫy đà
lõa lồ, vùng bụng bằng phẳng bị rạch toác máu, khiến cơ thể trắng muốt
ấy chợt đẹp một cách kiều diễm.
Nàng vẫn còn thở, không hề bị nguy hiểm về tính mạng, nhưng trực giác Dương Khai cho biết, nàng đã không còn thiết sống nữa.
Dường như chuyện nàng vừa phải trải qua đã khiến nàng muốn tìm đến cái chết.
Cố lếch cái thân tàn yếu ớt, Dương Khai chậm rãi đi về phía nàng. Hắn nhặt quần lên mặc vào, rồi xé áo mình ra làm hai mảnh.
Trầm ngâm một lúc, Dương Khai lấy ra ít Vạn Dược Linh Dịch thoa lên vết thương ở bụng Vân Huyên.
Ngón tay vuốt ve khiến Vân Huyên khẽ run rẩy. Cuối cùng thì nàng đã hồi
tỉnh lại, khi nhìn rõ cục diện trước mắt, đôi mắt nàng chợt lóe lên ánh
nhìn hết sức phức tạp.
- Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng bây giờ tốt nhất đừng nói gì cả. Chỉ
cần sống sót, muốn đánh muốn chửi tùy ngươi. Dù sao thì việc nên làm
cũng đã làm rồi. Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ ko quấn lấy ngươi, ta cũng không mong ngươi sẽ quấn lấy ta. Hãy xem đó chỉ là ảo mộng. Đợi đến khi tất cả ổn định rồi, chúng ta sẽ đường ai nấy đi!
Thần sắc Dương Khai rất nghiêm túc, trông như đang độc thoại.
Hắn dùng một nửa tấm áo lau sạch vết thương ở bụng Vân Huyên, rồi dùng nửa còn lại để băng bó giúp nàng.
Vân Huyên muốn phảng kháng, nhưng toàn thân không có chút sức lực.
Dư vị đỉnh điểm ấy khiến cơ thể nàng lúc này vô cùng nhạy cảm. Thật nhục nhã làm sao khi bị Dương Khai chạm vào, tận đáy lòng nàng bỗng có cảm
giác sung sướng và khuây khỏa không thể áp chế nổi.
Cảm nhác đó khiến nàng xấu hổ vô cùng, nàng nhắm nghiền mắt lại, khóc nỉ non.
Nhẹ nhàng giúp nàng khoác xiêm y xong, Dương Khai mới thở phì phò, ngồi phịch xuống đất.
Từ khi bắt đầu tu luyện tới nay, hình như hắn chưa bao giờ bị thương
nặng đến vậy. Nếu không phải đã tranh thủ né khỏi chỗ hiểm ngay thời
khắc quan trọng, thì e là đòn đó của mị yêu đã lấy mạng Dương Khai rồi.
Kế hoạch lần này vô cùng mạo hiểm, nhưng trước đó, sau khi nghe Vân
Huyên giảng giải xong, một sáng kiến chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn
bỗng nảy ra ý muốn dụ mị yêu tiếp cận mình, để tìm cơ hội phản kích.
Chỉ có điều hắn không ngờ, mị yêu lại quá cẩn thận, thành thử hắn phải muối mặt mà diễn cho toàn vẹn vở kịch.
Chỗ của hai người họ, vẫn bị ngăn cách bởi tà phép của mị yêu.
Sau khi mị yêu chết, cấm chế bốn bề cũng đã mỏng hơn, nhưng Dương Khai
phát hiện, Nguyễn Tâm Ngữ và Chu Lạc ở bên ngoài lại không có bất cứ
động tĩnh nào.
Cố đánh ra một đạo chân nguyên vào cấm chế bên cạnh, đến khi đã nhìn kỹ
trạng thái của Nguyễn Tâm Ngữ và Chu Lạc, hắn liền thở phào.
Có lẽ mị yêu sợ hai người này sẽ chạy trốn trong lúc ả hút tinh huyết, nên đã đánh ngất họ.
- Nghỉ ngơi một lát đi, chắc không lâu nữa họ sẽ tỉnh lại.
Dương Khai căn dặn.
Vân Huyên vẫn khóc thút thít, nước mắt cứ lăn dài, không để ý tới Dương Khai.
Biết là lúc này tâm trạng nàng không được tốt, Dương Khai cũng không nói gì thêm.
Im lặng không một tiếng động, Dương Khai khoanh chân ngồi xuống đất, vận chân nguyên, hóa giải dược hiệu của Vạn Dược Linh Nhũ.
Nói ra thì đây cũng là lần đầu hắn dùng Vạn Dược Linh Nhũ. Tuy đã sớm
biết thứ linh dược bậc hai này có tác dụng rất lớn trong trị thương,
nhưng hắn lập tức nhận ra, mình đã đánh giá thấp sự lợi hại của nó.
Cơn đau dưới bụng nhanh chóng biến mất mà chuyển sang tê dại, máu thịt ở đó như đang ngọ nguậy tăng sinh, bù đắp lại vết thương.
Nhân lúc rảnh rỗi này, Dương Khai kéo thần thức vào trong thức hải, hấp thu năng lượng thần thức của mị yêu.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Nửa ngày sau, Nguyễn Tâm Ngữ và Chu Lạc lần lượt tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
Dường như vẫn chưa hiểu cục diện hiện tại là như thế nào, lúc tỉnh lại, đôi bên nhìn nhau, ánh mắt mơ màng.
Ngơ ngẩn một lúc, họ cuối cùng cũng nhớ ra tình hình trước khi hôn mê.
Nguyễn Tâm Ngữ lập tức biến sắc, mặt cứng đờ kiểm tra lại y phục mình,
nhận ra vẫn còn nguyên vẹn, nàng không kìm được thở phào một hơi.
Chu Lạc nhìn quanh quất, con ngươi suýt nữa thì rớt ra khỏi hốc mắt.
Vì y phát hiện, cách đó không xa, ả mị yêu dễ dàng giết hại mười mấy cao thủ cùng một vị Siêu Phàm Cảnh của Độc Ngạo Minh đã chết một cách vô
cùng thê thảm. Thân hình khiến biết bao nam nhân động lòng đã bị băm
vằm, đầu ả bị đánh nát bét.
Vân Huyên ngồi một bên, hai tay ôm đầu gối, vẻ mặt bi thương sầu thảm,
nàng không còn đổ lệ nữa, nhưng hai hốc mặt thì lại đỏ hoe.
Nàng nhìn trân trân vào tên Dương Khai đang ngồi tĩnh tọa cách đó không xa, ánh mắt phức tạp.
- Vân Huyên, muội không sao chứ?
Chu Lạc vội chạy đến, ân cần hỏi.
Vân Huyên như hồn bay phách lạc, không trả lời y.
- Có chuyện gì vậy? Sao mị yêu lại chết? Không lẽ có cao thủ đi ngang qua cứu chúng ta?
Chu Lạc lải nhải liên tục mấy câu hỏi. Vốn tưởng lần này chết chắc rồi, không ngờ vẫn sống sót, Chu Lạc không phấn khởi mới lạ.
- Huynh khoan đừng nói gì cả.
Nguyễn Tâm Ngữ nhíu mày. Nàng phát hiện tinh thần của Vân Huyên lúc này
có gì đó không ổn, bèn bước đến ngồi xuống trước mặt Vân Huyên, khẽ cắn
môi, sự tranh đấu giăng trên hai hàng mày, mãi một lúc sau nàng mới nhẹ
nhàng hỏi:
- Vân Huyên, có thể cho muội biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Vân Huyên vẫn im lặng, và chỉ nhìn Dương Khai chằm chằm.
Ánh mắt này khiến Chu Lạc tối sầm mặt, y lạnh lùng nhìn sang phía Dương Khai.
- Á, tỷ bị thương rồi?
Nguyễn Tâm Ngữ rốt cuộc cũng đã phát hiện ra vết thương dưới bụng Vân
Huyên. Tuy đã được thoa Vạn Dược Linh Dịch và băng bó rồi, nhưng máu vẫn thấm đượm rất rõ ràng.
- Bị thương ư? Để ta xem xem!
Chu Lạc thất kinh, vội vã lại gần quan sát vết thương.
Nguyễn Tâm Ngữ ngoảnh đầu nhìn y một cái lạnh tanh. Chu Lạc cười ngượng ngập đứng khựng lại.
Đưa tay bắt mạch một hồi cho Vân Huyên, Nguyễn Tâm Ngữ mới khẽ nói:
- Không có gì đáng ngại, hơi thở tuy yếu, nhưng điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Ủa? Mùi gì vậy?
Nguyễn Tâm Ngữ chợt nhíu mày lại. Nàng ngửi được một mùi bất thường từ
người Vân Huyên, thứ mùi này tanh tanh, không giống mùi máu.
Vừa nghe nàng nói vậy, Chu Lạc cũng liền ngửi thấy. Thứ mùi vô cùng quen thuộc này khiến Chu Lạc lập tức biến sắc.
Y nhìn lại trạng thái lúc này của Vân Huyên, rồi lại nhìn sang Dương
Khai đang cởi trần, và ả mị yêu đã tả tơi, Chu Lạc bỗng hiểu ra, lúc y
hôn mê, ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Y là tay lão luyện trên tình trường, qua tay vô số đàn bà. Nữ nhân chưa
trải chuyện như Nguyễn Tâm Ngữ không hiểu thứ mùi thoảng trong không khí này là gì, nhưng y thì biết rõ.
Sắc mặt y chợt trở nên thật dữ tợn, chân nguyên lưu động liên hồi như không bị khống chế.
- Huynh làm gì vậy?
Nguyễn Tâm Ngữ khó chịu nhìn Chu Lạc, không hiểu tại sao y tự dưng lại nổi giận.
Chu Lạc cười một tiếng quái dị, y nhìn xoáy vào Vân Huyên, trầm giọng nói:
- Vân Huyên, có phải muội đã bị tên tiểu tử đó... làm nhục rồi không?
Nghe vậy, Vân Huyên từ đầu vẫn luôn ơ hờ bỗng run lên bần bật.
Nhận ra sự khác thường ở nàng, Nguyễn Tâm Ngữ liền đưa tay bịt miệng,
nàng trộm nghĩ, cũng phải, trước khi mình hôn mê, Vân Huyên và gã thiếu
niên tên Dương Khai này đã bị mị yêu khống chế, với tính cách và thủ
đoạn của mị yêu, chắc chắn ả đã xui khiến chuyện gì đó xảy ra giữa hai
người này.
Có điều do niềm vui thoát chết mà nàng nhất thời quên mất chuyện này.
- Vân Huyên, đó không phải là sự thật, phải không?
Nguyễn Tâm Ngữ thất sắc, nhẹ giọng hỏi. Tuy nàng luôn bất hòa với Vân
Huyên, nhưng kỳ thực, nàng vẫn rất nể phục Vân Huyên, vì thân phận của
Vân Huyên không giống với nàng.
Nước mắt Vân Huyên lại rơi xuống, nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, khóc lóc thảm thiết.
- Quả nhiên...
Chu Lạc sắp nổi điên đến nơi rồi. Y theo đuổi Vân Huyên đã lâu, nhưng
chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của giai nhân, thế mà nào ngờ giữa nơi
đồng không mông quạnh này, thân thể mỹ miều của giai nhân lại bị một tên tiểu tử không biết nhảy từ xó nào ra chiếm hữu mất.
Một cảm giác nhục nhã khó tả sôi trào trong lòng y, khí tức của Chu Lạc liền trở nên nguy hiểm.
Lạnh lùng liếc nhìn Dương Khai đang tĩnh tọa một bên, Chu Lạc mỉm cười u ám, bước về phía hắn.
- Chu Lạc, huynh định làm gì?
Nguyễn Tâm Ngữ giật mình kêu lên.
Chu Lạc cười khẩy:
- Làm gì ư? Ha ha, còn làm gì nữa, tiểu tử này đã vấy bẩn sự trong sạch
của Vân Huyên, muội nói thử ta có thể làm gì? Ta muốn hắn phải đền mạng!
Vừa nói, y vừa lại gần Dương Khai, thần sắc dữ tợn.
- Dừng tay!
Nguyễn Tâm Ngữ bỏ lại Vân Huyên, chạy đến kéo Chu Lạc:
- Huynh đừng làm vậy.
- Muội còn bao che cho hắn?
Chu Lạc nhìn Nguyễn Tâm Ngữ đầy châm chọc.
- Tên tiểu tử này có quan hệ gì với muội mà muội phải bảo vệ hắn?
- Sự việc còn chưa được làm rõ, huynh đã đòi giết hắn, như thế không ổn.
- Còn muốn làm rõ kiểu gì nữa, Vân Huyên đã mặc nhận rồi đấy!
Chu Lạc gầm lên.
- Thế thì liên quan gì đến huynh?
Nguyễn Tâm Ngữ lạnh lùng chất vấn, nhìn Chu Lạc đầy khinh miệt:
- Huynh tưởng mình là gì của Vân Huyên?
- Cút ra!
Chu Lạc nổi đóa, sức mạnh toàn thân bộc phát, đẩy Nguyễn Tâm Ngữ văng sang một bên.
- Quả thật ta không phải là gì của Vân Huyên cả, nhưng ta tuyệt đối
không cho phép bất kỳ tên nam nhân nào ngoài ta ra động đến muội ấy! Tên tiểu tử này phải chết, bằng không ta không xả hết giận được!
Giữa tiếng quát to lớn, Chu Lạc sát khí đằng đằng, tung ra một cú đấm
như kẻ cuồng loạn nhằm vào mặt Dương Khai đang không chút phòng bị.
- Đừng!
Sau lưng vọng lại tiếng thét hoảng sợ của Vân Huyên.
Nghe thấy tiếng nàng, cơn thịnh nộ của Chu Lạc lại càng thêm mãnh liệt, y càng kiên quyết phải bóp nát tim Dương Khai.
Ra tay không chút lưu tình.
Nguyễn Tâm Ngữ ngã một bên, nàng quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Chu Lạc là Thần Du Cảnh cửu tầng, đánh lén một Thần Du Cảnh thất tầng
không phòng bị thế này, kết cục của Dương Khai ra sao, không cần nghĩ
cũng biết, huống chi, hình như hắn cũng đã bị thương không hề nhẹ.
Chính vào lúc cú đấm đó sắp đáp xuống mặt Dương Khai, hắn chợt mở bừng hai mắt, đưa một tay ra chắn ngang cú đấm của Chu Lạc.
Khí thế cuồng bạo của Chu Lạc lập tức bị cản lại như gặp phải một ngọn núi cao.
Dương Khai ngồi yên bất động, lạnh lùng nhìn tên Chu Lạc trước mặt mình, nhếch miệng cười:
- Bằng hữu, ngươi đang làm gì thế?
Chu Lạc sững sờ, đòn đánh công phu này của y lại bị một tên thiếu niên
thua y những hai cấp bậc tu vi chặn lại một cách ung dung, khiến y khó
mà chấp nhận được.
Thần sắc y biến đổi không ngừng, Chu Lạc phát hiện mình vẫn chưa nhìn thấu được tên thiếu niên này.