Hiện tại tên đã trên dây, không phát không được, Dương Khai nghiến răng, phất tay rải ra vô số nguyên tinh từ trong nhẫn không gian của mình ra, bao trùm xung quanh thân thề.
Ngay sau đó, hắn ngồi xếp bằng lại, ổn đinh thể xác và tinh thần, không để ý tới hết thảy nhân tố bên ngoài, chỉ chuyên chú thể ngộ dao động thiên đạo do hai vị Đại Đế tranh đấu mang lại.
Tấn cấp như vậy, từ xưa đến nay có lẽ chưa từng có ai.
Dương Khai cũng bị bất đắc dĩ mà thôi.
Tuy nhiên rất nhanh hắn đã phát hiện ra, có lẽ đây chính là một cơ duyên, bởi vì hai vị Đại Đế kia chỉ giơ tay nhấc chân, thậm chí ngay cả trong ngôn ngữ giao phong, cũng đều có thể ẩn chứa từng tia lực lượng thần kỳ, thầm hòa hợp với chân lý thiên đạo trong đó.
Quả thực hắn giống như đang hấp thu cảm ngộ thiên đạo của hai vị Đại Đế vậy, từ đó mà tìm ra con đường võ đạo của riêng bản thân mình.
Chỗ tốt trong đó, quả thực khó có thể tả hết được.
Rất nhanh Dương Khai đã quên đi hết thảy xung quanh, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, nguyên tinh xung quanh bị chấn động mãnh liệt, nhanh chóng biến thành phấn vụn, linh khí nồng đậm tinh thuần từ trong nguyên tinh phát tán ra, dần dần hội tụ nơi đỉnh đầu Dương Khai, tạo thành thiên địa dị tượng.
- Hử? Còn có một con trùng nhỏ ở đây!
Hai vị Đại Đế tuy rằng giao đấu vô cùng quyết liệt, nhìn như không chút phân tâm, nhưng cảnh giới tu vi đến trình độ bọn họ đã vô cùng nhạy cảm, bên phía Dương Khai hơi có động tĩnh đã bị bọn họ phát hiện ra. Ô Quảng tranh thủ nhìn về phía Dương Khai, ngay sau đó ánh mắt chợt lóe lên một cái, lộ ra vẻ khinh thường.
Chỉ là một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ nhoi, hắn thật không coi vào đâu.
Không nói đến thời kỳ đỉnh phong, mà cho dù là hiện tại, hắn cũng có thể thuận tay bóp chết một tên Đạo Nguyên Cảnh như nghiền con kiến.
- Tiểu tử này sao lại theo vào đây? Đoàn Hồng Trần kinh ngạc thầm nghĩ.
Nơi này chính là nơi ẩn thân của Ô Quảng, cho nên lối vào hắc động kia đã được bố trí cấm chế độc môn của hắn, bình thường thường đã rất khó phát hiện ra, mà cho dù có phát hiện cũng không thể vào được.
Nếu không phải vây, mấy vạn năm qua, Toái Tinh Hải đã mở ra nhiều lần như vậy, Đoàn Hồng Trần hắn cũng sẽ không tới mức đến tận bây giờ mới phát hiện ra.
Trước kia lão đã biết, biển căn nguyên chính là nơi Ô Quảng ẩn thân, nhưng vị trí cụ thể ở nơi nào lão cũng không biết rõ, mãi đến lần này khi biển căn nguyên xuất hiện dị biến, hình thành hắc động, cắn nuốt đại lượng máu thịt tinh hoa của võ giả, lão mới có thể tiến vào được nơi này.
Điều này cũng là vì lão rất am hiểu Ô Quảng, cho nên mới có thể phá giải hết những cấm chế nơi lối vào.
Đổi thành bất kỳ một Đế Tôn Cảnh nào khác, cũng không thể nào làm được, cho dù là Đế Tôn tam tầng cảnh tới đây cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.
Sao Dương Khai lại có bản lãnh đi vào nơi này như vậy chứ? Chẳng lẽ sau khi lão vào được, cấm chế lối vào đã bị buông lỏng, mới để cho hắn lợi dụng cơ hội tiến vào?
Trong lòng Đoàn Hồng Trần có chút ảo não, sớm biết như vậy, sau khi vào được lão nên hủy diệt lối vào thì tốt rồi.
Lão lại không biết rằng, Dương Khai vào được trong này, hoàn toàn là nhờ ngọc giản của tên Ô Mông Xuyên chết đi để lại, ngọc giản kia có thể nói là một chiếc chìa khóa, người cầm ngọc giản trong tay, sẽ có thể vượt qua được cấm chế tiến vào nơi này.
Đây cũng là vật mà năm xưa Ô Quảng lưu lại cho hậu nhân.
Hết thảy đều là cơ duyên xảo hợp.
Khiến Đoàn Hồng Trần cảm thấy hơi yên lòng chính là, lão chỉ thấy mình Dương Khai, cũng không thấy hai nha đầu Mạc Tiểu Thất và Trương Nhược Tích, nếu hai nha đầu kia cũng ở nơi này, thì chuyện hôm nay sẽ rất phiền toái.
- Đang giao đấu cùng bổn tọa mà lại dám phân tâm? Đoàn Hồng Trần, hôm nay ngươi chết là đáng đời a! Ô Quảng hét lớn một tiếng, hai tay tạo thành chữ thập, đẩy mạnh về phía trước.
Rít rít rít...
Một loạt tiếng vang kỳ dị chợt truyền ra, từ trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên tuôn trào ra một trận cuồng phong, quét về phía Đoàn Hồng Trần.
Trận cuồng phong kia dường như không phải cuồng phong bình thường, mà lại lộ ra một luồng khí tức căn nguyên căn bản, nơi nó cuốn tới, thiên địa sụp đổ, không gian vỡ vụn, tràng cảnh vô cùng khiếp người.
- Thái Cổ Cương Phong! Sắc mặt Đoàn Hồng Trần đại biến, kinh hãi nói: - Thân thể ngươi đã mất, vậy mà vẫn có thể dùng Thái Cổ Cương Phong sao!
Ô Quảng khinh miệt cười: - Thái Cổ Cương Phong là lực lượng căn nguyên căn bản, vô ảnh vô hình, tâm ý tương thông với bổn tọa, ai nói với ngươi mất đi thân thể thì không thể vận dụng nó! Ha ha ha! Dám coi thường bổn tọa, ngươi phải trả giá thật lớn, cho dù bổn tọa chỉ còn lại một cỗ hài cốt, thì cũng không phải là đẳng cấp các ngươi có thể sánh được.
Vừa dứt lời, Thái Cổ Cương Phong kia đã quét tới trước mặt Đoàn Hồng Trần, mắt thấy lão đã sắp bị nuốt sống đến nơi.
Trong thời khắc nguy cấp, đột nhiên ánh mắt hoảng loạn của Đoàn Hồng Trần chợt biến mất, thay vào đó chính là vẻ ngưng trọng. Hai tay lão kết ấn, bỗng nhiên làm ra một tư thế như mọc dưới đất lên, trong miệng khẽ quát: - Họa Địa Vi Lao!
Phụt phụt phụt...
Một luồng hào quang xanh biếc bỗng nhiên phát tán ra rực rỡ, bao phủ xung quanh Đoàn Hồng Trần, cùng lúc đó, một hư ảnh cổ thụ vô cùng to lớn chợt hiện ra, vắt ngang trong thiên địa.
Hư ảnh cổ thụ này, không ngờ cũng tương tự như Thái Cổ Cương Phong vậy, tỏa ra lực lượng căn nguyên căn bản rất tinh thuần.
Rầm rầm uỳnh...
Thái Cổ Cương Phong đánh thẳng tới hư ảnh cổ thụ xanh biếc khiến nó rung lên bần bật, cành lá vang lên răng rắc, nhưng không ngờ nó không thể chạm đến Đoàn Hồng Trần được mảy may, tất cả uy lực đều bị cản lại, khiến lão không chịu chút tổn thương nào.
- Thần Mộc Bạch Di! Ô Quảng thấy cảnh này, hoảng sợ kêu lên, nhìn bóng cây xanh biếc kia với vẻ không nói nên lời, nghiến răng thét lên: - Đoàn Hồng Trần, ngươi dám đùa giỡn bổn tọa sao?
Lúc trước Đoàn Hồng Trần làm ra vẻ thất kinh, hắn còn tưởng rằng đối phương không có cách nào ngăn cản Thái Cổ Cương Phong của mình, nào ngờ chỉ một cái nháy mắt, lão lại tế ra hư ảnh Thần Mộc Bạch Di, hoàn toàn ngăn cản Thái Cổ Cương Phong ở bên ngoài.
Điều này rõ ràng là đang trêu chọc hắn, khiến cho hắn thể hội cảm giác từ mừng rỡ rơi xuống thất vọng mà, quả thực là không thể tha thứ được.
Đoàn Hồng Trần vừa điều động đế nguyên duy trì hư ảnh Thần Mộc Bạch Di, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, cười híp mắt nói: - Thật là hù chết lão phu, may mà lão đã phu sớm có phòng bị, bằng không chỉ sợ thật đúng là sẽ lật thuyền trong mương.
- Khốn nạn, dám ngầm bêu xấu bổn tọa, Đoàn Hồng Trần, lá gan của ngươi cũng lớn hơn rồi đó! Hơn nữa lực lượng căn nguyên từ cây Bạch Di này không phải là của tên khốn Thiết Huyết gì đó sao? Từ trước đến nay hắn đều xem cây như bảo, sao có thể ở trên tay ngươi được chứ! Ô Quảng rống giận liên tục, hai tròng mắt trong tràn đầy vẻ không cam lòng, bỗng nhiên hắn lại biến đổi sắc mặt, nói: - Chẳng lẽ... Thiết Huyết đã chết?
Đoàn Hồng Trần hừ lạnh một tiếng, nói: - Tuy rằng lão phu cũng ước gì tên Thiết Huyết kia chết sớm sớm một chút, nhưng khiến cho người ta thất vọng chính là, tên khốn kia ngay cả già đi một chút cũng không có, ngược lại càng sống càng trẻ, thật là khiến cho ngưới khác phải hâm mộ ghen tỵ mà. Gần đây nhất dường như hắn còn thu một tên tiểu đồ đệ, phí hết tâm tư dạy dỗ, cũng không biết dạy thành cái thứ gì, cái thứ đồ đệ này, con bà nó chính là gài bẫy sư phó mà, nói ra mà điên máu thêm.
Cũng không biết khi lão nói ra lời này, có phải nhớ tới Ôn Tử Sam hay không, tỏ ra rất hằn học.
Ô Quảng cả giận nói: - Nếu hắn còn sống, Thần Mộc Căn Nguyên sao có thể giao cho ngươi chứ! Hắn bỏ được sao?
Đoàn Hồng Trần toét miệng cười, nói: - Bởi vì lão phu nói cho hắn biết, nếu không đem Thần Mộc Căn Nguyên giao ra, lão phu sẽ tìm hơn mấy trăm ngàn tên mỹ nam, tổ chức thành một đoàn đi câu dẫn đồ đệ bảo bối kia của hắn, để xem đồ đệ của hắn có thể giữ được hay không! Hắn liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ ngay.
Ô Quảng nghe vậy mặt đầy hắc tuyến, tỏ ra không nói nên lời nói: - Việc như vậy ngươi cũng làm được sao?
Đoàn Hồng Trần bĩu môi nói: - Ngươi không biết hắn quan tâm đến đồ đệ bảo bối kia như thế nào đâu, tiểu nha đầu kia dường như có thể chất đặc thù, vô cùng thích hợp để kế thừa y bát của hắn. Lão phu cũng đã gặp qua tiểu nha đầu đó, quả thực là rất hiếm thấy ah, tuổi còn quá trẻ mà đã mơ hồ có phong phạm của Thiết Huyết năm đó, một quyền có thể đánh chết sư phụ già! Khi lão phu ly khai Thiết Huyết bảo, đã bị hắn đánh cho một quyền, mặt mày cũng bị sưng húp, máu rơi đầy đất!
Ô Quảng cười ha hả nói: - Đáng đời, thiên hạ này chỉ sợ cũng không có ai có thể vô sỉ hơn ngươi nữa.
- Quá khen quá khen! Đoàn Hồng Trần mỉm cười.
Ô Quảng nói: - Cho dù ngươi có Thần Mộc Căn Nguyên thì như thế nào? Dù sao ngươi cũng không phải chủ nhân chân chính của Thần Mộc Căn Nguyên, sao có thể ngăn được Thái Cổ Cương Phong của bổn tọa chứ!
- Liều mạng thử một lần mà thôi, chẳng lẽ còn muốn lão phu ngồi chờ chết sao?
Hai người tranh đấu, ngươi một câu ta một lời, lúc thì như thể lão bằng hữu, lúc thì như thể cừu địch sinh tử, nếu có người khác lúc này, chỉ sợ đã sớm cảm thấy hồ đồ.
Mà hai loại lực lượng căn nguyên căn bản kia vẫn không ngừng nghỉ chút nào, điên cuồng va chạm khiến cho không gian vỡ nát, khắp trời đều là lực lượng phong, mộc, cực kỳ kinh người.
Uy lực gió của Thái Cổ Cương Phong cực mạnh, cho dù Đế Tôn Cảnh bị quấn vào trong đó cũng sẽ thi cốt vô tồn, nhưng hư ảnh Thần Mộc Bạch Di cũng phòng thủ rất kiên cố, mặc kệ gió từ Đông Nam Tây Bắc cắt tới, vẫn lù lù bất động, cành là kêu lên răng rắc, bảo vệ kín kẽ Đoàn Hồng Trần.
Trong vòng trăm dặm, không gian và tầm mắt đều bị vặn vẹo, máu tươi trên mặt đất toàn bộ đều bị bốc hơi sạch sẽ.
Giao đấu như vậy, chính là liều mạng giao đấu trình độ khống chế đối với lực lượng căn nguyên căn bản của từng người, hơn nữa kết quả cũng không phải trong thời gian ngắn có thể phân định được. Cục diện như vậy, bất kể là Ô Quảng hay Đoàn Hồng Trần, đều lâm vào cảnh đâm lao phải theo lao.
Nếu Ô Quảng thu hồi Thái Cổ Cương Phong, Đoàn Hồng Trần tất sẽ nhân cơ hội phản công, với trạng thái hiện tại của hắn, căn bản không thể ngăn cản được lực công kích của Thần Mộc Căn Nguyên.
Bất kể là Thái Cổ Cương Phong, hay là Thần Mộc Căn Nguyên, đều là chí bảo có thể so sánh với Phượng Hoàng Chân Hỏa, chẳng những trân quý khó tìm, mà uy lực cũng vô hạn.
Nhất là hiện tại Ô Quảng vẫn còn hình dạng hài cốt, Thần Mộc Căn Nguyên có lực sát thương rất lớn đối với hắn, một khi bị lực lượng Thần Mộc Căn Nguyên xâm nhập vào cơ thể, vậy thì vĩnh viễn hắn cũng đừng nghĩ tới việc trọng tố thân thể.
Hắn không dám có bất kỳ lơ là nào.
Từ đầu hắn vốn không thèm liếc một cái, đến bây giờ đã phải nghiêm túc giao đấu rồi.
Đoàn Hồng Trần chờ đợi mấy vạn năm, muốn đi vào chỗ này đối phó hắn, sao có thể không chuẩn bị chút nào chứ? Mà từ kết quả cho thấy, Đoàn Hồng Trần triển ra hết thảy đều là cố ý nhằm vào hắn.
Ở bên này, hai vị Đại Đế tranh đấu đến nước sôi lửa bỏng, mặc dù biết bên kia còn có Dương Khai đang tấn cấp lên Đế Tôn, nhưng cũng không chút để ý, thậm chí cũng không cố ý thu liễm dư ba công kích của mình.
Ô Quảng không quan tâm đến Dương Khai chết hay sống, mà Đoàn Hồng Trần lại không có biện pháp.
Mặc dù hắn biết Dương Khai chính là đệ tử Thanh Dương Thần Điện, ôm ý nghĩ có thể bảo vệ hắn một chút thì sẽ bảo vệ, nhưng lão đang giao đấu với Phệ Thiên Đại Đế, căn bản không thể phân tâm lo lắng được chuyện khác, chỉ có thể đem hết toàn lực đối kháng với Ô Quảng.