Vũ Luyện Điên Phong

Chương 726: Chương 726: Ngươi tìm nhầm chỗ rồi . .




Trên đại dương bao la, một con thuyền rất lớn đang theo gió vượt sóng với tốc độ cực nhanh hướng về phía Tây.

Trên thuyền chở đầy vật tư tu luyện, thuyền viên cũng đều là đệ tử Thủy Thần Điện.

Dương Khai đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía Tây, suy nghĩ mông lung. Từ sau khi song tu cùng Tô Nhan, hắn và nàng dường như chưa bao giờ xa cách lâu như vậy, những kỷ niệm trong lòng giống như rượu lâu năm, càng cất giữ càng thơm nồng.

Ở Thủy Linh đảo chơi khoảng nửa tháng, nhân lúc Thủy Thần Điện và Băng Tông có một chuyến giao dịch buôn bán, Dương Khai cũng lên thuyền đến đó.

Nửa tháng này, Thủy Linh đặc biệt săn sóc hắn, để hắn cảm thấy thoải mái nhất, cũng không ngừng khuyên Dương Khai gia nhập Thủy Thần Điện, đáng tiếc mãi đến cuối cùng Dương Khai vẫn không đồng ý.

Trước khi rời đi, Thủy Linh vẫn còn tức giận, cũng không đến tiễn Dương Khai.

Nhân dịp nửa tháng này, Dương Khai cũng nhờ Thủy Linh tìm được nguyên liệu để luyện chế thánh đan.dược liệu.

Trong thành Thủy Lam không có loại nguyên liệu này, nhưng đối với Thủy Thần Điện, muốn tìm kiếm cũng không phải quá khó khăn.

Con thuyền đi với tốc độ tuy không bằng Dương Khai bay, nhưng tuyệt đối cũng không chậm, hơn nữa con thuyền này hẳn là dùng bí pháp để luyện chế, vẫn còn chút dấu vết của bí bảo, cho dù trên biển có bị yêu thú tấn công cũng không thể bị phá hủy ngay lập tức.

Trên thuyền có vài vị cao thủ Siêu Phàm cảnh trấn thủ, đề phòng bất trắc.

âm Vân đảo Hà Phổ lần này cũng đi, chuyện giao dịch với Băng Tông chủ yếu là do y phụ trách. Băng Tông tuy hùng mạnh, cao thủ không ít, lạnh lẽo như băng, nhưng chính vì lý do như vậy cho nên khi giao dịch rất trọng chữ tín. Hợp tác với Thủy Thần Điện không phải mới chỉ một hai năm, cả hai bên đều tin tưởng lẫn nhau, chỉ cần đưa hàng hóa tới thì có thể đổi lấy một số lượng lớn Băng hệ linh thảo linh dược từ phía Băng Tông.

Hơn nữa chỗ Băng Tông còn có rất nhiều một loại khoáng thạch thuộc tính băng, đó cũng là thứ mà Thủy Thần Điện rất cần.

- Dương công tử.

Hà Phổ vẻ mặt nịnh nọt, tươi cười đi đến bên cạnh Dương Khai:

- Nửa tháng nữa có lẽ sẽ đến Băng Xuyên. Sau đó chúng ta phải rời thuyền bay qua đó. Người ngài muốn tìm đang ở trong Băng Xuyên thế giới đó.

- Băng Tông là một tông môn như thế nào?

Dương Khai quay đầu nhìn y.

- Ta đây cũng không rõ lắm.

Hà Phổ xấu hổ cười.

- Ngươi cũng không rõ lắm? Không phải ngươi thường xuyên có giao dịch lui tới với bọn họ sao?

- Đúng là có qua lại không ít, nhưng ta cũng chưa từng tiến vào Băng Tông. Mỗi lần giao dịch đều ở phía trước Băng Xuyên, dường như còn cách Băng Tông một quãng đường nữa. Bọn Băng Tông đó, không biết điều thì thôi, mỗi lần đến đều bày ra một bộ mặt thối, cứ như chúng ta thiếu tiền bọn họ vậy. Hơn nữa bọn họ khá kiêng kị người ngoài, cho rằng Băng Tông là nơi tinh khiết, người ngoài chỉ mang đến dơ bẩn cho thế giới này. Nếu ai dám đến gần nơi đó thì bọn họ sẽ không khách khí đâu.

- Nói như vậy thì ngươi không biết chính xác Băng Tông ở đâu?

Dương Khai nhíu mày.

Hà Phổ lắc đầu, ho nhẹ một tiếng nói:

- Tiểu thư đã ra lệnh, nếu lần này đến không suôn sẻ…, kính xin Dương công tử quay về đảo, tiểu thư sẽ ở đó đợi ngài.

Dương Khai không kìm nổi cười:

- Nha đầu này, vẫn còn giữ ý định muốn ta gia nhập.

Hà Phổ há hốc miệng, y chưa bao giờ nghe thấy ai gọi tiểu thư là tiểu nha đầu. Dương công tử này khẩu khí rất lớn nha, hơn nữa quan hệ của hắn với tiểu thư cũng không tầm thường.

- Bên ngoài gió lớn lắm, chúng ta đi vào thôi.

Hà Phổ cười nói:

- Các huynh đệ mau chuẩn bị chút rượu và đồ nhắm, mời Dương công tử thưởng thức.

- Tốt!

Dương Khai gật đầu, theo Hà Phổ vào trong khoang thuyền.

Bọn Hà Phổ tuy không biết Dương Khai và Thủy Linh rốt cuộc có quan hệ như thế nào, nhưng có thể đoán được một phần, Thủy Linh khoản đãi Dương Khai khác với người bình thường, đương nhiên là có ý muốn kết giao với hắn.

Dương Khai cũng đã đến và ngồi xuống, nhanh chóng hòa cùng những thuyền viên kia, nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt.

Ngày lại ngày trôi qua, không khí ngày càng trở nên lạnh giá, dường như nơi con thuyền đang tới là một mảnh đất băng hàn.

Sóng biển so với trước cũng yếu đi không ít, bốn phía con thuyền đều là băng mỏng.

Theo thời gian, tình hình càng trở nên nghiêm trọng.

Dương Khai biết, chắc chắn là sắp đến gần Băng Xuyên thế giới, lúc này trong lòng hắn tràn đầy sự chờ mong, tâm tình phấn chấn.

Nửa tháng sau, con thuyền lớn ngừng lại, toàn bộ biển phía trước mặt đã hoàn toàn bị đóng băng, những bông tuyết lớn rơi xuống nhẹ như lông ngỗng, khối băng tích tụ lâu ngày trên mặt biển dày đến vài thước.

Con thuyền đã không thể đi tiếp được nữa.

Hà Phổ thông thạo chỉ huy thuyền viên đem vật tư trên thuyền cất vào trong túi Càn Khôn, chuẩn bị lên Băng Xuyên.

Bận rộn một hồi, đã sắp xếp xong mọi chuyện.

Để lại vài người trông coi thuyền, những người còn lại nhảy xuống, chống lại những cơn gió lạnh thấu xương, đi về hướng Tây.

Nhiệt độ nơi này cực kỳ thấp, cho dù là võ giả như Hà Phổ, trên người cũng phải mặc không ít quần áo chống rét, ngược lại Dương Khai quần áo phong phanh, chẳng những không thấy rét lạnh mà ngược lại vẻ mặt còn đỏ hồng, khiến bọn Hà Phổ nhìn thấy đều phải thấy kỳ lạ, không biết Dương Khai có tu vị như thế nào, trong hoàn cảnh tồi tệ như thế này, không ngờ vẫn giống như lúc thường.

Lọt vào trong tầm mắt là cả một vùng đất trắng như tuyết, Băng Xuyên thế giới dường như không có chút tạp chất nào, thuần khiết như một đứa trẻ mới sinh.

Cả nhóm người lao về phía trước, khoảng vài ngày sau, một vị Siêu Phàm cảnh làm dẫn đầu bỗng nhiên ra hiệu.

Mọi người ngừng lại, nhìn về phía trước.

Phía trước dường như có mấy thân ảnh xuất hiện từ trong thế giới tuyết kia, người nào cũng mặc quần áo màu trắng như tuyết, trong thế giới tinh khiết này, căn bản không thể phát hiện.

Nhưng Dương Khai đã cảm nhận được sinh mệnh khí tức phát ra từ mấy người kia, nhưng cũng không nói gì.

Quan sát một lát, người dẫn đầu rốt cục cũng xác nhận, thần sắc vui vẻ, vội vàng bay về phía trước.

Một lát sau đã đến chỗ những người đó.

Mấy người này hẳn là đệ tử Băng Tông, Dương Khai nhìn lướt qua, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Những người này tuy nói năng thận trọng, vẻ mặt lãnh đạm, quả nhiên có vẻ không biết điều, nhưng bất kể tu vị cao thấp, nguyên khí của mỗi người đều cực kỳ tinh khiết, toàn thân lộ ra hàn ý khiến người ta phải ớn lạnh.

Môi trường càng khắc nghiệt thì càng tôi luyện ra những cao thủ hùng mạnh, đây là chuyện mọi người đều biết.

Tại Băng Xuyên thế giới, nơi ngăn cách với nhân thế, đệ tử Băng Tông có muốn không hùng mạnh cũng khó.

Xem ra, Mộng chưởng quầy đem Tô Nhan gửi gắm ở đây coi như cũng không uổng phí. Với tính tình của Tô Nhan, nơi này quả thực rất thích hợp với nàng.

Hai bên đều quen biết lẫn nhau, dù như vậy nhưng người dẫn đầu đám đệ tử Băng Tông kia khi nhìn thấy người ở Thủy Thần Điện, trên mặt vẫn tỏ vẻ mong đợi, lạnh lùng hỏi:

- Sao lần này lại đến trễ?

Hà Phổ vội vàng cười:

- Thật có lỗi, thật có lỗi, có một số chuyện gây trì hoãn chuyến đi, khiến chư vị phải đợi lâu.

- Tốt nhất là không có lần sau.

Người nọ hừ lạnh.

Hà Phổ bị nghẹn đến mức gần như không thốt nên lời, mắt cũng trợn trắng. Lập tức không nói nhiều nữa, vội vàng bảo người đem mấy cái túi Càn Khôn tập hợp lại, để người của Băng Tông xác nhận hàng hóa.

Sau mộ hồi bận rộn, người dẫn đầu bên Băng Tông thản nhiên gật đầu, có vẻ hài lòng với những vật tư Thủy Thần Điện mang đến lần này, rút hai cái túi Càn Khôn trong ngực mình đưa cho Hà Phổ.

Hà Phổ kiểm kê một hồi, sau đó cười nói:

- Được rồi, lần này giao dịch thuận lợi, hợp tác vui vẻ.

Những người Băng Tông kia liền xoay người rời đi, đến cả một câu khách khí cũng không thèm nói.

- Chư vị xin dừng bước!

Hà Phổ vội vàng gọi một tiếng.

Người đầu lĩnh kia xoay người lại, không vui nói:

- Còn chuyện gì nữa?

- Là thế này, ta muốn hỏi thăm các ngươi về một người.

Dương Khai tiến lên một bước, ôn hòa nói.

- Hỏi thăm? Hỏi thăm ai?

Người nọ cau mày, vẻ mặt có vẻ không kiên nhẫn.

- Một nữ nhân tên là Tô Nhan, nàng hẳn đang ở Băng Tông của các ngươi.

- Tô Nhan?

- Đúng, hai năm trước đã đến Băng Tông của các người đó. Nếu như có thể, ta hy vọng có thể gặp nàng…

- Băng Tông không có ai tên như vậy, ngươi tìm nhầm chỗ rồi!

Người nọ không đợi Dương Khai nói hết câu, liền phất tay cắt lời, sau đó lập tức rời đi không quay đầu lại.

Dương Khai giận dữ, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, chỉ lạnh lùng nhìn theo bóng mấy người kia.

Rất nhanh chóng, những người này liền biến mất vào trong gió tuyết, không thấy đâu nữa.

- Dương công tử, chuyện này…

Hà Phổ có vẻ đồng tình nhìn Dương Khai, tuy đã sớm biết người của Băng Tông rất khó tiếp xúc, nhưng đám người kia thật sự cũng quá lạnh lùng, không cho người khác cơ hội nói chuyện.

- Các ngươi về trước đi, nói với Thủy Linh một tiếng, lần này cảm tạ nàng, sau này có cơ hội, ta sẽ trực tiếp gặp nàng nói cảm ơn.

- Nhưng tiểu thư nói nếu sự tình không thuận lợi…, thì thế nào chúng ta cũng phải đưa ngươi về, không để ngươi bị bọn họ bắt nạt.

Hà Phổ cau mày.

- Ý tốt của nàng ta xin nhận, ngươi quay về nói với nàng, là do ta khăng khăng đòi ở lại.

Dương Khai ha hả cười, vỗ vỗ vai Hà Phổ.

- Lần này mọi người vất vả rồi!

Hà Phổ lo sợ, vội vàng cười nói:

- Dương công tử quá nghiêm trọng rồi, Hà mỗ xin chúc Dương công tử mã đáo thành công, nếu chuyện không thể làm được, kinh xin sớm rời khỏi đây, bọn Băng Tông này không dễ đụng vào đâu!

- Ta biết rồi, mọi người, sau này gặp lại!

Dương Khai ôn hòa nói, sau đó nhanh chóng đuổi theo đám Băng Tông đệ tử.

Nhìn theo bóng dáng hắn biến mất, Hà phổ thở dài một tiếng, cũng chỉ có thể dẫn những người khác theo đường cũ mà quay về.

Dương Khai phóng thần thức ra, tập trung vào đám đệ tử Băng Tông kia, bám theo lộ tuyến của bọn họ từ xa.

Hắn có thể chắc chắn, đám người kia có biết Tô Nhan.

Mặc dù người kia nói năng rất cẩn thận, nhưng khi mình nói ra hai chữ Tô Nhan, một nữ tử đi bên cạnh y đôi mắt lóe lên một cái, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Mặc dù đã kiềm chế rất nhanh nhưng chuyện này đã lọt vào mắt Dương Khai.

Dương Khai không biết tại sao bọn họ phủ nhận sự tồn tại của Tô Nhan, nhưng nếu hắn không đích thân gặp mặt nàng thì hắn không thể an tâm.

Trong lòng hắn từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy bất an, dường như có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra.

Theo lý mà nói, Tô Nhan là do Mộng Vô Nhai gửi gắm cho Băng Tông, Mộng chưởng quầy và Băng Tông chi chủ lại có chút giao tình, mà giao tình chắc chắn không tệ, nếu không phải như thế thì Mộng Vô Nhai đã không làm vậy.

Dương Khai tin tưởng Mộng chưởng quầy!

Một khi đã như vậy, Tô Nhan ở Băng Tông cũng sẽ không phải chịu ấm ức, nhưng cái cảm giác bất an này lại khiến Dương Khai phải cảnh giác, thề phải tìm thấy Tô Nhan, xem cuộc sống hiện tại của nàng thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.