Người đến thái độ rất là đáng ghét, Dương Khai một bụng khó chịu.
Bất quá nghĩ lại quan hệ giữa các đệ tử Bích Vũ Tông vốn trước nay không có hòa thuận lắm, cùng với giữa mình và đối phương không có mảy may giao tình, thậm chí trước đây đều không tính là quen biết, Dương Khai cũng bình thường trở lại.
Tuy nhiên Khấu Vũ từ một tháng trước đã đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, điều này ngược lại Dương Khai rất bất ngờ.
Cũng không biết là nhiệm vụ gì, mà hắn đi vội vàng như thế.
Lắc lắc đầu, Dương Khai cũng không suy nghĩ nhiều, bay thẳng về phía trước.
Băng Nhai cách Bích Vũ Tông không tới vạn dặm, chút khoảng cách này đối với Dương Khai cũng không tính vào đâu, không lâu lắm hắn bay tới tổng đà Bích Vũ Tông.
Bay xuống chỗ ở đơn sơ của mình trước kia, Dương Khai thả ra thần niệm dò xét một chút gian phòng cách vách.
Đó là phòng của Lưu Tiêm Vân, phòng hai người cách nhau không tới 20 trượng.
Trong phòng, dường như Lưu Tiêm Vân đang tĩnh tọa điều tức, sau khi nhận ra thần niệm của Dương Khai, vội vàng mở mắt, từ trong phòng chạy ra, ngạc nhiên nói: - Dương huynh đã trở về rồi à?
Mấy tháng này nàng luôn một thân một mình, ở Bích Vũ Tông nơi này cuộc sống không quen thuộc, có vẻ rất là đơn độc.
Tuy rằng nàng với Dương Khai quen biết thời gian cũng không lâu, nhưng bởi vì vận mạng và xuất thân tương tự, nên theo bản năng nàng có cảm giác thân thiết với Dương Khai, nhất là bản thân Dương Khai tánh tình còn rất tốt, làm người cũng hào sảng.
Lúc trước biết Dương Khai bị phạt giam, nàng thật lo lắng.
Vạn nhất nếu Dương Khai ở Băng Nhai bên kia xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì từ nay về sau đúng thật là nàng cô độc một mình.
- Vừa trở về! Dương Khai mỉm cười.
- Không có xảy ra chuyện gì chứ... Ồ? Dương huynh không ngờ đột phá rồi? Rất nhanh Lưu Tiêm Vân phát hiện dấu vết Dương Khai đột phá, đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn, trong đôi mắt đẹp đầy kinh ngạc kêu lên. Dù sao nàng nghe nói Băng Nhai bên kia môi trường vô cùng ác liệt, rất khó có người có thể từ nơi đó toàn thân trở ra! Vốn nàng luôn lo lắng cho an nguy của Dương Khai, nhưng không nghĩ tới Dương Khai không những lông tóc không tổn hao gì trở về, mà ngược lại còn đột phá một tầng cảnh giới!
- May mắn mà thôi! Dương Khai thản nhiên gật đầu: - Mấy tháng này như thế nào?
- Còn có thể như thế nào? Lưu Tiêm Vân cười khổ lắc đầu:
- Cũng cứ như vậy thôi!
Nói dứt lời, bỗng nhiên nàng ho nhẹ một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên một tia đỏ hồng không bình thường. Tuy rằng rất nhanh nàng che giấu, nhưng sao có thể giấu qua quan sát của Dương Khai?
- Cô nương bị thương à? Dương Khai nhướn mày.
- Lúc tu luyện xảy ra chút ngoài ý muốn! Lưu Tiêm Vân vội vàng đáp.
Dương Khai ngưng thần nhìn hai mắt của nàng, dường như muốn nhìn thẳng vào chỗ sâu trong nội tâm của nàng, Lưu Tiêm Vân cười gượng nói: - Không có vấn đề gì lớn lao, chỉ là lúc tu luyện gấp một chút, ta nghỉ ngơi ít ngày thì tốt rồi!
- Đúng thật là lúc tu luyện xảy ra ngoài ý muốn? Thanh âm Dương Khai từ từ lạnh xuống. Lưu Tiêm Vân là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, võ giả tầng thứ này tuy rằng cũng có tình huống khi bế quan xảy ra ngoài ý muốn, dẫn tới thân bị thương hoặc là tẩu hỏa nhập ma, nhưng điều kiện tiên quyết đó là bế tử quan, tìm hiểu thần thông hay bí thuật gì đó.
Lưu Tiêm Vân làm sao có thể ở địa phương này bế tử quan?
- Ta nói dối huynh làm gì! Lưu Tiêm Vân vội vàng nói: - Trước đây vài ngày ta muốn bế quan tìm hiểu huyền bí của Đạo Nguyên Cảnh, không nghĩ tới thực lực bản thân không đủ...
- Nói thật đi, ta cũng không phải đứa con nít! Dương Khai cắt ngang lời giải thích của nàng.
Lưu Tiêm Vân há miệng, cuối cùng thở dài một tiếng: - Dương huynh, chuyện này cứ dừng ở đây đi, không cần hỏi nữa! Giờ này Biện hộ pháp và Khấu sư huynh đều không ở trong tông, nếu chọc tới chuyện chỉ sợ không có kết quả tốt!
- Biện hộ pháp cũng không ở trong tông ư? Dương Khai nhướn mày hỏi.
- À, trước đây vài ngày Biện hộ pháp mang theo rất nhiều người ra ngoài. Trong đó bao gồm Khấu sư huynh, cũng không biết đi làm gì. Hơn nữa, ta cũng thật không có chuyện gì, chỉ là bị thương chút đỉnh mà thôi. Huynh và ta mới đến đây, tốt hơn là có thể nhịn được thì nhịn!
Dương Khai khẽ gật đầu, nhếch khóe miệng lộ ra một chút vẻ cười châm chọc, nói: - Cô nương nghĩ như vậy là không còn gì tốt hơn, nhưng chỉ sợ có một số người không muốn cứ như vậy dừng tay đâu!
Khi nói chuyện, hắn quay đầu nhìn lại hướng một bên.
Lưu Tiêm Vân ngẩn ra, bỗng nhiên cũng kịp phản ứng, nhìn theo ánh mắt của hắn, không khỏi sắc mặt rất khó coi.
Bên kia, một đám bốn năm võ giả cùng nhau đi tới, người cầm đầu sắc mặt cương nghị, thần sắc lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng, một bộ dáng nghiêm trang không thể xâm phạm; phía sau hắn đi theo ba người, mỗi người đều là võ giả Dương Khai đã từng thấy qua.
Một người trong đó chính là Trữ Phi, lần trước bị Dương Khai hung hăng giáo huấn một trận trong phường thị. Ba tháng không thấy, Trữ Phi dường như thương thế vẫn chưa lành, dù sao lúc đó Dương Khai xuống tay quả thực không nhẹ, cho dù Trữ Phi dùng linh đan diệu dược phối hợp với năng lực khôi phục của bản thân, cũng không phải ba tháng là có thể lành lặn. Lúc này rõ ràng có cảm giác Trữ Phi có chút ngoài khỏe trong hư, sắc mặt cũng không đỏ hồng như trước.
Mà hai người khác, cũng là đồng bọn lúc đó cùng đi theo Trữ Phi.
Thời khắc này Dương Khai vừa mới từ Băng Nhai quay trở về, nhóm người này liền trực tiếp ngăn chặn hắn ở cửa phòng, với ý đồ gì không cần nói cũng biết.
Trữ Phi nhìn Dương Khai, tự nhiên là cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, hắn vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa thấp giọng nói gì đó với võ giả cầm đầu đi phía trước nhất.
Người kia lộ vẻ lạnh lùng, không có ý đáp lại chút nào, nhưng xem theo bộ dáng xu nịnh của Trữ Phi, khẳng định người này trong Bích Vũ Tông thân phận không thấp, tối thiểu cũng là cấp bậc ngang với Khấu Vũ, phỏng chừng thực lực cũng không xê xích bao nhiêu so với Khấu Vũ.
Đoàn người cứ như vậy ngang nhiên đi tới, võ giả cầm đầu hai mắt sắc bén như mắt ưng nhìn chằm chằm vào Dương Khai không chớp, trong mắt đầy ý xem thường và khinh bỉ.
Đợi đi tới cách chừng năm trượng, Trữ Phi nhìn Dương Khai vẻ mặt dữ tợn, cười lạnh nói: - Dương sư đệ đã lâu không gặp, không nghĩ tới Biện hộ pháp nhốt ngươi trên Băng Nhai cũng không có lấy mạng của ngươi, xem ra mạng của ngươi đúng là lớn đấy!
Dương Khai cười gằn một tiếng, quan sát trên dưới Trữ Phi một cái, nói: - Trữ sư huynh dưỡng thương như thế nào? Có phải da lại ngứa, muốn tìm sư đệ nắn bóp gân cốt cho huynh hay không? Nếu đúng như vậy, sư đệ rất vui lòng ra sức!
Trữ Phi nghe vậy, theo bản năng rùng mình một cái. Ba tháng trước bị đánh một trận, dưới tay Dương Khai, hắn hoàn toàn không có sức chống đỡ chút nào, bị đè dưới đất đánh đập một trận, mất hết thể diện. Thời khắc này nhớ lại, vẫn còn tưởng mình đang trong cơn ác mộng, trong lòng còn kinh sợ.
Trữ Phi không khỏi có chút thẹn quá thành giận nói: - Ngươi khoan đắc ý, hôm nay nếu ngươi thức thời, làm sư huynh ta không hẳn không thể tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi không thức thời... hừ hừ...
- Sao... Dương Khai khoa trương kêu một tiếng: - Ba tháng không gặp, Trữ sư huynh gan lớn lên không ít a, là ai cấp cho huynh lá gan như vậy? Chẳng lẽ là... vị sư huynh này?
Khi nói chuyện, Dương Khai dời hai mắt nhìn thẳng vào võ giả cầm đầu kia.
Giọng điệu của hắn không chút khách sáo, đối phương rõ ràng đi tới trả thù, hắn cũng không cần tỏ ra yếu thế.
Trữ Phi cùng hai Hư Vương Cảnh kia, hắn còn không có để ở trong lòng, ba tháng trước hắn là Hư Vương lưỡng tầng cảnh đã có thể thoải mái xử lý ba tên này, thời khắc này thực lực của hắn tăng mạnh, dĩ nhiên sẽ không đặt bọn họ ở trong mắt... nhưng Dương Khai để ý chính là người trợ giúp bọn hắn mời tới này.
Dao động lực lượng trên thân người này không xê xích bao nhiêu so với Khấu Vũ, nếu Dương Khai không có đoán sai, hẳn là một cường giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh. Từ lúc hiện thân đến giờ hắn không nói một lời, nhưng khi Dương Khai đối ánh mắt với hắn, trong tròng mắt như mắt ưng của hắn kia đột nhiên phát ra một tia sáng khiếp người, bắn vọt ra lực lượng thần hồn tinh thuần, biến thành công kích bén nhọn, giống như con quay xoay tròn đâm thẳng tới hướng thức hải của Dương Khai.
Hắn lại trực tiếp thi triển ra bí thuật thần hồn, ý đồ nhất cử đánh tan phòng ngự thức hải của Dương Khai, đánh phủ đầu dằn mặt Dương Khai.
Dương Khai giận tím mặt.
Công kích thần thức cực kỳ nguy hiểm, hơi bất cẩn là sẽ rơi xuống kết quả trở thành người ngu ngốc! Đối phương phong cách hành sự hung tàn như thế, hiển nhiên là không có tính toán lưu tình nương tay chút nào. Tính chất này là hoàn toàn khác với hắn đánh Trữ Phi một trận, cho dù Dương Khai xuống tay như thế nào đi nữa, Trữ Phi cũng chỉ là nghỉ ngơi thời gian dài một chút thôi, nhưng một chiêu này của đối phương nếu như mình không tiếp nổi, thì không phải nghỉ ngơi là có thể giải quyết vấn đề.
Mà nhất định sẽ là kèm theo tai họa ngầm và ác mộng cả đời.
Trong lòng tức giận, Dương Khai hừ lạnh một tiếng, điên cuồng thúc giục lực lượng thức hải của bản thân, biến thành tiếng sóng dữ gào thét, cuồng bạo đón đỡ.
Đối mặt với công kích thần thức ập vào mình, Dương Khai hoàn toàn không có cách nào tránh né, lựa chọn duy nhất chính là đón đánh ngay mặt!
Cùng lúc đó, trong thức hải, Ôn Thần Liên bảy màu toát ra hào quang bảy màu chói mắt, bảo đảo từ Ôn Thần Liên biến ảo thành kia lại chậm rãi xoay tròn, theo nó xoay tròn, hào quang bảy màu càng thêm chói mắt, có uy năng kỳ bí xen lẫn trong thần niệm của Dương Khai, tăng lên lực độ công kích lực lượng thần thức của hắn.
Va chạm vô hình giữa hai người bộc phát ra, trình độ hung hiểm trong đó càng cao thâm hơn một bậc so với đao thật kiếm thật.
Mí mắt người kia co rụt lại, chỗ sâu trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và hoảng sợ, hiển nhiên hắn không nghĩ tới lực lượng thần thức của Dương Khai lại có thể va chạm ngang nhau với mình.
Nhất thời không quan sát kỹ, lại ăn một chút thua thiệt nhỏ, trong đầu hắn đau nhức một trận, sắc mặt trắng bệch.
Dương Khai cũng không tốt gì lắm, va chạm thần thức hung hiểm như vậy, nếu không phải bị bức bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như vậy. Bất quá hắn dựa vào mình có Ôn Thần Liên bảo vệ và chữa trị, cho nên căn bản không có lo lắng trong lòng.
Bởi vì cho dù thần thức bị hao tổn, Ôn Thần Liên cũng có thể hỗ trợ chữa trị ổn định lại.
Ngược lại đối phương, khi nhận ra đối thủ vốn tưởng rằng có thể tùy ý nghiền ép lại bạo phát ra lực lượng có thể chống lại mình... hắn vô cùng kinh ngạc cũng có chút trách tự trách mình tự phụ, sau khi bị thiệt thòi vội vàng muốn thu lại thần niệm.
Nhưng làm sao Dương Khai để hắn được như mong muốn?
Dựa vào tu vi cao hơn mình một bậc, không nói một lời liền dùng thần thức công kích, nghĩ rằng có thể áp chế mình, hiện tại lại muốn thối lui ư? Đã muộn rồi!
Dương Khai cố nén đau đớn dữ dội trong đầu, cắn răng thúc giục thần niệm đuổi theo không buông tha.
Người kia rốt cục biến sắc, ánh mắt nhìn Dương Khai không còn vẻ khinh thường và đùa cợt như trước, mà tràn đầy ý hoảng sợ. Mặc dù mới ngầm giao phong một lần với Dương Khai, nhưng Dương Khai lại tạo cho hắn có cảm giác hung tàn, còn mình giống như kẻ bị truy nã.
Không nói đến sư đệ Hư Vương tam tầng cảnh đối diện này vì sao có thể có lực lượng thần thức sánh ngang với mình, mà chỉ riêng phần tàn nhẫn đối với mình đối với địch nhân này... thì không phải người bình thường có thể làm được.
“Tên khốn này... chẳng lẽ không muốn sống?” Ở sâu trong nội tâm hắn kinh sợ bất an...