Đợi Dương Khai rời đi, thần sắc của Lăng Thái Hư dần trở nên ngưng trọng.
Khí tức hung bạo trên người Dương Khai tuy vô hại với hắn, nhưng Lăng
Thái Hư không thể không suy xét đến những phần sâu xa hơn.
Suy nghĩ hồi lâu, Lăng Thái Hư mới thở dài ngao ngán:
- Chẳng lẽ tên tiểu tử này phải chứng minh võ đạo bằng cách giết chóc?
Thứ khí tức hung bạo tanh máu kia khiến ông bất an đó đã thẩm thấu vào
tận xương tủy Dương Khai. Sau này nếu muốn dò xét chân lý võ đạo thì chỉ có hai cách, một là tiêu trừ toàn bộ khí tức này, đổi sang tu luyện một loại công pháp ôn hòa khác.
Nhưng Dương Khai vốn sinh ra thể chất đã kém, khó khăn lắm mới có được thành quả ngày hôm nay, ngộ nhỡ
đổi sang công pháp khác lại trở về tư chất bình thường, thì làm sao hắn
có thể chịu đựng nổi?
Vĩnh viễn đứng ở vị trí thấp nhất không thể với cao hơn thì thôi. Nhưng một khi đã đặt chân đến nơi cao hơn,
đột nhiên bị đánh ngã xuống nơi thấp nhất, sự đả kích như vậy chẳng ai
có thể chịu đựng nổi.
Không thể đổi sang công pháp khác, thì
chỉ biết để thứ khí tức tàn bạo khốc liệt đó phát huy đến tận cùng, mạnh lên theo thực lực của hắn, như vậy mới có thể nhìn ra huyền bí võ đạo
trong đó.
Một cách là phá trước lập sau, không phá thì không
làm lại từ đầu được. Cách kia là dĩ sát nhập đạo, tiền đồ hỗn loạn, nếu
có chút bất cẩn sẽ gặp kết cục tan xương nát thịt, hồn siêu phách tán.
Từ xưa đến nay, những kẻ dĩ sát nhập đạo chẳng mấy tên có được kết cục
tốt đẹp.
Bởi vì phàm là kẻ dĩ sát nhập đạo, địch nhân luôn
luôn nhiều hơn bằng hữu, càng có khả năng đánh mất bản tính khi giết
chóc, dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Một thằng nhóc như hắn có thể kiên trì đến cùng không?
Rời khỏi chỗ Chưởng môn, Dương Khai liền trở về động phủ của mình, lấy
đan dược mà Hạ Ngưng Thường luyện chế cho hắn ra uống để tăng cường thực lực.
Hắn lại lấy cái lư hương đã phủ đầy bụi bặm ra, đốt lên dị hương để áp chế tốc độ vận chuyển Chân Dương quyết.
Liên tiếp hơn mười ngày, Dương Khai cứ bế quan trong động phủ, một là
uống đan dược, hai là ôn dưỡng hai món bí bảo vừa mới luyện hóa. Tu La
Kiếm đã mang đến công dụng rất lớn trong trận chiến với Bạch Vân Phong.
Còn Thiên Nhị Huyết Hải Đường tuy vẫn chưa sử dụng, nhưng cũng là Chấn
Pháp bí bảo của tông môn nhất đẳng ở hải ngoại, uy lực của nó chắc chắn
không phải là quá kém.
Mỗi ngày, từ lúc bình minh đến khi
hoàng hôn, Dương Khai đều tập luyện Ngạo Cốt Kim Thân quyết một lần.
Hiện tại sức mạnh đã tăng cường, tố chất cơ thể cũng mạnh lên nhiều,
tiến độ tập luyện Ngạo Cốt Kim Thân cũng có bước nhảy vọt đáng kể, đại
khái đã được một phần ba tiến trình. Nhưng về sau càng tập càng khó
khăn, mỗi lần triển khai chiêu thức, xương cốt toàn thân cứ kêu lên như
rang đậu.
Động phủ yên lặng tĩnh mịch, quả đúng là nơi tốt để bế quan luyện tập. Thi thoảng tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường cũng ghé qua,
mang cho Dương Khai ít đồ ăn ngon. Lúc rảnh rỗi nhàm chán, hai người
cũng trò chuyện đôi chút.
Thỉnh thoảng có lúc Hạ Ngưng Thường nằm chợp mắt trên chiếc giường đá. Những lúc này, Dương Khai có gọi thế nào nàng cũng không tỉnh giấc.
Vào một ngày, Dương Khai đang tu luyện thì bên tai chợt văng vẳng tiếng của Chưởng môn:
- Con có biết giết người không?
Tiếng nói bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, khiến Dương Khai giật thót cả
mình, theo phản xạ nhảy bật ra khỏi chỗ, đến khi nhớ ra đây là giọng của Lăng Thái Hư thì mới thấy mình sợ chuyện không đâu.
- Sư công!
Dương Khai ngó ngang ngó dọc, chẳng thấy bóng dáng Lăng Thái Hư đâu,
nhưng vẫn nhạy bén phát giác ra có một luồng thần thức đang lơ lửng
quanh mình.
Lăng Thái Hư tiếp tục hỏi lại.
Lúc này Dương Khai mới trả lời:
- Có ạ!
- Nên giết kẻ như thế nào?
Dương Khai nhíu mày, trầm tư một lúc rồi đáp:
- Những kẻ có mưu đồ bất chính với con, sẽ giết; gây bất lợi với thân
thích và bằng hữu, sẽ giết; cản trở con tu luyện, sẽ giết; cướp đoạt bảo vật của con, sẽ giết; ai không động đến con, thì con không giết!
Không biết Lăng Thái Hư đã nghe thấy chưa, mà Dương Khai đã trả lời được một hồi lâu vẫn chưa thấy tiếng người đáp lại.
Mãi một lúc sau, Lăng Thái Hư mới lên tiếng:
- Con hãy chuẩn bị đi, nửa tháng sau ta sẽ đưa con đến một nơi!
- Vâng!
Dương Khai không hỏi gì thêm, nhưng vẫn ngấm ngầm đoán ra dự định của
Lăng Thái Hư, hơn nữa đó còn là một dự định tương đối khó lựa chọn. Nếu
không, khi hắn trả lời câu hỏi kia xong, người cũng chẳng trầm mặc lâu
đến thế.
Nghĩ một hồi, Dương Khai chẳng hỏi gì thêm.
Lăng Thái Hư là Sư công của hắn, hơn nữa công lực cao thâm, nếu muốn
hại hắn thì đã sớm động thủ rồi. Thời gian chỉ có nửa tháng, chẳng dài
chẳng ngắn, Dương Khai càng phải ra sức tu luyện và dùng đan dược.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, thoáng cái đã qua nửa tháng. Trong nửa
tháng này, Tô Nhan có đến một lần vào ban đêm, hai người trải qua bao
mây mưa kịch liệt, sương đẫm thấm nhuần, rồi mới dụng tâm song tu.
Dương Khai đã trải nghiệm được một cách rõ ràng ưu điểm của song tu.
Nguyên khí nội thể càng lúc càng tinh thuần, chưa luyện đến Chân Nguyên
cảnh mà đã không hề kém cạnh chân nguyên nội thể của võ giả Chân Nguyên
cảnh thông thường. Nếu không thì ngày hôm đó, chưởng đao của hắn căn bản không thể chém đứt Thiên La Võng của Bạch Vân Phong.
Bất
luận là Dương Khai hay Tô Nhan, đều đã thấu hiểu ưu điểm này, nên càng
siêng năng song tu. Tuy số lần luyện không nhiều, nhưng chất lượng thì
cao đến kinh ngạc.
Nửa tháng sau, Dương Khai đã dùng hết toàn bộ số đan dược mà Hạ Ngưng Thường luyện chế. Không chỉ vậy, khi tĩnh
tọa tu luyện ở Khốn Long Giản, hắn cũng đã tích trữ được một ít Dương
dịch trong đan điền. Thực lực của bản thân đã đột phá đến trình độ Ly
Hợp cảnh tam tầng.
Đêm xuống, Dương Khai đang ngồi thiền ở
cửa động, thì chợt trong không trung có tiếng vạt áo bay phần phật, ngay lập tức có hai thân ảnh lần lượt xông vào động phủ của hắn.
- Sư công!
Dương Khai đứng dậy hành lễ, nhìn sang người kia, giọng nghi hoặc:
- Mộng chưởng quầy?
- Hê hê hê!
Mộng Vô Nhai cười rất nhịp nhàng, khuôn mặt già nua nheo lại.
Dương Khai nhíu mày, không hiểu Mộng Vô Nhai đang vui vì cái gì nữa.
Thình lình, nụ cười của Mộng Vô Nhai tắt ngóm, lão kinh ngạc nhìn Dương Khai, lập tức ánh mắt sáng lên, tung một chưởng vào vai Dương Khai,
thêm một chưởng khác vào vùng đan điền, trầm giọng quát:
- Cút ra đây cho lão phu!
Lăng Thái Hư ngạc nhiên nhìn qua Mộng Vô Nhai, không hiểu nổi tại sao
đột nhiên lão lại ra tay với Dương Khai, nhưng vì không nhận thấy ở Mộng Vô Nhai có sát cơ, nên cũng chẳng ngăn cản.
Dương Khai rên
rỉ kêu lên, toàn thân không cựa quậy nổi. Ly Hợp cảnh tam tầng đứng
trước lão quái như Mộng Vô Nhai cũng yếu ớt như đứa trẻ sơ sinh, chẳng
chịu nổi một đòn.
Một lực hút khổng lồ truyền đến, Dương Khai nghe thấy tiếng kêu la giãy giụa của Địa Ma.
Trước đó, Dương Khai đã triệu hồi Địa Ma về, nhưng nào ngờ, kể cả lão
có ẩn náu trong nội thể, thì vẫn không thoát khỏi con mắt tinh tường của Mộng Vô Nhai.
Bí mật mà cả Chưởng môn Lăng Thái Hư còn chưa
phát giác ra, vậy mà lại không thể giấu giếm được trước mặt Mộng Vô
Nhai. Chênh lệch thực lực giữa hai người này chỉ nhìn thôi là có thể
phân biệt được.
Mộng Vô Nhai đơn thủ thành trảo, tựa như rồng hút nước, hung hãn kéo ra. Một luồng hắc khí liền bị lão lôi trở ra,
chính là lão Địa Ma đang ôm Phá Hồn Chùy của lão.
Nhận ra sát khí của Mộng Vô Nhai, Địa Ma kinh hoàng la lên, hắc khí cuồn cuộn bất
định, huyễn hóa thành một hình mặt người dữ tợn, nhưng trước sau vẫn
không thể thoát khỏi vòng trói của Mộng Vô Nhai.
Lăng Thái Hư mặt mày biến sắc.
- Mộng chưởng quầy xin hãy nương tay!
Dương Khai vội vã lên tiếng, lo sợ Mộng lão đầu sẽ tiêu diệt Địa Ma ngay tại chỗ.
Mộng Vô Nhai liếc nhìn Dương Khai, giọng âm trầm:
- Ngươi cũng biết đây là thứ gì ư?
- Thần hồn của ma đầu!
Dương Khai gật gật.
- Ngươi biết mà còn dám cho lão ở trong nội thể! Không sợ lão nuốt luôn ngươi à?
Mộng Vô Nhai ngạc nhiên, vốn tưởng Dương Khai nhỏ tuổi không hiểu
chuyện, mới trúng mưu kế của ma hồn này, nhưng không ngờ hắn lại rõ hơn
bất cứ ai.
- Lão không nuốt nổi ta đâu.
Dương Khai cười gượng gạo,
- Địa Ma đã bái ta làm chủ nhân, sống chết của lão tất cả đều nằm trong ý nghĩ của ta.
- Bái ngươi làm chủ?
Mộng Vô Nhai kinh động vô cùng. Tuy lão đã kéo thần hồn của Địa Ma ra
ngoài, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự lợi hại của người này lúc sinh
thời. Hiện tại chẳng qua Địa Ma quá yếu, không thể phát huy toàn bộ thực lực mà thôi. Nếu lão mà khôi phục lại được, thì cả Lăng Tiêu Các này
cũng chẳng chịu được một chiêu của lão.
- Bái chủ ra sao?
Chuyện vô cùng hệ trọng, Mộng Vô Nhai không thể không cẩn thận xác nhận lại.
Dương Khai vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra lúc lão ta bái chủ.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Mộng Vô Nhai thay đổi ngay, lão khẽ gật đầu:
- Không sai, nếu là vậy, lão ta đích thực hoàn toàn bị ngươi chi phối, chẳng phải lo việc lão sẽ làm hại ngươi nữa.
- Mau thả ta ra, lòng trung thành của lão phu đối với thiếu chủ có trời đất chứng giám, nhật nguyệt tỏ rõ, ngươi dựa vào đâu mà đòi tóm lão
phu. Thứ nhãi nhép như ngươi, nếu lão phu đang ở thời kỳ đỉnh cao, xem
ngươi có dám hỗn xược vậy không!
Địa Ma chí ít cũng là một lão ma đầu vạn năm, vừa rồi lão sợ gần chết, bây giờ nhận ra không còn nguy
hiểm nữa thì lập tức mạnh miệng ngay.
Mộng Vô Nhai nhìn lão ta đầy gian tà, cười khẩy:
- Nếu lão phu đang ở thời kỳ đỉnh cao, ngươi lại có thể dám hỗn xược vậy?
Giống hệt câu Địa Ma vừa nói, không sai một chữ, nhưng để ý kỹ, thì thâm ý trong đó lại hoàn toàn không giống nhau.
Địa Ma kinh ngạc, thất thanh kêu lên:
- Ngươi... Hóa ra ngươi...
Mộng Vô Nhai lạnh lùng hừ một tiếng, nới lỏng vòng tay. Địa Ma hấp tấp
như chuột thấy mèo, vội vàng ôm đám hắc khí bay thẳng vào trong cơ thể
Dương Khai, không dám thò đâu ra nữa.
Sợ chết đi được, khốn
nạn, lão phu đã trốn kỹ như vậy mà vẫn không qua mắt nổi lão thất phu
này. Lão già này không hề đơn giản như vẻ ngoài của lão.
Suốt quá trình diễn biến sự việc, Lăng Thái Hư không hề hé ra nửa lời, đến bây giờ ông mới lên tiếng:
- Ma đầu không thể cả tin, nhất định phải cẩn thận đề phòng.
- Đệ tử biết chừng mực ạ.
Dương Khai gật đầu.
- Chuẩn bị xong rồi chứ?
- Vâng.
Trước đó vài ngày, hắn đã nói cho Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường rồi, bây giờ cũng chẳng cần chuẩn bị gì thêm.
- Vậy thì đi thôi.
Lăng Thái Hư giơ tay ra tóm lấy Dương Khai, rồi phi thân ra khỏi động
phủ, nhào xuống bên dưới, Mộng Vô Nhai cũng tức tốc theo sau.
Tiếng gió gào thét, bên dưới chính là Khốn Long Giản sâu vạn trượng
không thấy đáy. Dương Khai nheo mắt quan sát bên dưới, nhưng chẳng nhìn
được gì.
Sư công nói muốn dẫn mình đi đến một nơi, chẳng lẽ
phải đi đến tận sâu trong lòng Khốn Long Giản? Không đúng, lúc trước
người từng nói, dưới đấy nguy hiểm trùng trùng, đến người cũng không dám tùy tiện đi xuống, càng không thể dẫn mình vào chốn hiểm nguy.
Rơi xuống được mấy trăm trượng, Lăng Thái Hư đột nhiên chuyển hướng, bay qua một bên.
Họ lại bay thêm một lát rồi dừng lại.
Trong màn đêm, Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai dừng giữa không trung, nhìn đau đáu vào vách đá trước mặt.
- Là chỗ này?
Mộng Vô Nhai hỏi.
- Ừ.
Lăng Thái Hư gật đầu:
- Huynh và ta cùng xuất thủ, đẩy chân nguyên vào trong là được rồi.
- Được!
- Lần này làm phiền huynh rồi!
- Huynh với ta thì có gì phải khách khí? Nghe xa cách quá đấy.
Mộng Vô Nhai cười toe toét, phô cả răng hàm ra.
Chỉ cần đẩy được tên tiểu tử Dương Khai này đi, đừng nói là chút ít
chân nguyên, bảo lão phu gọi hắn là cha cũng được. Chính vì thế, khi
Mộng Vô Nhai nghe Lăng Thái Hư nói cần lão giúp sức để đưa Dương Khai
đến một nơi, Mộng lão đầu liền nắm thời cơ, đồng ý ngay không chút do
dự.