Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2296: Chương 2296: Quấy rầy




Thiếu nữ đi thẳng vào cửa tiệm, bên cạnh người thiếu nữ này còn có một thanh niên thiếp thân cùng đi. Thanh niên kia môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, trên tay cầm một thanh quạt giấy, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, lại là Thiên Chiếu Cung Khưu Vũ đó!

Dương Khai cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Khưu Vũ hơi sững sờ, ngay sau đó cười hỏi: - Là ngươi sao?

Dương Khai phất tay vừa che mặt, nghiêng người đáp: - Không phải ta, ngươi nhận lầm người rồi!

Gương mặt của Khưu Vũ ngạc nhiên, không biết Dương Khai đây là muốn náo loạn dạng nào.

Thiếu nữ cũng tò mò quan sát Dương Khai, nhìn Khưu Vũ hỏi: - Vũ ca ca, huynh biết người này hả?

Khưu Vũ khẽ cười: - Xem như biết, nhưng không quen.

- À. Thiếu nữ gật đầu, một bộ dáng phần phật phần phật, vỗ vỗ bả vai của Dương Khai, hỏi:

- Ê tên khốn nhà ngươi, Vũ ca ca nói chuyện với ngươi đấy, ngươi sao dám không phản ứng?

Dương Khai động bả vai, gạt tay của nàng sang một bên, gương mặt không kiên nhẫn liếc nàng nói: - Nam nữ thụ thụ bất thân, đại nhân nhà nàng không dạy qua nàng à? Trên đường cái tùy tiện chụp bả vai của người khác muốn làm gì?

Sắc mặt của thiếu nữ đỏ lên, cắn răng quát: - Ngươi còn dám dạy dỗ ta?

Khưu Vũ cười, nói:

- Băng muội muội không cần chấp nhặt với hắn. Người này dường như một mực lén lút như vậy, lúc trước ở chỗ cửa thành cũng đã đánh chiêu bài của Thiên Diệp Tông lẫn vào bên trong thành, cũng không biết ý muốn như thế nào.

- Hắn cùng người của Thiên Diệp Tông là một nhóm ư? Lạc Băng nghe vậy, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, tựa hồ không có ấn tượng gì tốt đối với Thiên Diệp Tông.

- Đúng vậy! Khưu Vũ khẽ gật đầu.

Lạc Băng lập tức nói: - Đó tất nhiên là ý đồ gì bất chính. Ngươi người này hãy nói rõ cho bổn tiểu thư biết, ngươi xâm nhập vào thành muốn làm gì? Có phải có âm mưu quỷ kế gì hay không?

Nàng lại trực tiếp trách hỏi trước mặt Dương Khai.

Gương mặt của Dương Khai không nói nên lời, trừng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ tiểu nha đầu này hẳn là bị làm cho hư hỏng, có chút không rành thế sự.

Tâm niệm vừa động, Dương Khai cười lạnh hắc hắc.

Lạc Băng bực dọc vẫn hỏi: - Cười cũng ác tâm như vậy... ngươi còn không mau nói, vào thành đi tới là muốn làm cái gì?

Dương Khai cười dâm đãng không ngừng, đáp: - Còn có thể làm gì chứ? Nghe nói Thiên Hạc Thành có vô số người đẹp, đương nhiên là tới để thiết ngọc thâu hương rồi... Nhất là một ít tiểu cô nương xinh đẹp da thịt mọng nước tươi mơn mởn, đúng là hợp khẩu vị của tại hạ!

Vừa nói, hắn vừa hít sâu một hơi, làm ra một bộ dáng đào túy, nói tiếp:

- Vừa nghe một cái, thơm nức ập vào mũi, liếm một liếm, mỹ vị ngon miệng, ái chà chà...

Lạc Băng bị hoảng sợ, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không khỏi lui lại mấy bước. Một câu nói cũng không nói ra được, làm như thật sự bị giật mình vậy.

Khưu Vũ nhướng mày, lách mình chắn trước mặt Lạc Băng, hừ lạnh nói: - Bằng hữu chú ý một chút, phải biết cơm có thể ăn đại, nói cũng không thể nói lung tung, có mấy lời nói ra là sẽ chết người.

Dương Khai cười ha hả, nhún vai nói: - Là các ngươi không phải đã nói ta xâm nhập vào thành có ý đồ đấy sao? Ta liền phối hợp một chút thôi.

Lạc Băng lúc này cũng lấy lại tinh thần, nhảy ra ngoài từ phía sau Khưu Vũ, khẽ quát hỏi: - Ngươi dám làm ta sợ hả? Ngươi có biết ta là ai không?

Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, chán chê nói: - Không biết, đừng để ý tới ta, rất phiền.

- Lại còn... bảo ta đừng để ý đến hắn hả?

Lạc Băng trợn tròn một đôi mắt đẹp, bộ ngực đầy đặn tức giận đến phập phồng. Nàng từ nhỏ là con gái của Thiên Hạc Thành thành chủ. Địa vị tôn sùng, gia cảnh hậu đãi, tướng mạo cũng là xuất chúng bậc nhất. Từ sau khi lớn lên bên cạnh không thiếu nam nhân theo đuổi. Cũng như Thiên Chiếu Cung Khưu Vũ mỗi lần tới Thiên Hạc Thành cũng đều đi theo bên cạnh nàng, một tấc cũng không rời, giống như sứ giả bảo vệ cho người đẹp vậy. Còn Lạc Tân đối với nàng cũng là ta cần ta cứ lấy, bất kể nguyện vọng gì đều có thể thỏa mãn.

Nàng trước sau sinh hoạt trong môi trường được chúng tinh củng nguyệt, được tất cả mọi người thổi phồng ở lòng bàn tay, thật đúng là chưa từng bị người nam nhân nào chê qua như thế.

Trong lúc nhất thời, trong lòng ủy khuất không được, dậm chân nói: - Ngươi... ngươi... Ta muốn ngươi chờ xem!

Dương Khai nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.

Hắn tuy rằng không sợ Thiên Hạc Thành, nhưng nếu thật cùng Lạc Băng nổi lên xung đột gì đó, có thể sẽ liên lụy đến đám người của Thiên Diệp Tông. Đây cũng không phải là điều mà hắn hy vọng thấy được.

Lạc Băng kêu la, vừa sải bước thật dài, thoắt một cái đã đến trước mặt Dương Khai, ngước cái cổ thon dài trắng nõn, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

Trong lúc Dương Khai đang cảnh giác, đã thấy nàng chợt quay đầu, chỉ vào hàng hóa trên quầy, hướng về phía chưởng quỹ của cửa hàng hỏi: - Những vật này là hắn mua chứ gì?

Chưởng quỹ kia nghe vậy, theo bản năng gật đầu đáp: - Dạ phải!

- Rất tốt! Lạc Băng cắn răng một cái, nói: - Những thứ này bổn tiểu thư muốn hết toàn bộ, một cái cũng không được bán cho hắn!

Dương Khai lập tức gương mặt hắc tuyến.

Khưu Vũ cũng ở một bên ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ đây là phương pháp mà nàng cho hắn đẹp mắt đây sao? Cái này có phải có chút nói rất không đâu vào đâu một chút hay không?

Chưởng quỹ lộ ra vẻ khổ sở, nói: - Lạc tiểu thư, những vật này là vị khách nhân này chọn mua, giá cả đều đã thanh toán xong hết rồi.

Lạc Băng hỏi: - Nhưng vẫn chưa giao phó chứ gì?

Chưởng quỹ chần chờ một chút, đáp: - Đây thật ra chưa giao hàng.

- Vậy là được rồi, ta muốn hết toàn bộ các thứ này. Lạc Băng hừ ra nhiệt khí từ trong mũi, gương mặt dương dương đắc ý nhìn Dương Khai, một bộ giá thế “Ngươi dám đấu cùng ta“.

Dương Khai một bộ biểu tình vô cùng không nói nên lời, càng phát giác tiểu nha đầu này là được nuông chìu đến hư rồi, ngay cả sinh khí nổi giận cũng không biết nên dùng phương thức gì.

Chưởng quỹ hít sâu một hơi, nói:

- Lạc tiểu thư, những hàng hóa đây là vị khách nhân này đã chọn mua. Nếu hắn cố ý mua, lão hủ nhất thiết phải bán cho hắn, cho nên chỉ sợ không thể thỏa mãn yêu cầu của tiểu thư.

- Cái gì? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Băng lập tức kéo dài ra, nhìn chằm chằm chưởng quỹ, hỏi: - Ngươi có phải không nghe rõ lời của ta vừa rồi hay không?

Chưởng quỹ lạnh nhạt đáp: - Tiểu điếm có quy củ của tiểu điếm, xin Lạc tiểu thư thứ lỗi.

Cửa hàng này tuy rằng không lớn, nhưng dầu gì cũng là sản nghiệp của Tử Nguyên Thương Hội, đại diện cho Tử Nguyên Thương Hội. Vì thế nên mặc dù Lạc Băng là con gái của thành chủ đại nhân, chưởng quỹ cũng không cần phải rất e ngại, càng không cần bởi vì nàng mà đắc tội khách hàng xung quanh, làm hỏng danh dự cùng danh tiếng của Tử Nguyên Thương Hội.

Về phần vì vậy mà đắc tội phủ thành chủ tiểu thư thì cũng có cấp trên giải quyết. Hơn nữa, nếu Lạc Tân biết được nguyên do sự việc, chỉ sợ sẽ không đến mức tới làm khó cửa hàng này.

- Ngươi...

Lạc Băng lập tức tức giận lên đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Khưu Vũ thấy thế khuyên: - Băng muội muội, quên đi, bất quá là một chút dược liệu mà thôi. Chỗ này không bán, đi địa phương khác mua cũng giống như nhau.

- Không được, ta hôm nay không thể không mua. Lạc Băng phùng mang trợn má, cũng không biết đang tức khí cùng người nào, cắn răng nói: - Chưởng quỹ ngươi nói đi, những thứ này rốt cuộc cần bao nhiêu tiền, bổn tiểu thư ra gấp đôi!

Chưởng quỹ xoa xoa trán, cười khổ đáp: - Quy củ của tiểu điếm không thể phá!

Dương Khai cười nói: - Chưởng quỹ, có tiền không kiếm lời là tên khốn kiếp a. Nếu vị cô nương này nguyện ý ra gấp đôi giá những này, vậy thì bán cho nàng ấy đi.

Chưởng quỹ nghe vậy, lập tức quay đầu về phía Dương Khai với một ánh mắt cảm kích, khom người nói: - Đa tạ vị khách nhân này đại lượng.

Lạc Băng kêu lên: - Các ngươi làm gì nói giống như là hắn nhường cho ta vậy! Đây là bổn tiểu thư giành được.

- Dạ dạ dạ! Là tiểu thư giành được, tại hạ cam bái hạ phong! Dương Khai gật đầu không ngừng.

- Vậy còn được! Sắc mặt của Lạc Băng hơi thư thích, dương dương đắc ý hất lên cái đầu nhỏ bé, gõ mặt bàn hỏi: - Nói đi, rốt cuộc bao nhiêu nguyên tinh?

Chưởng quỹ nhìn một chút tới bàn tính trước mặt, mở miệng đáp: - Nếu vị khách nhân này mua chính là 18 triệu 604 ngàn 300 nguyên tinh, số lẻ có thể bỏ, xem như 18 triệu 600 ngàn là được rồi. Cho nên Lạc tiểu thư chỉ cần trả 37 triệu 200 ngàn nguyên tinh!

- Ực... Lạc Băng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, không lưu loát hỏi: - Bao... bao nhiêu?

Chưởng quỹ ngẩng đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói lại một lần nữa cái giá cả đó.

Cái này ngay cà Khưu Vũ cũng không khỏi trợn to con ngươi, gương mặt khiếp sợ nhìn Dương Khai.

Hắn căn bản không nghĩ tới, Dương Khai mua những thứ này lại nhiều nguyên tinh như vậy. Một khoản nguyên tinh như thế đã đủ để cho đại đa số Đạo Nguyên Cảnh động dung. Mặc dù Khưu Vũ là Thiên Chiếu Cung thiếu cung chủ, trên tay cũng không có có nhiều như thế.

Có tài lực khổng lồ như vậy đã nói rõ Dương Khai cũng không phải là võ giả bình thường.

Lạc Băng thì giống như là ngốc vậy, đã lâu vẫn chưa tỉnh thần.

Thời gian một lúc lâu sau, Lạc Băng mới khàn giọng hỏi: - Chưởng quỹ, ngươi không tín nhầm chứ?

Chưởng quỹ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: - Lão hủ trông coi cửa hàng này 30 năm, chưa bao giờ sai lầm.

Dương Khai ở một bên toét miệng cười, hỏi: - Thế nào, Lạc tiểu thư đây là không có tiền mua hả?

- Ai nói ta không có tiền? Lạc Băng vừa nghe, cũng như bị đạp cái đuôi thỏ vậy, giơ chân đáp: - Chút ít nguyên tinh đó... vẫn không đặt...trong mắt bổn tiểu thư...! Phụ thân đại nhân cho ta tiền tiêu vặt nhiều hơn xa không chỉ như vậy đâu...

- Ừ, ừ. Dương Khai không ngừng gật đầu, ôm quyền nói: - Tiền của Lạc tiểu thư dồi dào, tại hạ bội phục bội phục!

Lạc Băng thấp giọng nói: - Chỉ có điều hôm nay ra cửa rất vội vàng, nên ta không có mang tiền trên người thôi.

Dương Khai cười, liếc nàng hỏi:

- Lạc tiểu thư đây chẳng lẽ muốn ghi nợ hả?

- Ai nói ta muốn ghi nợ?! Gương mặt của Lạc Băng đỏ lên, vừa rồi nàng thật sự có quyết định này. Nhưng sau khi bị Dương Khai ngay mặt chế nhạo một phen, làm gì còn mặt mũi làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể kỳ kỳ ngải ngải nhìn Khưu Vũ, nói: - Vũ ca ca...

Khưu Vũ cơ hồ theo bản năng lau nhẫn không gian của mình, khóe miệng co quắp nói: - Băng muội muội, ta đây chỉ có 10 triệu...

Lạc Băng nghe vậy, dậm chân nói: - Ngươi ra cửa sao không mang nhiều nguyên tinh một chút chứ.

Biểu tình gương mặt của Khưu Vũ không nói nên lời, thầm nghĩ 10 triệu đã rất nhiều a. Đây là toàn bộ gia sản mà bản thân mình cực khổ tiết kiệm được, làm gì còn có nữa chứ? Huống chi, mặc dù là có, lúc này cũng không có thể lấy ra nữa.

Vì tức giận tốn gấp đôi giá cả mua một chút dược liệu, tiêu phí ra ngoài lại là nguyên tinh của mình, bên phía Lạc Băng khẳng định không có khả năng trả lại cho mình.

Nghĩ tới đây, Khưu Vũ hận hận trừng mắt liếc nhìn Dương Khai một cái, cảm thấy đều là tiểu tử này âm thầm làm chuyện xấu, khiến cho mình không xuống đài được.

Dương Khai coi như không thấy, cười ha ha một tiếng, nói: - Lạc tiểu thư thì ra là không có mang đủ tiền a, một khi đã như vậy, những dược liệu này ta lập tức lấy hết vậy.

- Dừng tay! Lạc Băng kêu to, trực tiếp nhào tới phía trên dược liệu, dùng thân thể bảo vệ, dường như che cái gì đó vô cùng trọng yếu vậy, hướng về phía Dương Khai kêu lên:

- Ngươi hãy chờ một lát, ta đi trở về kêu phụ thân đại nhân cho ta đủ nguyên tinh!

- Thành chủ đại nhân sẽ cho ngươi sao? Dương Khai bĩu môi.

Lạc Tân chỉ cần không mất lý trí, lại không thể có khả năng cho Lạc Băng một khoản nguyên tinh lớn như vậy, chỉ vì tức giận, có thể sẽ phái người để giáo huấn một chút với Dương Khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.