Lát sau, tiếng gào của Huyết Luyện bỗng tắt ngóm, giống như bị người ta bóp cổ họng, lập tức tắt nghẽn.
Tiếng rống của hắn vừa tắt, yêu khí dày đặc Yêu Sơn bỗng nhiên rung chuyển, có thứ gì triệu hồi, đồng loạt tụ tập vào trong hang động.
Hang động như miệng thú há to, đón nhận yêu khí khổng lồ khiếp người, trước sau không quá 10 nhịp thở, yêu khí dày đặc sót lại trên Yêu Sơn mấy chục ngàn năm liền biến mất sạch sẽ.
Dương Khai cau mày.
Di Thiên cùng Liệt Phong nhìn nhau, cũng không hiểu được tình hình.
Trong hang động, một cỗ khí tức hung hãn đang chầm chậm sống lại, hơi thở mạnh mẽ làm cho Dương Khai cũng không thoải mái.
Soạt soạt soạt...
Có tiếng bước chân truyền ra từ trong hang, sau đó, Huyết Luyện xuất hiện ở cửa hang, lúc này hắn không còn một chút chật vật giận dữ, mà ánh mắt như đang suy tư, hai tay mở rộng, xòe trước mặt, quan sát kỹ càng.
Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia mừng rỡ.
- Huyết Luyện, ngươi đang làm gì? Di Thiên quát to, tràn đầy giận dữ, mới giao đấu với Dương Khai, tên Huyết Luyện tự nhiên làm gì đâu, khiến cho Di Thiên vô cùng khó chịu.
Dương Khai quá mạnh mẽ, ba người liên thủ cũng không nắm chắc tiêu diệt được hắn, không cho phép ai dám coi thường.
- Hình như hắn không đúng. Liệt Phong híp mắt, nhìn vào trong hang động.
- Trước tiên liên thủ giết Dương Khai rồi nói sau! Di Thiên hừ lạnh, lại điều động đóa hoa yêu dị, phát động công kích Dương Khai.
Tuy rằng Liệt Phong cảm giác Huyết Luyện có chút không đúng, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc rề rà, người lóe lên biến mất, lặng lẽ đến gần Dương Khai
Dương Khai đặt phân nửa lực chú ý vào người Huyết Luyện.
Lúc này Huyết Luyện hoàn toàn không giống vừa rồi, hắn cảm nhận được áp lực rất lớn từ trên người đối phương!
Huyết Luyện dường như cũng hồi thần lại, ánh mắt đỏ máu nhìn thoáng qua hư không, lóe lên tia sáng kỳ dị, cổ quái nói: - Ảnh Thứu nhất mạch? Thú vị, không ngờ vừa gặp lại ánh mặt trời liền đụng phải huyết mạch người xưa!
Nói một câu không rõ ràng này, hắn đi ra một bước.
Không nhìn khoảng cách không gian, hắn đi thẳng ra mười mấy trượng, không ai thấy hắn di động thế nào, chỉ có Dương Khai vẫn luôn chú ý chặt chẽ vào hắn mới nhìn ra được một chút.
Không phải bỏ qua khoảng cách không gian, mà là tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức thần niệm của mình không theo kịp.
Huyết Luyện đưa tay ra nhìn như tùy tiện chộp vào hư không.
Nắm lại, mảnh không gian đó bỗng ngưng đọng.
Một cái bóng hoảng hốt hiện ra, đó là Liệt Phong vừa biến mất.
Liệt Phong vừa kinh ngạc lại tức giận, hắn căn bản không ngờ Huyết Luyện lại phá hỏng chuyện của mình, trong lúc vội vàng đành phải bứt ra, sau mới hỏi rõ.
Nhưng Huyết Luyện không cho hắn cơ hội này, bỗng nhiên bàn tay đỏ máu đầy vảy của hắn bóp lấy cổ Liệt Phong!
Dương Khai kinh hãi, Di Thiên cũng cả kinh.
Cũng bất chấp công kích Dương Khai, Di Thiên căm tức trừng Huyết Luyện, quát lên: - Ngươi đang làm gì?
Ba người liên thủ mai phục Dương Khai, hiện tại kẻ địch còn nguyên lành, Huyết Luyện lại quay sang đối phó người mình, điều này làm hắn không nhịn được!
Huyết Luyện không để ý Di Thiên, mà giơ Liệt Phong lên cao, giống như xách một đứa trẻ, hai mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn hắn, nhàn nhạt nói: - Thiên Thứu lão bất tử là gì của ngươi?
Cuối cùng Liệt Phong nhận ra không ổn, ý thức được là gì, liều mạng thúc đẩy yêu nguyên muốn thoát khỏi khống chế của Huyết Luyện. Nhưng mặc kệ hắn làm thế nào, yêu nguyên của mình như bị giam cầm, không một chút động dậy.
- Ngươi không phải Huyết Luyện! Liệt Phong kinh hãi hét to.
Huyết Luyện hoàn toàn không thể nào một chiêu chế ngự được hắn, kết hợp biến cố yêu khí Yêu Sơn, Liệt Phong lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
- Đoạt xá! Dương Khai cùng Di Thiên đều phản ứng lại, kinh dị hô lên.
- Đám nhóc con đúng là có ánh mắt! Huyết Luyện cười khặc khặc, cũng không phủ nhận, mà ánh mắt thâm ý nhìn qua Dương Khai, sâu trong mắt lóe lên tham lam.
Dương Khai bị hắn nhìn mà sau lưng phát lạnh, không biết ánh mắt này có ý gì.
Huyết Luyện không nhìn lâu, thu hồi ánh mắt, tiếp tục hỏi lại: - Rốt cuộc Thiên Thứu là gì của ngươi?
- Đó là gia tổ! Sắc mặt Liệt Phong đỏ lên, cắn răng đáp.
- Hắn còn sống? Huyết Luyện nghiêng đầu.
- Gia tổ đã sớm ngã xuống, không biết tiền bối là ai?
Liệt Phong trầm giọng hỏi.
Khi Thiên Thứu còn tại thế, là cường giả đỉnh cao trên Yêu Tinh Đế Thần, hắn là một vị Yêu Vương cực kỳ hùng mạnh, Hư Vương tam tầng cảnh đứng đầu, đáng tiếc 10 ngàn năm trước đã ngã xuống, một chi Liệt Phong truyền thừa huyết mạch đến bây giờ, cũng chỉ có hắn là mạnh nhất.
- Hắn lại chết rồi, vậy thì đáng tiếc, bổn vương còn có nợ cũ chưa thanh toán với hắn nữa. Huyết Luyện dường như thất vọng, cười hung ác nói: - Nhưng cũng không sao, đã là chuyện xưa cũ, hôm nay đụng tới hậu bối của hắn, coi như giải quyết một món thù cũ.
- Rốt cuộc tiền bối là ai? Liệt Phong run run hỏi, hắn cảm giác được bàn tay của Huyết Luyện bóp mình ngày càng mạnh, hắn sắp không thở được.
- Bổn vương và Thiên Thứu sinh ra cùng thời đại, có không ít ân oán với hắn, ngươi nói bổn vương là ai? Huyết Luyện cười hắc hắc.
Sắc mặt Liệt Phong bỗng nhiên trắng bệch, run run: - Ngươi là Phong Ngạc Vương, ngươi không ngã xuống ở đây!
Lịch sử gia tộc, Liệt Phong tự nhiên nắm rõ, mấy chục ngàn năm trước, Thiên Thứu Vương còn sống, Ảnh Thứu nhất mạch cực kỳ mạnh mẽ, gần như xưng bá cả Đế Thần Tinh. Đáng tiếc còn có một vị Yêu Vương hùng mạnh, có thể ngang hàng Thiên Thứu Vương.
Đó chính là Phong Ngạc Yêu Vương!
Bây giờ nghe Huyết Luyện nói thế, Liệt Phong liền hiểu được thân phận của hắn.
Kẻ đoạt xá Huyết Luyện, chính là Phong Ngạc Yêu Vương máu tanh tàn bạo, độc ác vô biên!
Nghe đồn tu vi của hắn kinh thiên động địa, nhưng làm việc tàn bạo máu tanh, có không biết bao nhiêu Yêu tộc cùng loài người chết trong tay hắn, toàn bộ Đế Thần Tinh bị khuấy động long trời lở đất, cho nên mới bị gọi là Phong Ngạc Yêu Vương.
Thiên Thứu nhiều lần muốn giết hắn, nhưng vẫn không thành công, thù hận giữa hai vị cường giả càng kết càng sâu.
Chỉ là sau đó hắn đột nhiên biến mất khỏi Đế Thần Tinh, không ai biết hắn đi nơi nào.
Mấy người Xích Nguyệt lại biết Phong Ngạc Vương ngã xuống trong Huyết Ngục, nhưng đám trẻ tuổi lại không rõ chuyện mấy chục ngàn năm trước.
Bây giờ biết được chân tướng như vậy, Liệt Phong tim gan vỡ tan!
Rơi vào tay cường giả Yêu tộc như vậy, nào sẽ có kết cục hay gì?
- Không sai, bổn vương ngã xuống nơi này, nhưng hôm nay bổn vương có thể đứng lên trở lại! Hắc hắc! Ngươi đã là hậu nhân của Thiên Thứu, gặp phải bổn vương chỉ trách ngươi không may mắn. Huyết Luyện cười lạnh, tay bóp cổ Liệt Phong mạnh lên, rắc một cái, Liệt Phong nhũn ra nghiêng đầu sang một bên, thần thái trong ánh mắt dần mờ đi!
Liệt Phong đã chết!
Huyết Luyện hiện tại mạnh đến mức không thể giải thích!
Di Thiên nuốt nước miếng, sắc mặt trắng không chút máu.
Dù cho đối mặt với Dương Khai, hắn cũng không cảm thấy bất lực như thế, danh tiếng to lớn của Phong Ngạc Yêu Vương làm hắn không sinh ra được một chút ý niệm chống trả.
Liệt Phong vừa chết, hắn không chút do dự bứt lùi lại, muốn rời khỏi chỗ lộn xộn này.
- Bổn vương không cho phép, ngươi đi được sao? Huyết Luyện quay đầu nhìn về phía Di Thiên, bâng quơ chỉ tay về phía đó, một loại lực lượng cực kỳ thần diệu tỏa ra.
Không gian phía trước Di Thiên như hóa thành tường đồng vách sắt, hắn đụng đầu vào, trực tiếp bị ngăn cản.
Dương Khai mở to mắt, nhìn cảnh này, mơ hồ hiểu được một chút.
Đây là lực lượng của lĩnh vực! Tuy rằng khí tức Huyết Luyện bây giờ còn là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, nhưng Phong Ngạc Yêu Vương đoạt xá thân thể hắn lại là Hư Vương tam tầng cảnh hàng thật! Hắn có thể vận dụng một chút lực lượng lĩnh vực thì cũng hiểu được.
Thì ra còn có thể vận dụng loại lực lượng này như vậy! Ánh mắt Dương Khai lóe sáng kỳ dị, rất hứng thú với thủ đoạn của Huyết Luyện.
Di Thiên chạy trốn không được, lập tức đổi hướng, Huyết Luyện hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, Huyết Giao bay ra hóa thành sợi dây thừng, trói lấy Di Thiên.
Di Thiên giận dữ, xoay người lại, đóa hoa yêu dị nổ tung, hóa thành ngàn vạn cánh hoa ngập trời bắn về phía Huyết Luyện.
Đồng thời, trong mắt hắn toát ra hào quang kỳ dị, nhìn thẳng vào Huyết Luyện.
Huyết Luyện hoàn toàn không sợ, chỉ cười lạnh khinh miệt: - Nhiếp Hồn Tà Nhãn! Dám dùng cái này đối phó lão phu, tiểu tử ngươi thật không biết lượng sức!
Vừa nói, hai tròng mắt đỏ bỗng nhiên tối đen sâu hút, tựa như cái hang không đáy, kéo lấy cắn nuốt uy lực tà nhãn của Di Thiên.
Lực thần hồn kinh người tuôn trào.
Di Thiên hét thảm, gặp phải đau đớn vô cùng, khí thế suy yếu.
Tà nhãn của hắn chẳng những không tạo ra bất cứ tác dụng gì, mà lại còn bị Huyết Luyện trọng thương, thần hồn tổn hại nặng.
Dây thừng đỏ máu lập tức trói nghiến Di Thiên, làm hắn không thể trốn được nữa.
Huyết Luyện cười dữ tợn, giơ tay lên cao, sau đó chầm chậm nắm lại.
Dây thừng đỏ trói Di Thiên theo động tác tay của hắn, nhanh chóng xiết chặt thân thể Di Thiên.
- Đừng! Di Thiên hét to, nhưng vô dụng, dây thừng xiết vào trong thịt, cắt ngang qua xương.
Rắc rắc vang lên, Di Thiên máu me tung tóe, không còn nguyên lành!
Giơ tay nhấc chân liền tiêu diệt hai ngôi sao Yêu tộc, Huyết Luyện cúi đầu nhìn tay mình, toát ra vẻ hài lòng:
- Được lắm được lắm, truyền thừa thượng cổ, Huyết Giao nhất mạch quả nhiên có ưu thế riêng.
Hắn có vẻ rất hài lòng với thân thể mới này.
Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, nhướng mắt, càng thêm nóng bỏng nhìn Dương Khai, tràn ngập tham lam. Đối với hắn, dường như Dương Khai mới càng hấp dẫn hắn!
- Ngươi lại không chạy? Huyết Luyện ngạc nhiên hỏi, dù là lúc đánh chết Di Thiên cùng Liệt Phong, hắn vẫn luôn chú ý Dương Khai, không cho hắn có cơ hội chạy trốn.
Nhưng tên con người này vẫn đứng đó, bình thản như thường, căn bản không có ý chạy trốn, làm cho Huyết Luyện rất kinh ngạc.