Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1887: Chương 1887: Nội đan bị nứt




Phá Thiên Nguyệt Đồng có Phá Thiên Nguyệt Lực, Diệt Thế Ma Nhãn có khí tức hủy diệt, hai loại lực mắt kì dị, giao phong ở trong không gian hư không kỳ ảo này.

Lực lượng thần thức cuồn cuộn bắn ra bốn phương, nơi mắt trái Dương Khai, ánh sáng vàng khiếp người kia được lực thần thức rót vào, gần như biến thành thực chất, hội tụ thành một chùm ánh sáng vàng, ầm ầm đánh về phía ánh sáng màu bạc trên bầu trời kia.

Trăng bạc hơi chao đảo một cái, dường như có dấu hiệu không ổn, nhưng ngay sau đó, trăng bạc liền bình yên như thường, từ trên trăng bạc kia, ánh sáng bạc tán phát ra như hàng vạn liễu rủ buông thẳng xuống, nghênh đón Diệt Thế Kim Quang.

Tia sáng hai màu vàng bạc va chạm nhau trong hư không.

Ầm ầm ầm

Từng tiếng nổ kịch liệt truyền ra, liên miên không ngừng.

Thân thể Dương Khai chấn động mãnh liệt!

Tuy rằng tạm thời không thấy được vị trí Thiên Nhãn, không biết tình huống của hắn thế nào, những nghĩ đến giao phong va chạm của lực thần thức tác động đến mắt, hắn tuyệt đối không dễ chịu lắm.

Phen này so đấu, không chỉ là khống chế của lực mắt của mình, mà còn là mạnh yếu của lực thần thức.

Bàn về lực mắt, Diệt Thế Ma Nhãn mà Dương Khai có, có lẽ không bằng Phá Thiên Nguyệt Đồng của Thiên Nhãn, đây không phải là nói cấp bậc của Diệt Thế Ma Nhãn kém hơn đối phương, mà là Diệt Thế Ma Nhãn của Dương Khai là được truyền thừa, không phải là bẩm sinh của mình.

Mà Phá Thiên Nguyệt Đồng của Thiên Nhãn lại là thần thông từ khi ra đời, rèn luyện đã mấy ngàn năm.

Diệt Thế Ma Nhãn nào có thể so sánh cùng đối phương? Đây là khuyết điểm trời sinh.

Nhưng thần thức Dương Khai tuyệt đối mạnh hơn Thiên Nhãn, dù sao qua nhiều năm Ôn Thần Liên luôn ôn dưỡng thần niệm của hắn như vậy, giờ này thần niệm của hắn không kém cường giả Hư Vương tam tầng cảnh chút nào.

Cứ như vậy, lực lượng của hai người ngang nhau, hai tia sáng màu vàng bạc kia giằng co giữa không trung, kẻ tiến người lui, kẻ lui người tiến, cứ như vậy không ngừng.

Lực lượng thần thức như nước vỡ đê, hung mãnh bính phát.

Nơi mắt trái Dương Khai, máu tươi nhỏ xuống, khiến nửa bên gò má đều nhuốm màu vàng sáng rực, thoạt nhìn vừa quỷ dị vừa dữ tợn.

Hắn đột nhiên có chút cảm giác không ổn.

Nếu vẻn vẹn chỉ là bản thân đấu cùng một mình Thiên Nhãn, như vậy cũng không sao, xem ai có thể kiên trì tới cùng, thì người đó sẽ thắng, cùng lắm thì là hai bên cùng chết.

Nhưng lúc này bản thân lại là một địch hai! Ngoài Thiên Nhãn, còn có Huyết Giao.

Dương Khai không tin Huyết Giao sẽ bỏ qua cơ hội tốt này để đánh lén mình.

Vừa nghĩ đến đây, hắn không chần chờ nữa. Hít sâu một hơi, thần niệm vừa động, dốc hết một nửa lực thần thức, vận chuyển bí thuật thần hồn cường đại nhất của mình, trong miệng quát lớn: - Sinh Liên!

Lời vừa dứt, nơi mắt trái sáng vàng rực rỡ kia của hắn chợt hiện lên một nụ hoa sen.

Nụ hoa này vừa xuất hiện, thoáng một cái liền biến mất không thấy.

Trăng bạc treo trên bầu trời cao kia, hiện lên nụ hoa sen quỷ dị lúc trước.

Nụ hoa như động không đáy, điên cuồng hấp thu lực lượng thần thức của Thiên Nhãn, không hề có giới hạn, theo sự hấp thu lực lượng thần thức kia, nụ hoa chầm chậm nở ra.

Phóng mắt nhìn tới, trăng bạc dường như biến thành một đóa hoa sen, thời cơ đã đến, đang muốn thể hiện thời khắc đẹp nhất của mình.

Một tiếng hét thảm không thể tin cùng tiếng gào giận dữ truyền ra, trăng bạc trên bầu trời bắt đầu trở nên vặn vẹo biến ảo, nhưng bất kể thế nào cũng không thể thoát khỏi quấy nhiễu của đóa hoa sen.

Thời gian ba hơi thở ngắn ngủi, hoa sen đã nở được một nửa, đối kháng của Diệt Thế Kim Quang với uy lực của trăng bạc rực rỡ giảm nhiều, Dương Khai thần sắc tàn bạo, hung mãnh thúc giục thần niệm bản thân, áp chế về phía bên kia.

Ầm

Tiếng vỡ vang ra, trăng bạc to lớn giữa không trung như một chiếc đĩa bị vỡ ra.

- Á! Tiếng gào của Thiên Nhãn đồng thời truyền ra.

Ảo cảnh bao bọc lấy Dương Khai lập tức bị phá giải, khiến hắn trở về ảnh tượng trước đó.

Không chờ Dương Khai lấy lại tinh thần, toàn thân hắn thấy lạnh cả người, lỗ chân lông toàn thân đều không tự chủ được co rút lại, một cỗ khí tức tử vong chụp xuống đầu.

- Tiểu tử không mau trốn! Tiếng kêu Xích Nguyệt khẽ truyền vào trong tai.

- Trốn? Trốn đi đâu? Huyết Giao cười ha hả. - Xích Nguyệt, ngươi có thể ngăn ta một chiêu, ta cũng muốn xem ngươi có thể ngăn chiêu thứ hai của ta không, ngươi không xuất quan, tiểu tử này chắc chắn phải chết.

Khi nói chuyện, một viên châu màu máu lớn chừng nắm tay, xen lẫn lực lượng thiên địa hủy diệt, đánh về phía ngực Dương Khai.

Trong hạt châu màu máu kia tích chứa khí tức cuồng bạo khó có thể tưởng tượng được, không phải thứ gì khác, chính là nội đan Huyết Giao hộc ra trước đó.

Hắn cũng biết cường đại của thân thể Dương Khai, thủ pháp công kích bình thường chưa chắc có thể có tác dụng, cho nên trong nháy mắt Dương Khai bị Thiên Nhãn dùng Phá Nguyệt Đồng vây hãm, liền tế ra nội đan đánh về phía Dương Khai.

Nội đan Yêu tộc, mạnh hơn so với công kích bí bảo ngang hàng, lần này nếu bị trúng, cho dù thân thể Dương Khai cường hãn, đoán chừng kết cục cũng là bị thương nặng, hoặc có lẽ còn nguy hiểm đến tính mạng.

Nội đan không lớn, nhưng lại giống như một ngọn núi lớn đâm thẳng vào Dương Khai, tốc độ nhanh vô cùng.

Khi Dương Khai định thần lại, nội đan kia đã tới cách mình không đến ba tấc.

Tốc chiến tốc thắng cùng Thiên Nhãn khiến thần niệm của hắn tiêu hao to lớn, thời điểm mấu chốt này, hắn lại đầu đau như búa bổ, cả người lung lay như sắp đổ, nhất thời không thể sử dụng lực lượng không gian để rời đi.

Thấy nội đan sắp va chạm vào mình, Dương Khai cắn răng một cái, tâm niệm liền động, tế ra một vật.

Một vật như vảy cá lớn bằng bàn tay, bỗng nhiên hiện ra, chắn trước ngực Dương Khai.

Hoa văn phức tạp khó hiểu trên vảy kia, thoạt nhìn vừa dữ tợn lại vừa huyền diệu, cho người một loại cảm giác ảm đạm vô cùng cổ xưa.

Nội đan đánh tới.

Ầm

Dương Khai bị lực lượng khổng lồ đánh bay ra, Huyết Giao thấy cảnh này, không khỏi vui mừng quá đỗi, khi đang chờ mong xem Dương Khai sống hay chết, bỗng nhiên một tiếng răng rắc vô cùng yếu đuối truyền vào trong tai.

Khi thanh âm này vang lên, Huyết Giao như bị sấm đánh, cả người sắc mặt đại biến, không tự chủ được liền há miệng phun ra một chùm sương máu, khí thế đột nhiên uể oải.

- Nội đan của ta! Huyết Giao sắc mặt tái nhợt chợt hô nhỏ, vội vàng nhìn lại, không khỏi hồn bay phách tán.

Nội đan của mình lại nứt ra một cái khe, tuy rằng cái khe rất nhỏ, nhưng nội đan quả thật rất quan trọng đối với Yêu tộc, dù là vết rạn nhỏ như thế, cũng khiến cho Huyết Giao bị thương nặng.

Cả người hắn như rơi vào hầm băng, bất kể thế nào cũng không hiểu được Dương Khai vừa vận dụng thủ đoạn gì, lại khiến nội đan của mình xuất hiện tổn thương như vậy.

Hắn mơ hồ thấy được một chút tình huống, cảm thấy hình như là một vẩy cá, lại không nhìn thấy rõ ràng.

Bất kể như thế nào, thu hồi nội đan mới là khẩn thiết nhất, tâm niệm Huyết Giao vừa động, liền muốn gọi nội đan trở về, nào biết không chờ hắn như ý, Dương Khai đã nhanh như chớp hiện ra phía trước nội đan, đưa một tay ra, túm lấy nội đan.

Huyết Giao gầm hét lên một tiếng: - Đừng mơ tưởng!

Dứt lời, hắn liều mạng thúc giục lực lượng của bản thân, muốn triệu hồi nội đan.

Trong khoảnh khắc, nội đan của cường giả cấp bậc Hư Vương lưỡng tầng cảnh kia như vật sống vậy, không ngừng giãy giụa trên tay Dương Khai, trở nên rất không an phận.

Lực lượng kia cực mạnh, khiến Dương Khai suýt chút nữa nắm không chặt.

- Long hóa! Dương Khai gầm nhẹ một tiếng, kèm theo tiếng rồng ngâm cao, cánh tay kia của hắn chợt lớn lên gấp đôi, từng vảy rồng do thánh nguyên ngưng tụ được hình thành, bàn tay cũng biến thành hình dáng long trảo, đầu ngón tay cực kỳ sắc nhọn.

Long uy cuồn cuộn tràn ngập ra.

Huyết Giao lập tức đơ cứng tại chỗ, không dám động đậy, kinh ngạc nhìn về phía Dương Khai, khóe miệng mở rộng, dường như là muốn nói gì, nhưng từ đầu đến cuối nói không ra lời, trong mắt chỉ có thần sắc chấn động.

Mà nội đan vốn không an phận kia, trong nháy mắt long uy hiển lộ, cũng không dám có động tĩnh gì nữa, ngược lại run lẩy bẩy ở trong lòng bàn tay Dương Khai, dường như sợ hãi.

- Căn nguyên Chân Long! Ngươi lại có căn nguyên Chân Long! Ở bên cạnh, tiếng kinh hô của Thiên Nhãn truyền ra, toàn thân hắn, gần trăm con mắt đồng loạt run rẩy, không thể tin nhìn về phía Dương Khai.

Cùng Dương Khai giao phong một phen, khiến hắn cũng bị thương không nhẹ, nhất là sau khi thực sự ăn một đòn của bí thuật Sinh Liên, thần thức của hắn gần như đã khô cạn, vốn kỳ vọng Huyết Giao có thể thay hắn ra tay thủ ác, nào hiểu được Dương Khai lại vẫn có thể tăng thêm lực lượng, mà lực lượng lần này hắn triển khai, lại là căn nguyên Chân Long mà bất kỳ Yêu tộc nào đều thèm muốn!

- Một Nhân tộc như ngươi, lại có lực lượng căn nguyên Chân Long? Thanh âm Thiên Nhãn cực kỳ cổ quái, lộ ra vẻ phẫn nộ, ghen tỵ và nghi ngờ. - Hơn nữa, ngươi còn có thể vận dụng lực lượng này!

Trong lòng Thiên Nhãn không khỏi sinh ra cảm giác hoàn toàn vô lực, càng tranh đấu cùng Dương Khai, hắn càng nhìn càng không thấy hạn chế của Dương Khai.

Dù là hắn hiện tại vận dụng căn nguyên Chân Long, Thiên Nhãn cũng mơ hồ cảm thấy đây không phải là lực lượng cường đại nhất của hắn, tên Nhân tộc này dường như còn ẩn giấu lá bài tẩy.

- Căn nguyên Chân Long ngươi có được là loại nào? Khóe mắt Thiên Nhãn như muốn nứt ra, gầm giọng hỏi.

- Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết? Dương Khai cười châm chọc, đưa tay tung tung nội đan trên tay, nhắc tới cũng kỳ quái, nội đan này vốn là nhiễu động không ngừng, nhưng sau khi Dương Khai triển lộ ra lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, nó trở nên như con thỏ biết điều, dù ném qua ném lại, nó cũng không dám bay đi.

Ở bên cạnh, Huyết Giao cũng run lẩy bẩy.

Không sai, giao nhất tộc, vốn là hậu duệ Chân Long, có một tia Chân Long huyết mạch.

Dương Khai thời khắc này thể hiện ra, chẳng những là khí tức căn nguyên Chân Long thuần khiết nhất, cũng là căn nguyên Kim Thánh Long cường đại nhất.

Có một loại áp chế trời sinh tuyệt đối.

Cho nên biểu hiện của Huyết Giao khó chịu hơn rất nhiều so với Thiên Nhãn.

Dương Khai vừa tung nghịch nội đan Huyết Giao, vừa hăng hái quan sát hai vị lĩnh chủ Huyết Giao và Thiên Nhãn, ánh mắt kia khiến hai vị lĩnh chủ đều rét run, không biết trong lòng hắn có mưu ma chước quỷ gì.

Thật ra Dương Khai bây giờ đang nghĩ là rốt cuộc nên trực tiếp giết chết bọn họ, luyện hóa thành huyết thú, hay là sau khi lấy nội đan mới luyện hóa thành huyết thú.

Nội đan của Hư Vương lưỡng tầng cảnh rất hiếm gặp, quý giá vô cùng, nhưng huyết thú không có nội đan, thực lực cũng giảm đi rất nhiều. Nhưng nếu là hoàn toàn luyện hóa bọn họ thành huyết thú, lại không có nội đan

Điều này khiến hắn có chút chần chừ, khó có thể quyết định, không biết làm thế nào cho đúng.

Đang lúc nội tâm hắn rối tung, trong Bán Nguyệt Sơn bỗng nhiên truyền đến giọng Xích Nguyệt: - Tiểu tử, thả bọn họ đi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.