Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1839: Chương 1839: Tài lực hùng hậu




- Đi thôi, còn ngẩn ngơ cái gì! Dương Khai hướng về phía Hoa U Mộng toét miệng cười, dẫn đầu đi phía trước!

- A... Hoa U Mộng cả người ngẩn ngơ, hoàn toàn mơ màng không có tự chủ, nghe Dương Khai gọi, lại bước chân đi theo hắn đi vào bên trong Tử Tinh Thành; mấy võ giả Ngũ Phương Thương Hội cũng đều vội vàng theo sau.

Đám thủ vệ còn lại nơi cửa thành sao dám ngăn trở, nhìn Dương Khai như nhìn con mãnh thú, rối rít tránh lui; các võ giả xếp hàng ở bên ngoài chờ vào thành vừa thấy có cơ hội để lợi dụng, lập tức như bầy ong vỡ tổ vọt tới phía trước.

Chỗ cửa thành chỉ thoáng cái trở nên hỗn loạn, mười mấy thủ vệ cũng không ngăn cản được. Một hồi lâu, mới có người tỉnh hồn lại: - Mau mau đi xem thương thế của Mẫn chấp sự thế nào?

Hắn vừa nhắc nhở, mấy người khác mới hoàn toàn tỉnh lại, vội vàng kéo một đám đến bên cạnh Mẫn chấp sự, ân cần dò xét thương thế của lão.

- Truyền tin cho... Lộ Thiên Phong đại nhân! Mẫn chấp sự nói một chữ miệng phun ra một búng máu, nói xong một câu không biết trong miệng phun ra bao nhiêu máu, trực tiếp ngất đi.

Tên thủ vệ nói chuyện lúc trước mới vội vội vàng vàng lấy ra truyền tin la bàn, rót vào thần niệm, cắn răng hung hăng nói: - Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi! Dám ở Tử Tinh Thành ta đánh người, dù là Thiên Vương lão tử tới cũng không thể cứu ngươi được!

Các thủ vệ khác đều đưa mắt nhìn theo bóng lưng Dương Khai rời đi, trên mặt đầy oán độc.

Dương Khai náo loạn một trận như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ bị trách phạt, khi không phải gánh chịu một tai họa như vậy, có đạo lý nào không oán hận?

Đã bao nhiêu năm qua, không ai dám tới Tử Tinh Thành càn rỡ, hôm nay không ngờ ở cửa thành làm trò cười cho thiên hạ như vậy, chuyện này nếu không xử lý cho tốt để răn đe, tất nhiên sẽ bị võ giả thiên hạ nhạo báng, cũng ảnh hưởng tới uy danh của Tử Tinh, loại hậu quả này không phải bọn họ có thể gánh chịu.

Cửa hàng Ngũ Phương, trong một gian phòng ở hậu viện.

Đám người Hoa U Mộng ngơ ngác ngồi đó, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hoảng sợ như tai vạ đến nơi.

Dương Khai cũng ngồi ở đây ngắm nhìn, gương mặt ung dung, không có mảy may có giác ngộ mình là kẻ gây chuyện, tư thái thoải mái ung dung giống như mình tới đây du ngoạn.

- Tiểu tử, làm sao ngươi cũng đi theo tới đây? Trầm mặc thật lâu, mới có một người đầu trọc bỗng nhiên kịp phản ứng, quay đầu trợn mắt nhìn về phía Dương Khai, trong hai mắt tràn đầy ý không thiện cảm.

- Đúng vậy, làm sao ngươi cũng ở đây? Một võ giả nam khác rốt cục cũng tỉnh hồn lại, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

- Ái chà... Tại hạ mới đến, không quen với cuộc sống nơi này, hơn nữa vừa rồi được Hoa hội trưởng thịnh tình mời mọc, liền cung kính không bằng vâng mệnh vậy! Dương Khai mỉm cười, hơi làm giải thích.

- Ta? Hoa U Mộng mờ mịt nhìn Dương Khai, suy nghĩ một chút, khẽ gật gật đầu nói:

- Đúng đúng... Là ta nói!

Từ nơi cửa thành về tới đây, một đám người Ngũ Phương Thương Hội đều như mất hồn mất vía, hoàn toàn rơi vào trạng thái không biết làm sao. Cũng khó trách, Ngũ Phương Thương Hội chỉ là một thế lực nhỏ trong Tinh Vực, cầu sống trong kẽ răng của nhiều quái vật lớn, đâu có lần nào tới Tử Tinh Thành này mà không phải thận trọng, e sợ cho trêu chọc tai họa giáng trên người... Thế mà lần này, lại ở cửa thành đánh cho Mẫn chấp sự cùng người thủ vệ kia hộc máu, sống chết không biết.

Chuyện như vậy đối với Ngũ Phương Thương Hội mà nói, quả thực giống như trời sập.

Mọi người ngay cả Dương Khai cùng đi theo đến Ngũ Phương Thương Hội cũng không có phát hiện. Hoa U Mộng cũng cho tới bây giờ mới trấn định lại, hít một hơi thật sâu, đôi mắt đẹp phức tạp nhìn Dương Khai, trầm ngâm chốc lát nói: - Hồng tỷ, làm phiền tỷ dẫn hắn đi xuống, an bài cho hắn gian phòng khách, để hắn nghỉ ngơi một chút!

Phía dưới, một mỹ phụ ăn mặc đẹp đẽ từ từ đứng dậy, đáp một tiếng, sau đó đưa tay ra hiệu mời Dương Khai, nói: - Đi theo ta!

- Làm phiền! Dương Khai khẽ gật gật đầu với nàng, mới đứng dậy đi theo.

- Hội trưởng... Nam nhân đầu trọc mắt thấy Dương Khai sắp rời đi, lập tức vội vội vàng vàng hô một tiếng.

Hoa U Mộng trừng mắt nhìn hắn, nam nhân đầu trọc lập tức im bặt, không dám nói thêm, chỉ có thể tức giận nhìn theo bóng lưng Dương Khai, ngầm nghiến răng nghiến lợi.

Dương Khai theo mỹ phụ kêu Hồng tỷ kia một đường đi tới trước, không ngừng quan sát bốn phía, một hồi lâu mới cười ha ha khẽ nói: - Vị phu nhân này, quý thương hội dường như có nội tình không tầm thường nha!

- Dựa vào đâu thấy được? Mỹ phụ quay đầu lại nhìn Dương Khai, sắc mặt lạnh như băng.

- Tuy rằng ta là lần đầu tiên tới Tử Tinh Thành, nhưng nếu nơi này là tổng đà Tử Tinh, thì tất nhiên là tấc đất tấc vàng... quý thương hội có thể có một mảnh đất rộng lớn như thế, tất nhiên tài lực hùng hậu!

Trong mắt mỹ phụ nổi lên một chút ý cảnh giác, thản nhiên nói:

- Đây là thành quả của hội trưởng và mọi người nỗ lực hơn hai mươi năm mới tạo ra được, không biết có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội táng thân trong Tinh Vực. Chúng ta ở trong Tử Tinh Thành cũng chỉ có một chỗ đặt chân này mà thôi, nói gì tới chuyện tài lực hùng hậu... hơn nữa... lần này còn chọc phiền toái lớn như vậy, ngày sau Ngũ Phương Thương Hội ta còn không biết có thể đặt chân ở chỗ này nữa hay không?!

Dương Khai cười áy náy: - Xin lỗi, làm cho quý thương hội rước lấy phiền phức!

- Ngươi biết là tốt rồi! Mỹ phụ sắc mặt hơi buông lỏng, không nói thêm gì, tiếp tục đi phía trước dẫn đường.

Không lâu sau, liền tới một gian phòng khách, mỹ phụ đẩy cửa phòng nói: - Chính là chỗ này, địa phương đơn sơ, ngươi tạm thời ở lại đây!

- Đa tạ! Dương Khai hơi khom người nói lời cảm tạ.

Mỹ phụ xoay người rời đi, đi ra vài bước lại quay đầu.

- Phu nhân còn có gì phân phó?

Dương Khai nghi hoặc nhìn nàng.

Mỹ phụ khẽ hé đôi môi đỏ mọng: - Đương gia chúng ta, trời sinh tâm địa rất tốt, không thể nhìn người khác bị khi dễ. Rất nhiều huynh đệ tỷ muội chúng ta đều bởi vì nhận ân huệ của nàng, cảm ân đại đức nên lưu tại bên cạnh nàng. Ta cũng vậy, nếu không có đương gia, mười năm trước ta đã chết. Lần này nàng ra mặt thay ngươi, ta sẽ không chỉ trích cái gì, nhưng... nếu như cao tầng Tử Tinh Thành truy cứu xuống, ta hy vọng ngươi có thể chủ động đứng ra gánh chịu hết thảy, đừng gây họa trên người đương gia, nàng đúng thật là người tốt. Ta cũng không quản ngươi có thực lực mạnh bao nhiêu, nếu bởi vì chuyện này mà dẫn tới đương gia tao ngộ bất trắc gì, cho dù ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!

Dương Khai sắc mặt hơi ngưng trọng, nghiêm mặt nói: - Ta hiểu được!

- Chỉ hy vọng như thế! Mỹ phụ nói xong, xoay người rời đi.

Trong gian phòng trước đó, nam nhân đầu trọc nóng nảy bất an bước qua bước lại, cấp bách như kiến bò trên chảo nóng.

- Diêu thúc có thể ngồi yên một hồi hay không? Thúc đi qua lại làm ta hoa cả mắt! Bên phải, một nữ nhân chừng hai mươi tuổi, nhìn nam nhân đầu trọc bất đắc dĩ nói.

- Chuyện đã như vậy, làm sao có thể yên ổn? Nam nhân đầu trọc giận dữ kêu lên: - Chuyện vừa rồi cũng không phải ngươi không chứng kiến, lần này chỉ sợ chúng ta xong đời rồi!

Bên trên, Hoa U Mộng nhẹ đưa tay xoa trán, cười khổ không ngừng, nàng cũng không nghĩ tới hôm nay mình lại trêu chọc tới phiền toái như vậy, bổn ý chỉ là không muốn nhìn thấy Dương Khai nhận lấy kết quả bi thảm như người trung niên trước đó, đâu ngờ Dương Khai lại cương nghị bất khuất như vậy, lại dám ra tay đánh người, hơn nữa còn là đánh thủ vệ và chấp sự của Tử Tinh Thành.

- Diêu Khánh, ngồi xuống đi! Việc đã đến nước này, phiền não cũng vô dụng! Hoa U Mộng cũng bị gã đầu trọc Diêu Khánh kia làm hoa cả mắt, không thể không bảo hắn ngồi xuống.

Nàng nói, lúc này Diêu Khánh mới giậm chân một cái, đi trở về ngồi xuống ghế của mình, nhưng dưới mông lại giống như có ngàn vạn cây kim đâm chích, thế nào cũng không thể ngồi yên được, không ngừng nhúc nhích, sắc mặt cố nén thật khó coi.

Hoa U Mộng đưa mắt nhìn trên người một lão già hơi lớn tuổi phía dưới, từ khi đi vào đối phương một mực nhắm mắt, không nói một lời, thoạt nhìn rất là cao thâm khó lường.

Nàng nhìn đối phương, mở miệng nói: - Hạ thúc, cả thương hội lịch duyệt nhiều nhất, kiến thức rộng nhất chính là thúc, cục diện trước mắt này, không biết Hạ thúc có biện pháp gì hóa giải hay không?

Hạ Kinh Vũ từ từ mở mắt, trầm ngâm một hồi lâu mới thở dài nói:

- Khó khăn a!

- Ngay cả Hạ thúc cũng không có cách nào sao? Hoa U Mộng trái tim lạnh như chìm đến đáy cốc.

Hạ Kinh Vũ cười khổ không ngừng: - Lão phu mặc dù luôn tự xưng là người nhiều mưu trí trong thương hội, nhưng lão phu cũng chỉ là một võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, thực lực thấp kém, rất nhiều thủ đoạn đều không phát lên tác dụng gì. Hội trưởng cũng không phải không biết lần này đắc tội là ai...

Hoa U Mộng đôi mắt đẹp tối sầm lại, trên mặt chua xót vạn phần. Trước kia thương hội cũng từng trải qua không ít kiếp nạn, bất quá dưới an bài thích đáng và bày mưu tính kế của Hạ Kinh Vũ đều bình yên vượt qua... Nhưng lần này, ngay cả Hạ Kinh Vũ đều bó tay không có biện pháp.

- Hội trưởng, lần này ngươi quá lỗ mãng rồi! Hạ Kinh Vũ chậm rãi lắc đầu.

- Hạ thúc, ngài đừng nói hội trưởng như thế! Hội trưởng nàng cũng là một phen ý tốt, không phải cố ý! Nữ nhân trẻ tuổi kia nhẹ giọng nói, không đành lòng thấy Hoa U Mộng bị trách cứ.

- Lão phu cũng không phải là muốn xem thường hội trưởng, chư vị đang ngồi đây, người nào không phải nhận ân huệ của hội trưởng? Nếu hội trưởng không có tấm lòng nhiệt tình chân thực này, chỉ sợ cũng không có Ngũ Phương Thương Hội hôm nay, cũng không có chư vị ngồi đây! Hạ Kinh Vũ chậm rãi nói.

Mọi người đều nhẹ gật gật đầu, thầm biểu lộ đồng ý, chính nhờ có phần ý tốt của Hoa U Mộng này, bọn họ mới còn sống sót đến nay.

- Chỉ là lần này... Ôi... Hạ Kinh Vũ thở dài một tiếng nặng nề, một lát sau, lão ngẩng đầu nhìn Hoa U Mộng nói: - Hội trưởng, kế sách giờ này, chỉ có hai con đường có thể đi!

Hoa U Mộng trong đôi mắt đẹp sáng ngời, mỉm cười nói: - Đã biết ngay Hạ thúc có biện pháp, còn xin Hạ thúc nói rõ xem!

Diêu Khánh cùng nữ nhân trẻ tuổi kia cũng đều vội vàng nhìn lại hướng Hạ Kinh Vũ, với vẻ mặt mong đợi.

- Hội trưởng khen trật rồi! Lão phu nói hai con đường này cũng không nhất định có thể hóa giải được nguy cơ của thương hội, bất quá... tạm thời cứ thử một lần đi!

Hạ Kinh Vũ đưa tay vuốt chòm râu, trầm giọng nói: - Điều thứ nhất chính là... giao tiểu tử kia cho Tử Tinh Thành!

Hoa U Mộng nhíu chân mày.

- Chuyện là do tiểu tử kia trêu chọc mà ra, người cũng là tiểu tử kia đánh, chỉ cần chúng ta giao tiểu tử kia ra, có lẽ có thể giúp cho Ngũ Phương Thương Hội tránh thoát trách nhiệm chủ yếu, nhiều lắm là bị trách phạt một chút, không đến mức bị thương gân động cốt. Còn nhiều thời gian, chỉ cần hội trưởng vô sự, Ngũ Phương Thương Hội ta chung quy có một ngày tái quật khởi!

- Không sai! Hạ thúc nói đúng, cứ làm như thế! Ta sẽ lập tức đi bắt tiểu tử kia, giao cho Tử Tinh Thành! Diêu Khánh không đợi Hoa U Mộng tỏ thái độ, liền vội vàng đứng lên.

Hoa U Mộng trừng mắt nhìn hắn một cái: - Ngồi xuống!

Diêu Khánh co đầu rụt cổ, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn ra, Hoa U Mộng ở trước mặt hắn là rất có quyền uy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.