Trước phủ đệ Dương Khai, Hoắc Tinh Thần giọng khách át giọng chủ, thái
độ phách lối, vượt quá quyền hạn, không những khiến Dương Khai nhướn
mày, mà gã thanh niên trước mặt cũng tỏ ra không vui, không kìm được hừ
lạnh một tiếng.
Hoắc Tinh Thần cười hể hả, đang định mở miệng nói tiếp, thì Dương Khai một tay túm lấy y phục của y, trực tiếp hất y ra xa.
Giữa không trung, một con diều hâu xinh đẹp xoay mình, Hoắc Tinh Thần rơi
xuống đất, nhéo nhéo cái mũi, cũng không dám oán trách gì, thần sắc
ngượng ngùng.
Nhìn thấy cảnh này, gã thanh niên không kìm được
hướng ánh mắt sang Dương Khai, đám võ giả đứng sau y cũng bắt đầu xì xầm bàn tán.
- Ta mới là người ngươi muốn tìm.
Dương Khai lạnh lùng nhìn lại người kia.
Thần sắc gã thanh niên nọ bất giác mờ mịt, nhưng đôi mắt đó vẫn mang vẻ liều lĩnh và ngỗ ngược, vẫn nhìn lại Dương Khai một cách khiêu khích, y bất
động, điềm nhiên nói:
- Bái kiến Khai công tử!
- Ngươi là ai?
Dương Khai cũng cảm thấy rất thú vị, thảo nào Thu Ức Mộng nói thái độ gã này có chút kì quái, quả nhiên rất có vấn đề.
Tình thế này, giống như là y đến để liên kết với mình, đã dẫn theo không ít
võ giả, còn mang đến bốn rương vật tư, nhưng biểu cảm kia rõ ràng là có
chút không tình nguyện, như bị người khác bắt ép vậy.
Dương Khai không nghĩ ra đã từng gặp gã này ở đâu.
- Hướng Thiên Tiếu!
Gã thanh niên trầm giọng đáp.
- Hướng Thiên Tiếu?
Dương Khai nhíu mày, chợt nhận ra họ của y. Nhớ ra một vài chuyện, hắn nhướn mày, nhếch mép cười:
- Hướng Sở là gì của ngươi?
Hướng Sở, đã từng gặp ở Thái Phòng Sơn cách đây mấy tháng, đại công tử của
nhất đẳng thế gia Hướng gia, cũng là người thừa kế trong tương lai của
Hướng gia.
Lúc ấy Hướng Sở và Nam Sênh liên thủ bức bách Dương
Khai, không ngờ phút cuối cùng huyết thị của Dương gia đến tìm. Dương
Khai nhổ hai cọng lông của Kim Vũ Ưng vu oan giá họa, khiến cho bốn vị
cao thủ Thần Du Cảnh của hai nhà Hướng, Nam bị phế mất một tay, Nam Sênh cũng tự chặt hai ngón tay của mình.
Thân phận của hai người kia
cũng không thấp. Dương Khai không thể tùy tiện giết hại, chỉ đành thả
cho bọn chúng đi. Nhưng trước khi chúng đi, Dương Khai từng nói với bọn
chúng, trong ba tháng này mình phải thấy được thành ý từ chúng ở Trung
Đô.
Mà bây giờ xem ra, vị Hướng Thiên Tiếu này chắc chắn là có
quan hệ với Hướng Sở, những võ giả và vật tư này đã đủ giải thích rồi.
- Là đại ca của ta!
Hướng Thiên Tiếu cười thản nhiên đáp.
Đúng như dự đoán, Dương Khai khẽ gật đầu, tươi cười nhìn lướt qua đám võ giả một lượt nói:
- Đây chính là thành ý của Hướng gia các ngươi? Không tồi, ta rất hài lòng!
Hướng Thiên Tiếu cười chậm rãi lắc đầu:
- Ngươi chưa được nể mặt đến vậy đâu. Tất cả số người này, là thành ý của Hướng gia ta, còn bốn cái rương này, là thành ý của Nam gia!
- Cũng được! Ta không để ý đâu. Ngươi tuy còn kém một chút, nhưng thứ này hãy còn hữu dụng.
Dương Khai cười ha hả.
Hai đại thế gia nhất đẳng này, một nhà cho người, một nhà cho vật tư, cũng
coi là tạm được. Xem ra bọn họ sợ việc mình mưu đồ giết chết con cháu
dòng chính của Dương gia bị truyền ra ngoài, nên mới đành ngậm bồ hòn
làm ngọt, dùng của cải để trừ họa.
Ánh mắt Hướng Thiên Tiếu lộ ra vẻ khinh miệt, khóe miệng ngậm cười lạnh lùng:
- Khẩu khí lớn hơn trời! Ân oán của ngươi với đại ca ta, ta chẳng hơi đâu mà hỏi, nhưng nếu ngươi muốn ta giúp ngươi trong trận chiến đoạt đích,
thì trước hết phải để ta xem bản lĩnh của ngươi mới được!
- Ha ha. Ngươi muốn đánh nhau với hắn?
Hoắc Tinh Thần chợt cười to một tiếng, ranh mãnh nhìn chằm chằm Hướng Thiên Tiếu, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú, lắc đầu nói:
- Vị Hướng nhị công tử này, không phải ta không xem trọng ngươi, ngươi
đánh với hắn, thực không phải là quyết định sáng suốt đâu.
Thu Ức Mộng cũng ở một bên mỉm cười khinh bạc nhìn Hướng Thiên Tiếu.
Hai người bọn họ đã từng đánh với Dương Khai, chỉ có điều lúc Thu Ức Mộng
giao thủ với Dương Khai, hắn mới ở cảnh giới Chân Nguyên Cảnh tam tầng.
Lúc đó đánh với nàng mà đã bất phân cao thấp, thậm chí còn có khả năng
vượt trội. Hiện tại Dương Khai đã đến Chân Nguyên Cảnh bát tầng, dù Thu
Ức Mộng đã đến Thần Du Cảnh nhất tầng, cũng không dám cuồng ngôn rằng có thể đánh thắng Dương Khai.
Còn về Hoắc Tinh Thần, cảnh ngộ đêm đó thật đúng là ác mộng.
Tốt xấu gì y cũng là con cháu của bát đại gia, lại là độc đinh, tuy mấy năm nay điều tiếng không hay, không làm việc đàng hoàng, nhưng thiên tài
địa bảo đã dùng vô số, thực lực không yếu, trên người cũng có không ít
những bí bảo đẳng cấp không phải loại thường.
Vậy mà, cũng bị
Dương Khai hạ bệ trong nháy mắt, ngay đến phản ứng cũng không kịp, đủ để thấy sức mạnh của Dương Khai ra sao rồi.
Hoắc Tinh Thần không cho rằng vị Hướng nhị công tử này có thể dùng vũ lực đánh thắng được Dương Khai.
Trong thế hệ thanh niên, người có thể thắng được Dương Khai, chỉ có Liễu
Khinh Diêu của Liễu gia mới có hy vọng này, ngoài y ra, đừng nghĩ là có
người thứ hai.
Hướng Thiên Tiếu để mắt đến mọi biểu cảm của Hoắc Thiên Tiếu và Thu Ức Mộng, chợt khẽ rùng mình.
Dựa vào nhãn lực của y, đương nhiên có thể nhìn ra sức mạnh của hai người
này, tuy không biết hai người là ai, nhưng tuổi còn trẻ đã lợi hại như
thế, chắc chắn xuất thân bát đại gia rồi. Hai người tuy không nói gì
nhiều, nhưng thần thái và ngữ khí của bọn họ đã nói lên rất nhiều vấn
đề.
Tên Dương Khai này rất lợi hại?
Quan sát Dương Khai tỉ mỉ một lần nữa, Hướng Thiên Tiếu cười thầm lắc đầu không ngừng. Y căn
bản không nhìn ra trình độ của Dương Khai, tên công tử Dương gia này
đứng ở đó, chân nguyên toàn thân như giếng cạn không gợn sóng, như là
kìm nén tới cực hạn, tinh, khí, thần trên người cũng không có một chút
dấu hiệu nào để lộ ra ngoài, trình độ kiềm chế như vậy, hoặc là thực lực bản thân hắn cao, hoặc là nhờ bí bảo, bưng tai bịt mắt người ta.
Hướng Thiên Tiếu không hiểu nổi hắn là có bản lĩnh thật sự hay là cố làm ra
vẻ huyền bí, muốn tìm hiểu thực lực thật của hắn, chỉ có thể động thủ
với hắn mới được.
Chuyện đến nước này, Hướng Thiên Tiếu cũng không còn đường lùi, y lớn tiếng nói:
- Nếu ngươi chỉ dựa vào hai tên huyết thị mới khiến đại ca của ta thảm
hại đến vậy, thì cũng chẳng ra gì, muốn ta thực tâm thực ý phò trợ
ngươi, đánh thắng ta rồi hãy nói.
Hoắc Tinh Thần không khỏi lắc đầu thở dài, đến cạnh Thu Ức Mộng, vẻ mặt bi thương đau xót:
- Tên nhóc này hết thuốc chữa rồi!
Thu Ức Mộng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Nghe bọn họ nói vậy, Hướng Thiên Tiếu không kìm được phẫn nộ, ngay cả bốn vị Thần Du Cảnh phía sau y cũng nhìn Hoắc Tinh Thần đầy bất thiện, cảm
thấy hắn không nên xem nhẹ nhị công tử nhà mình như vậy mới phải.
Hai mắt Dương Khai lóe sáng, hắn nhíu mày:
- Có vẻ đại ca ngươi không kể lại với ngươi toàn bộ tình hình lúc đó nhỉ.
Từ mấy câu nói của Hướng Thiên Tiếu, Dương Khai đã nhanh chóng ý thức được mấy vấn đề.
- Đại ca ngươi không cho ngươi biết thôi kệ đi, chẳng lẽ biểu ca ngươi Nam Sênh cũng không nói?
Dương Khai cười kì quái, nụ cười biến hóa gian xảo, lộ ra ý tứ sâu xa.
Hàng mi dài của Thu Ức Mộng giần giật, nàng nhớ tới lời đồn từng nghe qua,
lại nhìn vị Hướng Thiên Tiếu kia, không khỏi lộ vẻ thông cảm.
Thần sắc Hướng Thiên Tiếu chợt trầm xuống, y hừ lạnh nói:
- Trăm nghe không bằng một thấy, muốn đánh thì đánh, không đánh thì ta đi đây, những người này, để lại tùy ngươi sử dụng, ân oán giữa ngươi và
Hướng gia, xem như xóa bỏ.
Dương Khai không lắc đầu lia lịa:
- Rắn không đầu, ta cần làm cái gì!
Nếu không có vị Hướng nhị công tử này, chỉ giữ lại mấy võ giả, e là không
phát huy được tác dụng lớn, vừa nhìn đã biết họ rất trung thành với
Hướng Thiên Tiếu rồi.
Nói xong, hắn bước lên mấy bước, thần thái ung dung đưa một tay về phía Hướng Thiên Tiếu, vẫy nhẹ.
Cái vẻ khinh miệt này khiến Hướng Thiên Tiếu không khỏi giận dữ, nhưng y
chỉ hít sâu một hơi, dẹp tan nét giận dữ trên mặt và sự phẫn uất trong
lòng.
Trong phút chốc, hơi thở toàn thân đã bình thường trở lại, y lạnh lùng nhìn Dương Khai.
Sự chuyển biến nhanh chóng này khiến hai mắt Dương Khai bất giác rực sáng. Khi đối địch, điều tối kị nhất là nóng nảy, do đó võ giả trong lúc
giằng co chiến đấu, thông thường sẽ dùng lời nói để đả kích đối phương,
làm cho đối phương bất an, từ đó sẽ dẫn đến sai lầm không đáng có.
Một võ giả chỉ có bình tâm tĩnh khí, mới có thể phát huy toàn bộ thực lực
của mình, thậm chí vượt xa cả lúc bình thường, vượt cấp tác chiến.
Hướng Thiên Tiếu có thể ổn định tâm thần trong thời gian một hơi thở, định lực rõ ràng không tầm thường.
- Nhị công tử cẩn thận!
Mấy võ giả của Hướng gia nhanh chóng lùi ra sau, vị cao thủ Thần Du Cảnh tứ tầng kia ngưng thanh dặn dò một câu.
- Ta biết!
Hướng Thiên Tiếu trầm giọng trả lời.
Vừa nói, tay vừa vẫy, một thanh khảm đao màu xanh, hình dáng phức tạp xuất hiện trên tay y.
Thiên cấp bí bảo!
Đao vừa vào tay, khí chất trên người Hướng Thiên Tiếu đột nhiên thay đổi,
trở nên điên cuồng vô cùng, ánh mắt y tràn đầy tự tin, tung hoành ngang
dọc, dường như thiên hạ này, không ai có thể ngăn hắn sát phạt.
Không nói gì, cũng không một biểu hiện gì, Hướng Thiên Tiếu bất thình lình
vung bí bảo của mình lên, trong phút chốc, ánh đao bay đầy trời, cuộn
thành một mảng, hung hãn đánh tới Dương Khai.
- Thế này có được coi là đánh lén không?
Hoắc Tinh Thần kinh ngạc hỏi.
Thu Ức Mộng chẳng buồn để ý đến y, Dương Khai cũng biểu thị muốn y xuất thủ rồi, hắn còn cần nói mấy lời vô ích làm gì nữa? Hướng Thiên Tiếu này
quả nhiên đúng lời đồn, là người đầy tiềm năng.
Hơn nữa, công lực của hắn cũng không thấp, Chân Nguyên Cảnh cửu tầng!
Ánh mắt chuyển động nhanh chóng, Thu Ức Mộng muốn xem rốt cuộc Dương Khai
hóa giải chiêu này thế nào. Tuy nàng biết Dương Khai rất mạnh, nhưng
giao thủ với hắn đã là chuyện của rất lâu trước đây, qua thời gian dài
đến vậy, Dương Khai đã lên đến trình độ nào, Thu Ức Mộng rất có hứng thú tìm hiểu.
Mũi đao đánh tới như cuồng phong vũ bão, Dương Khai
vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc lãnh đạm, dường như không định né
tránh, đưa một tay ra vươn về phía trước, thời khắc mũi đao đến gần, hắn vừa thu vừa đẩy vô cùng chuẩn xác.
Chân nguyên trào ra dữ dội từ bàn tay hắn, một cái đại thủ ấn mắt thường có thể nhìn thấy được đỡ lấy mũi đao.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, năng lượng bật tung.
Mũi đao và đại thủ ấn chạm vào nhau, đồng thời biến mất không một dấu vết.
Giữa bụi đất tung bay, Hướng Thiên Tiếu không biết từ lúc nào đã cầm đao áp
sát, thân hình buông thả, trên mũi đao trào ra một quả cầu năng lượng
xanh thẳm, từng tia sáng lạnh buốt lóe lên, khủng khiếp dữ dội, khí thế
như cầu vồng.
Quả cầu năng lượng đó to bằng cái cối xay, mạnh mẽ, tàn bạo, đằng đằng sát khí, trong đó có ẩn chứa sức mạnh sấm sét.
Có thêm sức mạnh sấm sét, tốc độ Hướng Thiên Tiếu như tăng đến cực hạn, y
lao như tên bắn, lưu lại vệt bóng dài dằng dặc đằng sau.
Lôi Đao Thiểm!
Đây là sát chiêu của Hướng Thiên Tiếu, bén giọt vô song, không gì là không
phá nổi, thường thường với chiêu này, đối thủ của hắn chỉ có đường chết.
Đám võ giả của Hướng gia nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt tràn đầy sự chờ
mong, muốn xem xem Dương Khai bị hạ như thế nào ở chiêu này.