Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1898: Chương 1898: Ta chờ




Thất Thải Mi Lộc, dị chủng thượng cổ, sớm đã tuyệt tích trên đời.

Nội đan của nó là một trong vật liệu chính luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan, mà hương nang của nó lại là một trong vật liệu chính luyện chế Vạn Niên Hương.

Vạn Niên Hương có thể an định tinh thần, một nén hương có thể cháy vạn năm không tắt, lúc võ giả tu luyện nếu có thể đốt một nén Vạn Niên Hương, thì có thể bảo vệ không bị tâm ma quấy nhiễu, ý niệm thông suốt, rất có tác dụng đối với việc tu luyện của võ giả.

Trong Thăng Long Điện ở Lăng Tiêu Tông hiện nay có một nén Vạn Niên Hương còn sót lại một mực tỏa hương thơm... là năm đó Dương Khai mang ra từ tầng thứ sáu Lưu Viêm Sa Địa.

Đệ tử Lăng Tiêu Tông nếu cần bế quan đột phá, đều có thể đi Thăng Long Điện tiềm tu, trong đó chẳng những có Vạn Niên Hương, còn có Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ loại chí bảo võ đạo này, sẽ trợ giúp các đệ tử cảm ngộ bản chất của võ đạo thiên đạo.

Có thể nói những năm gần đây tu vi của đệ tử Lăng Tiêu Tông tiến triển thần tốc, không thể không tính công của Vạn Niên Hương và Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ. Nếu không có hai thần vật này, khẳng định chỉnh thể thực lực của Lăng Tiêu Tông hiện nay sẽ giảm xuống một bậc.

Thất Thải Mi Lộc, toàn thân nó là bảo, bất kể nội đan hay là hương nang, đều khó mà tìm được.

Nhưng không nghĩ tới Hằng La Thương Hội lại tìm được một viên nội đan Thất Thải Mi Lộc, dù là nhân vật như Dương Khai, cũng không khỏi hơi khiếp sợ.

Ngả Âu nói xong, cũng từ trong nhẫn không gian lấy ra một quả nội đan tròn vo, tỏa ra hào quang bảy màu.

- Quả nhiên là nội đan của Thất Thải Mi Lộc! Tông Ngạo hô nhỏ một câu, trong mắt toát ra tia sáng cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm phía trước.

Đối với bất kỳ một luyện đan sư nào, loại vật liệu này đều đủ để dẫn tới hứng thú của bọn họ. Không có luyện đan sư nào không muôn dung vật liệu trân quý luyện chế đan dược, nhìn các loại vật liệu tự tay mình ngưng luyện dung hợp, cuối cùng thành đan... đây là chuyện mừng rỡ hân hoan của mỗi một luyện đan sư.

- Đáng tiếc, viên nội đan này hẳn lưu giữ thời gian quá lâu, dược lực trôi qua không ít!

Tông Ngạo lại thở dài một tiếng, các luyện đan sư kia đều rối rít gật đầu, bày tỏ đồng ý quan điểm của lão.

Bởi vì trên nội đan kia dù có hào quang bảy màu, nhưng cũng không sáng lắm, ngược lại có cảm giác hơi bị mờ đi, giống như ánh nến đung đưa trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.

- Đúng vậy! Hơn nữa... cũng chỉ tìm được một viên nội đan, cũng không tìm được hương nang của Thất Thải Mi Lộc. Nếu có hương nang làm phụ dược, hẳn hiệu quả sẽ tốt hơn một chút! Ngả Âu cũng không ngừng thở dài.

Bất quá không quản nói như thế nào, giờ này vật liệu đã gom đủ, chỉ còn chờ Tả Đức vị Tông sư cấp Hư Vương kia đến là có thể mở lò luyện đan: cứu chữa cho Cốc Bích Hồ.

- Tiền bối! Vị Tả Đức đại sư kia, có nói lúc nào đến hay không? Dương Khai nhìn Ngả Âu hỏi.

Ngả Âu cười khổ một tiếng: - Tin tức nói, mấy ngày gần đây sẽ tới Thủy Thiên Thành, còn cụ thể khi nào... ta cũng không thể xác định, nhưng nếu đã chờ lâu như vậy, cũng không vội trong nhất thời!

Mặc dù ông nói như vậy, nhưng mặc cho ai cũng có thể nhìn ra ý xao động cấp bách trong mắt ông.

Nghĩ Ngả Âu đường đường là một cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, lại là hội trưởng của Hằng La Thương Hội, từ trước tới giờ chỉ có phần người khác chờ mình, có khi nào nếm mùi vị chờ người khác? Cũng chỉ có nhân vật luyện đan sư cấp Hư Vương như vậy, mới có thể làm cho ông cúi đầu, mặc dù trong lòng có cấp bách xao động buồn khổ mấy, cũng chỉ cố kiềm chế tâm tình, lẳng lặng chờ đợi.

- Vị đại sư này làm giá... thật đúng là rất lớn! Dương Khai cười khẽ nói.

Lời vừa nói ra, Ngả Âu không khỏi liếc nhìn Dương Khai một cái, một bộ dáng ngươi biết để trong lòng còn nói ra.

Nhưng bỗng nhiên vang lên một tiếng quát huyên náo: - Các hạ nói lời này có ý gì, chẳng lẽ là đang chỉ trích Tả Đức đại sư?

- Hả? Ta không có nha! Dương Khai quay đầu nhìn nơi phát ra thanh âm nói với vẻ vô tội.

Chỉ thấy bên kia một người trung niên mũi ưng, mặc y phục luyện đan sư Hư cấp, nhìn Dương Khai, bất mãn hừ lạnh nói:

- Tả Đức đại sư thân là luyện đan sư cấp Hư Vương, đương nhiên bận rộn nhiều việc, có chút chậm trễ là chuyện đương nhiên... các hạ nói như vậy, có phải quá mức bất kính với đại sư hay không?

Dương Khai cau mày, trong lòng biết vị luyện đan sư này hẳn là rất sùng kính người kêu là Tả Đức kia, cho nên không thích nghe người khác nói xấu nửa câu.

Cẩn thận quan sát kỹ dấu hiệu hắn đeo trên người, xác nhận đối phương là một luyện đan sư Hư cấp trung phẩm, Dương Khai cũng lười dây dưa với hắn, chỉ cười ha hả nói: - Thật ra là tại hạ nói sai rồi!

Dường như võ giả sùng kính cường giả lợi hại hơn, trên phương diện luyện đan sư này, tình huống còn rõ ràng hơn, luyện đan sư Hư cấp đã là nhân vật địa vị cao tôn sùng, luyện đan sư cấp Hư Vương lại càng không nói tới, phóng mắt nhìn khắp Tinh Vực cũng không có mấy vị.

Người sùng kính Tả Đức đại sư đếm không hết, người trung niên mũi ưng chính là một trong đó, trong mắt vốn giụi thấy hạt cát khó có được, sao có thể cứ như vậy từ bỏ ý đồ: - Các hạ tuy là cường giả Hư Vương Cảnh, nhưng bêu xấu Tả Đức đại sư cũng là lỗi nặng, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, nếu không lan truyền ra ngoài, sẽ bất lợi với danh tiếng của đại sư!

Bị hắn chụp mũ lên đầu như vậy, sắc mặt Dương Khai lập tức sa sầm xuống: - Vậy ngươi muốn như thế nào?

- Nói xin lỗi! Đợi Tả Đức đại sư tới đây, tự ngươi nói xin lỗi bồi lễ với ngài!

- Ha! Dương Khai cười gằn một tiếng: - Thế nào? Danh tiếng của Tả Đức đại sư là danh tiếng, danh tiếng của bổn tọa thì không phải là danh tiếng sao?

Dương Khai tự xưng dầu gì cũng là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, có thân phận có địa vị có thực lực, nhưng chỉ đơn giản là một câu sơ suất không cố ý, phải nhận sai nói xin lỗi một luyện đan sư chưa từng gặp mặt, chuyện như vậy làm sao hắn sẽ làm?

Đột nhiên hắn cảm giác người trung niên mũi ưng này quá mức buồn cười.

- Ngươi là một võ giả nhỏ nhoi, như thế nào có thể so sánh với đại sư! Người trung niên mũi ưng lại không sợ hãi thân phận Hư Vương Cảnh của Dương Khai chút nào, gương mặt khinh bỉ nhìn hắn.

Dương Khai hí mắt nói: - Ta võ giả nhỏ nhoi này, có thể thoải mái lấy tính mạng của ngươi!

Người trung niên mũi ưng biến sắc, vội vàng nhìn về hướng Ngả Âu, kinh hãi nói: - Hội trưởng đại nhân, người này lớn lối ương ngạnh như thế, chẳng những xem thường không coi Tả Đức đại sư vào đâu, lại còn dám nói uy hiếp ta, xin Hội trưởng đại nhân chủ trì công đạo!

Dương Khai nói: - Ngả Âu hội trưởng... cũng là võ giả nhỏ nhoi!

Người trung niên mũi ưng lập tức há to miệng.

Ngả Âu há miệng cười, ngẩng đầu nhìn trời!

Lời nói của người trung niên mũi ưng này ông rất không thích, ông vốn vì thương thế của Cốc Bích Hồ mà tâm phiền ý loạn, thời khắc này làm sao còn để ý tới thỉnh cầu của luyện đan sư Hư cấp trung phẩm này?

Huống chi, lời nói của Dương Khai vừa rồi ông cũng rất đồng tình, lão già Tả Đức kia vốn trước nay làm giá rất lớn, những năm qua phàm là lúc yêu cầu lão luyện đan, thương hội không lần nào không xuất nhiều máu huyết.

Phát hiện tâm tư của Ngả Âu, người trung niên mũi ưng sắc mặt liền khó coi, biết vừa rồi mình có hơi nói hươu nói vượn, chẳng những mắng Dương Khai, còn đắc tội với Ngả Âu, lập tức vô cùng hối hận. Tuy nhiên hắn vẫn như cũ mạnh miệng nói: - Cho dù ngươi có thể lấy tính mạng của ta thì như thế nào? Ta với ngươi ngày xưa không oán ngày nay không thù, nếu ngươi dám ra tay, nhất định là người thiên hạ chê cười không biết xấu hổ! Đừng quên, ta chính là luyện đan sư, nếu ngươi dám giết ta, để xem ngày sau còn có ai luyện đan cho ngươi!

- Thật ngại ngùng, ta cũng là một luyện đan sư! Dương Khai mỉm cười.

- Chỉ bằng vào ngươi? Người trung niên mũi ưng không ngừng cười lạnh: - Ta không phủ nhận ngươi thiên phú võ đạo cao tuyệt, tuổi quá trẻ có thể đụng nhau một kích với Ngả Âu hội trưởng, chỉ rơi xuống hạ phong, nhưng vậy thì tính sao? Tất cả thời gian tinh lực của ngươi đều dành cho cho võ đạo, thì trên đan đạo lại có bao nhiêu trình độ? Chỉ với bản lãnh của ta cũng đủ để ném bỏ ngươi tám đường phố!

Lời của hắn mặc dù không dễ nghe, nhưng cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người ở đây.

Mặc dù ai nấy đều biết Dương Khai là luyện đan sư, nhưng không ai biết trình độ của hắn trên đan đạo cao bao nhiêu. Mặc dù là Tông Ngạo, cũng không biết cấp bậc luyện đan sư của Dương Khai cao bao nhiêu, dù sao tinh lực của một người là có hạn, có thể có thành tựu cao trên võ đạo như vậy, đã đủ kiêu ngạo rồi!

Dương Khai bật cười lắc đầu: - Thôi thôi, không nhiều lời với ngươi, cứ coi là như thế đi!

Hắn thật sự không có tâm tình dây dưa với người như thế.

- Hừ! Không tự lượng sức! Thấy Dương Khai nhượng bộ, nam nhân mũi ưng chẳng những không có thu lại dáng vẻ kiêu căng, ngược lại lớn lối hơn, nghĩ là đối phương thật sự kiêng kỵ thân phận luyện đan sư của mình không dám động thủ, càng không e dè nói: - Chuyện giữa ta và ngươi cứ như vậy bỏ qua, nhưng chuyện ngươi bêu xấu Tả Đức đại sư, nhất thiết phải có lời nói!

- Ngươi vẫn chưa xong? Dương Khai sắc mặt chợt lạnh xuống: - Ngươi cần lời nói gì? Tả Đức là cha ngươi hay là gia gia ngươi? Ta chỉ nói lão hơi làm giá một chút, ngươi liền nói luôn mồm như vậy! Chẳng lẽ ta nói sai sao? Theo ta biết, Ngả Âu hội trưởng hơn nửa năm trước đã phái người đi mời lão, cho đến hôm nay còn không hiện thân, đây không phải là làm giá thì là cái gì?

Lời nói này là đúng phóc trong tâm khảm Ngả Âu.

Tuy rằng Ngả Âu cũng thầm tức giận Tả Đức chậm chạp không tới, nhưng dù sao có việc cầu người, cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng thôi, không dám nói ra miệng. Thế nhưng qua nhiều ngày như vậy, trong lòng ông cũng không biết mắng Tả Đức bao nhiêu lần, gần như mắng tới tổ tông mười tám đời nhà lão.

Giờ này nghe Dương Khai nói ra, ông chỉ cảm thấy cơn tức tích tụ trong lòng lại tiêu tan không ít, nhìn Dương Khai lại thuận mắt hơn.

- Ngươi dám gọi thẳng tục danh của đại sư! Nam nhân mũi ưng hô lớn.

Dương Khai không khỏi bật cười phì một tiếng, với xu thế không có mảy may tôn kính luyện đan sư cấp Hư Vương, cười lạnh nói: - Không phải chỉ là một luyện đan sư cấp Hư Vương thôi sao, kêu tên lão thì sao chứ?

- Ngươi ngươi ngươi... Nam nhân mũi ưng tức giận công tim, một bàn tay không ngừng run run chỉ Dương Khai, quay đầu về phía Ngả Âu nói: - Hội trưởng đại nhân! Hắn trắng trợn bất kính với đại sư như thế, chẳng lẽ ngài không quản? Chuyện này nếu là để cho Tả Đức đại sư biết được, nhất định sẽ tức giận!

- Này... Ngả Âu chợt ngưng trọng, nhìn Dương Khai có chút cầu khẩn nói: - Bằng hữu, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ được chứ!?

Tuyết Nguyệt cũng ở một bên, ánh mắt van cầu nhìn Dương Khai.

Bọn họ đều sợ chuyện nơi đây thật sự truyền đến trong tai Tả Đức, với tánh khí của lão già kia nhất định sẽ mượn đề tài này phát huy, mặc dù không đến mức quay đầu bỏ đi, nhưng khẳng định sẽ một phen làm khó Hằng La Thương Hội.

Dương Khai gật gật đầu: - Nếu tiền bối lên tiếng, tiểu tử tự nhiên phải tuân theo! Bất quá nếu còn có người dám ríu ra ríu rít, thì đừng trách tiểu tử dạy dỗ cho chút!

- Dĩ nhiên! Ngả Âu nhàn nhạt gật đầu, ném cho Dương Khai một ánh mắt cảm kích.

Nam nhân mũi ưng sắc mặt âm trầm như nước, nhìn Dương Khai đầy căm hận, dường như còn muốn nói gì, nhưng nhìn lên thấy hai tròng mắt Dương Khai đầy hung quang, lại không dám càn rỡ, chỉ nói: - Ngươi hãy đợi đấy, đợi Tả Đức đại sư đến đây, cho ngươi biết thân!

- Ừm... Ta chờ! Dương Khai gật đầu.

Vốn bầu không khí hòa hợp bị nam nhân mũi ưng làm náo loạn như vậy, không khí bỗng nhiên trở nên gượng gạo rất nhiều, có vẻ có chút lúng túng mất tự nhiên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.