Vũ Luyện Điên Phong

Chương 147: Chương 147: Nơi truyền thừa thực sự..






- Lão nô không dám!

Địa Ma vẻ phục tùng, chợt lại nói tiếp:

- Thiếu chủ, sự ra tay vừa rồi đã giúp nữ oa oa của người, dù sao thì tâm tính quyết đoán nên ra tay cũng độc ác.

- Ngươi muốn nói gì?

- Lão muốn nói lão rất thích nữ oa oa này, thiếu chủ liệu người có thể nói với cô ấy để lão dạy bảo cho vài năm, sau này nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho người!

- Ta không thích!

Dương Khai lạnh lùng đáp lại một câu.

- Vâng vâng, tất cả do thiếu chủ định đoạt.

Địa Ma đâu dám phản bác gì, mà chỉ than một tiếng tiếc nuối.

Cái chết của Nhiếp Vịnh khiến Hồ Mị Nhi kinh sợ, đệ tử các Lăng Tiêu các đang trị thương bên đó cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng Dương Khai gầm lên giận giữ, lập tức Nhiếp Vịnh chạy toán loạn, sau đó một cái dùi màu đen truy kích đến, đang lúc Nhiếp Vịnh giao đấu với giáo đen này thì Lan Sơ Điệp nén ra tay, Nhiếp Vịnh lập tức ngã xuống đất.

- Rốt cuộc là thế nào? Mọi người vẫn không kịp phản ứng.

Vào đúng lúc này yêu thú hình rùa lừng lững như ngọn núi ầm ầm rơi xuống, đệ tử ba phái đang tấn công vây quanh đó bất giác hoan hô lên.

Tiếng cười khanh khách của Hồ Kiều Nhi truyền đến:

- Phương Tử Kỳ, cú đánh cuối cùng này là do ta đánh đó nhé.

Phương Tử Kỳ rầu rĩ nói:

- Ngươi chơi xấu thì sao có thể tính được?

Hồ Kiều Nhi cười nhạt nói:

- Ngươi không chịu được thất bại?

Phương Tử Kỳ tức giận:

- Cái gì gọi là không chịu được thất bại? Nếu không phải ngươi nhân lúc ta không để ý đánh thêm vài chiêu thì làm sao có thể thắng được trận này? Ta không chấp nhặt với loại đàn bà như ngươi!

- Sợ là ngươi cũng không còn mặt mũi nào để nói lý với ta.

Hồ Kiều Nhi được đà không chịu buông tha.

Bị nói trúng tâm lý nên mặt Phương Tử Kỳ đỏ ửng lên. y vẻ không kiên nhẫn nói:

- Ta không muốn giằng co mãi với ngươi chuyện này, trước tiên quan trọng vẫn là lấy yêu đan! Vừa nói Phương Tử Kỳ vừa thò tay sâu vào trong đầu con yêu thú và bắt đầu lục lọi, không lâu sau hắn từ bên trong đó lấy ra một viên yêu đan màu vàng đất tròn vo vẫn đang dính cả máu tươi.

Nhìn chằm chằm vào yêu đan trên tay, ánh mắt Phương Tử Kỳ nóng rực lên:

- Là yêu đan của yêu thú đỉnh phong lục giai đây, chà chà, cái này đáng giá bao nhiêu nhỉ?

Long Tuấn thản nhiên nhìn y rồi nói:

Phương huynh không phải muốn độc chiếm nó đấy chứ?

Thứ quý giá nhất trong người con yêu thú này cũng chính là viên yêu đan này, tuy mai rùa trên lưng nó giá trị nhất định cũng không nhỏ, có thể làm nguyên liệu để luyện khí, nhưng khối mai rùa to như vậy, ai mà có thể lấy đi được?

Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều tập trung lên tay Phương Tử Kỳ, y ha hả cười rồi thản nhiên nói:

- Ta tất nhiên cũng rất muốn.

Mặt Long Tuấn biến sắc, còn Hồ Kiều Nhi lại mỉm cười nhìn y.

- Nhưng ta đâu dám!

Long Tuấn cười nhạt một tiếng:

- Phương huynh là người hiểu chuyện.

Phương Tử Kỳ chép miệng:

- Nếu ta thật sự lấy nó đi, các ngươi lại tha cho ta sao? Nhưng yêu đan này chỉ có một viên, phải chia thế nào đây?

Phương Tử Kỳ quay đầu nhìn mọi người một vòng, trận chiến lần này không giống như trận đánh chết tám con yêu thú khác, tám con yêu thú kia đều là do ba phái tự mình chiến đấu, còn lần này lại do ba phái hiệp lực, chiến lợi phẩm đương nhiên là ai cũng có phần.

Lời này Phương Tử Kỳ vừa nói ra tất cả mọi người đều im lặng, viên yêu đan này thật sự khó phân.E rằng chỉ có thể bẻ nó thành hiện ngân, sau đó chia làm ba phần, chia cho mỗi phái một phần.

Nghĩ đến đây Long Tuấn đang định mở miệng nói thì Phương Tử Kỳ lại tiếp:

- Lần này có thể đánh chết con yêu thú này cũng thiệt thòi nhiều cho Dương huynh đệ của các Lăng Tiêu các, vậy chi bằng hãy đưa nó cho đệ ấy, thế nào?

Dương Khai lúc này đang đứng bên dưới nghe thấy vậy thì bất giác nhướn mày lên, kinh ngạc nhìn Phương Tử Kỳ.

Long Tuấn vẻ bất mãn nói:

- Tuy hắn bỏ nhiều công lực nhưng Huyết Chiến bang của ta cũng đâu có đứng không, nhiều đệ tử còn bị thương, chẳng lẽ lại không được chút lợi nào?

- Cái mai rùa lớn kia nếu ngươi muốn thì hãy lấy đi, Phong Vũ lâu của ta không có ý kiến gì.

Phương Tử Kỳ chỉ ra bên cạnh nói.

Long Tuấn bị nghẹn chỉ biết trợn mắt nhìn, mai rùa đó bị đệ tử ba phái công kích mà vẫn không để lại dấu vết gì, tuy chất lượng không tồi nhưng ai mà cắt nó ra để mang đi được? Đây chẳng phải nói giỡn sao.

Trong lúc hai người giằng co không thôi thì đột nhiên mặt Phương Tử Kỳ biến sắc rồi vội vàng ném yêu đan trên tay đi.

Viên yêu đan màu vàng đất đó bay ra ngoài nhưng lại không rơi xuống đất mà quay tròn ở giữa không trung.

Cùng với sự quay tròn của nó, từng dòng lực hút vô hình tản ra tứ phương tám phía, một cảnh tượng ly kỳ xuất hiện, đột nhiên từ trong người Phương Tử Kỳ bay ra hai yêu đan khác.

Hồ Mị Nhi và Long Tuấn ở bên đó cũng vậy.

Yêu đan giấu trong lồng ngực Giải Hồng Trần cũng đồng thời bay ra.

Những yêu đan này đều là đệ tử ba phái trước đây đã lấy được khi chém giết tám con yêu thú kia, do mấy người bọn họ cất giữ, giờ đây không một viên nào rơi nhưng tất cả đều bay ra.

Tám viên yêu đan này, nếu dùng một cách sắp xếp huyền diệu tụ hội trên bốn phía của yêu đan yêu thú hình rùa này thì tất cả sẽ đều xoay quanh nó, trong tối tăm dường như dẫn đến một năng lượng thần kì nào đó, toàn Động Thiên Truyền Thừa đột nhiên rung chuyển, trong không gian hỗn độn kia cũng xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ, một cảnh tượng như ngày tận thế hiện ra trước mặt mọi người, khiến người ta phải kinh hồn khiếp vía.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất tiếng Địa Ma kích động truyền vào đầu Dương Khai:

- Hồn Thú Khai Vân trận!

Dương Khai thần sắc biến đổi, trong lòng chắc chắn Địa Ma biết được điều gì đó nên hắn vội vàng nói:

- Nói rõ xem sao?

Địa Ma nói:

- Thiếu chủ, lão nô hiểu rồi. Thì ra ở đây có chín con yêu thú là để dàn bày trận này. Sự tồn tại của chín con yêu thú này chỉ là để kiểm tra thực lực của những người vào đây mà thôi. Nếu như các người mà không giết chết những yêu thú đó thì trận này sẽ không nổi ra. Hiện giờ yêu thú đã chết nên trận pháp cũng liền bị phát động rồi. Trận này sẽ dùng chín viên yêu đan là mồi nhử, tác động làm đại trận vận chuyển, và rồi một vài thứ sẽ xuất hiện trước mắt các người.

- Là thứ gì vậy?

- Đó là thứ cất giấu trong tầng mây kia!

Địa Ma giọng trầm xuống:

- Nếu lão nô đoán không nhầm thì đó mới là truyền thừa đích thực của nơi này!

- Truyền thừa đích thực?

Dương Khai giật thót tim rồi nhìn lên bầu trời, nhưng hắn chỉ nhìn thấy lốc xoáy đó càng ngày càng lớn, như một mảnh hỗn độn, ẩn hiện có hình thôn thiên phệ địa, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Đệ tử ba phái lúc này đã kinh hoảng chạy toán loạn, hầu như không một ai còn lưu lại phía dưới đó.

- Không sai.

Địa Ma trả lời:

- Nơi này đã từng xảy ra đại chiến, vô số cao nhân đã bỏ mạng tại đây, nên đương nhiên là phải lưu lại nhiều truyền thừa, nhưng nơi đây dù sao cũng có chủ nhân, mà ẩn nấp trong tầng mây kia mới chính là truyền thừa của chủ nhân này.

Trong lòng Dương Khai đột nhiên nóng rực lên.

- Thiếu chủ mau chạy đi, trận pháp này mà nổ ra thì thanh thế vô cùng lớn, nếu không chạy chỉ e sẽ bị liên lụy đến.

Địa Ma nói vẻ lo lắng.

Dương Khai nghe vậy liền không chậm trễ, hắn vội nói với Hồ Mị Nhi đứng bên cạnh:

- Hãy bảo với tỷ tỷ của nàng đưa người rời xa nơi đây.

- Ừ.

Hồ Mị Nhi gật đầu rồi chạy nhanh đến chỗ Hồ Kiều Nhi. Lúc này Dương Khai mới hét to về phía đệ tử các Lăng Tiêu các:

- Không muốn chết thì hãy rời xa mười dặm!

Không ít người nghe thấy lời hắn nói nhưng lại không hề để tâm đến.

Dương Khai cũng chằng thèm lo cho bọn họ nữa, dù sao mình cũng nhắc nhở rồi, nghe hay không là việc của họ, nói xong co cẳng liền chạy về phía sau.

Tô Nhan nhìn hắn một cái, rồi cũng lại không chút chần chừ nói:

- Tất cả đệ tử các Lăng Tiêu các lùi sau mười dặm!

Lời đại sư tỷ nói ra thì phải khác rồi, tất cả mọi người vội chạy, lui lại về phía Dương Khai.

Phía bên kia Hồ Kiều Nhi nhận được tin của muội muội cũng không chút do dự ra lệnh rút lui.

Phương Tử Kỳ thấy vậy thì nhìn chằm chằm Dương Khai rồi lớn tiếng cười:

- Chúng ta cũng chạy thôi!

Đệ tử ba phái chạy nhanh như chớp rồi nhanh chóng đến bên ngoài mười dặm.

Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy chín viên yêu đan đó đang phát ra tia sáng chói mắt, giữa các viên yêu đan dường như còn có một mối liên hệ vô hình, cùng với sự xoay tròn của bọn chúng thì lốc xoáy trên trời cũng càng ngày càng lớn.

Một lực hút mạnh truyền ra từ trong lốc xoáy đó, xác con yêu thú hình rùa trên đất bị hút vào rồi nhanh chóng bay lên không trung.Toàn bộ xác nó bị cuốn vào bên trong lốc xoáy, không để lại một vết tích nào.

Nhìn thấy cảnh tượng đó tất cả mọi người mặt đều biến sắc.

Nếu như vừa rồi không lui ra mười dặm thì e rằng tất cả mọi người cũng sẽ như xác con yêu thú hình rùa, bị hút vào trong lốc xoáy đó.

Trong lúc vui mừng, nhiều người quay đầu nhìn về phía Dương Khai, trong lòng thầm khâm phục khả năng tiên diệu của hắn.

Cuồng phong gào thét, khiến quần áo mọi người đều bay phấp phới, lại có không ít người sợ đến tái mét mặt. Có thể vào được đây thì đều là những đệ tử trẻ tuổi, kiến thức không được uyên thâm. Nhiều người còn chưa từng ra ngoài nên làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ thế này.

- Còn phải lui nữa không?

Tô Nhan đột nhiên nhìn sang phía Dương Khai rồi khẽ hỏi hắn.

Dương Khai nhìn nàng rồi chậm rãi lắc đầu, nghe vậy Tô Nhan mới bớt lo lắng.

- Về việc của Nhiếp Vịnh ta sẽ tự bẩm báo với Trưởng Lão hội, đệ không cần lo lắng.

- Ừ.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Vừa rồi Dương Khai đánh chết Nhiếp Vịnh, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng cũng gây sự chú ý của Tô Nhan, nàng là người tỉ mỉ, làm sao mà không hiểu rõ nguyên cớ trong đó? Vậy nên việc này cũng không cần hỏi nhiều.

Trong tầng mây có thứ gì đó! Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền đến.

Dương Khai vội ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy trong lốc xoáy khổng lồ trên bầu trời từ từ hiện ra một vệt ánh sáng màu vàng, ánh sáng chói mắt, rực rỡ vạn trượng, chòm ánh sáng đó giống như một bàn tay rút ra khỏi tầng mây, khiến vật ẩn giấu trong lốc xoáy hiện ra trước mắt mọi người.

- Đó là gì vậy?

Có người hô lên.

Dương Khai cũng bất giác nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm lên trời.

Hắn nhìn thấy một góc, một góc rẽ, giống như góc rẽ của một tòa nhà, ngay sau đó góc rẽ từ từ rớt xuống đất.

Lúc này Dương Khai mới phát hiện, đó không phải là góc rẽ của toàn nhà, mà là một bậc thang, bậc thang màu vàng.

Tầng cầu thang này dài hơn mười dặm, cùng với sự rớt xuống của nó lại là một bậc cầu thang nữa hiện ra trước mặt mọi người, tiếp đó lại là một bậc khác…

Nó rơi xuống với tốc độ rất chậm, cùng với sự rớt xuống của nó, lốc xoáy hỗn độn trên trời cũng không ngừng biến ảo.

Đợi thời gian một tách trà, mới có hơn mười bậc thang từ trong lốc xoáy hiện ra, còn tiếp sau đó có bao nhiêu bậc thang nữa thì vẫn chưa hiện rõ.

- Địa Ma, đây chính là truyền thừa mà ngươi nói sao?

Dương Khai hỏi trong ý niệm.

- Có điều thiếu chủ không biết, đây có lẽ là nơi cất giữ truyền thừa, chỉ có người vượt qua được thử thách cuối cùng mới có thể thật sự giành được truyền thừa. Thiếu chủ, xin hãy xem những bậc cầu thang kia, nếu lão nô đoán không sai thì cầu thang này ít nhất phải có vạn bậc, đi lên một vạn bậc đó thì mới được coi là vượt qua thử thách cuối cùng, đương nhiên một vạn bậc này chỉ là dự đoán của lão nô, nói không chừng không nhiều đến vậy, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng nhiều hơn vậy.

Dương Khai khẽ gật đầu, tuy rằng chỗ cất giữ truyền thừa này đã hiện ra nhưng cũng không biết phải bao lâu nó mới rơi xuống mặt đất, dù sao thì cũng không cần để ý đến nó.

Chỉ là hiện giờ công lực của mình hơi thấp, căn bản cũng chẳng xếp vào hàng phái nào trong đệ tử ba phái, lúc này bảy tám trăm người tụ tập ở đó thì mình có cơ hội được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.