Các cao thủ giao chiến, sự phân thắng bại có lẽ chỉ trong phút chốc.
Cái chết của Long Huy rõ ràng đã ảnh hưởng không nhỏ đến tâm trạng của
Văn Phi Trần, một chiêu xuất ra trong vội vàng đã để lộ không ít sơ hở.
Hạ Ngưng Thường sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm này? Đôi mắt đẹp lấp
lánh sương, song chưởng xê dịch, một sát chiêu liền được đánh ra.
Phát hiện có điều bất trắc, Văn Phi Trần ra sức ngăn cản nhưng cuối
cùng cũng không thể ngăn cản thành công, dòng khí kình bạo phát ra đánh
ầm ở lồng ngực lão và lập tức khiến lão bị thương một chút.
Không đợi để lão có thời gian đối phó với Hạ Ngưng Thường, Dương Khai đã dương thi thể Long Huy lên trước mặt mình và xông vào vòng chiến của
hai người, trên nắm tay bùng lên một tầng hỏa diệm, hắn lén lút xuất ra
một quyền từ dưới nách của Long Huy.
Hạ Ngưng Thường nhân lúc đó lại gây thêm áp lực cho Văn Phi Trần.
Bị hai bên đánh gọng kìm khiến Văn Phi Trần nhất thời chân tay luống cuống, bộ dạng trở lên bối rối hỗn loạn.
Với thực lực hiện giờ của lão tuy không thể đối phó với Hạ Ngưng
Thường, nhưng nếu ra sức tấn công mạnh thì lại có thể đánh trọng thương
Dương Khai, nhưng Dương Khai lại dùng thủ đoạn bỉ ổi đặt thi thể Long
Huy đặt trước mặt làm bia đỡ đạn, Văn Phi Trần cho dù có trăm nghìn thủ
đoạn thì cũng không có cách nào thi triển được.
Muốn đánh thương Dương Khai thì trước tiên phải hủy diệt thi thể Long Huy, vì thế lão có chút e dè.
- Tên tiểu tử vô liêm sỉ!
Văn Phi Trần nổi giận đùng đùng, lão vừa chật vật ngăn cản công kích của hai người vừa chửi ầm lên:
- Lấy người chết làm trọng, vậy mà ngươi lại đối xử như vậy với thi thể Long thiếu gia, chẳng lẽ ngươi không sợ trời phạt sao?
Dương Khai hừ lạnh:
- Các ngươi mới đáng bị trời phạt! Nếu không phải do các ngươi dắt tâm bức bách ta thì sự việc đâu đến nông nỗi này?
Văn Phi Trần cứng họng không nói được gì, nhắc đến thì hai người này
chẳng qua chỉ là đến sơn cốc này để tìm thiên tài địa bảo chứ đâu có
trêu chọc ai, vậy mà đám người mình lại kéo cả lũ từ hai ba trăm dặm
đuổi đến đòi giết người ta, lại còn cậy mạnh hiếp yếu, bây giờ nào còn
tư cách gì để chỉ trách người ta nữa?
Trong lúc cãi lộn,
Dương Khai đã nhắm đúng cơ hội và kết quả là một quyền đánh ra hiệu quả, nhân lúc Văn Phi Trần đang phải ra sức ngăn cản sự công kích của Hạ
Ngưng Thường, Dương Khai đã đánh vào thắt lưng lão.
Dương dịch trong phút chốc chảy ra, khoảng chừng mười giọt, hóa thành lưỡi dao sắc nhọn bắn ra.
Văn Phi Trần kêu lên một tiếng rồi vội lùi về phía sau, vô cùng sợ hãi và kinh hoàng nhìn về phía Dương Khai.
Lão phát hiện người thanh niên này lần này ra chiêu còn hung mãnh hơn
gấp nhiều lần nữ tử kia! Bị dương khí nóng rót vào trong cơ thể khiến
bụng Văn Phi Trần xuất hiện một lỗ máu, tuy không bị thương nặng nhưng
vết thương lần này cũng khá sâu.
Sắc mặt Dương Khai ngưng
trọng, hắn phát hiện mình vẫn là quá coi nhẹ cao thủ Chân Nguyên cảnh
này, uy lực của mười giọt Dương dịch lại không thể đánh xuyên qua cơ thể lão!
Lực phòng ngự của Chân Nguyên trong cơ thể cao thủ Chân Nguyên cảnh này quả nhiên là mạnh hơn nguyên khí một bậc.
- Sư đệ cẩn thận!
Hạ Ngưng Thường đột nhiên sợ hãi kêu lên.
Cùng lúc đó Dương Khai phát hiện trong đôi mắt Văn Phi Trần lóe lên sát khí điên cuồng và lao thẳng về phía mình.
Cuối cùng lão cũng hoàn toàn bị chọc giận rồi, muốn bất chấp hậu quả ra tay với mình sao? Khóe miệng Dương Khai chậm rãi hiện ra một nụ cười
lạnh lùng.
Hắn biết một khi mình vận dụng Dương dịch thì sẽ
trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên của Văn Phi Trần, bởi vì dù cảnh
giới của mình thấp hơn Hạ Ngưng Thường nhưng lại phát ra lực sát thương
mạnh hơn.
Nếu mình là Văn Phi Trần thì cũng sẽ làm như vậy.
Tất cả đều nằm trong dự liệu!
Đối mặt với sự tấn công của Văn Phi Trần nhưng Dương Khai không hề lui lại, ngược lại còn nhanh chóng tiến đến phía lão.
- Đừng!
Hạ Ngưng Thường vội hô lên, nhưng cả hai người đó đều đang tiến gần
nhau, tốc độ lại nhanh chóng nên nàng đâu thể ngăn cản được?
- Tên tiểu tử thối ngươi hãy tự tìm đến cái chết đi!
Văn Phi Trần giọng điệu lạnh lùng, không chút vẻ che giấu ý đồ của
mình, hắn vung lên một chưởng đánh thẳng về phía Dương Khai.
Hít một hơi sâu, bắp thịt toàn thân Dương Khai đột nhiên co chặt lại,
lần này Chân Dương nguyên khí trên người đã vận chuyển đến cực hạn,
xương khớp cơ thể thì kêu lên leng keng, tóc bay tung tóe, da thịt đỏ
tươi, nhìn hắn lúc này giống như điên vậy.
Oành một tiếng, chưởng này của Long Phi Trần lại đánh lên thi thể Long Huy.
Trong phút chốc thi thể Long Huy biến thành một đống thịt nát, giống
như một quả dưa bị đập vỡ ra vậy, rồi nổ tung ra khiến Dương Khai đang
nấp sau thi thể y cũng lộ mặt ra hết.
Văn Phi Trần lại đánh ra một chưởng, mục tiêu lần này là đánh vào Dương Khai lúc này đã không còn khả năng phòng hộ nữa.
Trên mặt hai nam nhân lúc này là một điệu cười đầy thâm ý.
Dưới ánh mắt kinh hãi đang nhìn chăm chú của Hạ Ngưng Thường, một
chưởng không đẹp chút nào đánh ầm lên lồng ngực Dương Khai.
Có thể thấy rõ, lồng ngực Dương Khai đột nhiên lõm xuống,cùng với tiếng
xương cốt gãy giòn vang, một ngụm máu tươi không cầm được phun chảy ra
và hóa thành lớp sương máu, phun thẳng về phía Văn Phi Trần đang đứng
gần trong gang tấc.
Văn Phi Trần đâu thể cho phép máu bẩn phun vào mặt mình? Lão nhanh chóng vội né tránh.
Nhưng lão vẫn chưa kịp rút tay lại từ phía ngực Dương Khai thì phát
hiện một nụ cười vẻ đắc ý nhưng lại pha chút thê lương hiện lên trên
khóe miệng lão.
Pà một tiếng, hai tay Dương Khai lúc này đã
nắm chặt lấy cổ tay Văn Phi Trần, hắn thở hổn hển, con mắt đỏ tươi chằm
chằm nhìn lão nói:
- Ngươi chết chắc rồi!
Văn Phi Trần mặt biến sắc, lão vốn không thể nào nghĩ đến tên tiểu tử này lại có sức sống ngoan cường đến vậy, hoặc có thể nói, nguyên khí trong người hắn
có sức phòng hộ quá lớn, chưởng này mình ra tuy khiến hắn bị trọng
thương nhưng lại không thể lấy mạng hắn như mong đợi.
Nhưng
cho dù như vậy thì bình thường những người bị trúng chưởng này lẽ ra
không còn chút lực phản kháng nào mới đúng chứ, nhưng tại sao hắn vẫn có sức lực mạnh mẽ đến vậy? Lại còn có thể nắm chắc mình không buông? Để
làm được như vậy thì ý chí không biết phải ngoan cường đến mức nào?
- Thả ta ra!
Văn Phi Trần dương lên một chưởng định đánh về phía Dương Khai.
Hạ Ngưng Thường đâu thể để cho lão có cơ hội ra tay? Nàng tức giận, mái tóc tung bay, dương khí trong phạm vi mấy chục trượng đều được điều
động, đột nhiên một dải nhũ băng trong suốt xuất hiện trước mặt nàng,
nàng gào thét bắn về phía Văn Phi Trần.
Bàn tay Văn Phi Trần
vẫn chưa bỏ xuống thì đã bị dải nhũ băng này xuyên thẳng qua, cùng với
một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn ra tung tóe.
“Hống!”
Dương Khai đột nhiên gầm lên một tiếng đầy phấn khích vang dội, nguyên
khí cơ thể vốn có chút bất ổn nay càng phát ra hung mãnh dữ dội.
Sóng nguyên khí vẫn luôn giữ mức ổn định ở cảnh giới Khai Nguyên cảnh
đỉnh phong đột nhiên bị quyết tâm chiến thắng và chiến ý điên cuồng phá
bỏ hạn chế và tạo ra một bước đột phá.
Khí Động cảnh!
Đây không phải Khí Động cảnh thực sự mà chỉ là cơ thể phát ra sóng nguyên khí của Khí Động cảnh mà thôi.
Nhưng lúc này sức chiến đấu của Dương Khai cũng không thua kém bất cứ ai có mặt tại chiến trường này!
Nhận thấy Dương Khai biến đổi đột ngột, Văn Phi Trần như rớt vào hầm
băng, lão dùng hết sức lực để rút tay lại nhưng căn bản không thể được,
cái tay còn lại cũng bị Hạ Ngưng Thường đánh xuyên, nỗi đau đớn thấu tim khiến lão càng trở lên bất an.
Răng rắc một tiếng, đó là do Dương Khai dùng toàn lực bẻ gãy một ngón tay của Văn Phi Trần.
Tay đứt ruột xót, sự đau đớn này sao chịu nổi? Dù thế nào thì Văn Phi Trần cũng không chịu đựng được, lão kêu la thảm thiết.
Lại là một tiếng kêu răng rắc giòn vang, tiếng kêu thảm của Long Phi Trần ngắc ngứ trầm bổng.
Dương Khai cười gằn, rồi lần lượt bẻ gãy năm ngón tay Long Phi Trần,
lúc này mới lôi lão xuống, dùng đầu gối đỡ lấy và chặt đứt cánh tay lão.
Hạ Ngưng Thường càng không đứng không, trong lòng nàng rất lo lắng cho
vết thương của Dương Khai, nàng liên tục tấn công về phía Văn Phi Trần.