- Ta không có hứng thú gì với ngươi cả, ngươi cũng không cần sáp lại gần ta như vậy! Lam Hòa lạnh lùng nói.
Nàng có ấn tượng cực kém đối với Dương Khai, trước sau bị Dương Khai đoạt đồ mất hai lần, có ấn tượng tốt mới là lạ đó. Cho nên nàng không muốn quan hệ gì với Dương Khai hết, tránh cho tên xung khắc này lại tranh giành bảo bối của nàng khắp nơi. Hơn nữa nhìn tên này lén lén lút lút, rõ ràng là đã trêu chọc phải địch nhân cường đại nào đó, cho nên mới không dám lộ mặt ra, lúc này hắn lại tìm nàng nói chuyện, chưa chắc đã không phải muốn kéo nàng cùng chịu trận.
Đối với kẻ như vậy, hiển nhiên Lam Hòa muốn tránh xa.
Dương Khai toét miệng cười nói: - Gặp lại chính là duyên, Lam Hòa cô nương cần gì lãnh đạm như vậy.
- Ai hữu duyên với ngươi, cút sang một bên! Lam Hòa thấy Dương Khai khua môi múa mép như vậy, không nhịn được quát lên.
- Dữ quá! Dương Khai bị mất mặt, cũng ngượng ngùng không cùng nàng dây dưa nữa, mà chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn.
Lại nói tiếp, tính tình Lam này tuy rằng hơi nóng nảy một chút, nhưng làm người cũng không tồi. Không gì khác, Dương Khai trước sau đoạt đồ của nàng những hai lần, tuy rằng Lam Hòa không giành được, nhưng cũng không quấy rầy hắn.
Đổi thành những võ giả khác, rất có khả năng sau khi Dương Khai đắc thủ sẽ tiếp tục tranh đoạt.
Tinh Ấn chỉ có mấy cái, mà động tĩnh nơi này lại thu hút hơn mấy chục võ giả tới, cho nên rất nhanh mấy cái Tinh Ấn đã được định đoạt.
Dương Khai để ý thấy quả nhiên Doãn Nhạc Sinh đã đoạt đi Tinh Ấn kia, sau đó hạ xuống cách hắn khoảng 200 trượng. Ở bên cạnh Doãn Nhạc Sinh, còn có ba tên đệ tử Hoàng Tuyền Tông, khí tức âm trầm, hiển nhiên là tu luyện công pháp đặc thù gì đó của Hoàng Tuyền Tông.
Những người xung quanh bọn chúng không ai dám tới gần, họ cũng đều cảm nhận được khí tức âm trầm không thoải mái trên người những tên này.
Trong lúc Dương Khai còn đang âm thầm quan sát Doãn Nhạc Sinh, tên này tựa như phát giác ra, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lẽo.
Dương Khai lặng lẽ chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác, thầm kinh ngạc.
Năm xưa khi lần đầu cùng tên này gặp mặt tại thông đạo tinh quang, Dương Khai đã biết hắn chính là đệ nhất cường giả Tinh Vực, chẳng những thân là Tinh Chủ, mà tư chất cũng không tầm thường. Lần này gặp lại, Doãn Nhạc Sinh quả nhiên đã một bước lên trời, tốc độ tăng tiến tu vi không kém gì chính mình.
Năm xưa trong thông đạo tinh quang, tên này đã bị thua thiệt nhiều trên tay Dương Khai, nên rất hận hắn. Nếu Tiểu Tiểu thật sự bị lọt vào tay hắn không chừng sẽ bị ngược đãi, cho nên nhất thiết phải mau chóng khai thác được thông tin về Tiểu Tiểu trong miệng tên này.
Ngay khi Dương Khai còn đang trầm tư, xung quanh liền truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
Đám võ giả đang tụ tập lại một chỗ, chỉ chỉ chỏ chỏ về ngọn núi hình chiếc chuông ở phía trước, suy đoán lai lịch của món Đế Bảo này. Đáng tiếc trận chiến Toái Tinh Hải năm xưa đã qua mấy vạn năm, đám thanh niên bây giờ mấy ai biết được chứ? Cho nên căn bản những người này đều không biết đây là bí bảo gì, của ai để lại.
Dương Khai lướt nhìn xung quanh một vòng, đáng tiếc hắn không thấy được người quen nào ở nơi này. Nhóm tinh anh Nam Vực kia không có ai ở đây, cũng không biết bọn họ đã đi đâu.
Toái Tinh Hải cực kỳ rộng lớn lại có vô số cơ duyên, võ giả tiến vào Toái Tinh Hải trên dưới vạn người, những người tới đây chỉ là chín trâu mất một sợi lông - không đáng kể mà thôi, hắn không gặp được những tinh anh ở Nam Vực cũng là bình thường.
- Tề Hải huynh, trong số chư vị ở đây học thức của ngươi là uyên bác nhất, thấu triệt cổ kim, nếu như có thể, xin hãy nói cho chúng ta biết Đế Bảo là gì được không? Bỗng nhiên một giọng nói chợt vang lên.
Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía người vừa nói.
Chỉ thấy người này đang mỉm cười, lẳng lặng nhìn về phía một nam nhân khác ăn mặc kiểu nho sinh đứng cách đó không xa.
Theo ánh mắt của hắn, mọi người lại chuyển ánh mắt về phía nho sinh kia.
Vẻ mặt tên nho sinh lập tức tỏ ra âm trầm, hiển nhiên là không muốn xưng danh trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa cho dù hắn biết tin tức của Đế Bảo này, cũng không nguyện ý chia sẻ ra ở đây.
Nhưng tên vừa nãy lại cố ý nói rất lớn tiếng, dẫn tới lúc này mọi người đều nhìn hắn với vẻ mặt mong đợi. Nếu hắn không nói ra, không thể nghi ngờ chính là đang giấu nghề, rất có khả năng sẽ đắc tội với mọi người, nhiều cường giả đang nhìn hắn như vậy, hắn không muốn nói cũng phải nói.
Người tới chỗ này đều là kẻ nhạy bén, sao không hiểu được tên nho sinh này và tên kia có quan hệ không được tốt lắm chứ? Nếu như bọn chúng là bằng hữu, vậy tên kia cũng sẽ không làm tên nho sinh khó chịu như vậy.
Song mặc dù mọi người biết rõ, nhưng cũng không ai chỉ trích tên vừa đề nghị kia, ngược lại còn nhìn về phía tên nho sinh với vẻ chờ mong, muốn nghe qua ý kiến của hắn.
Trước mắt bao người, tên nho sinh kia cũng chỉ có thể hằn học nhìn chằm chằm tên nói chuyện ban đầu kia, thản nhiên nói: - Học thức uyên bác, thấu triệt cổ kim thì không dám nhận, chỉ là trong lúc rãnh rỗi, Tề mỗ có xem qua một ít điển tịch mà thôi, không đảm đương nổi lời khen như vậy.
Tên kia khẽ mỉm cười nói: - Tề Hải huynh quá khiêm tốn rồi, những điều tại hạ biết so với Tề Hải huynh quả thực chính là đom đóm so với trăng rằm mà,
xin Tề Hải huynh chỉ giáo nhiều hơn!
Tên này vừa dứt lời, một đại hán có vẻ mặt dữ tợn bỗng nhiên lên tiếng: - Rốt cuộc Đế Bảo kia có lai lịch gì, vì sao có uy lực lớn như vậy!
- Đúng vậy, đúng vậy, vị Tề huynh này, nếu ngươi biết, xin hãy giải đáp cho mọi người đi.
- Nói nghe thử đi.”
Tề Hải khẽ hít vào một hơi, đâm lao thì phải theo lao, trầm ngâm một lát, lúc này mới nói: - Toái Tinh Hải là chiến trường của Đại Đế, điểm này ta nghĩ chư vị đều đã biết.
Không ít người khẽ gật gật đầu.
- Năm xưa tuy rằng Phệ Thiên Đại Đế tu vi siêu tuyệt, bản lĩnh thông thiên, nhìn khắp cả Tinh Giới không ai là đối thủ. Nhưng bởi vì hắn quá mức bảo thủ, tùy ý giết chóc, cho nên cuối cùng đắc tội với mọi người, bị các vị Đại Đế khác liên thủ đánh một trận ở nơi này, cuối cùng đánh nát một cái tinh vực, tạo thành Toái Tinh Hải này. Trận chiến ấy, nghe đồn Phệ Thiên Đại Đế bị chư vị Đại Đế liên thủ đánh chết, nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng thảm trọng, những cường giả tham gia tiễu trừ Phệ Thiên Đại Đế người chết người bị thương, không một ai hoàn chỉnh. Nghe nói Thiên Xu Đại Đế vẫn còn bế quan trị thương trong Thiên Cơ Cốc không ra!
Mọi người nghe vậy, tất cả đều hít vào một hơi lạnh.
Dương Khai cũng tỏ ra hoảng sợ, hắn không biết tên Tề Hải này nói thật hay giả, nhưng danh hào Thiên Xu Đại Đế hắn đã nghe nói qua, chính là một trong 10 đại Đế Tôn hiện tại.
Vị Đại Đế này là một người vô cùng đặc biệt trong số 10 đại Đế Tôn, bởi vì truyền thuyết kể rằng hắn có thể biết được thiên cơ, khám phá tương lai, nhìn thấu quá khứ.
Lúc trước, khi Tứ Quý Chi Địa mở ra, Thiên Xu Đại Đế cũng đã từng truyền tin cho Thanh Dương Thần Điện, báo cho toàn bộ các đại tông môn Nam Vực biết việc Tứ Quý Chi Địa sắp xuất hiện Tinh Ấn.
Nếu như lời của Tề Hải là thật, vậy thì Thiên Xu Đại Đế đã trị thương đến mấy vạn năm ah, quả thực khó có thể tưởng tượng được năm xưa hắn tham gia tiễu trừ Phệ Thiên Đại Đế bị thương nghiêm trọng cỡ nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bị thương suốt mấy vạn năm còn chưa chết, Thiên Xu Đại Đế này cũng thật là bản lĩnh.
- Mà trong trận chiến ấy, số Đại Đế chết đi tổng cộng có bốn vị! Vẻ mặt Tề Hải tỏ ra nghiêm nghị.
- Bốn vị nào? Có người nôn nóng hỏi.
Tề Hải nói làu làu: - Thanh Liên Đại Đế, Nguyên Đỉnh Đại Đế, Thương Hải Đại Đế, Viêm Võ Đại Đế, tổng cộng là bốn người!
Những người hắn vừa nói ra, trên cơ bản mọi người đều chưa từng nghe nói qua, cho nên tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, Dương Khai cũng vậy. Thật ra trước đó vài ngày hắn đã nghe Hoa tỷ đề cập qua về vị Thanh Liên Đại Đế này, nói rằng năm ngàn năm trước có người ở trong Toái Tinh Hải chiếm được Bất Diệt Thanh Liên của hắn, sau đó sáng lập ra Thanh Liên Cung tại Đông Vực, hiện tại đã là một trong những tông môn đứng đầu Đông Vực.
- ... Bổn mạng Đế Bảo, nhẫn không gian cùng với những bảo vật, thậm chí truyền thừa của bốn vị đại nhân bỏ mạng này, đều lưu lạc ở trong Toái Tinh Hải. Trong đó gồm có: Bất diệt Thanh Liên của Thanh Liên Đại Đế, Sơn Hà Chung của Nguyên Đỉnh Đại Đế, Nghịch Thương Hải của Thương Hải Đại Đế, Phượng Hoàng Chân Hỏa của Viêm Võ Đại Đế. Bất kể thứ nào cũng đều là bảo vật tuyệt thế. Tề Hải nói một hơi, sau đó hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Bất Diệt Thanh Liên đã bị người chiếm được, mọi người cũng đã nghe về Thanh Liên Cung tại Đông Vực rồi đó, cung chủ Thanh Liên Cung chính là người hiện tại có được Bất Diệt Thanh Liên, nhưng còn bảo vật của ba vị Đại Đế khác đến nay vẫn chưa có ai phát hiện.
Nói đến đây, ánh mắt của hắn hơi đổi, lại nhìn phía ngọn núi hình chuông kia, trầm giọng nói: - Đế Bảo trước mắt của chư vị, nhất định là Sơn Hà Chung của Nguyên Đỉnh Đại Đế. Sơn Hà Chung, chuông vang lên trấn sơn hà, đế vận chuyển càn khôn!
Ực...
Hàng loạt tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về phía trước, trong chốc lát ánh mắt trở nên nóng bỏng, tràn đầy vẻ mong mỏi cùng tham lam.
- Có chứng cớ gì không? Bỗng nhiên một tiếng chất vấn truyền đến.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, thấy người hỏi chính là Doãn Nhạc Sinh, giờ phút này tuy rằng sắc mặt của hắn cũng kích động, nhưng đã được kiềm chế rất tốt, hắn cảnh giác nhìn Tề Hải hỏi: - Ngươi nói đây là Sơn Hà Chung của Nguyên Đỉnh Đại Đế, vậy có chứng cớ gì không?
Tề Hải lạnh lùng cười, nói: - Ta nói thế nào chính là vậy, ngươi tin hay không thì tùy!
Bị người khác ép buộc để lộ ra loại tin tức tuyệt mật trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng Tề Hải đã vô cùng khó chịu, lúc này lại bị người ta nghi ngờ, dĩ nhiên có cảm giác như đang dán mặt vào mông của người khác vậy, ngữ điệu của hắn tỏ ra rất lạnh lùng.
- Nếu Tề Hải huynh đã nói như vậy, chúng ta nhất định là tin rồi, một số kẻ nghi này nghi nọ, nhưng bản thân lại không có khả năng đi xác nhận, Tề Hải huynh không cần để ý tới! Một tên thanh niên tướng mạo anh tuấn chợt hướng về phía Tề Hải lộ ra nụ cười lấy lòng, không ngừng đá xéo Doãn Nhạc Sinh.
Ánh mắt Doãn Nhạc Sinh phát lạnh, nhìn chằm chằm tên thanh niên kia tựa như đang nhìn một người chết vậy, rõ ràng là đang nhớ kỹ tên này trong đầu.
Tên thanh niên này lại không hề phát hiện, vẫn tươi cười như cũ hỏi Tề Hải:
- Tề Hải huynh, nếu đây là Sơn Hà Chung của Nguyên Đỉnh Đại Đế, vậy phải làm thế nào mới thu được? Xin Tề Hải huynh tái chỉ điểm một phen!
Mọi người vừa nghe vậy, liền chăm chú nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.
Tề Hải hừ lạnh nói: - Nếu ta có phương pháp thu lại, còn ở chỗ này dây dưa với các ngươi làm gì?
Tên thanh niên kia nghe vậy liền tỏ ra ngượng ngùng, tuy rằng hắn cũng biết hỏi vấn đề này có chút ngu xuẩn, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng mong manh.