Vũ Luyện Điên Phong

Chương 185: Chương 185: Nhập úng






Lúc trước thấy đám người Du Ngạo Tinh đối phó luống cuống tay chân như vậy, Dương Khai còn tưởng rằng đám dị trùng kia rất khó đối phó, nhưng sau khi ra tay mới phát hiện thực chất không phải như vậy.

Cũng có thể đối với bọn người Du Ngạo Tình là khó đối phó, nhưng đối với mình thì quả dễ như trở bàn tay.

Cánh của những vật nhỏ này yếu ớt vô cùng, cấp bậc lại thấp. Mình vừa mới xông đến, thậm chí không cần ra tay, riêng chỉ cần dòng dương khí cực nóng của mình cũng có thể đốt rơi cánh của chúng.

Mất đi khả năng bay, bọn chúng căn bản không thể trở thành mối uy hiếp lớn cho Dương Khai.

Ưu thế duy nhất của chúng, chính là quân số đông, hơn nữa còn có thể đào động, luồn dưới mặt đất, hành động vô cùng nhanh nhạy, thường xuyên lên từ lòng bàn chân Dương Khai tấn công hắn.

Thân pháp triển khai, Dương Khai nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của đám dị trùng, xông về trước vài dặm, rồi lại đột nhiên dừng lại.

Hắn phát hiện trước mặt mình có một đám sương mù mờ mịt che cản. Giống như đám sương mù lúc nãy đã hoà tan người dân thường kia.

Sao lại thế này? Mình lại trở lại sao? Dương Khai có chút không xác điịnh, vội vàng chạy men theo bên cạnh đám sương, hy vọng có thể tìm được một lỗ hổng mà lao ra.

Nhưng nửa canh giờ sau, khi một bộ xương khô xuất hiên ngay trước mặt Dương Khai, hắn không khỏi biến sắc.

Bộ xương khô này, chính là của người dân thường lúc trước bị hoà tan.

Chưa từ bỏ ý định tiếp tục chạy, một lát sau đó, sắc mặt Dương Khai chợt trầm xuống.

Trước mặt không xa, lại là một cỗ thi thể, nhưng thi thể này lại bị cắn không còn hình dạng, không còn hình dung, bộ y phục trên thi thể Dương Khai biết, chính là y phục của đệ tử Vân Hà.

Hơn nữa nhìn vũ khí bên cạnh hắn có thể đoán, người này chính là tên Tề Nguyên lúc trước bị chính mình ném ra!

Chạy nửa ngày không ngờ lại đi vòng vèo, bốn phía diện tích hơn 10 dặm, đều đã bị đám sương mù lịch độc kia bao vây.

Cho tới lúc này, Dương Khai mới biêt đám dị trùng kia không phải dễ đối phó như vẻ bên ngoài, đúng là chúng không chịu được dòng dương khí cực nóng của mình , nhưng không biết chúng rốt cục có bản lĩnh gì mà có thể dùng khí kịch độc phong toả cả một vùng đất lớn này.

Trừ khi phá vỡ đám sương, bằng không căn bản không thể thoát khỏi.

Mình có thể chống đỡ nổi đám sương mù xâm chiếm kia sao? Trong lòng Dương Khai không tự tin, suy nghĩ hồi lâu hắn mới quyết định thử xem.

Đến bên cạnh đám sương mù, thần sắc lạnh lùng từ từ đưa tay ra, Chân Dương Quyết vận chuyển tới cực hạn, thậm chí đến Bất Khuất Chi Ngao đều đã vận dụng.

Ngón tay mới chỉ đụng tới sương mù Dương Khai giống như tia chớp nhanh chóng rụt trở về.

Tiếng xoẹt xoẹt từ đầu ngón tay truyền đến, cúi đầu nhìn, sắc mặt Dương Khai trầm xuống.

Một mảng thịt trên đầu ngón tay suýt bị hoà tan, toàn tâm đau đớn, Dương Khai quả quyết cắt bỏ miếng đó.

Xé y phục, bọc lấy vết thương, hít sâu một hơi, quan sát xung quanh.

Vừa rồi mình đã tách khỏi bọn Du Ngạo Tinh ở gần đây, nhưng bọn họ hiện giờ ở đâu? Màn sương bao vây bốn phía không ai có thể thoát ra, nơi này cũng không thấy thi thể của ai khác, vậy bọn họ đi đâu rồi?

Sa sa sa, vù vù vù.....

Vô số dị trùng dường như ngửi được mùi cá tanh, lại tiến gần đến chỗ Dương Khai.

Thần sắc Dương Khai biến đổi, chân dương nguyên khí bức ra ngoài cơ thể xông đến giết đám dị trùng.

Vẫn nhẹ nhàng dễ dàng như lúc trước, cánh bọn dị trùng bị thiêu huỷ, đổ rào rào rơi xuống đất, nhưng số lượng như không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, có trời mới biết nơi này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu dị trùng, che trời phủ đất, nhiều vô số kể.

Dương Khai một bên vội chạy một bên giết đám vật nhỏ kia, trong diện tích hơn mười dặm này vây chặt vài vòng lớn như cũ nhìn không thấy bất kì con đường thoát nào, trong lòng không khỏi cũng là một trậm lo lắng.

Dương dịch trong đan điền tuy rằng không ít, đủ duy trì đại khai sát giới như vậy, nhưng thể lực bản thân cũng là có hạn, nếu như thể lực cạn kiệt, cho dù có nhiều dương dịch đi chăng nữa cũng chỉ có thể khoanh tay chờ chết.

- Thiếu chủ, loại yêu thú côn trùng này, bình thường đều có trùng vương, cũng giống như ong mật vậy.

Thời khắc mấu chốt, Địa Ma lên tiếng.

- Là có ý gì.

Dương Khai trong lúc cấp bách tranh thủ hỏi.

- Lão nô nói, nếu như có thể khống chế trùng vương, thì có khả năng thoát khỏi nơi đây.

- Ngươi biết trùng Vương kia ở đâu sao?

- Khụ khụ...lão nô không biết.

Dương Khai không tâm trạng nào trách cứ Địa Ma nói mấy lời vô nghĩa, nhưng hắn lại nghĩ tới một khả năng.

Có thể.dị trùng bao vây tấn công mình, không phải muốn giết mình, mà là một kiểu săn bắt!

Bọn Du Ngạo Tình mất tích, lại không để lại thi thể chính là minh chứng tốt nhất, mấy đệ tử Vân Hà kia có khả năng đã bị đám dị trùng kia bắt đến nơi nào đó rồi.

Mà nơi đó, hẳn là sào huyệt của dị trùng!

Ong mật cũng vậy, một số ong mật ra ngoài thu thập mật ong, sau đó mang về đưa lên cho ong vương hưởng dụng. Vậy liệu có thể lý giải hành vi của đám dị trùng kia, cũng là đang thu thập mật ong?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, một kế hoạch bạo gan trong đầu dần dần hình thành.

Cẩn thận dự đoán khả năng thành công của kế hoạch, lát lâu sau, Dương Khai mới đột nhiên thu chân dương nguyên khí lại, thở dốc một hơi nhìn đám dị trùng.

Dương Khai không phản kháng nữa, đám dị trùng kia cũng không còn công kích, mà tầng tầng lớp lớp vây quanh hắn.

- Thiếu chủ ngươi làm gì vậy?

Địa Ma kinh sợ thất sắc.

- Làm thí nghiệm!

Dương Khai trầm mặt, phỏng chừng mình căn bản thoát không khỏi đám sương mù vây quanh bên ngoài., Cứ tiếp tục đánh như vậy sớm muộn cũng mất mạng, chi bằng nhân lúc còn năng lực phản kháng tương kế tựu kế.

Nếu suy đoán của mình là đúng, thì nhiều ít vẫn còn hy vọng sống.

Giằng co chốc lát, dị trùng kia đột nhiên phân ra khoảng chục con bay tới chỗ Dương Khai.

Địa Ma hô to:

- Thiếu chủ người người không thể ngồi như vậy chờ chết được!

- Câm miệng!

Dương Khai không muốn nghe lão làm ồn, để hết tâm trí lên đám dị trùng xông đến, cả người căng thẳng như cung căng dây, đợi khi phát giác không ổn liền ra tay.

Nhưng điều làm hắn vui sướng phấn khích là, sau khi dị trùng kia bay đến, lại không có ý giết hắn, mà chúng vừa kéo vừa túm, khua rồi lại táng, kéo hắn đi.

Quả nhiên như vậy! Khóe miệng Dương ẩn hiện một nụ cười.

Như vậy, có thể giải thích lúc này tại sao không thấy thi thể của mấy người Du Ngạo Tình. Có lẽ những người này cũng là đánh đến kiệt sức, liền bị đám dị trùng bắt lại.

Cảnh tượng bị hàng nghìn con dị trùng vây quanh này nhìn có vẻ kinh hãi, nhưng Dương Khai thần sắc vẫn thản nhiên, đi theo hướng bọn chúng lôi đi.

Không bao lâu, liền tới một cái hố to trước mặt.

Trong cái hố to này, có một huyệt động đen kịt giống như miệng dã thú ăn thịt người vậy, vô cùng dữ tợn.

Dương Khai nhìn thấy một mảnh quần rách nát trước cửa động, màu sắc và chất liệu có chút quen mắt, chính là của Du Ngạo Tình.

Bọn họ quả nhiên bị bắt đến rồi.

Phỏng đoán trong lòng hoàn toàn được chứng minh, Dương Khai không còn gì phải lo lắng nữa, không đợi dị trùng thúc vào, liền nhảy thẳng vào trong huyệt động.

Mùi tanh hôi khó ngửi đập vào mũi nội động này quanh co khúc khuỷu, dưới đất đều là thông đạo do bọn dị trùng đào, nhìn thì không thấy gì khác biệt.

Khi đi qua, Dương Khai vừa để ý phương hướng, vừa ngấm ngấm để lại dấu hiệu.

Trong lối giữa, thi thoảng lại có thể nhìn thấy rất nhiều dị trùng đi qua đi lại, hơn nữa, dị trùng nơi đây không chỉ có loại to chừng miệng bát , loại trùng này giường như còn phân ra rất nhiều loại, có loại cao lớn như người, cũng có loại to bằng chậu rửa mặt, hoặc thùng chứa nước, nhìn rất kinh người.

Con mẹ nó chứ, mình lại bị rơi vào ngục tù của bọn công trùng! Đợi khi tìm được trùng Vương của các ngươi, nhất định cho các ngươi biết tay! Dương Khai tâm trạng nhấp nhô.

Dương khai bị đám dị trùng kia dẫn đi trong hành lang hồi lâu, lúc này mới tới một không gian rộng rãi.

Chỗ này nói là một địa động cũng không quá đáng, có điều lại là nơi đám dị trùng kia cất giữ thức ăn, bởi vì Dương Khai vừa mới đi vào, liền phát hiện mấy người của Vân Hà, tất cả đều lâm nạn tại đây.

Nhiều ánh mắt nhìn tới phía Dương Khai, Dương Khai nghe được những tiếng cười lạnh không chút hảo ý có vẻ vui sướng khi thấy người lâm nạn, chính là Miêu Lâm kia phát ra.

Mấy người Vân Hà kia hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương, đang uể oải ngồi dưới đất, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn Dương Khai.

Đám dị trùng áp giải Dương Khai đến nơi này liền rời đi, còn bên ngoài động khẩu, mấy con trùng còn cao to hơn người vẫn đang canh giữ, rõ ràng là bọn chúng đề phòng những người này tháo chạy.

Vào trong động, Dương Khai cũng không thèm đi để ý mấy người Vân Hà kia, tự đi tìm một góc vắng vẻ khoanh chân ngồi xuống.

Du Ngạo Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, thấy hắn nhắm mắt ngưng thần, căn bản không có ý muốn nói chuyện, lúc này mới nhịn không nổi mở miệng hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai!

Dương Khai mở mắt, thản nhiên liếc nhìn ả.

- Vì sao phải trà trộn lên thuyền của Vân Hà ta, lại che giấu thực lực bản thân, trăm phương nghìn kế như vậy, mục đích là gì?

Du Ngạo Tinh liên tiếp đặt câu hỏi.

- Dương Khai khinh miệt nhìn ả, chậm rãi nói:

- Thứ nhất, không phải ta muốn trà trộn lên thuyền của các ngươi, là Vân Hà các người mang ta tới. Thứ hai, ta không che giấu thực lực, còn có thể sống tới giờ sao? Thứ ba, ta trăm phương nghìn kế cũng chỉ vì mạng sống. Nữ nhân kia, lên mặt cao ngạo chất vấn ta gì chứ, nếu không phải người Vân Hà các ngươi bắt người khắp nơi, ta sao lại tới nơi này?

- Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy!

Du Ngạo Tình cười lạnh một tiếng.

- Ngươi cho rằng mình rất cao quý?

Dương Khai khinh thường.

- Tinh sư tỉ, không cần tốn lời với hắn, hắn lúc nãy đã giết Tề Nguyên sư huynh!

Miêu Lâm oán hận trừng mắt nhìn Dương Khai:

- Chúng ta phải báo thù cho Tề sư huynh!

- Ha ha!

Dương Khai cười.

- Ngươi cười cái gì?

Tề Nguyên nghiến trăng nghiến lợi nhìn Dương Khai.

- Có phải ngươi không biết chữ chết viết thế nào không?

- Ngu ngốc!

Dương Khai khinh miệt nhìn hắn.

- Lúc làm việc trên thuyền, ta đã nghe thấy nữ nhân này nói với Du trưởng lão của các người, đợi tìm thấy Ẩn đảo, liền ném ngươi xuống biển lớn. Nực cười là ngươi không hề hay biết!

Du Ngạo Tình thần sắc hoảng hốt, vội vàng nói:

- Ta không có nói!

Nói xong liếc nhìn Miêu Lâm, giải thích nói:

- Ngươi đừng nghe hắn nói xằng bậy!

Miêu Lâm nhìn Dương Khai:

- Ngươi cho rằng người ăn nói bừa bãi, phỉ báng Tình sư tỉ, ta có thể tin ngươi sao? Tình sư tỉ tỷ không cần giải thích, ta biết tỷ không thể làm như vậy.

Du Ngạo Tình lúc này mới gật gật đầu.

- Có nói hay không, ả ta tự mình rõ.

Dương Khai lạnh lùng nói, nhìn Du Ngạo Tình nói:

- Ngươi tốt nhất đừng có động thủ, nếu không có thể kinh động đám trùng kia!

Du Ngạo Tình hít sâu một hơi, nén sát khí trong lòng xuống. Ả biết Dương Khai nói không sai, lúc mấy người nói chuyện, đã làm kinh động đến mấy con trùng lớn trông ngoài kia, lúc này chúng đang ngó đầu vào.

Nàng tuy rằng muốn giết Dương Khai, nhưng thật không dám động thủ.

Một trận đấu khẩu, không có ý vị gì cả, Dương Khai cũng chỉ là muốn đâm một cái gai vào trong lòng Miêu Lâm mà thôi, dù sao hiện tại số người bọn chúng khá nhiều, nếu chúng thật sự ác tâm đối phó với mình, thì chắc chắn mình đối phó không nổi. Chỉ có làm cho bọn chúng nghi kị lẫn nhau, mới có thể bảo đảm an toàn cho mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.