Vũ Luyện Điên Phong

Chương 403: Chương 403: Ngươi đợi đấy, ta nhớ kỹ ngươi rồi




Hoắc Tinh Thần, con trai duy nhất của gia chủ Hoắc gia – Hoắc Chính. Kể ra thì Hoắc Chính cũng là một nhân vật đầy bi kịch, thân là gia chủ một trong Bát đại gia, thê thiếp nhiều vô số kể, đêm đêm cày cấy, vậy mà qua bao nhiêu năm, chỉ có mỗi một đứa con trai, còn con gái thì lại đầy ra, đủ để lập thành một đạo quân phấn hồng.

Về điểm nà và Bang chủ Huyết Chiến Bang Hồ Man lại giống nhau đến kỳ lạ.

Có điều, y may mắn hơn Hồ Man, chung quy thì cũng có đứa con trai nối dõi tông đường.

Chính vì là độc đinh của gia tộc, nên từ nhỏ đến lớn, đặc ân Hoắc Tinh Thần được hưởng nhiều vô kể, muốn gì có nấy, cả Hoắc gia vây quanh y, từ đó tạo nên tính cách khá đặc biệt ở y.

Trước khi các công tử hậu bối của Dương gia trở về Trung Đô, thì toàn Trung Đô cũng có ba người trẻ tuổi nổi bật nhất.

Người thứ nhất chính là Liễu Khinh Diêu của Liễu gia, công lực mạnh nhất, tư chất tốt nhất, thứ hai là Thu Ức Mộng của Thu gia, không những dung mạo tuyệt trần, mà tư chất, bản lĩnh cũng áp đảo nhiều người, nữ tử phong hoa tuyệt đại này dĩ nhiên luôn cuốn hút ánh mắt người khác.

Người thứ ba chính là vị Hoắc Tinh Thần nà là Trung Đô đệ nhất công tử bột. Uống rượu, đánh bạc, mua vui hưởng lạc là những trò y rất thích, ỷ mạnh hiếp yếu, sinh sự ẩu đả lại là tài năng đầy bản sắc của y.

Các gia tộc khác khi nâng đỡ những thế lực thấp kém, đều không để người trong nhà mình ra mặt quản lý, càng không dính vào cuộc tranh đấu giữa những thế lực này, nhưng vị Hoắc công tử này vì quá buồn tẻ, nên lần nào thế lực thủ hạ có giao tranh gì, đều đích thân đến chiến trường, đứng ở một góc an toàn xem đánh nhau để giải sầu.

Bên cạnh y có hai vị cao thủ Thần Du Cảnh công lực không kém huyết thị thủ hộ, Hoắc Tinh Thần cũng không phải lo lắng cho an nguy của mình, nhưng không ngờ lần này lật thuyền giữa cống ngầm, bị kẻ khác kề gươm vào cổ trước con mắt theo dõi của hai hộ vệ.

Hoắc Tinh Thần chẳng những không bực dọc, ngược lại còn hưng phấn ra mặt, thậm chí lúc nói chuyện với Dương Khai, còn lén ngưng tụ chân nguyên, chờ thời cơ đào thoát khỏi tay Dương Khai.

Cảm giác kích thích mạo hiểm ngàn cân treo sợi tóc này, khiến máu nóng toàn thân y sục sôi, không kìm được một cảm giác vui sướng chỉ muốn hét lên thật to.

Cảm giác được động tĩnh lạ ở y, thần sắc Dương Khai có hơi cổ quái, khẽ đẩy lực vào Xích Huyết Kiếm trong tay, vạch một đường đỏ thẫm trên cổ y.

- Khốn nạn!

Hoắc Tinh Thần không kìm được bèn ngoác mồm lên chửi.

- Ta đã bảo ta là Hoắc Tinh Thần của Hoắc gia rồi, ngươi còn dám làm vậy với ta?

Vừa nói y vừa giật thót tim, vội vàng xua tan sức mạnh đang ngưng tụ, lo sợ người sau lưng sẽ giết mình luôn. Y quả thực rất thích mạo hiểm, nhưng cũng chẳng có chuyện không quan tâm đến sinh tử của bản thân.

- Tên này, ngươi là ai?

Hoắc Tinh Thần cũng ý thực được điều bất trắc, tên tuổi y đã vang dội cả Trung Đô, nếu đối phương không có chút thân phận gì, sao dám làm vậy với y?

Thế mà hai vị Thần Du Cảnh nọ cũng đã nhìn ra sơ hở, một người trong đó chắp tay từ xa, trầm giọng hỏi:

- Dám hỏi các hạ là vị công tử nào của Dương gia?

Người trẻ tuổi trước mặt này rất lạ, y chưa từng gặp bao giờ, nhưng từ những biểu hiện của hắn, có thể đoán được hắn nhất định là người của Bát đại gia.

Chỉ có lớp hậu bối vừa trở về của Dương gia, họ mới thấy lạ mặt!

- Dương Khai!

- Hóa ra là Khai công tử!

Hai người ngộ ra, vội vàng chắp tay hành lễ.

Dương Khai lạnh lùng sắc mặt, khẽ gật đầu.

Trong lúc họ nói chuyện, thì trận chiến bên dưới đã dừng lại. Tính mạng gia chủ bị kẻ khác nắm trong tay, bọn Huyền Quang Hội đó nào dám hành động ngông cuồng, ồ ạt rút khỏi vòng chiến, chờ đợi chỉ thị.

Bọn Bàng Trì thoát khỏi kiếp nạn, há mồm thở dốc, vây tụ lại một chỗ, ánh mắt kinh ngạc hướng lên trên nóc nhà, vẻ mặt đầy xúc động đến rơi nước mắt.

Họ hoàn toàn không ngờ, vị tân chủ gia mới mấy ngày trước còn đại sát tứ phương trong đại điện, đã thật sự đến cứu họ, hơn nữa lại còn đơn thương độc mã mà đến đây.

Điều khiến họ càng thêm kinh hãi, là hắn đã thành công!

Tuy đã sớm biết được sự lợi hại của Dương Khai, nhưng đến giờ Bàng Trì mới nhận ra, hình như mình đã hơi đánh giá thấp bản lĩnh của hắn.

- Khai công tử.

Một vị cao thủ Hoắc gia trầm ngâm một chốc.

- Liệu có thể thả thiếu gia nhà tiểu nhân ra trước rồi hẵng nói không? Ngài yên tâm, bọn tiểu nhân sẽ không có bất cứ hành động ngông cuồng nào nữa.

Người còn lại cũng gật đầu nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc.

Dương Khai chau mày, suy nghĩ một lát, rồi rút Xích Huyết Kiếm về.

Hắn không lo việc đối phương sẽ nuốt lời, đối hương cũng có suy như như vậy. Về điểm này thì hai bên đều tường tận.

Được thả tự do, Hoắc Tinh Thần vội chạy ra phía trước mấy bước, quay lại nhìn kỹ Dương Khai, đợi đến khi đã nhìn rõ tướng mạo hắn, không kìm được kêu toáng lên:

- Khốn thật, trẻ vậy! Ngươi bao nhiêu tuổi?

Trong giọng nói hy âm ỉ một chút thất vọng, cứ như có thể khống chế y trong chớp mắt, thì lẽ ra Dương Khai không được trẻ hơn y mới phải.

Dương Khai lạnh lùng nhìn y, không trả lời.

Này này, bổn công tử đang nói với ngươi đấy.

Hoắc Tinh Thần bực bội, la oai oái.

- Thiếu gia.

Cao thủ Hoắc gia bất lực đến cùng, kéo y lại cạnh mình. Trước khi chưa biết tên Dương Khai này tính tình ra sao, cao thủ Hoắc gia chưa yên tâm để thiếu gia nhà mình tiếp tục chọc tức hắn.

- Bàn về tình hình đây một chút nào.

Dương Khai khẽ cười.

- Khai công tử cứ nói, hai lão phu xin rửa tai lắng nghe.

- Bàng Trì!

Dương Khai vẫy tay với bên dưới.

Bàng Trì giật bắn người, vội vàng bay lên, chắp tay nói:

- Có thuộc hạ.

- Kiểm kê thương vong đi.

- Vâng!

Đáp lời, y liền bay trở xuống, bắt tay vào thống kê.

Chiến trường sau trận chiến là một mảnh hỗn loạn, người của Huyền Quang Hội và Trúc Tiết Bang bên dưới phân biệt rõ ràng, tuy trong mắt đôi bên vẫn còn ý thù địch, nhưng cũng không đánh tiếp nữa.

Hoắc Tinh Thần phấn khởi quan sát Dương Khai, khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện một nụ cười mỉm, Dương Khai khoanh tay đứng đấy, im lặng đợi chờ.

Hoắc gia nhị lão thầm kinh ngạc vì phong thái bình tĩnh của hắn.

Một lát sau, Bàng Trì lại bay lên, vẻ mặt bi thương, hồi bẩm:

- Đệ tử trong Bang tử mạng sáu mươi tám người, bị thương một trăm tám mươi chín!

Dương Khai quăng ánh nhìn sang Hoắc Tinh Thần, sắc diện lãnh đạm.

Hoắc Tinh Thần nhún vai hờ hững:

- Quy đổi ra đi, ta đền ngươi là được!

- Năm vạn lượng một người chết, một vạn lượng một người bị thương, có thể đền bằng tiền, hoặc là linh đan diệu dược, thi tài địa bảo thay thế!

- Ngươi cướp tiền đấy à?

Hoắc Tinh Thần la lớn.

Tuy y là người thừa kế duy nhất của Hoắc gia, nhưng Dương Khai đưa ra cái giá như vậy, cũng khiến y chịu không đặng, nếu tính theo cách đó, thì lần này phải bồi thường mấy trăm vạn lượng.

- Khai công tử, cái giá này có phải hơi đắt rồi không ạ?

Một vị cao thủ Hoắc gia có vẻ không hài lòng, thực sự không ngờ Dương Khai lại tham lam đến vậy.

- Khỏi thương lượng.

Dương Khai lắc đầu kiên quyết.

- Lão tử không trả!

Hoắc Tinh Thần nghểnh cao cổ, khẩu khí cương quyết, bao năm na thật sự chưa sợ ai bao giờ.

Dương Khai nở nụ cười yên ắng mà quỷ dị:

- Ngươi tưởng mình có cơ hội để trả giá hay sao?

Lời vừa dứt, một mùi hương e ấp thình lình vấn vít nơi đầu mũi của chúng nhân.

Trước ngực Hoắc Tinh Thần chợt tỏa ra một chấm hồng quang, ngay lập tức, hồng quang đó phân tán thành mấy trăm, mấy nghìn tia sáng, trực tiếp vây lấy y.

Soạt soạt soạt...

Nghìn cánh hoa vần vũ xung quanh Hoắc Tinh Thần, bọc y bên trong, kín không kẽ hở, mỗi một cánh hoa đều sắc bén vô cùng, tản mác khí tức chết chóc u ám. Trán Hoắc Tinh Thần liền toát mồ hôi lạnh ngay tức thì.

Hai vị cao thủ Hoắc gia không khỏi tái người.

Họ hoàn toàn không phát giác ra Dương Khai động tay động chân với Hoắc Tinh Thần từ lúc nào, nghìn cánh hoa này hiển nhiên là một thứ bí bảo sát phạt, trong lúc họ chẳng hiểu mô tê gì, chúng đã được vị công tử Dương gia trước mặt này áp đặt lên người thiếu gia của họ.

Hai vị cao thủ cuối cùng không còn dám khinh thường Dương Khai nữa, càng không dám so sánh hắn với những gã trẻ tuổi bình thường, bản lĩnh đến mức này thật sự đáng kinh hãi.

- Ngươi dám giết ta?

Hoắc Tinh Thần đến tận lúc này vẫn còn mạnh miệng hết sức.

- Cho ngươi nằm liệt trên giường vài tháng hay một năm thì được.

Dương Khai hừ lạnh ngắt, Hoắc Tinh Thần liền nít bặt.

Phát giác ra lãnh ý và bực dọc trong mắt hắn, một vị cao thủ Hoắc gia vội vàng nói:

- Khai công tử, bọn tiểu nhân xin thua, cứ bồi thường theo ý ngài! Chỉ xin ngài thả thiếu gia nhà tiểu nhân ra trước đã.

- Đừng thách thức lòng kiên nhẫn của ta nữa.

Dương Khai cười nhạt, đầy ý cảnh cáo.

- Tuyệt đối không đâu ạ!

Người nọ trầm giọng gật đầu.

Lúc này nghìn cánh hoa bỗng ngưng tụ thành một điểm hồng quang, vụt trở về nội thể Dương Khai, biến đâu mất tăm.

Ba người Hoắc gia đều bất giác thở phào một hơi, sắc mặt Hoắc Tinh Thần cứ u ám, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.

Còn một vị cao thủ Hoắc gia thì lại nhìn Dương Khai một cái đầy đăm chiêu:

- Khai công tử hình như có dấu hiệu sắp đột phá ạ.

Liếc nhìn y, Dương Khai điềm nhiên gật đầu.

Vốn đang ở giai đoạn “cổ lọ”, trận chiến hôm nay có vẻ không nguy hiểm gì, cũng đã giải quyết xong chiến cuộc trong vài hơi thở, nhưng trước mặt hai người này Hoắc gia, Dương Khai vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.

Nào ngờ dưới áp lực này, “cổ lọ” của hắn lại bị phá vỡ.

Thấy hắn thừa nhận, hai vị cao thủ Hoắc gia không khỏi hít sâu một hơi, Hoắc Tinh Thần lại càng nhìn hắn sửng sốt, ánh mắt lóe lên vẻ ngưỡng mộ.

- Khai công tử, đột phá vẫn quan trọng hơn, chuyện ở đây ngài không cần phải lo nữa, vốn chỉ là hành động trong lúc vô vị của thiếu gia nhà tiểu nhân thôi, hai lão hủ xin nhân xử lý!

Nghe y nói thế, Bàng Trì và Mộc Nam Đẩu liếc nhìn nhau, đều bất giác lắc đầu cười khổ sở. Hai bên đều có tử thương, vậy mà chỉ xuất phát từ phút vô vị của một tên công tử bột, mạng người trong mặt mấy gã thiếu gia này, thật sự chẳng là gì cả.

- Được.

Dương Khai gật đầu, sắp đột phá đến nơi rồi, hắn cũng không có thời gian ở lại đây thừa lời, vội vàng lách mình một cái, bay vào trong đại điện của Trúc Tiết Bang.

- Dương Khai.

Hoắc Tinh Thần bỗng nhiên gọi lại từ sau.

Dương Khai khựng lại, ngoảnh mặt lại nhìn.

- Ngươi sắp tham gia đoạt đích chi chiến phải không?

Hoắc Tinh Thần mỉm cười hỏi.

- Phải!

- Được được được!

Hoắc Tinh Thần bật cười ha hả.

- Ngươi đợi đấy, ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta cũng sẽ tham gia!

Dương Khai không bác bỏ lời y, vụt biến vào trong đại điện.

Đợi khi bóng dáng Dương Khai đã khuất khỏi tầm mắt, Hoắc Tinh Thần mới cười lạnh lùng:

- Thú vị, thú vị lắm!

Một vị cao thủ Hoắc gia vội trấn an:

- Thiếu gia không phải tức giận, chỉ cần đứng đúng vị trí trong đoạt đích chi chiến, thì lúc nào cũng có thể phản đòn, đến lúc đó, hắn sẽ biết hôm nay đắc tội ngài, không phải là hành động sáng suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.