Vũ Luyện Điên Phong

Chương 122: Chương 122: Nhất lực chiến thập cường






Một lát sau, phảng phất tiếng ai đó kêu gào từ rất xa vọng lại, nghe không được rõ ràng lắm.

Thanh âm truyền đến, sắc mặt Dương Khai liền phấn khích lên. Hắn nghe thấy có tiếng của Mộng Vô Nhai, ngoài ra còn có giọng Long Tại Thiên và tiếng quát tháo của nhiều người khác xen lẫn vào nhau.

Đánh nhau rồi?

Dương Khai trong lòng chợt hiểu ra, biết là Mộng Vô Nhai đi kiếm kẻ thù gây chuyện.

Chỉ có điều phạm vi lan truyền này cũng quá rộng, phương hướng âm thanh vọng về, có lẽ là từ phía cuộc chiến đang hồi kịch liệt ở khu mỏ của Huyết Chiến bang, nơi đó cách nơi này cũng phải mấy chục dặm.

Một khoảng cách xa như vậy, mà mặt đất lại vang rền không ngớt, thậm chí Dương Khai có thể cảm nhận được nguyên khí đang phun trào của các cao thủ ở đó.

Mạnh thật! Không biết khi nào mình mới đạt đến trình độ này.

Ánh mắt Dương Khai lóe lên tia sáng kỳ vọng và kích động.

Bỗng nhiên, cùng với tiếngmở cửa, các đệ tử trấn tử ở tòa nhà gỗ trong chợ Hắc Phong cũng đồng loạt đi ra.

Tô Nhan của Lăng Tiêu Các, Hồ Kiều Nhi của Huyết Chiến Bang, Phương Tử Kỳ của Phong Vũ Lâu, cả ba người sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía trận chiến xảy ra, rồi chợt đồng thời triển khai thân pháp, hóa thành ba vệt tàn ảnh lao đi, một màu trắng, một màu xanh lục và một màu xám.

Bóng trắng là Tô Nhan, đi ngay đầu tiên, bóng xanh lục là Hồ Kiều Nhi, ở giữa, còn cuối cùng là Phương Tử Kỳ, thực lực của ba vị đệ tử trấn thủ này cao thấp thể nào, nhìn một cái là có thể phân biệt.

“Có náo nhiệt để xem rồi, mau quá đó xem sao!” Có người hoang mang, cũng có người chỉ sợ thiên hạ bất loạn, lập tức bứt giọng kêu lên rồi vội chạy theo bóng của ba đệ tử trấn thủ.

Không ít người đi theo sau, bỗng chốc cả khu chợ Hắc Phong hỗn loạn vô cùng, các quầy hàng vội vàng thu dọn, người mua thì cũng cuốn theo dòng người lao đi.

- Đại chiến cao thủ Thần Du cảnh. Chắc chắn là đại chiến cao thủ Thần Du Cảnh, một cảnh tượng hiếm có. Hôm nay mà bỏ lỡ thì không biết bao giờ mới được thấy nữa, đi, chúng ta cũng đi xem xem!

Một tên đệ tử Phong Vũ lâu thần sắc kích động, nước bọt vẩy ra kêu gọi các sư huynh đệ.

- Hay là đừng đi nữa, nhỡ bị kéo vào cùng thì chẳng phải sẽ chết thảm hay sao?

- Chúng ta chỉ đứng nhìn từ xa thôi, không sao đâu. Bọn họ là cao thủ, thu phóng chiêu thức rất thành thạo, sao có thể làm hại đến người vô tội?

Trong vài ba câu, lại thêm một toán người chạy đi.

Thần sắc Dương Khai thay đổi, hắnđã biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, nhưng lại không ngờ lần này Mộng lão đầu lại làm căng đến thế. Trận này mà cứ đánh tiếp, chắc chắn sẽ kinh động đến tam phái xung quanh, phỏng chừng sẽ kéo hết mọi người đến đó.

Đứng yên tại chỗ suy nghĩ cẩn trọng, Dương Khai cũng vụt lao theo đám người đó.

Hắn muốn biết kết quả cuối cùng của trận chiến này sẽ như thế nào! Mộng chưởng quầy sẽ thắng hay bại!

Trong lúc chợ Hắc Phong hỗn loạn, trận đánh ở khu mỏ của Huyết Chiến Bang đã đánh đến mức không dứt được.

Sau khi Mộng Vô Nhai dẫn theo Long Tuấn chạy đến đây, đã tìm đến Long Tại Thiên. Long Tại Thiên còn chưarõ chuyện gì xảy rathì hắn đã bị một sát chiêu đánh cho lờ mờ luôn.

Long Tại Thiên uất ức vô cùng, lão căn bản không quen biết Mộng Vô Nhai, nhưng nhìn dáng vẻ không chết không dừng của đối phương, là lão lại phát hỏa. Long Tại Thiên chừng này tuổirồi, thân lại là phó bang chủ Huyết Chiến bang, đã bao giờ nếm mùi thiệt thòi như vậy đâu? Lão lập tức nổi giận đùng đùng, dùng toàn bộ công lực đánh xáp với Mộng Vô Nhai.

Chưa đến mười chiêu, Long Tại Thiên đã bị Mộng Vô Nhai đập từ trên xuống, chính lúc đang định lấy mạng lão, thì bọn người Hồ Man bất đắc dĩ đã nhúng tay vào.

Mặc dù Hồ Man cũng thích thú khi thấy Long Tại Thiên bị chèn ép, nhưng dù gì lão cũng là tam triều nguyên lão của Huyết Chiến Bang. Mộng Vô Nhai đơn lẻ một mình, làm nhục Long Tại Thiên trước mặt bao nhiêu người vậy, những người khác của Huyết Chiến bang sao có thì giương mắt ra nhìn?

Cho dù Hồ Man không ra tay, các cao thủ khác cũng sẽ cứu viện. Vậy nên Hồ Man bất đắc dĩ phải làm ra bộ người tiên phong.

Náo nhiệt chết đi được.

Vốn chỉ là một đấu một, chớp mặt đã trở thành quần ẩu! Mình Mộng Vô Nhai đối mặt với nghìn quân, đối chọi thập đại cao thủ Thần Du Cảnhcủa Huyết Chiến bang mà không rơi vào thế hạ phong, thật sự uy phong lẫm liệt không ai bì nổi!

Hơn nữa trong chiến đấu, lão còn có sở trường hạ nhục thậm tệ, miệng lưỡi cay độc còn hơn cả đám đàn bà rắn rết, không những áp chế Long Tại Thiên về công lực, mà còn lăng nhục đối phương bằng lời nói.

Sắc mặt Long Tại Thiên tím tái, muốn mắng lại nhưng không tiện nói ra, chỉ biết cố sức tấn công, hăm hăm trả đũa hai chiêu bị Mộng Vô Nhai đánh, không biết đã nôn bao nhiêu máu rồi, sắc mặt thê thảm vô cùng, còn đâu uy nghiêm của phó bang chủ Huyết Chiến bang ngày nào?

Lại thêm một lần xáp lá cà, Mộng Vô Nhai lui lại thủ giữa không trung, nhiều cao thủ Huyết Chiến bang đứng dưới mặt đất, hai bên tạm ngừng tay, giằng co trong khoảng cách xa xa.

Long Tại Thiên nghiến chặt răng, khóe miệng đầy máu, giận đến run người, nhưng lại không dám càn rỡ, lão cố nén cơn nhục nhã, nói:

- Dám hỏi tôn giá rốt cuộc là thần thánh phương nào, Long mỗ đã đắc tội với ngươi chỗ nào, mà ngươi lại hạ nhục ta như vậy!

Thật không cam lòng!

Nếu đúng là hắn đã chọc tức đối phương, có căn có cứ, tìm đến báo thù thì thôi. Nhưng Long Tại Thiên trước giờ chưa từng gặp Mộng Vô Nhai, đối phương mới đến là vừa đánh vừa mắng, chính lão còn đang mơ hồ, không hiểu gì cả, như vậy sao được?

Cho nên nhất định phải hỏi cho rõ ràng! Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục! Nếu đây chỉ là hiểu lầm, hôm nay cho dù có tử trận, cũng phải lấy lại công đạo.

- Hừ!

Mộng Vô Nhai đứng ngạo nghễ giữa không trung, lạnh lùng hừ một tiếng, khinh khi nói:

- Ngươi không có gây hấn gì với ta hết!

Long Tại Thiên run rẩy toàn thân, chỉ tay về phía Mộng Vô Nhai căm căm một lúc, hé miệng nói: “Ngươi...”

Mới nói được một chữ, Long Tại Thiên lại phun ra một ngụm máu, trong yết hầu lục đục âm thanh, ánh mắt oán độc hết sức.

Không gây hấn gì với ngươi, ngươi chạy đến hết đánh rồi mắng ta làm gì? Lão phu đã chừng này tuổi, phân nửa người đã chôn vào đất rồi, lại phải chịu mối nhục nhã này, oan ức quá.

- Nghẹn khuất lắm đúng không? Muốn giết lão phu nhưng lại bất lực? Mộng Vô Nhai cười nhạt, không chút nể mặt Long Tại Thiên.

Long Tại Thiên hít thật sâu, rồi lại chậm rãi thở ra, động tác cẩn thận, sợ dùng lực quá mạnh thì chính mình sẽ tiêu ngay tại chỗ.

- Ta nguyền mười tám đời tổ tông nhà ngươi! Mộng Vô Nhai tức nhận: ---- Ngươi cũng biết nghẹn khuất, bất lực phản kháng à! Ngươi có ngày hôm nay tất cả là nhờ những chuyện đồ nhi yêu quý của ta phải gặp đêm đó!

- Đồ nhi của ngươi?

Long Tại Thiên gắng gượng hỏi một câu.

Mộng Vô Nhai sát khí đằng đằng, trầm giọng nói:

- Long gia các ngươi có gan lắm! Có gan, đủ dũng cảm! Đồ nhi của lão phu mà Long gia các ngươi cũng dám động đến!”

- Tôn giá có thể nói rõ hơn không?

Long Tại Thiên chậm rãi hỏi, lão chợt cảm thấy dường như đối phương thật sự có thù với mình, chứ không phải cố tình đến gây sự.

- Rõ ràng à. Ha ha! Sắc mặt Mộng Vô Nhai lạnh tanh, quát:

- Không có gì hay cả. Xuống âm tào địa phủ, ngươi tự đi hỏi thằng cháu Long Huy của ngươi đi, hỏi nó mấy ngày trước dẫn người đi làm những chuyện gì!

- Long Huy làm sao cơ?

Long Tại Thiên thất sắc.

“Này ngươi, hắn làm sao vậy?” Mộng Vô Nhai cười gằn.

“Gia gia, gần một tháng nay cháu không thấy đệ đệ đâu cả, lần trước đệ đệ dẫn Văn đường chủ ra ngoài làm gì đó, đến tận hôm nay vẫn chưa về.

Long Tuấn đột nhiên lên tiếng.

Mặt Long Tại Thiên xám xịt ngay tức thì.

Kết hợp giữa lời nói của Long Tuấn và người này, Long Tại Thiên phỏng chừng Long Huy đã lành ít dữ nhiều.

Tuy lão không biết người này như thế nào, nhưng đức hạnh của thằng cháu thì lão rất rõ.

Nếu cao thủ này đã muốn trút giận cho đồ nhi, thì có thể đoán ra, đồ nhi đó nhất định là một nữ tử xinh đẹp!

Chỉ trong nháy mắt, Long Tại Thiên đã hiểu ra ngọn nguồn tất cả. Lão vừa đau vừa giận, đau vì cháu nội lão đã chết rồi, giận vì nó có mắt mà không thấy Thái Sơn, đến đồ nhi của cao thủ này cũng dám động vào.

- Long Tại Thiên, thằng cháu tốt mà ngươi nuôi dưỡng nên đấy!

Cơn thịnh nộ của Mộng Vô Nhai cao ngút trời,

Hôm nay lão phu đến, chỉ để lấy mạng nhà ngươi, cho ngươi biết có những người ngươi không thể đắc tội được!

Cái gì cần làm cũng đã làm rồi, Mộng Vô Nhai hít một hơi thật sâu, chậm rãi giơ một tay lên.

Theo sau cử động của cánh tay đó, dường như cả đất trời đều biến sắc.

Đám người Huyết Chiến bang kinh hãi vạn phần, nhất tề chạy đến bên Long Tại Thiên, căng thẳng quan sát động tác của Mộng Vô Nhai.

Cánh tay đó lao vụt xuống, ào thẳng về phía Long Tại Thiên, đi kèm là tiếng quát tháo giận dữ của Mộng Vô Nhai: “Tử!”

Một bàn tay to lớn đột nhiên từ trên trời hạ xuống, mang theo một uy lực kinh thiên động địa, không ai có thể ngăn lại được, uy chấn càn khôn, một chưởng vừa xuất, phong vân vô định.

Tất cả các cao thủ Huyết Chiến bang lúc nãy cũng thi triển sát chiêu lợi hại nhất của mình, đồng loạt ngăn chặn đòn đánh đến.

Nguyên khí bạo động, cát đá bay mù mịt.

Một chưởng của Mộng Vô Nhai đối đầu thập cường, vẫn thoải mái không sợ sệt, bá khí vô song, Mộng chưởng quầy của thời khắc này trông đáng tin cậy hơn bất kỳ lúc nào.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang lên, bàn tay khổng lồ đó áp xuống đỉnh đầu bọn Huyết Chiến bang, nhưng lại bị bọn chúng hợp lực ngăn lại.

Không, không phải đã ngăn lại được, chẳng qua là hơi trì hoãn uy thế của cự chưởng thôi.

Dường như trong chớp mắt, mười vị Thần Du Cảnh của Huyết Chiến bang đều đồng loạt cúi người xuống, quỳ trên mặt đất, trừng trợn mắt, điên cuồng thôi thúc nguyên khí.

Rắc...

Mặt đất nứt ra từng kẽ từng kẽ một.

Nơi này là khu mỏ của Huyết Chiến bang, bên dưới vốn có rất nhiều thông đạo, phen này nguyên khí va chạm, tức khắc làm thông đạo dưới lòng đất sụp đổ.

Rầm rầm,cả một vùng đất rộng trăm trượng sụp xuống, các cao thủ Huyết Chiến bang cũng nương theo tốc độ sụp đổ này mà vội vàng phân tán ra tứ phái.

Cự chưởng cuối cùng cũng đáp xuống, uy lực hủy thiên diệt địa, để lại trên mặt đất một thủ ấn cực kỳ lớn.

Long Tại Thiên vẫn chưa chết, phòng hộ của các cao thủ Huyết Chiến bang đã giúp lão thoát chết trong gang tấc, nhưng ói máu không ngừng, sắc mặt tái nhợt. Trận chiến hôm nay, đả kích vô cùng lớn đến thể xác và tinh thần lão. Lão cũng đã tuổi già sức yếu, đòn đánh này dù không lấy được mạng lão, cũng lấy đi phân nửa công lực.

Sắc mặt các cao thủ Huyết Chiến bang cũng khó coi vô cùng, họ không thể nào ngờ được công lực của Mộng Vô Nhai lại cao thâm đến mức này. Lão vẫn là Thần Du cảnh mà? Sao có thể mạnh đến mức đó? Hơn nữa võ công lão sử dụng, uy lực lại phi phàm đến thế, chỉ e là võ công từ Huyền Giao trở lên.

Lạnh lùng lướt mắt qua, Mộng Vô Nhai khẽ hừ một tiếng, đang định thừa thắng xông lên thì từ bên dưới bắn ra muột luồng nguyên khí kinh người.

Mạnh như Mộng Vô Nhai mà khi cảm nhận được luồng nguyên khí này, sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống dưới.

Ngay sau đó, một vệt sáng đỏ rực lao vụt lên, thướt tha dập dờn, một con Hỏa Long dài đến trăm trượng.

Theo sau Hỏa Long, có một hình bóng màu xanh băng, mở rộng đôi cánh cũng dài cả trăm trượng ra, là một con Băng Phụng đẹp lộng lẫy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.