Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1235: Chương 1235: Tầng thứ năm.




Nhưng điều khiến nam nhân lạnh lùng thất vọng chính là dù hắn có quan sát thế nào, cũng không nhìn ra dấu vết ẩn dấu tu vi của Dương Khai. Dường như đối phương thật sự chỉ là một võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh.

Hắn cũng không có ý muốn tra cứu. Hắn xuất thân Tinh Đế Môn, là kỳ tài thế gian ít có. Cho dù Dương Khai thật sự che giấu tu vi cảnh giới, hắn vẫn sẽ không e ngại đối phương. Huống chi, đối phương không chừng tu luyện bí thuật hoặc mang bí bảo thần kỳ gì, mới cho thấy cảnh giới là Thánh Vương nhất tầng cảnh.

Hắn hoàn toàn không tin tưởng Dương Khai thật sự chỉ ở mức này.

- Bằng hữu đừng hiểu lầm! Dương Khai nhíu mày.

- Chỉ là ta nghe thấy động tĩnh bên này, cho nên mới tới xem một chút.

Hắn giải thích một câu, không phải vì e ngại người kia. Chẳng qua đối phương có vẻ không dễ chọc, Dương Khai không muốn vì một chút hiểu lầm nho nhỏ mà đại chiến với hắn ở nơi quỷ quái này.

Ngoài dự liệu của hắn, đối phương chỉ khẽ gật đầu, vẻ cảnh giác trên mặt tản đi rất nhiều, cũng không có ý định ra tay, thậm chí ngay cả ngân giao thương cũng bị hắn thu về.

Không chất vấn thêm gì, nam nhân lạnh lùng kia bỗng nói: - Xưng hô như thế nào?

Dương Khai im lặng một lát, cuối cùng nói ra tên của mình.

- Lãnh Tình! Đối phương cũng nói.

Dương Khai bất giác nhíu mày. Hắn không tin đối phương vô duyên vô cớ muốn làm quen với mình. Người này lúc đối mặt với đám người Phương Thiên Trọng và Khúc Trường Phong luôn luôn không nói một lời, rõ ràng là người tâm cao khí ngạo. Người như vậy là kỳ tài ngút trời không đặt bất kỳ kẻ nào vào mắt, nhưng không ngờ hắn lại tự giới thiệu ở đây. Điều này khiến Dương Khai không thể không cảnh giác.

Như có điều suy nghĩ nhìn cung vàng điện ngọc như ẩn như hiện sau thủ sơn đại trận, chân mày Dương Khai càng nhíu chặt.

Quả nhiên, như hắn suy nghĩ, nam nhân tên Lãnh Tình kia lên tiếng: - Có hứng thú cùng hợp tác phá thủ sơn đại trận này hay không?

- Ngại quá, không có hứng thú! Dương Khai không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu.

Lãnh Tình ngẩn ra, dường như không ngờ trên đời này lại có người cự tuyệt đề nghị của hắn, hơn nữa, còn ở dưới tình huống như vậy. Chẳng lẽ hắn không có chút hứng thú nào với di chỉ tông môn bên trong?

Ý nghĩ chợt lóe lên, Lãnh Tình bình thản nói: - Ngươi cảm thấy bằng bản lĩnh của chúng ta không thể phá đại trận này được ư?

- Đúng vậy. Ta cảm thấy không có hi vọng gì, cho nên không muốn tốn công. Dương Khai thản nhiên gật đầu, trước đó người này phá trận Dương Khai đã nhìn một hồi, biết rõ sự kỳ diệu và chắc chắn của thủ sơn đại trận này. Hơn nữa, ở phía ngoài có một lồng phòng ngự bảo vệ, đó chỉ là tầng phòng hộ thứ nhất mà thôi. Lãnh Tình dùng hết thủ đoạn cũng không rung chuyển được nó, Dương Khai không cảm thấy thêm hắn vào là có thể đánh vỡ được.

Dĩ nhiên, nếu như không tiếc tiêu hao Kim huyết, sử dụng mười mấy đến 20 giọt Kim huyết, bộc phát toàn bộ năng lượng tích chứa bên trong, cũng có khả năng làm được chuyện như vậy.

Nhưng dù phá vỡ được lồng phòng hộ phía ngoài thì thế nào?

Dương Khai dùng ngón chân nghĩ cũng biết rằng bên trong nhất định có tầng tầng lớp lớp cấm chế, nguy cơ chồng chất, tuyệt đối lợi hại hơn người xâm nhập nhiều. Hắn không có sự tự tin lớn đến vậy, cũng không có nhiều thời gian để hao phí ở đây.

Thủ sơn đại trận của một đại tông môn từ mấy vạn năm trước, không động vào thì tốt hơn.

Cho nên hắn không hề khách khí cự tuyệt đề nghị của Lãnh Tình, ngay cả tâm tư thử xem cũng không có.

- Ngươi dựa vào đâu cảm thấy ta không thể phá vỡ? Điều khiến Dương Khai không ngờ tới là nam nhân luôn lạnh lùng này khi nghe Dương Khai bình thản thừa nhận, sắc mặt hắn bỗng trở nên tối tăm, dường như căm tức vì mình bị xem thường, khí tức nguy hiểm phát ra từ người hắn.

Dương Khai nheo mắt lại, điềm đạm nói: - Nếu ngươi cảm thấy mình có thể phá vỡ thì cứ thi triển thủ đoạn, ta cáo từ trước.

Nói như vậy, hắn nhanh chóng xoay người rời đi, một lát đã biến mất trong rừng cây.

Lãnh Tình nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Khai, trên mặt hiện lên cảm xúc không rõ ràng. Không biết tại sao, võ giả tên Dương Khai này khi đối mặt với mình lại luôn bình tĩnh, không e ngại mảy may. Thậm chí tại khoảnh khắc vừa rồi, hắn làm cho mình cảm thấy có chút nguy hiểm. Tuy cảm giác kia chỉ xuất hiện trong chớp mắt, lại đủ để khiến Lãnh Tình cảnh giác.

Loại cảm giác này chỉ xuất hiện ở những người vô cùng mạnh, chẳng lẽ Dương Khai có khả năng làm mình bị thương?

Lắc lắc đầu, Lãnh Tình không tiếp tục suy nghĩ nhiều như vậy nữa, định bụng đợi sau khi trở về Tinh Đế Sơn, đi hỏi mấy lão bất tử kia một chút, xem trên đời này còn có cao nhân ẩn cư hay không mà dạy dỗ được một người đệ tử kỳ quái đến vậy.

Sau khi chạy đi ba mươi dặm, phía sau Dương Khai lại truyền tới tiếng động ầm vang dữ dội, hiển nhiên là Lãnh Tĩnh đang công kích thủ sơn đại trận.

Người khác sẵn lòng làm chuyện tốn công mà không có tác dụng này, Dương Khai cũng không quản, dù sao không phải mình làm là được.

Trước đó Dương Khai còn nhắc nhở Đại Diên tránh võ giả tên Lãnh Tình này, hiện tại hai người có lẽ sẽ không gặp nhau. Chỉ cần Lãnh Tình vẫn công kích thủ sơn đại trận, sử dụng hết thời gian còn lại cũng không có gì ngạc nhiên. Mà Đại Diên muốn đi tìm linh thảo, cũng không ngu ngốc đến mức đi tới trước mặt Lãnh Tình.

Bởi vì thủ sơn đại trận ngăn trở, Dương Khai không thể không đi thêm một vòng, thỉnh thoảng thoáng nhìn, vẫn có thể thấy được hình ảnh kiến trúc mơ hồ giữa những ngọn núi.

Lại là mười ngày sau, Dương Khai vẫn cảm thấy được sự tồn tại của thủ sơn đại trận, trong lòng càng thêm hoảng sợ.

Diện tích mà thủ sơn đại trận bao trùm tối thiểu cũng có chu vi mấy ngàn dặm. Mà không gian ở trong phạm vi này đều là nơi chốn thuộc về di chỉ tông môn mấy vạn năm trước. Nhưng rốt cuộc tông môn này từng lớn đến mức nào, lại có bao nhiêu đệ tử?

Một tông môn khổng lồ như vậy không ngờ hiện tại không có một bóng người, đây mới là chuyện càng làm cho người ta thấy kỳ quái.

Một đường bình an, Dương Khai không thu hoạch được chút nào. Nhưng cuối cùng sau mười ngày, hắn đã thoát ra khỏi phạm vi bao trùm của thủ sơn đại trận.

Ở phía chân trời, dường như có tia sáng màu đỏ tươi.

Khi luồng sáng này đập vào mắt, Dương Khai bỗng thấy tinh thần phấn chấn, không nhịn được toét miệng cười.

Phỏng đoán của hắn quả nhiên không sai, vị trí sâu trong tầng thứ tư lại đúng là tầng thứ năm!

Mà tầng thứ năm kia, chính là khu cực nóng.

Cũng không biết rốt cuộc Lưu Viêm Sa Địa này thế nào, tính thêm khu cực nóng ở tầng chưa tới kia, Dương Khai đã đi qua khu vực tương tự ở hai tầng. Suy nghĩ một chút, hắn phát hiện nếu như từ trên không nhìn xuống Lưu Viêm Sa Địa, vậy nó tuyệt đối là từng tầng từng tầng, tầng thứ phân thành các cực, giống như có người làm rơi ba Hỏa Hoàn cực nóng xuống đất, phân chia mặt đất ra.

Nghĩ tới điểm này, trong lòng Dương Khai kích động.

Một khi đã như vậy, khẳng định còn có tầng thứ sáu.

Sửng sốt một chút, Dương Khai bật cười khanh khách, mình ngay cả tầng thứ năm còn chưa tới, cũng không biết có thể vượt qua hay không, tạm thời không nên nghĩ đến chuyện vào tầng thứ sáu.

Nếu như có thể, Dương Khai rất sẵn lòng dò xét một phen, nhưng chỉ sợ thời gian có chút gấp rút.

Lưu Viêm Sa Địa, càng đi sâu vào, không gian có thể để cho người hoạt động lại càng nhỏ, chỉ sau hai ngày Dương Khai phát hiện tia sáng đỏ tươi kia, hắn đã tới chỗ bên cạnh tầng thứ năm.

Chưa đi vào trong đó, đã cảm nhận được nhiệt độ thiêu cháy mà phía kia đánh tới, uy lực tích chứa bên trong, không phải là tầng thứ ba có thể bì được.

Dương Khai vô cùng vui sướng, sắc mặt cũng rất nghiêm túc. Hắn thúc giục thánh nguyên trong cơ thể, tạo thành lồng phòng hộ bên ngoài, lúc này mới thận trọng đi một bước.

Chỉ là một bước, Dương Khai đã như tiến vào một thế giới khác. Trước mắt hắn là một màn đỏ bừng, sóng nhiệt cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng đánh úp lại. Hỏa linh khí nồng đậm tới cực điểm ngưng tụ thành thực chất, như từng con rắn nhỏ với linh tính dồi dào, quấn quanh Dương Khai, bám vào trên người hắn.

Trong phút chốc, Dương Khai cảm thấy toàn thân không chỗ nào là không đau đớn, cả người giống như đang bốc cháy hừng hực, ngay cả thánh nguyên chảy xuôi trong cơ thể cũng sắp sôi trào.

Dương Khai biến sắc, vội vàng thúc giục thánh nguyên, Ma Diệm từ cơ thể toát ra.

Nhưng ngay cả Ma diệm cũng không thể ngăn cản sóng nhiệt xâm nhập. Hỏa linh khí như từng con rắn nhỏ kia và Ma diệm coi thân thể Dương Khai là chiến trường, bắt đầu tranh đấu dữ dội, một bên xâm nhập, một bên cản trở, kịch liệt vô cùng.

Thánh nguyên trong cơ thể tản ra ngoài như thác lũ, Dương Khai gắng gượng hơn rất nhiều, không hề hoang mang lấy ra hai khối thánh tinh thượng phẩm, mỗi tay cầm một khối, điên cuồng hấp thu năng lượng từ bên trong.

Tiêu hao nhiều như vậy, nếu hắn không mau bổ sung, thánh nguyên trong cơ thể sớm muộn gì cũng cạn kiệt, một khi cạn kiệt, hắn nhất định phải nổ tung Kim huyết, biến Kim huyết thành thánh nguyên.

Hành trình đi Lưu Viêm Sa Địa lần này hắn dùng vài giọt Kim huyết, thấy được uy lực cường hãn của Kim huyết, tất nhiên không muốn lãng phí, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Từng bước một đi sâu vào trong, mỗi khi càng tiến sâu, Dương Khai càng không ngừng thúc giục thánh nguyên, thánh tinh trên tay hắn đổi một khối lại một khối. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, hắn đã tiêu hao hơn vạn khối thánh tinh, hấp thu hết năng lượng trong thánh tinh, toàn bộ biến thành phấn vụn.

Cũng chỉ có thể chất cường hãn như hắn mới dám hấp thu năng lượng thánh tinh như vậy mà không kiêng kỵ, đổi thành thân thể của những người khác thì không chắc chắn, võ giả kinh mạch không cứng cỏi, tuyệt đối sẽ nổ tan xác mà chết.

Đan dược khôi phục trước kia chuẩn bị xong lúc này cũng có tác dụng.

Dương Khai thậm chí dùng cả Vạn Dược Linh Dịch đã lâu chưa đụng đến.

Tuy tiêu hao khổng lồ đến cực điểm, Dương Khai lại không hoảng hốt chút nào. Bởi vì dù Kim huyết của hắn hết sạch, hắn cũng có thể mượn lực lượng của Thần Thụ. Chỉ có điều giờ này Thần Thụ còn đang ngủ say, có vẻ sắp tiến hóa, không phải vạn bất đắc dĩ, Dương Khai cũng không muốn quấy rầy nó.

Một ngày sau, Dương Khai không thể không dừng bước.

Tuy càng đi về trước, môi trường lại càng nóng bức, càng có tác dụng cho việc luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy. Nhưng lúc này hắn đã tới mức cực hạn, nếu tiếp tục đi, ngay cả hắn cũng gặp phải nguy hiểm tính mạng.

Dương Khai cau mày suy tư một hồi, đang chuẩn bị tìm một chỗ ở gần để luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, bên tai bỗng truyền đến tiếng vang ầm ầm, sau đó mặt đất rung chuyển mãnh liệt.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, đứng im tại chỗ, không tiếc hao tổn thả ra thần niệm để dò xét bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.