Doãn Tố Điệp hỏi hai câu này, cũng không có động tác ngăn cản, thân hình yếu ớt như gió thổi là ngã.
Nhưng Dương Khai vừa nhìn dung mạo của nàng, sắc mặt đại biến, lập tức vung tay, thu hồi toàn bộ hư ảnh ngọn núi ném tới, Bách Nhạc Đồ lại hiện ra trên tay.
Hắn tràn đầy khó tin nhìn về phía Doãn Tố Điệp, trong mắt tràn đầy nhu tình, khóe miệng mấp máy, kinh hô: - Tô Nhan?
Lúc này cô gái che trước mặt nam nhân họ Hầu kia nào phải Doãn Tố Điệp gì, rõ ràng là bóng hình giai nhân che giấu sâu trong lòng Dương Khai, đêm khuya tỉnh mộng, tưởng nhớ chờ mong.
Sắc mặt của hắn cứng lại, si ngốc nhìn dung nhan mong nhớ ngày đêm, nhu tình trong mắt như hòa tan cả đá.
Còn Tô Nhan đối diện cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng trả lại ánh mắt nhu tình vô hạn, nhưng không thể phát hiện, khóe miệng của nàng khẽ động, dường như nghe tới cái tên xa lạ này, làm nàng có chút kinh dị.
Đang lúc nàng nghĩ rằng Dương Khai đã bị mình mê hoặc, sắc mặt Dương Khai bỗng biến thành âm lãnh, nhu tình trong mắt thoáng cái biến mất, thay vào đó là lạnh lùng chán ghét.
Vừa thấy Dương Khai đổi sắc, Doãn Tố Điệp liền ý thức được không ổn, kêu to một tiếng, một tay nắm lấy nam nhân họ Hầu vì mất máu quá nhiều mà lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng giọng trầm thấp của Dương Khai vang lên: - Sinh Liên!
Doãn Tố Điệp đang nhìn Dương Khai, bỗng nhiên thân thể cứng đờ, mơ hồ nhìn thấy trong ánh mắt đối diện có ảo ảnh đóa hoa sen, vô cùng xinh đẹp, tỏa ra hào quang bảy màu, thu hút tất cả tâm thần của nàng, làm nàng không thể kiềm chế muốn quan sát kỹ càng hơn.
Ngay lúc này, ảo ảnh hoa sen bỗng biến mất, quỷ dị xuất hiện trong thức hải của nàng.
Công kích thần thức! Sắc mặt Doãn Tố Điệp đại biến, lập tức hiểu ra điều này, đang muốn phòng ngự ngăn cản, lại phát hiện lực lượng thần thức trong thức hải đang điên cuồng tụ tập một chỗ, nơi đó như xuất hiện lốc xoáy, đang dẫn dắt rút sạch lực lượng thần thức. Mà ngọn nguồn hút lấy, chính là nụ hoa sen đang ngậm nở.
Doãn Tố Điệp hừ nặng, nhũn ra rơi khỏi không trung, nhìn vào bên trong, chỉ thấy nụ hoa bảy màu đang dần dần nở rộ. Mỗi lần nở ra một chút, lực lượng thần thức cũng tiêu hao vô số, dường như nó nở ra phải dùng lực lượng thần thức của mình làm căn nguyên.
Trong lòng Doãn Tố Điệp hoảng hốt, vội vàng vận chuyển nhiều loại bí thuật phòng ngự thần hồn, nhưng mặc kệ nàng cố gắng thế nào, cũng không thể ngăn cản tốc độ cắn nuốt lực lượng thần thức.
Chỉ trong nháy mắt, thức hải đã cạn khô phân nửa! Mà nụ hoa kia chỉ nở được một chút mà thôi.
Chỉ một chút đã tiêu hao nhiều lực lượng thần thức như thế, nếu nở ra hết, chẳng phải sẽ rút sạch thức hải của mình? Đến lúc đó, coi như mình không chết, cũng sẽ bị thương thần hồn, trọng thương như thế không thể khôi phục trong ngày một ngày hai.
Nghĩ tới đó, sắc mặt Doãn Tố Điệp tái nhợt, nàng không ngờ Dương Khai thật dám hạ sát thủ với nàng, nhất thời trong ánh mắt xinh đẹp toát ra khao khát muốn sống, khiến người ta đau thương.
Bịch...
Doãn Tố Điệp rơi xuống đất, trên người phủ đầy tro bụi, nào còn kiều mị trước đó? Lúc này sắc mặt nàng trắng bệch, đầu đau muốn nứt toát ra, không ngừng rên rỉ, mồ hôi từng giọt lớn tuôn ra, nháy mắt ướt cả quần áo.
Nàng muốn lên tiếng xin tha cũng không làm được!
Đau đớn vì thần hồn sắp bị rút sạch, hơn bất cứ cơn đau nào làm nàng không thể chịu được, nàng chỉ có thể cắn răng, giữ chắc một tia tỉnh táo cuối cùng trong thức hải.
Dù thế, nàng cũng hiểu rõ, một khi hoa sen bảy màu hoàn toàn nở ra, nàng cũng sẽ xong đời.
Bộp bộp...
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chầm chậm tới gần, Doãn Tố Điệp miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy sắc mặt Dương Khai âm trầm muốn nhỏ nước, đi tới trước mặt, cúi đầu lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt không có một chút cảm tình.
Doãn Tố Điệp há miệng, muốn nói gì, lại không nói ra được.
Bóc một cái, Dương Khai búng tay.
Hoa sen bảy màu đang nở trong đầu Doãn Tố Điệp chợt ngừng lại, sau đó hóa thành những đốm sáng, biến mất tăm.
Doãn Tố Điệp thấy vậy, sắc mặt vui mừng, vội vàng kiểm tra tình hình thức hải. Vừa xem, vừa sợ vừa giận, thức hải của nàng suýt chút cạn khô, nếu không phải khoảng khắc cuối cùng Dương Khai dừng bí thuật cổ quái đó, sẽ không thể tưởng tượng hậu quả. Dù thế, nàng muốn khôi phục hoàn toàn, cũng phải trả giá rất đắt, tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Từ khi Dương Khai đột nhiên thi triển bí thuật Sinh Liên đến giờ, trước sau cũng chỉ qua ba nhịp thở mà thôi.
Trong vòng 3 nhịp thở này, nam nhân kia được Doãn Tố Điệp bảo vệ dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũn biết ba người mình thật sự đụng trúng tấm thép.
Thấy Dương Khai không chú ý tới mình, hắn nhìn Doãn Tố Điệp thảm hại không thôi, liền dứt khoát, cắn răng vận chuyển thánh nguyên, muốn chạy khỏi đây.
Ngay cả Doãn Tố Điệp mà hắn cũng không để ý.
Nhưng hắn vừa động dậy, trước mặt bỗng lóe lên, Dương Khai lạnh lùng chặn trước mặt hắn.
Nam nhân họ Hầu môi khô khốc, nhìn người trước mặt, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, không dám động đậy.
Dương Khai búng tay, một đoàn Ma diệm bắn ra, trực tiếp xuyên thủng ngực trái nam nhân này. Nam nhân kia thậm chí không dám ngăn cản, hét lên đau đớn, che ngực lảo đảo mấy bước, thần thái trong mắt nhanh chóng tiêu tán, cắm đầu rơi khỏi không trung, thân thể còn ở khoảng không đã bị Ma diệm bao trùm, thiêu đốt sạch sẽ.
Làm xong, Dương Khai mới lóe lên, trở về trước mặt Doãn Tố Điệp.
Doãn Tố Điệp vẫn còn đang ôm đầu, thở hổn hển, xem ra bí thuật Sinh Liên vừa rồi tạo thành tổn thương rất lớn tới nàng, khiến nàng không còn sức mà chạy trốn.
Bên cạnh nàng, có một hạt châu trắng rơi ra.
Dương Khai nhìn hạt châu kia, đưa tay hút lấy nó. Tuy rằng không biết hạt châu này là gì, nhưng nhìn Doãn Tố Điệp vừa rồi chính là sử dụng hạt châu này, nhìn trộm được bóng hình trong đầu hắn, lại thi triển mị thuật, khiến cho Dương Khai xuất hiện ảo giác Tô Nhan yêu kiều đứng trước mặt.
Trầm ngâm một hồi, trên tay Dương Khai bùng lên, Ma diệm sôi trào, hạt châu kia nhanh chóng tan rã, biến mất khỏi thế gian.
Mặc kệ hạt châu này là cái gì, quý trọng hay không, Dương Khai cũng không muốn giữ nó lại.
Thiêu hủy hạt châu, Dương Khai mới lạnh lùng nhìn Doãn Tố Điệp, lạnh nhạt nói: - Có phải ngươi nghĩ rằng, ta không dám giết người?
Ánh mắt Doãn Tố Điệp hoảng sợ, không dám đáp lời.
Cảnh tượng Dương Khai đánh chết võ giả họ Hầu kia, nàng thấy rõ ràng, nàng biết cách mình vừa làm đã chạm tới giới hạn trong lòng đối phương, bằng không sao tới giờ hắn mới giết người, từ lúc võ giả họ Hầu lần đầu tới tìm, hắn đã có thể ra tay.
Xem ra cô gái Tô Nhan kia vô cùng trọng yếu với hắn, bằng không sao lại xảy ra chuyện như thế?
Tâm tư xoay chuyển, Doãn Tố Điệp hối hận muốn chết, sớm biết Dương Khai ngang tàng như thế, nàng làm sao lại tự tìm xui xẻo?
- Có phải ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi? Dương Khai lại hỏi.
- Ngươi không thể giết ta... Doãn Tố Điệp cố gượng dậy, thì thào nói, thở hổn hển: - Vị sư huynh của ta đã thành công, ngươi nên suy nghĩ cho đồng bạn của mình.
- Thành công? Khóe miệng Dương Khai nhếch lên, bỗng nhiên vung tay bắn ra một đạo hào quang vàng. Ánh sáng vàng này rất mảnh, tựa như một sợi chỉ vàng mà thôi, lóe lên liền biến mất vào hư không.
Một lát sau, phía võ giả nam bên kia vang lên tiếng la hét hoảng sợ, chỗ trống rỗng bỗng lóe sáng lên, sau đó vỡ nát hiện ra một bóng người, chính là võ giả họ La kia.
Doãn Tố Điệp bỗng nhiên ngã xuống, võ giả họ Hầu bị giết, hắn như nhìn ra thế cục bên này không ổn, liền thi triển ra bí thuật Phù Quang Độn Ảnh muốn chạy trốn. Nhưng bị tơ vàng truy đuổi, lập tức đẩy hắn ra, tơ vàng như có sinh mệnh, mặc kệ hắn ngăn cản thế nào cũng không chống nổi nó xâm nhập cuốn lấy, chỉ khoảng khắc liền bị tơ vàng trói lại.
Sợi tơ vàng này, chính là bí thuật Kim Huyết Ti mà Dương Khai tu luyện đã lâu, tương đương với bí bảo.
Bí thuật Kim Huyết Ti diễn hóa từ bí thuật Ma Huyết Ti của Ma Huyết Giáo, Dương Khai cũng có ý thí nghiệm uy lực Kim Huyết Ti, cho nên mới thi triển ra. Hiện tại thấy võ giả họ La bị Kim Huyết Ti trói lấy dễ dàng như vậy, còn không thể giãy được, liền rất hài lòng.
Hắn vẫy tay, Kim Huyết Ti trói võ giả họ La bị kéo đi, kéo theo võ giả họ La trở về cạnh Dương Khai.
Doãn Tố Điệp nhìn thấy, tức giận méo cả mặt.
Vừa rồi nàng chiến đấu với Dương Khai không thể tách ra, càng tin tưởng hoàn toàn vào vị sư huynh này, cho nên không lưu ý tình hình của hắn và Dương Viêm, chỉ theo bản năng cho rằng Dương Viêm đã bị bắt.
Nhưng bây giờ nhìn lại, lập tức biết suy nghĩ của mình quá ngây thơ.
Lúc võ giả họ La bị bắt tối, Dương Viêm bao bọc áo bào đen cũng chậm rãi đi sang bên này. Nhìn dáng vẻ của nàng, ngoài hơi bị kinh sợ ra, thậm chí góc áo bào đen cũng không nhàu nát, không biết làm sao nàng ngăn cản được võ giả họ La lâu như thế.
- Thành công? Có phải ngươi còn chưa tỉnh ngủ? Dương Khai cười lạnh.
Sắc mặt Doãn Tố Điệp lúc xanh lúc đỏ, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, đồng thời lạnh lùng liếc võ giả họ La, thầm mắng kẻ này quá sức vô dụng.
Võ giả họ La cũng đầy chua xót, hắn căn bản không ngờ trên người Dương Viêm có nhiều bí bảo như thế, hơn nữa mỗi một món đều không tầm thường. Trong quá trình hắn muốn bắt Dương Viêm, đối phương không hề đánh trả, chỉ là bị động phòng ngự, nhưng chỉ là phòng ngự mà hắn làm sao cũng không công phá nổi. Lúc này bị Dương Khai bắt tới, hắn thật không dám nhìn Doãn Tố Điệp.
Thấy Doãn Tố Điệp không chịu đáp, Dương Khai hừ lạnh, bàn tay ấn xuống, một cái dấu tay lớn ấn xuống võ giả họ La. Dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, trực tiếp ấn hắn xuống đất, tiếng xương gãy vang lên liên hồi, chỉ một đòn đã khiến hắn bị trọng thương.
Làm hắn thầm hô may mắn, đó là dường như đối phương không muốn hạ sát thủ.