Bản thân vô hình trung đã hấp thụ được nửa số Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ,
ban đầu Dương Khai cũng không rõ lắm nhưng bây giờ thì cảm giác được rõ
ràng, một nửa kia của Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ đang được Kim Thân trong
người mình bí mật cất giữ.
Đợi đến lúc thăng tiến đến Chân
Nguyên cảnh thì có thể dùng Cửu Âm Ngưng Nguyện Lộ để luyện nguyên khí,
giúp cho nguyên khí tăng lên một bậc.
Điều này bây giờ thì chưa thấy nhưng sau này sẽ rõ ràng.
Mặt khác, nhiều điều chưa rõ về Kim Thân nay đã có thể thấu hiểu triệt để.
Kim Thân này của mình, có thể hấp thụ bất cứ năng lượng thuộc tính gì
ngoại trừ năng lượng thuộc dương, sau đó dự trữ lại đợi lúc cần sẽ dùng
đến.
Hấp thụ càng nhiều năng lượng trong Kim Thân thì ý chí càng kiên cường, càng giúp được nhiều cho mình.
Chỉ có điều, năng lượng trong Kim Thân nhiều âm tà nên khi động dụng
Bất Khuất chi ngao, ánh mắt sẽ đầy vẻ khát máu, tà khí cũng quẩn quanh
khắp người.
Nhưng do trong cơ thể có chân nguyên dương khí
trấn áp, đây lại là vật khắc tinh của âm tà, cho nên mình không hề đánh
mất thần trí. Hai loại năng lượng này có thể khắc chế lẫn nhau, lại vừa
hỗ trợ lẫn nhau làm cho sức chiến đấu tăng vọt, mà vẫn không bị khát máu và điên khùng.
Nghĩ đến đây, Dương Khai gần như hiểu rõ vì
sao Vô tự Hắc thư lại giao bộ Chân Dương Quyết cho mình rồi, chính là vì đề phòng sức mạnh trong mình tăng lên, phòng ngừa mình rơi vào ma đạo.
Hết thảy mọi chuyên đều sáng tỏ. Dương Khai muốn mở mắt thì nghe thấy bên tai có tiếng thở dài phiền não.
Chợt cuộc nói chuyện của Hạ Ngưng Thường và Mộng Vô Nhai truyền đến.
- Đồ nhi… Vi sư cố gắng lắm rồi!
Mộng Vô Nhai nói với giọng áy náy, thêm một chút không cam lòng và tiếc nuối.
Mấy ngày nay, Mộng Vô Nhai ngày nào cùng đến truyền chân khí chữa
thương cho Dương Khai nhưng những vết thương thay đổi không đáng là bao.
Hơn nữa cộng thêm viên kim sắc đan dược trước đó đã uống, Mộng Vô Nhai
thấy lẽ ra Dương Khai phải khôi phục được nhiều rồi mới đúng, dù không
thể khỏi hẳn thì ít nhất hắn cũng sẽ tỉnh lại chứ?
Thế nhưng đến giờ, Dương Khai chẳng những không tỉnh lại mà ngược lại thần trí cũng không còn nữa.
Ông cũng không biết than thể Dương Khai có ảo diệu gì, viên đan dược
kia về căn bản không thể phát huy tác dụng cải tử hoàn sinh, mà chỉ có
thể điều trị vết thương bên ngoài của hắn.
Ngay cả nguyên khí mà mình truyền cho Dương Khai cũng không thấy đâu. Cứ giống như trong
cơ thể Dương Khai có cái động không đáy vậy, nguyên khí truyền vào liền
bị hấp thụ hết.
Mộng Vô Nhai nào biết thần diệu của Kim Thân? Ngoại trừ năng lượng thuộc dương Kim Thân hấp thụ tất cả, năng lượng từ viên đan dược và nguyên khí đó đều bị Kim Thân hấp thụ hết thì phát huy tác dụng thế nào được?
- Sư phụ..
Hạ Ngưng Thường
khóc suốt mấy ngày nay khiến mắt mũi đỏ sọng, vốn trong lòng có chút hy
vọng, giờ nghe Mộng Vô Nhai nói vậy, thần sắc liền tái nhợt.
- Không còn cách nào nữa sao?
Hạ Ngưng Thường vẻ trông mong nhìn sư phụ. xuất thân của Mộng Vô Nhai
không phải tầm thường, thần thông quảng đại như ông nếu nói không có
cách thì khắp thiên hạ, chỉ sợ không một ai nữa có thể chữa trị cho
Dương Khai được.
- Hồn phách của hắn như bị tan biến hết rồi.
Sắc mặt Mộng Vô Nhai trầm trọng:
- Mấy ngày nay ta thấy thần hồn hắn không còn nữa rồi.
Hạ Ngưng Thường ngẩn ra, mặt càng tái đi.
- Nhưng con đừng lo, hắn không chết được đâu.
Mộng Vô Nhai vội vàng an ủi:
- Chỉ có điều sẽ ở vào trạng thái chết giả. từ nay về sau hắn sẽ không
nghe không noí được nữa, thân thể cũng không cảm nhận được. Trừ phi…
- Trừ phi cái gì ạ?
- Trừ phi chúng ta có thể tìm được hồi hồn dịch để tụ hợp hồn phách tiêu tan.
Mộng Vô Nhai thở dài một tiếng
- Nhưng hồi hồn dịch… Ở đây không có!
- Ở đâu mới có ạ?
Hạ Ngưng Thường bình tĩnh trở lại, hỏi một cách kiên quyết.
Mộng Vô Nhai nhìn nàng rồi giơ tay chỉ lên
Hạ Ngưng Thường trầm xuống, ánh mắt kiên định hơn. Bất kể thế nào mình
cũng phải tìm được hồi hồn dịch, giúp sư đệ tập hợp lại hồn phách tiêu
tan.
- Các người nói gì vậy?
Đang khi hai người đang vô cùng bi quan thì sau lưng đột nhiên có một tiếng nói yếu ớt vang lên.
Mộng Vô Nhai nói theo bản năng:
- Đang nói về vết thương của ngươi…
Vừa dứt lời, sắc mặt lão biến đổi, cứng đờ mà tự động quay đầu lại,
đồng tử co rút, thì nhìn thấy Dương Khai đang mở to mắt nhìn mình.
- Sư đệ!
Hạ Ngưng Thường không kìm được vui mừng vội vàng lao đến, cặp mi dài
rưng rưng. Ánh mắt không che giấu được sự vui mừng nhưng cũng tràn đầy
lo lắng nhìn Dương Khai.
Nhìn hai mắt nàng đỏ sọng, Dương Khai xúc động nghĩ mình hôn mê không ít ngày, chắc chắc khiến nàng lo lắng không ít.
- Ta không sao!
Dương Khai nói với vẻ không chút để ý gì:
- Chỉ là có gì đó không thực!
- Sư phụ, người mau đến xem đi.
Hạ Ngưng Thường vừa dụi mắt vừa kéo Mộng Vô Nhai, gần như là nhất định phải lôi bằng được sư phụ đến bên Dương Khai.
Mộng Vô Nhai giật mình suýt bị té ngã.
Thầm nghĩ, nữ sinh ngoại hướng, nữ sinh đúng là ngoại hướng! Nếu không
phải xương cốt của lão phu vẫn chịu được sức ép, thì đã bị ngươi xé nát
rồi.
Tuy nhiên Mộng Vô Nhai cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, sức mặt ngưng trọng ngồi bên giường, dò xét kỹ càng.
Mãi lâu sau, chân mày Mộng Vô Nhai vẫn không giãn ra, thầm thì một mạch:
- Không thể như thế được, thật vô lý, sao có thể như vậy được?
Mỗi câu nói của ông lại khiến sắc mặt Hạ Ngưng Thường thay đổi, cứ nghĩ là vết thương của Dương Khai lại chuyển biến xấu rồi.
- Ồ, đã tỉnh dậy thì không có gì đáng ngại nữa rồi.
Sắc mặt Mộng Vô Nhai có chút rối rắm, nhìn Dương Khai với vẻ khó hiểu.
- Không đáng ngại?
Hạ Ngưng Thường nghe vậy, sắc mặt tỏ ra kỳ lạ, vừa rồi nhìn bộ dạng sư
phụ thì dường như sư đệ bị tổn thương rất nặng, sao giờ lại nói không
đáng ngại.
- Nhưng điều này là không có khả năng.
Mộng Vô Nhai suy nghĩ mãi mà không tìm được câu trả lời thích đáng.
- Dương Khai, có phải ngươi hồi quang phản chiếu không?
Dương Khai nhếch miệng gượng cười:
- Mộng chưởng quầy, người nguyền rủa con sao?
Mộng Vô Nhai ngập ngừng đáp:
- Nhưng lúc trước hồn phách ngươi đã tiêu tan, làm sao bây giờ mà trở lại được?
Dương Khai thấy trong lòng khẽ động, nhớ lại lúc hôn mê, đoán rằng có
lẽ có liên quan đến việc ý thức của mình chìm vào trong Kim Thân.
- Sư phụ người thật là thầy lang vĩ đại!
Hạ Ngưng Thường dậm chân hậm hực.
Mộng Vô Nhai xấu hổ đến chết.
Chính mình vừa rồi mới nói Dương Khai đang trong trạng thái chết giả,
nhất định phải tìm được hồi hồn dịch mới quy tụ lại hồn phách đã tiêu
tan, không ngờ ngay sau đó hắn có thể tỉnh dậy, việc này không phải là
mình sai sao? Mất mặt là chuyện nhỏ nhưng mất uy tín với đồ đệ mới là
chuyện lớn.
Mộng Vô Nhai cảm thấy uy tín bị hạ thấp.
Nhưng bất kể thế nào thì Dương Khai tỉnh dậy vẫn là chuyện tốt. Mộng Vô Nhai tuy lo lắng cho đồ đệ nhưng đêm đó nhờ hắn liều chết bảo vệ mà đồ
đệ của mình mới sống, còn thu được Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ nữa. Ân tình
này dù thế nào cũng phải ghi nhớ.
Mộng Vô Nhai trong lòng
thổn thức. Người xưa có câu hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên
niên! Tên tiểu tử Dương Khai này vừa tránh được họa lại còn bảo vệ cho
đồ đệ của mình, nào có thể chết dễ dàng được? Là mình đã lo lắng vô ích.
Nhưng những ngày sau phải làm gì bây giờ. Mộng Vô Nhai lo lắng trăm bề, trong lòng ngổng ngang trăm mối, lại còn lo lắng đồ đệ giận mình, trong nhất thời ngập ngừng do dự.
Dương Khai tỉnh dậy làm Hạ Ngưng Thường vô cùng vui mừng. Mấy ngày nay nàng không nghỉ ngơi gì cả, chỉ
sợ Dương Khai ngủ rồi không tỉnh lại nữa.
Bây giờ Dương Khai đã bình yên vô sự rồi, nên nàng không cần canh cánh trong lòng nữa.
Hai ngày tiếp theo, Dương Khai dưỡng thương có Hạ Ngưng Thường hầu hạ, Mộng lão đầu thì không khỏi than thở.
Ngày thứ ba, cuối cùng Hạ Ngưng Thường cũng bị Mộng Vô Nhai ra lệnh,
nhất định nàng phải hấp thu Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ trước, để một thân
nguyên khi chuyển thành chân nguyên, tăng lên Chân Nguyên cảnh. Dù sao
thứ này tuy đã luyện hóa, nhưng cứ ở mãi trong đan điền cũng không là
gì.
Hạ Ngưng Thường cũng không từ chối, ngoan ngoãn vâng lời, bình thường nàng vẫn là một cô gái ngoan ngoãn hiểu biết. lần trước bất đắc dĩ mới bỏ thuốc mê sư phụ, cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi.
Mặc dù ba người ở trong nhà trọ nhưng Mộng Vô Nhai thực lực cao thâm,
không phải lo lắng có người quấy rầy Hạ Ngưng Thường, nên yên tâm để
nàng ở trong phòng.
Còn Dương Khai về cơ bản là không có gì
đáng ngại nữa, ngoại thương và xương cốt phải vài ngày nữa mới có thể
khỏi hẳn được. Mỗi ngày cũng đều tu luyện, chờ Hạ Ngưng Thường luyện
xong thì ba người mới có thể khởi hành trở về Lăng Tiêu.
Một ngày, Dương Khai đang tu luyện, Mộng Vô Nhai lại bưng mọt chén canh nóng hổi đến.
Dương Khai ngửi thấy mùi thơm lạ vội vàng mở mắt.
Mộng Vô Nhai đưa chén canh lớn đến trước mặt Dương Khai, vẻ mặt bí ấn cắn răng nói:
- Uống đi!
Dương Khai không chần chừ, uống liền một hơi hết sạch, chậc chậc lưỡi, vui vẻ nói:
- Đây là cái gì vậy ạ? Dược hiệu thật là mạnh.
Hắn có thể cảm nhận được canh đi xuống đến bụng, cả người nóng bừng
lên, hơn nữa trong đó chứa một loại năng lượng khổng lồ, một phần ngấm
vào máu thịt và kinh mạch, tu bổ cho vết thương, phần kia lúc này cũng
đang bị Kim Thân hấp thụ..
Mộng Vô Nhai khóe miệng giật giật, vẻ bi ai nói:
- Đây là bát canh lão phu chế từ loại sâm Huyết Linh ngàn năm có thêm
các loại thiên tài địa bảo, ngươi bảo dược hiệu có mạnh không? Ngã thảo! Thứ này là vô giá, nhưng ngươi uống liền một hơi cạn, hương vị sẽ kém
hơn.
- Hương vị không tồi!
Dương Khai nghiêm túc gật đầu.
Mộng Vô Nhai hít một hơi thật sâu để ổn định lại khí huyết đang quay
cuồng, thầm nghĩ nếu không phải đồ đệ yêu quý trước khi bế quan bảo ta
phải lấy thứ này bồi bổ cho ngươi thì làm sao lão phu nỡ lòng mà lấy ra? Thứ đồ chơi này vào lúc mấu chốt còn có thể treo ngược tính mệnh đó, cả vương triều Đại Hán đều không tìm được một gốc, phá sản, phá sản rồi!
- Còn không?
Dương Khai liếm liếm môi, vẫn còn thèm thuồng.
Mộng Vô Nhai tức giận nói:
- Không còn mà dù có cũng không cho ngươi ăn nữa, ăn nữa chết người đấy.
- Ha ha.
Dương Khai cười, thầm nghĩ mình có Kim Thân ủng hộ, có nhiều thêm năng
lượng và thiên tài địa bảo nữa thì vẫn có thể chứa được, mà còn bất tử
nữa.
- Kể chuyện đêm đó cho ta nghe đi.
Sắc mặt Mộng Vô Nhai đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt lóe lên tức giận và sát khí đã giấu kín từ lâu.
Dương Khai quay đầu nhìn ông:
- Tiểu sư tỷ chưa nói cho người sao?
- Mấy hôm vừa rồi nó chỉ lo quan tâm đến vết thương của ngươi nên ta không hỏi.