- Không cần ngươi quan tâm.
Lãnh San đẩy tay Tử Mạch ra.
- Chi một lần này thôi.
Dương Khai lạnh lùng nói. Nghe xong, Lãnh San không tự chủ được thở ra
một hơi, biết mình không thể tiếp tục chịu đựng sự hành hạ này nữa.
- Ngươi làm thế nào vậy?
Lãnh San chần chừ hồi lâu mới dám mở miệng hỏi điều nghi ngờ trong lòng.
Trước đây nàng đã từng đánh Qủy Vương Án vào Dương Khai, sau khi Qủy
Vương Án trở về cơ thể mình, trong đầu của mình dường có thêm thứ gì đó. Chưa tu luyện ra thần thức cho nên Lãnh San cũng không biết nó là cái
gì, nhưng nàng biết rằng nam nhân trước
mặt dùng vật này để nắm giữ sinh tò của mình.
- Ta cũng rất tò mò, nếu được ngươi có thể nói ra được không?
Tử Mạch cười quyến rũ, ánh mắt duyên dáng nhìn Dương Khai, bờ môi hơi
cong lên, bộ dạng có chút không phục, dáng điệu xinh đẹp đến mê người.
- Rất đơn giản, gieo lạc ấn vào thần trí của các ngươi là được rồi.
Vẻ mặt Dương Khai đầy suy tư nói.
Hai nàng nghe xong, vẻ mặt hoảng sợ.
Rất đơn giản? Tuy rằng hai người chưa tu luyện ra thần thức nhưng cũng
biết rằng muốn gieo lạc ấn trong đầu người khác là chuyện vô cùng khó
khăn. Đừng nói Dương Khai mới chi là một võ giả Ly Hợp cảnh, cho dù hắn
có là Thần Du cảnh, muốn làm được như thế cũng phải tốn không ít công
phu, còn phải lo lắng sao cho không tốn thương thần hồn người khác, nếu
làm không tốt sẽ biến người đó thành phế vật.
Nhưng miệng hắn lại nói ra ba chữ rất đơn giản?
Ngẫm lại những chuyện đã xảy ra với hai người, quả nhiên là có thể hình dung rất đơn giản.
Lãnh San thì không cần nói, Qủy Vương Ấn đánh ra, thu hồi lại trước sau
chưa tới ba tức, sự sống chết đã không do mình làm chủ nữa rồi.
Tử Mạch chi thu hồi một sợi tơ thần hồn trên thân tràng tử, cũng không ngờ lại gặp cảnh tương tự.
Suy nghĩ một chút, sau khi kích sát Kim Hào, tên thiếu niên trước mặt
này vẫn chưa rời đi, e là đã có chuẩn bị, chỉ chờ Tử Mạch đến mắc câu.
Đáng cười là Tử Mạch lại mong mỏi chạy tới, trúng phải quỷ kế của người
khác, hoàn toàn mất hết ưu thế, biến thành nô bộc của hắn! Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Mạch buồn bã, âm thầm hối hận.
Trước đây hắn nói muốn phần luyện Khống Hồn Trùng, nhất định cũng là đang bức ép mình thu hồi sợi tơ thần hồn.
Đó là một sợi tơ thần hồn đã bị thay đổi, thêm bớt gì đó.
Kinh ngạc nhìn Dương Khai, Tử Mạch hít sâu một hơi nói:
- Ngươi thật sự chi có Ly Hợp cảnh thất tầng ư?
Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
Tử Mạch lúc này mới vỗ bộ ngực phập phồng, căng tròn, tự giễu:
- Ta đã nói rồi. Một Ly Hợp cảnh thất tầng sao có thể làm được chuyện này. Vậy rốt cuộc thực lực của ngươi mạnh đến mức nào?
Dương Khai cười nhẹ, cả người chấn động, một cỗ khí vô hình phát ra.
Nguyên khí trong cơ thể lay động một hồi, rất nhanh lại bình phục trở
lại.
- Đột phá.
Tử Mạch và Lãnh San ngơ ngác nhìn Dương Khai. Cảnh tượng vừa rồi rõ ràng phải là đột phá một tiểu cảnh giới.
Nhưng, dao động này không hề mạnh, thậm chí cũng không đến trình độ Chân
Nguyên cảnh.
- Bây giờ ta là Ly Hợp cảnh bát tầng!
Hai hàng lông mày của Dương Khai nhíu lại.
Tử Mạch và Lãnh San đều rên rĩ trong lòng, hóa ra hắn thật sự chi là võ
giả Ly Hợp cảnh. Những lời nói trước đây không hề gạt người.
Ánh mắt giao nhau, cho dù là Tử Mạch hay là Lãnh San đều đỏ bừng mặt.
Hai người bọn họ, một là Chân Nguyên cảnh lục tầng, một là Chân Nguyên
cảnh tứ tầng, cả hai đều là thiên chi kiều tử của các môn phái. Trong
khi giao phong với Dương Khai, chi trong nháy mắt đã bị bắt, còn bị
khống chế sinh từ, đương nhiên cảm thấy vô cùng mất mặt.
Cười đau khổ, hai người cũng không biết phải nói gì cho phải.
- Các ngươi nên vận động một chút đi. Tuy ta nắm trong tay sự sinh tử của các ngươi, nhưng chi cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, không
có suy nghĩ gì, ta cũng không làm khó dễ các ngươi. Cho nên, nếu các
ngươi muốn giết người hay săn yêu thú thì cứ tự nhiên, khi nào cần các
ngươi ta sẽ gọi.
Nói xong, Dương Khai bèn nhắm hai mắt lại.
Lãnh San và Tử Mạch lui ra phía sau, cho đến khi lui được hơn mười
trượng mới dừng lại. Hai người cũng không muốn tới gần Dương Khai quá sẽ khiến hắn hiểu lầm.
- Nam nhân này thật đặc biệt.
Tử Mạch ở cách xa Dương Khai, thì thào.
-Hừ.
Lãnh San khẽ hừ, nhớ tới sự ấm ức của mình ban nãy, không khỏi cảm thấy mất mặt, cắn răng oán hận nói:
- Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ bắt hắn phải trả giá nhiều hơn.
Tử Mạch liếc nhìn nàng một cái, nhếch miệng khẽ cười:
- Ngươi có bản lĩnh thoát ra khỏi bàn tay của hắn rồi hãy nói.
- Còn ngươi nữa.
Đôi mắt xinh đẹp của Lãnh San đằng đằng sát khí nhìn Từ Mạch.
- Ta cũng không quên sự si nhục mấy ngày trước lúc ở bên cạnh ngươi đâu.
Tử Mạch cười duyên:
- Nóng tính như vậy làm gì? Ta cũng không làm gì ngươi. Hơn nữa, không phải ngươi
cũng thích thú sao? Phản ứng của ngươi không thể lừa được ta.
- Tiện nhân.
Lãnh San nổi trận lôi đình, mặt đỏ lên.
- Ngươi còn có những suy nghĩ đó, ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi.
Tử Mạch khinh miệt cười nói:
- Sự sống chết của ngươi và ta không phải do bản thân làm chủ, cho
nên tốt nhất ngươi đừng có chống đối như vậy. Quan trọng nhất là nên
nghĩ cách sống sót khỏi tay hắn. Ngươi cũng nên nhìn thái độ của hắn với chúng ta, căn bản không có chút thương xót gì, nếu thật sự khiến hắn
không hài lòng, hắn sẽ giết chết chúng ta.
- Haha.
Lãnh San cười lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng có ngày hôm nay! Cảm giác bị người khác khống chế thế nào?
- Chúng ta đều là nữ nhân, tính toán chi li như vậy làm gì? Bây giờ chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực.
Tử Mạch nhíu mày.
Lãnh San hít một hơi, tuy rằng trong lòng vẫn còn phẫn uất, nhưng không
thể không thừa nhận Tử Mạch nói rất đúng, bèn chần chừ nói:
- Ngươi tính làm như thế nào?
- Dụ dỗ hắn.
Trên mặt Tử Mạch hiện ra một tia hưng phấn.
- Hắn tuy mới nhìn chi là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, còn
nhỏ hơn chúng ta vài tuổi. Dù lòng lang dạ sói thế nào hắn cũng là nam
nhân. Là nam nhân thì sẽ có dục vọng. Ta và ngươi cũng không kém cỏi gì, muốn dụ dỗ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như thế không phải dễ như
trở bàn tay sao?
- Ta thấy ngươi muốn cùng hắn lên giường thì đúng hơn.
Lãnh San phản bác lại không chút nể nang.
- Nói trắng ra như thế làm gì.
Tử Mạch không kìm nối trừng mắt, đột nhiên khẽ cười nói:
- Tuy nhiên có một chuyện ta cũng không hề lừa hắn, nữ nhân Thiên
Lang Quốc chúng ta trời sinh ra đã sùng bái cường giả. Cảnh giới của hắn không cao nhưng lại có thể khống chế được ta, điểm này những sư huynh
của ta đều không làm được.
- Ngươi tự đi đi, ta không muốn lãng phí bản thân.
Lãnh San hừ nhẹ, xoay người đi ra xa, khoanh chân ngồi xuống. Bị Dương
Khai tra tấn hôn mê hai lần, nàng cần phải nhanh chóng khôi phục lại.
Tử Mạch cười một tiếng, thầm nghĩ rằng sau khi chinh phục được hắn, ngươi sẽ biết là ta hoàn toàn đúng.
Thế giới từ trước tới nay đều như thế, nam nhân chinh phục thiên hạ, nữ nhân chinh phục nam nhân, đây mãi mãi là một chân lý.
Dương Khai khoanh chân ngồi đó, cũng không xử lý chuyện của mình ngay,
mà là đang cảm thụ phản ứng thần hồn của Tử Mạch và Lãnh San.
Tuy không nghe được hai người nói gì. Nhưng phản ứng kỳ lạ này đã nói cho Dương Khai ý đồ của họ.
Ổ. Cũng không tệ lắm, cả hai thật ngoan ngoãn, ít nhất cũng không có suy nghĩ giết chết mình.
Có thể thuận lợi khống chế được họ, thật sự là niềm vui bất ngờ của Dương Khai. Tất cả đều là nhờ công lao của Địa Ma.
vỗn dĩ kế hoạch của Dương Khai cũng chi là phần luyện hai Khống Hồn Trùng làm cho Tử Mạch bị thương. Sau đó thừa cơ hạ sát thôi.
Nhưng Địa Ma lại đề xuất một biện pháp tốt hơn.
Dùng một sợi tơ thần hồn của Dương Khai trộn lẫn với sợi tơ thần hồn của Từ Mạch, sau khi nàng thu hồi về thì sẽ để lại lạc ấn trong đầu nàng,
có thể hoàn toàn khống chế được nàng trong tay.
Cuối cùng thử một lần, quả nhiên là nhanh chóng và hiệu quả.
Có sự thành công này, Dương Khai lại chủ ý đánh vào Lãnh San. Qủy Vương
ấn là võ kỹ tính mạng song tu của đệ tử Qủy Vương Cốc, chắc chắn cũng có thể lợi dụng được. Không phụ hy vọng của Địa Ma, trong khoảng khắc này
đã động thủ với Qủy Vương Ấn.
Hơn nữa, thủ đoạn của Địa Ma vô cùng cao thâm, căn bản không phải lo
lắng sẽ bị hóa giải. Thần hồn thật ra là thứ yếu ớt. Hiện tại thần hồn
của Tử Mạch và Lãnh San đã có lạc ấn của Dương Khai, nếu như các cao thủ muốn hóa giải cho họ cũng phải suy nghĩ có làm hao tổn ý thức của họ
không.
- Đáng tiếc! Thiếu một chút là có thể tiến bố oan hồn!
Giờ phút này, Địa Ma có chút ảo não.
- Ta mới cảm thấy đáng tiếc.
Dương Khai càng không thỏa mãn.
- Nếu sớm biết như thế, ta việc gì phải giết chết Kim Hào và đệ tử Qủy Vương Cốc? Thu phục còn tốt hơn biết bao.
Địa Ma cười mia.
- Ngươi đã sớm biết nhưng vẫn không nói đúng không?
Dương Khai trong lòng giận giữ.
Địa Ma kêu oan:
- Kẻ thù nhỏ yếu như thế, thu phục cũng vô dụng. Nếu không có phúc
chí tâm linh của thiếu chủ đánh thức thì lão nô thật sự không nghĩ tới.
- Thôi đi, thu nam nhân dưới tay còn có chút cách ứng.
Dương Khai cũng không quá để ý.
Len lén quan sát Tử Mạch và Lãnh San một lúc, lúc này Dương Khai mới tập trung vào chuyện của mình.
Hít một hơi, trong lòng Dương Khai thầm hô hoán, gọi con Dạ Xoa Kim Ảnh
Báo bị mình khống chế lại, giơ tay điểm lên trán nó rồi đánh vờ Nô Thú
Ấn trên người của nó.
Yêu thú ngũ giai này trong chớp mắt thoát khỏi sự trói buộc, sau khi khôi phục lại tự do, lập tức bỏ chạy thật xa.
Dương Khai không giết, cũng không đuổi bắt, nhưng gọi Tử Mạch ra lệnh
cho mấy chục con yêu thú xuất động, bắt nó về, một lần nữa lại gieo
Khống Hồn Trùng vào người Dương Khai mặc kệ nàng, tay trái đánh ra Bạch
Hổ Ấn, tay phải đánh ra Thần Ngưu Án, song chưởng xác nhập đẩy về phía
trước.
Con yêu thú rống lên một tiếng, khiến cho Hám Thiên Bạch Hổ và Liệt Địa Thần Ngưu đồng thời xuất hiện.
Bị âm thanh này hấp dẫn, Tử Mạch và Lãnh San vội vàng quay đầu lại nhìn. Sau khi nhìn thấy hai Thú Hồn sống động, đều không tự chủ há hốc miệng
kinh ngạc.
Hai người chưa từng thấy vũ kỹ nào thần kỳ như thế. Có thể hoạt tính hóa nguyên khí của mình, hai yêu thú đỏ rực kia rõ ràng không phải là thân
xác mà là do nguyên khí của Dương Khai cấu tạo nên.
Nguyên khí này có độ thuần khiết đến mức nào mới có thể làm được điều này? Hắn không phải chỉ có Ly Hợp cảnh sao?
Trong ánh mắt hiện ra những tia sáng kỳ dị. Dương Khai cũng thở dài, vỗ tay, hai Thú Hồn đồng thời sụp đổ.
Thời gian dài như vậy, Dương Khai cũng phát hiện ra một ít ảo diệu của
Thú Hồn Kỹ. Bất kể khi nào, Bạch Hổ và Thần Ngưu đều chi có thể xuất
hiện một con, vĩnh viễn không có khả năng triệu tập con thứ hai.
Thú Hồn Kỹ phân thành Thú Hồn và Nô Thú Án. Nhưng bất kể là phân hay
hợp, Thú Hồn lúc trước hay trước khi Nô Thú Án bị vỡ vụn, vĩnh viễn
không thể thi triển lần thứ hai.
Điều này có khả năng liên quan tới tàn dư của hai yêu thú hùng mạnh trong cơ thể mình.
Dương Khai muốn luyện tập Nô Thú Án, chi có thể đập nát hai Thú Hồn.
Không ngừng thi triển Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Ấn, hợp hai chúng nó lại
làm một. Ý đồ của Dương Khai là không ngừng luyện tập tìm kiếm bí ấn
trong đó.