Lúc trưởng lão này trở lại, thì đi bên cạnh là một đệ tử Phong Vũ lâu
thương tích đầy người. Tiêu Nhược Hàn và các cao thủ Phong Vũ lâu hỏi
thì người đệ tử này mới kể lại cảnh tượng vừa rồi xảy ra.
Không bao lâu, các cao thủ Huyết Chiến bang và Lăng Tiêu các cũng ở cách đó không xa tìm được một số các đệ tử tông môn, người của ba bên đều ở
đây, nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ phát hiện các đệ tử đi vào giờ phút này cũng đã đi ra, chỉ là đều bị phân tán tới các nơi của rừng Hắc Phong.
Tuy rằng không biết tại sao lại như vậy, nhưng tất cả đều cho rằng đây
là do chủ nhân Truyền Thừa Động Thiên làm để bảo vệ người thừa kế!
Như vậy, sẽ không ai biết rốt cuộc là ai đã được kế thừa.
Các cao thủ tam phái đều bận rộn tìm đệ tử tông môn trong rừng Hắc
Phong, rồi sắp xếp ổn thỏa cho bon họ. Thái độ của họ đối với những đệ
tử này tất cả đều rất cẩn thận và thận trọng, thái độ hòa nhã dễ gần hơn trước đây không biết bao phần.
Bởi vì bọn họ không ai biết,
những đệ tử cho dù hiện tại mới chỉ ở Khai Nguyên cảnh này, không biết
sau này liệu có đạt đến ngưỡng bậc khiến người đời kính trọng.
Ngay cả bang chủ Huyết Chiến bang Hồ Man tính tình nóng nảy đó,giờ đây
cũng mặt mỉm cười chào đón từng đệ tử trở về, tiền cứ hậu cung, một mực
khen ngợi bọn họ làm tốt, sau này nhất định là trụ cột của bang ta.
Các đệ tử Huyết Chiến bang thiếu chút nữa là tan vỡ, không biết bang
chủ đại nhân thần kinh bị sao. Nhưng cũng có không ít đệ tử cảm động rơi lệ, gào khóc bày tỏ lòng trung thành, thề chết theo bang chủ đại nhân,
đem cuộc đời này kính dâng cho Huyết Chiến bang ,máu chảy đầu rơi, tâm
này có nhật nguyệt chứng giám!
Hồ Man càng cười sảng khoái.
Đối với hắn, những đệ tử này cho dù không lấy được truyền thừa, cũng là đối tượng đáng được lôi kéo! Vì mỗi người họ hoặc nhiều hoặc ít đều có
được lời từ trong đó.
Những cao thủ Phong Vũ lâu và Lăng Tiêu các đương nhiên cũng biết rõ điều này, một mặt khinh miệt Hồ Man giả
tạo, một mặt cũng phải hạ mình ân cần hỏi han các đệ tử trở về.
Phải mất nửa ngày trời để đón đệ tử trở về, cũng có nhiều người trực
tiếp trở về tông môn mà không phải do được các vị trưởng bối tìm về.
Điều này khiến cho tình cảnh của Dương Khai và Tô Nhan tốt hơn.
Tất nhiên ,Tô Nhan thế nào cũng bị nghi ngờ, điều này không thể thay đổi.
Lúc này Dương Khai và Tô Nhan đang đứng ở một nơi trong Hắc Phong sơn,
sau khi hai người bước vào cánh cổng sáng kia liền đến nơi này, Tô Nhan
không quen thuộc nơi này lắm, còn Dương Khai chạy đến Hắc Phong sơn này
không ít lần. So với nàng phải mạnh hơn không ít.
Tìm rất lâu mới tìm ra được đường chính xác.
- Qua bên này năm mươi dặm, là có thể thấy Ô Mai trấn rồi.
Đứng trên một đỉnh núi nhỏ, Dương Khai chỉ đến một hướng và nói với Tô Nhan. :
- Chúng ta chia nhau ra mà đi, không thể quay về cùng nhau được.
Tô Nhan trầm ngâm một lúc rồi nói.Nếu như mình chắc chắn bị nghi rồi thì không thể để lộ ra cả Dương Khai được.
-Ừ.
Dương Khai gật đầu.
- Tỷ về trước đi. Bây giờ chắc chắn có rất nhiều người đang tìm tung
tích của tỷ, Về muộn chỉ khiến họ khẳng định suy đoán của mình, nhớ kỹ
bất luận ai hỏi cũng đừng thừa nhận đã lấy được truyền thừa.
- Ta biết. Ngươi cẩn thận đấy. Cũng trở về sớm một chút.
Tô Nhan dặn dò một tiếng, xoay người định rời khỏi thì lại bị Dương Khai kéo lại.
- Sao vậy?
Tô Nhan vừa mới mở miệng ra, một luồng khí nóng liền ập tới, ôm thật chặt nàng, miệng tức thì bị chặn lại.
Âm thanh nức nở nghẹn ngào vang lên .Tô Nhan lại một lần nữa yếu lòng.
Mãi lâu sau, Dương Khai mới cười hì hì buông ra.
- Nhớ kỹ lời tỷ nói đấy. Một tháng tìm ta một lần!
Dương Khai nói
Tôn Nhan khẽ gật đầu.
Hai người bịn rịn nói lời tạm biệt,mặc dù biết rõ mình với đối phương
đều ở trong một tông môn nhưng vẫn có chút cảm giác không nỡ.
Đợi lâu sau, Tô Nhan mới dậm chân một cái ,cắn răng nói :
- Ta đi đây.
Dứt lời, liền nhanh chóng đi khỏi, chỉ để lại một bóng lưng tinh khiết rõ ràng.
Nhìn theo đến khi bóng nàng mất đi trong tầm mắt, Dương Khai mới lắc
đầu cười, thản nhiên tự đắc mà bước đi về phía Lăng Tiêu các.
Truyền Thừa Động Thiên sao ...Dương Khai cảm thấy thu hoạch lớn nhất
lần này của mình không phải là chiếm được truyền thừa kia mà là Tô Nhan!
Mấy canh giờ sau, Dương Khai mới chậm rãi trở lại Lăng Tiêu các, lúc đệ tử và cao thủ trong các cũng đều đã sớm trở lại, tuy nhiên vẫn còn có
người lẻ tẻ trở về, Dương Khai lại không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Chỉ có điều hắn phát hiện một điều kỳ quái, khi mình đi lại ở trong
các, những sư huynh hoặc sư đệ không quen biết đều rất khách khí với
mình, mặc dù không đi tới hàn huyên, nhưng cũng đứng xa chắp tay làm lễ, vẻ mặt mỉm cười chào hỏi.
Trong đó, thậm chí có một vị chấp sự của Lăng Tiêu các.
Cẩn trọng suy nghĩ một chút, Dương Khai không khỏi thấy thoải mái. Có
thể từ trong Truyền Thừa Động Thiên sống sót trở về, nói không chừng
ngày sau tiền đồ vô lượng, bọn họ đâu còn coi khinh mình như trước kia?
Bây giờ chào hỏi sau này còn có thể trở thành bằng hữu.
Trở lại căn nhà gỗ nhỏ, còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng bước chân vội vã.
Đang nghĩ xem là ai tới, thì khuôn mặt của Tô Mộc liền xuất hiện.
Nhìn thấy Dương Khai, Tô Mộc mới yên tâm:
- Dương sư huynh huynh đã bình an trở về rồi.
Dương Khai trong lòng ấm áp hẳn lên, đứng lên nói:
- Tô sư đệ, vào đây ngồi đi !
- Không cần đâu, đệ đến xem huynh có sao không thôi.
Vừa nói Tô Mộc vừa lộ ra nụ cười lén lút như tên trộm.
- Đệ còn phải về tranh thủ luyện công, ha ha!
Cười dài một tiếng, Tô Mộc liền biến mất không thấy bong dáng.
Dương Khai ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới, mình ở cầu thang vô tận đó
nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Tô Mộc, lúc đó đệ ấy đi đâu vậy? Thú Hồn Khai Vận trận gây ra động tính lớn như vậy, đệ ấy không thể
không thấy.
Trừ khi lúc ấy đệ ấy có việc quan trọng khác !
Kết hợp với vẻ mặt đắc ý vừa rồi của Tô Mộc Dương Khai không khỏi mỉm cười.
Xem ra, không chỉ mình có được truyền thừa, tiểu tử Tô Mộc này, vận mệnh cũng khá tốt!
Tô Mộc đi rồi, Dương Khai chưa ngồi ấm chỗ, ngoài cửa lại vang lên
tiếng bước chân, nhưng lần này lại là tiếng bước chân rất nhẹ, nghe
giống như là nữ tử.
Dương Khai thầm giật mình, trong lúc đang do dự, một bóng xanh ở cửa đi vào.
- Tiểu sư tỷ ?
Dương Khai thấy rõ dung mạo của người đến, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Hôm nay ngôi nhà gỗ nhỏ của mình lại thật náo nhiệt, Tô Mộc đến, Hạ
Ngưng Thường cũng tới, hơn nữa Dương Khai cũng không thấy nàng khi trong Truyền Thừa Động Thiên.
Nhưng nói ra, thì từ lần trước sau khi từ Cửu Âm Sơn Cốc trở về, tỷ ấy cũng không đến tìm mình.
- Sư đệ !
Hạ Ngưng Thường nhìn thấy Dương Khai cũng giống Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khách khí mà bước tới:
- Đệ trở về rồi ?
- Ừ, vừa về.
Dương Khai gật đầu
- Ta nghe bọn họ nói, đệ cũng vào Truyền Thừa Động Thiên….Nhưng ta không tìm được đệ.
Hạ Ngưng Thường vẫn vẻ thẹn thùng, nói chưa được hai lời, tai liền đỏ lên.
- Hôm đó đệ cũng thấy tỷ đi vào, Mộng chưởng quầy thật oai phong lẫm liệt.
Dương Khai nhớ tới dáng vẻ hống hách kiêu ngạo của Mộng Vô Nhai hôm đó thì cảm giác có chút kỳ quặc.
- Ừ, là do sư phụ để ta đi vào, đúng rồi, ta tìm thấy ở đó ít Viêm Dương thạch, tặng cho đệ để luyện đan dược.
Hạ Ngưng Thường cầm ra một cái bình nhỏ đưa cho Dương Khai
- Đệ tu luyện công pháp cần cái này đúng không?
Dương Khai mỉm cười đưa tay ra nhận :
- Cảm ơn !
Hạ Ngưng Thường khẽ lắc đầu :
- Khỏi cần !
- Tỷ muốn ngồi xuống nghỉ một lát không?
- Thôi, ta chỉ qua đây xem chút thôi.
Hạ Ngưng Thường vội vã xua tay, cô nam quả nữ, nàng thực sự không dám nán lại:
- Ta đi đây, đệ nghỉ ngơi nhé.
- Dạ
Dương Khai cũng không giữ lại.
- Tỷ cũng nghỉ ngơi tốt nhé, đừng để quá mệt.
Hạ Ngưng Thường hé miệng cười, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
Lúc xoay người, đi tới cửa bước chân nàng chợt dừng lại, dường như muốn quay lại hỏi gì đó, nhưng do dự mãi lâu, cuối cùng cũng không lấy được
dũng khí, đành rời đi.
Chuyện xảy lần trước ở trong Cửu Âm Sơn Cốc, cho tới giờ khắc này vẫn còn rõ mồn một trước mắt nàng.
Nụ hôn sâu sắc mê loạn đó, Hạ Ngưng Thường thường hồi tưởng mồn một
trong lúc đêm khuya tỉnh mộng. Mỗi lần nhớ tới, trong lòng đều giống như một con nai con vui vẻ, mãi mà không thể ngừng lại, trằn trọc khó ngủ.
Cũng chính nụ hôn đó, khiến lòng nàng ôm ấp mãi bóng dáng toàn thân đẫm máu. Tình cảm dâng trào trong lòng khiến mỗi lần đối mặt với Dương Khai càng lộ ra vẻ thẹn thùng bối rối, nhưng lại không dám thổ lộ.
Đưa mắt nhìn theo Hạ Ngưng Thường rời đi, Dương Khai cầm trên tay chiếc lọ, trong lòng chợt thấy ấm áp.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đêm thứ nhất trở về Lăng Tiêu các,
Dương Khai không làm gì cả, mà chỉ bình thản đi ngủ một giấc.
Ngày thứ hai, hắn đi chợ Hắc Phong mua chút Tàn Hồn hoa ba lá và cây cỏ khô Tuyệt Địa, lần trước tới vốn định mua, nhưng TruyềnThừa Động Thiên
xuất hiện lại làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Trải qua chuyện
Truyền Thừa Động Thiên, chợ Hắc Phong cũng không vắng lặng bao nhiêu,
ngược lại càng thêm náo nhiệt, tam phái đệ tử nơi đây cũng đều đang
tranh nhau thảo luận các loại kỳ ngộ và cơ duyên trong TruyềnThừa Động
Thiên, còn có chín yêu thú mạnh mẽ kia và cầu thang vô tận cuối cùng.
Phần lớn mọi người không thể đi vào Truyền Thừa Động Thiên, nên lúc này đương nhiên là rất hứng thú.
Tô Nhan không có trấn thủ trong chợ Hắc Phong, danh tiếng của nàng bây
giờ đang rộng khắp, không thích hợp rời khỏi Lăng Tiêu các, ánh mắt mọi
người của ba phái đều tập trung ở trên người nàng, muốn biết rốt cuộc có đúng là nàng đã lấy được truyền thừa hay không.
Dương Khai mua được thảo dược và công cụ mình cần, liền rời khỏi chợ Hắc Phong.
Trở về Lăng Tiêu các, Dương Khai đi tới bên cạnh khe suối Khốn Long.
Chỗ mà ngày thường mình tu luyện, những cây Tam Dương Qủa đó vẫn đón
gió phấp phới, có thể qua vài năm nữa, chúng sẽ ra hoa kết quả, nhưng
nhất định đây là chuyện rất xa xôi rồi.
Dương Khai xoa xoa
tay, hắn muốn làm một chuyện mà trước kia hắn rất muốn làm, chỉ có điều
lúc đó thực lực quá thấp, không tiện thi triển, bây giờ đã đạt đến Khí
Động cảnh, cũng coi như là có chút vốn liếng.
Tìm đến một
tảng đá lớn gần đó, sau đó cột lên dây thừng vừa mua về, dùng dây thừng, Dương Khai từ từ rơi xuống phía dưới khe suối Khốn Long.
Dưới khe suối Khốn Long không biết có dị bảo như thế nào, khiến Dương
Khai ở trên vách núi cao vẫn có thể hấp thụ dương khí để tu luyện, nhưng bất kể là bảo bối gì, càng đi sâu xuống dương khí rõ ràng là càng mạnh.
Khẩu vị Dương Khai không lớn, hắn không hề muốn thâm nhập vào trong khe suối Khốn Long để tìm bảo bối đó, dù gì thì lúc này vị Thập nhất trưởng lão đó đã nghiêm túc dặn dò hắn, nhất định không được mạo hiểm thâm
nhập, bởi cho dù là người vào đó cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vị
thập nhất trưởng lão đó chí ít cũng là cao thủ Thần Du cảnh, nguy hiểm
mà người có thể cảm nhận được đủ để khiến Dương Khai biến mất vĩnh viễn, thịt nát xương tan.