- Tỷ tỷ nhất định phải đấu giá toàn bộ những khế đất này sao? Lê Nặc là người làm ăn, nhưng giờ phút này khách tới cửa lại không để ý, mà nhìn Hoa U Mộng quan tâm hỏi.
- Ừm, đấu giá toàn bộ. Hoa U Mộng gật đầu, tuy nàng đã sớm có dự tính khác, nhưng những thứ này đều là nhờ Dương Khai mới có được, nếu Dương Khai đề nghị nàng bán đi toàn bộ, dĩ nhiên nàng sẽ không phản đối.
- Vậy thì thật là đáng tiếc. Lê Nặc khẽ thở dài:
- Nếu giữ lại để sử dụng, với khả năng của tỷ tỷ, không tới mười năm, Ngũ Phương Thương Hội chắc chắn sẽ nổi danh khắp nam bắc.
- Lê chủ sự khen nhầm rồi, ta không có khả năng đó. Hoa U Mộng vội vàng xua tay.
- Tỷ tỷ không cần khiêm tốn, tuy hiện tại Ngũ Phương Thương không nổi danh, nhưng có vị đại nhân này quan tâm mà nói... Nàng mới nói được nửa câu, chợt phát hiện thấy Hoa U Mộng cười chua xót, lập tức hiểu được, chỉ sợ Dương Khai sẽ không ở lại hẳn Ngũ Phương Thương Hội, liền vội vàng dừng lại không đề cập tới nữa, mỉm cười nói:
- Được rồi, nếu tỷ tỷ bán toàn bộ khế đất này đi, dĩ nhiên muội muội không phải không hiểu lý lẽ, chỉ có điều muội muội muốn hỏi một câu, tỷ tỷ muốn đấu giá từng khế đất một hay đấu giá toàn bộ cùng một lúc?
Hoa U Mộng nhíu máy, chìm vào suy tư.
Vốn là một thương nhân, dĩ nhiên nàng hiểu sự khác nhau giữ bán từng khế đất một và bán toàn bộ cùng một lần.
Nếu chia nhỏ ra bán, có thể bảo đảm rất dễ bán khế đất ra, dù sao giá trị một tấm khế đất tuy không nhỏ, nhưng cũng sẽ có không ít thương hội hoặc là thế lực mua nổi, nhưng như vậy sẽ mất đi lợi thế nối liền nhau.
Còn nếu như đấu giá toàn bộ một lần, thì với hơn 30 tấm khế đất này, giá trị quá to lớn, thế lực có thể mua nổi sẽ rất ít ỏi. Nhưng giá trị của nó bới vì tính liền kề nên cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Hai cách thức đấu giá này đều có ưu khuyết điểm riêng, không thể nói rõ cái nào tốt, cái nào xấu hơn.
Nàng nhìn về phía Dương Khai, muốn hỏi ý kiến của hắn.
Dương Khai ngượng ngùng cười:
- Đánh nhau thì ta biết, nhưng chuyện này thì ta không biết gì cả, chi bằng nghe qua ý kiến của Lê chủ sự đi.
Hai mắt Hoa U Mộng sáng ngời, nhìn về phía Lê Nặc tràn đầy hy vọng.
Lê Nặc hé môi cười nói: - Nếu đại nhân đã xem trọng như vậy, tiểu nữ liền mạnh dạn đề xuất thử xem. Tỷ tỷ, muội đề nghị hãy đấu giá toàn bộ một lần đi, giá khởi đầu là 100 triệu thánh tinh.
- Một... một trăm triệu!
Gương mặt xinh đẹp của Hoa U Mộng tái đi, ngay cả âm thanh cũng trở nên hơi run rẩy.
Nàng gần như hạnh phúc muốn ngất đi, nghĩ tới dù hai, ba chục vị huynh đệ trong Ngũ Phương Thương Hội của nàng cực khổ buôn bán một năm thì lợi nhuận thu được cùng lắm cũng chỉ khoảng một triệu thánh tinh mà thôi. Trừ ra phí dụng tu luyện của từng người và những khoản chi tiêu thiết yếu khác, số còn dư lại cũng không quá 200 ngàn!
Con số 100 triệu này, trong mắt nàng quả thực khó có thể tin nổi.
- Tỷ tỷ nghĩ mức giá quy định này rất cao sao?
Lê Nặc cười duyên: - Chúng ta thử tính toán một lần là biết liền. Đại lộ Đằng Long ở Tử Tinh Thành tuy không được coi là đoạn đường phồn hoa nhất, nhưng cũng không tuyệt đối không kém, thuộc vào tầm trung. Mà trong đoạn đường này, mỗi gian cửa hàng rộng tới 15 trượng, giá trị khoảng từ 5 đến 8 triệu thánh tinh, còn ở những đoạn đường phồn hoa khác, không có 20 triệu căn bản không thể mua được. Trên đại lộ Đằng Long, chúng ta ước tính mỗi gian là 6 triệu đi, thì 30 gian chính là 180 triệu... Hơn nữa những khế đất này đều nối liền nhau, rất dễ khiến cho những đại thế lực hoặc thương hội lớn tranh nhau mua lại sử dụng, cho nên giá trị cũng sẽ tăng thêm mấy phần nữa. Vậy đó, tỷ tỷ có còn nghĩ mức giá quy định 100 triệu là cao nữa không?
Hoa U Mộng khiếp sợ, rất lâu vẫn không nói nên lời, thân thể mềm mại không ngừng run lên.
Lời nói của Lê Nặc khiến nàng bị rúng động quá lớn.
Lúc trước, tuy nàng hiểu giá trị 30 tấm khế đất này không thấp, nhưng cũng không biết rõ giá trị đích thực của nó. Hiện tại được Lê Nặc phân tích, nàng mới hiểu được mình đã chiếm được một khối tài sản to lớn đến nhường nào.
Đây chính là khối tài sản mà Ngũ Phương Thương Hội của nàng có hoạt động cả đời cũng không đạt được.
Thấy nàng còn đang bối rối, Lê Nặc cũng không thúc giục, mà bưng bình trà thơm tới, rót cho Hoa U Mộng và Dương Khai mỗi người một tách.
Dương Khai nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi lên tiếng hỏi: - Lê cô nương, nếu bán đấu giá toàn bộ ra, trong Tử Tinh Thành này có mấy thế lực có thể mua nổi?
- Tối thiểu có 10 nhà có năng lực này, đại nhân không nên coi thường các thế lực trong Tử Tinh Thành. Tuy bọn họ huy động một lúc mấy trăm triệu thánh tinh cũng không dễ dàng, nhưng chỉ cần đánh tiếng trước, để bọn họ có thời xoay sở thì bọn họ vẫn có thể huy động được.
- Ừm, nếu vậy thì đấu giá toàn bộ một lần đi. Hoa hội trưởng, ngươi nói xem? Dương Khai nhìn Hoa U Mộng hỏi.
Hoa U Mộng giật mình “hả” lên một tiếng, vẻ mặt đỏ ửng tràn đầy kích động, ngơ ngác nói: - Mọi việc đều nghe theo đại nhân làm chủ là được.
- Vậy cứ làm như vậy đi. Dương Khai cười ha hả, biết rằng giờ phút này chỉ sợ Hoa U Mộng không thể nào tỉnh táo suy nghĩ được, liền thay nàng quyết định.
- Xin đại nhân yên tâm, thời gian đến khi Phòng đấu giá mở ra còn năm ngày nữa, thiếp sẽ quảng bá thật tốt, khiến cho khế đất của quý thương hội được bán ra với mức giá tốt nhất. Lê Nặc nghiêm nghị nhìn Dương Khai hứa hẹn.
- Vậy thì làm phiền cô nương. Dương Khai khẽ cười nói.
- Ừm, theo quy định của phòng đấu giá chúng ta, vật phẩm gửi bán đấu giá sau khi đấu giá thành công, sẽ trừ 5% phí dụng cho phòng đấu giá. Tuy nhiên giao dịch này có giá trị rất lớn, nên thiếp sẽ ưu đãi cho đại nhân, thu 2% phí dụng, thế nào?
Tuy rằng giảm mất 3%, nhưng bởi vì giá trị chung rất khổng lồ, nên số lượng thánh tinh thu được cũng rất xa xỉ.
Dương Khai cảm thấy hơi bật ngờ, nhưng cũng không có lý do nào để cự tuyệt, lập tức nói: - Vậy tại hạ thay mặt Hoa hội trưởng đa tạ Lê cô nương.
Lê Nặc nghe Dương Khai nói như vậy liền ngẩn ra, nhưng nàng cũng không quá để ý, sau khi mỉm cười liền nhìn về phía phụ nhân ở bên cạnh nói: - Xuân di, phiền người lấy 2 tấm thiệp khách quý giao cho đại nhân.
- Vâng. Xuân di đáp lời, rồi lấy từ nhẫn không gian của mình ra 2 tấm thiệp mời màu vàng kim rực rỡ, đặt trước mặt Dương Khai.
Lê Nặc cười giải thích: - Năm ngày sau Phòng đấu giá mở ra, đại nhân và Hoa hội trưởng dùng thiệp mời này sẽ có thể tham gia. Thiếp sẽ an bài hết thảy, trên hội đấu giá cũng có không ít thứ tốt, đại nhân nên hạ cố tới dự, biết đâu sẽ có bảo bối ngài nhìn vừa mắt.
- Nhất định ta sẽ tới. Dương Khai mỉm cười gật gật đầu, nhận lấy thiệp mời, rồi sau đó gọi Hoa U Mộng vẫn còn chưa hồi phục tinh thần tỉnh lại, dẫn nàng ung dung đi ra ngoài.
Xuân di tiễn khách ra khỏi Phòng đấu giá rồi mới quay trở về.
- Tiểu thư, vì sao phải đối đãi với người kia tốt như vậy? Là do việc của nhị thiếu sao? Xuân di nhìn Lê Nặc đang mang vẻ mặt buồn rầu, lên tiếng hỏi.
- Vâng, nếu không Xuân di cho rằng vì sao ta lại giảm bớt 3% phí dụng chứ? 3% kia là gần 10 triệu thánh tinh đó. Lê Nặc cười khổ một tiếng, ngay sau đó lại thở dài nói:
- Nhưng người này rất cẩn thận, cũng không chịu tỏ ra mang ơn.
- Đúng vậy. Xuân di cũng thở dài một tiếng.
Lúc đó Dương Khai đã nói là “Tại hạ thay mặt Hoa hội trưởng đa tạ Lê cô nương”, từ trong câu nói này, Lê Nặc và Xuân di đã biết đối phương là người rất cẩn thận, cũng không chịu mang ơn lòng tốt của Lê Nặc, mà lấy Hoa U Mộng ra chống lưng, khiến cho Lê Nặc không thể làm gì được.
- Không biết tình hình của Nhị thiếu như thế nào rồi, tranh đấu trên không trung vừa nãy, Xuân di có cảm nhận được rõ ràng không? Lê Nặc nhìn phụ nhân hỏi.
- Kết thúc quá nhanh. Xuân di lắc lắc đầu: - E rằng phe nhị thiếu có người muốn thoát khỏi Tử Tinh Thành, nhưng không thành công.
- Ai Lê Nặc thở dài rồi nói: - Hội trưởng cũng quá nhẫn tâm, đều là cốt nhục của mình, nhưng lại cố tình đẩy nhị thiếu tới chỗ này, còn tam thiếu thì lại hưởng hết vinh quang...
- Tiểu thư! Xuân di hoảng sợ, vội vàng nhìn nàng nháy mắt ra hiệu.
Lê Nặc khẽ mỉm cười nói: - Ta biết rồi Xuân di, trong này không phải là không có người ngoài, chỉ là than phiền trước mặt Người một chút thôi. Chuyện này chúng ta cũng không thể dò xét rõ ràng, càng không thể tùy tiện lộ diện, chỉ có thể mượn tay của người ngoài mà thôi. Thân phận của vị đại nhân đến từ Ngũ Phương Thương Hội kia không rõ ràng, còn khiến cho cả Lộ Thiên Phong cũng phải vô cùng kiêng kỵ, chắc rằng thực lực không tầm thường, hơn nữa cũng có quyền lực khá lớn. Ta định nhờ hắn thay chúng ta tìm hiểu tình hình nhị thiếu, nhưng hiện tại xem ra khó được rồi.
Xuân di cau mày nói: - Tiểu thư, người cũng đừng gấp, mặc dù nhị thiếu làm việc có lúc hơi cảm tính, nhưng “ở hiền gặp lành” sẽ không có việc gì đâu. Huống chi, thế lực Tử Tinh tuy lớn, nhưng cũng sẽ không dám trực tiếp động vào người của chúng ta. Hơn nữa với thân phận của nhị thiếu gia, sẽ không phải lo lắng về tính mạng, còn nỗi khổ về da thịt chỉ sợ là không thể tránh khỏi rồi.
- Ta lo lắng chính là điều này, nhị thiếu được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu được những đau đớn về thể xác chứ.
Trên mặt Xuân di hiện lên vẻ kiên quyết, nói: - Nếu Tiểu thư thật sự không yên lòng, vậy để ta đi tìm Bành trưởng lão kia tìm hiểu thử xem.
- Bành Hồ sao? Lê Nặc nhướng mày: - Người này cũng không phải là hạng tốt đẹp gì, háo sắc như mạng, Xuân di không nên đi tìm hắn!
- Tiểu thư yên tâm đi.
Xuân di mỉm cười: - Tuy lão già Bành Hồ kia không đứng đắn, nhưng chính bởi vì như vậy mới có cơ hội để lợi dụng, cùng lắm thì ta cho hắn chút lợi ích là được, thực lực của hắn không bằng ta, không chịu nổi ta đâu.
Nói rồi, Xuân di hạ quyết tâm nói: - Cứ quyết định như vậy đi, ta sẽ đi tìm hắn ngay bây giờ!
- Xuân di! Lê Nặc sa sầm nét mặt, nhưng ngay sau đó Xuân di đã biến mất. Nàng lo lắng đi lòng vòng, chỉ biết âm thầm cầu nguyện Xuân di không bị thiệt thòi dưới tay Bành Hồ mà thôi.
Sau khi Dương Khai và Hoa U Mộng rời khỏi Phòng đấu giá Thông Thiên, Hoa U Mộng vẫn tỏ ra như hồn vía lên mây, bước vào cõi tiên vậy, hai má đỏ bừng, tâm trạng kích động không thể tỉnh táo lại được, trong đầu không ngừng hiện lên con số 100 triệu thánh tinh...
Thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn Dương Khai, ánh mắt đẹp lý tràn đầy vẻ cảm kích.
Nếu không có người này, hôm qua Ngũ Phương Thương Hội đã bị người ta san bằng, các vị huynh đệ tỷ muội cũng đều bị giết rồi, làm gì còn được hưởng chuyện tốt to lớn như bây giờ chứ? Giờ phút này, bỗng nhiên Hoa U Mộng chợt sinh ra một loại cảm giác tin tưởng, đối phương là người có thể dựa vào.
Loại cảm giác này khiến lòng nàng trở nên ấm áp, có chút say mê.
Đã nhiều năm như vậy, Ngũ Phương Thương Hội đều do nàng thống lĩnh, đúng như Lê Nặc nói, tất cả tương lai và tiền đồ của mọi người đều đặt trên vai nàng, trọng trách kia thật sự rất nặng, căn bản không phải là một thân thể yếu đuối có thể gánh vác nổi.
Nhưng sự việc lần này, nàng lại nghe theo chủ kiến của người này, khiến cho nàng biết được cảm giác được dựa dẫm vào một người là như thế nào.
Trong lúc nhất thời nàng không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, miên man suy nghĩ, nếu sau này cứ mãi như vậy, luôn có một người để dựa dẫm vào, thật là tốt biết bao?