Quyền chưởng giao thoa, có một luồng kình lực ngầm êm dịu luồn vào
trong cơ thể Dương Khai, len lỏi theo kinh mạch, khiến việc vận chuyển
nguyên khí của Dương Khai trở nên thong thả, cứ như đứng dưới Thanh
Phong Chưởng Kình, kinh mạch trong cánh tay đều mềm nhũn cả ra.
Nhiếp Vịnh cười gian xảo:
- Dương Khai, hôm nay sư huynh sẽ phế một cánh tay của ngươi, xem như là bài học nhỏ dành cho ngươi!
Đột nhiên trên gương mặt Dương Khai chợt lướt qua một tia sát khí hung
hãn, nguyên khí nội thể điên cuồng dâng trào, ngăn cản Thanh Phong
Chưởng Kình xâm nhập, khiến ý định của Nhiếp Vịnh lập tức thất bại.
- Ngươi còn dám mơ hão chuyện phản kháng! Nhiếp Vịnh nghiến răng, mất
mặt vì mình chưa lấy mạng được Dương Khai, lại tung thêm một chưởng đến, miệng lưỡi sặc mùi giễu cợt: - Tuy nguyên khí của ngươi cũng hùng hồn
đấy, nhưng lực đạo quá bé! Ta xem ngươi chống đỡ thế nào!
Lại thêm một luồng gió ập đến, nhưng lần này, trong từng làn gió có ẩn chứa một dòng ám lưu, rõ ràng còn có thêm biến hóa đến kế sau đó.
Dương Khai không che giấu, ba mươi đường kinh mạch trong cơ thể bắt đầu lay động, công cuộc khổ luyện cả một ngày chuẩn bị thể hiện thành quả.
Viêm Dương Bạo!
- Đã bảo lực đạo của ngươi quá bé rồi mà!
Nhiếp Vịnh cười khẩy liên hồi, còn chưa dứt lời, chưởng kình nhu hòa đó bỗng hóa thành cuồng phong bão táp, dễ dàng như bẻ gãy cành cây khô,
cuốn về phía Dương Khai, xem ra y thật sự quyết tâm phế bỏ một cánh tay
của Dương Khai rồi.
Cùng lúc đó, Viêm Dương Bạo của Dương Khai cũng bộc phát.
Một tiếng nổ ầm vang, một chùm ánh lửa chợt hiện ra, hào quang tỏa ra
tỏa sáng mấy trượng xung quanh, sáng đến mức không ai mở mắt ra được.
- Cái gì?
Nhiếp Vịnh kinh hãi, Thanh Phong Chưởng của y chứa lực sát thương biến
hóa vô cùng lớn, nhưng không ngờ một quyền nhìn đơn giản của Dương Khai
cũng như vậy. Thủ đoạn của của hai đều kinh thiên động địa như nhau.
Chưởng phong quyền kình bộc phát ra có sức công phá ngang nhau.
Thốt lên hai tiếng hục hặc tức tối, Nhiếp Vịnh lảo đảo lùi về sau đến
mười mấy trượng thì bị một thân cây chặn lại, một ngụm máu không kìm
đượcmà phun trào ra, rõ ràng thương thế chẳng hề nhẹ.
Dương
Khai cũng chẳng thoải mái gì hơn. Công lực của hắn thấp hơn Nhiếp Vịnh
sáu, bảy cấp bậc nhỏ, có thể dựa vào uy lực của võ kỹ mà đánh so đôi thế này đã hiếm thấy rồi, Nhiếp Vịnh bị thương, thì hắn cũng đâu có chuyện
bình an?
Nhưng hắn không hề biểu hiện chút suy sụp, một chiêu đánh lùi Nhiếp Vịnh, xương cốt trong người liền leng keng kêu lên. Dòng khí nóng tỏa lên toàn thân, nguyên khí gắt gỏng nổi lên.
Như vũ bão, một lúc bốn quyền như ào về phía bốn người đang vây quanh mình, đồng thời bùng lên bốn luồng hỏa quang, sóng khí và sát thương hung hãn cuộn trào khiến tất cả đều kinh hãi không thôi.
Bốn người này công lực còn cao hơn cả Nhiếp Vịnh, Dương Khai lại vội vàng xuất chiên nên ắt không thể làm họ bị thương.
Nhưng đợi bọn họ đỡ được chiêu thức, thì chớp mắt đã mất giấu Dương Khai rồi.
Phía xa xa, giọng Dương Khai vang về:
- Nhiếp Vịnh, lần sau gặp lại ta sẽ lấy mạng ngươi!
Thanh âm lửng lờ, nhưng không ai phân rõ được phương hướng đào tẩu của Dương Khai.
- Nhiếp sư đệ!
Một tên vội vàng nhìn qua phía Nhiếp Vịnh, chỉ thấy khóe miệng y đầy
máu, trong ánh mắt không cam lòng còn có chút sợ hãi, sắc mặt thì không
dễ coi cho lắm.
- Đệ không sao chứ?
- Không sao!
Nhiếp Vịnh cố chống người đứng dậy:
- Dương Khai bị thương rồi, mau đuổi theo, tuyệt đối không thể để hắn chạy mất.
- Còn đuổi theo nữa?
Có người không khỏi tỏ vẻ lưỡng lự, nói ra thì chúng chẳng có xích mích gì với Dương Khai, đến đây chẳng qua chỉ để trợ uy cho Nhiếp Vịnh, ra
vẻ cho Giải Hồng Trần xem thôi. Bây giờ người thì đã chạy mất, còn đuổi
theo làm gì? Trong vùng núi hiểm trở này, ai biết được tiềm tàng nguy
hiểm gì. Ngộ nhỡ đụng phải một hai con yêu thú, chúng người chẳng phải
nạp mạng cả còn gì?
Nhiếp Vịnh nhận ra thái độ của bốn người này thay đổi, bèn nói:
- Các vị sư huynh cũng thấy uy lực võ kỹ hắn sử dụng rồi chứ? Đó là thứ hắn lấy được mấy ngày trước! Hắn có thể làm đệ bị thương là nhờ vào võ
kỹ này, chẳng nhẽ các vị không động tâm à?
Nghe y nói thế, mấy tên đệ tử Lăng Tiêu các đều giật mình.
Chần chừ một lát, có người lại nói:
- Thế thì đuổi theo, nhưng phải nói rõ trước, chúng ta chỉ vì bộ võ kỹ
đó thôi, còn ân oán giữa đệ và Dương Khai thì đệ tự giải quyết, đừng
liên lụy đến bọn ta. Đệ muốn giết hắn cũng được, phế hắn cũng được, có
hậu quả gì thì tự đệ gánh chịu.
- Chuyện đó dĩ nhiên!
Nhiếp Vịnh dữ tợn, mắng nhỏ trong miệng:
- Dám uy hiếp ta, khốn kiếp hắn dám uy hiếp ta, ngươi là cái thá gì mà
đòi lấy mạng ta! Chớ có để ta tóm được, không thì xem xem ai lấy mạng
ai!
Dứt lời, y lập tức đuổi theo, bốn người còn lại đưa mắt
nhìn nhau, tất cả đều nghĩ e là Dương Khai khó thoát kiếp nạn, lần này
nếu hắn bị Nhiếp Vịnh đuổi kịp, tính mạng khó mà bảo toàn!
Nhiếp Vịnh đã động sát cơ!
Ở ngay bên bờ hồ Lam Sơ Điệp và Đỗ Ức Sương tắm hôm nọ, Dương Khai cuối cùng đã không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy nói là vừa thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng nguy hiểm trong giây phút giao thủ đó, ngoài Dương Khai ra thì chẳng ai có thể cảm nhận được.
Mấy tên này đều là Khí Động cảnh hẳn hoi, đến công lực thấp nhất như
Nhiếp Vịnh cũng đã là Khí Động Cảnh tứ tầng rồi, tên mạnh nhất e cũng ở
cảnh giới Khí Động cảnh bát tầng.
Căn bản không thể đánh đồng với đám địch nhân ở thung lũng Cửu Âm được. Có thể nói, bất kỳ một tên
trong bọn chúng đều tương đương với một Văn Phi Trần bị phong bế tu vi.
Nếu không có sát chiêu đột phát Viêm Dương Bạo, thì e Dương Khai cũng không thể thoát khỏi vòng vây.
Ngũ quyền, giao phong với năm người khác nhau, năm nguồn ám kình xông
vào trong cơ thể, thương thế phải chịu tạm không bàn, nhưng năm nguồn ám kình đó len lỏi trong kinh mạch, khiến nguyên khí không thể vận chuyển
suôn sẻ, nếu không nhanh tìm nơi nào an toàn để hóa giải ám kình này,
chỉ e sẽ để lại hậu họa.
Truy binh phía sau càng lúc càng đến gần, Dương Khai xoay người lấp đi chỗ máu vừa phun, rồi trốn xuống dưới hồ.
Dương Khai không biết ở trong rừng có gặp nguy hiểm hay không, nhưng
với tình trạng hiện giờ, chỉ cần gặp phải thứ gì hung hiểm thì e là
không còn sức để hoàn thủ, vậy nên hắn chỉ còn cách quay về đường cũ,
chỉ có con đường đã đi qua này mới là an toàn nhất.
Và cái hồ nãy cũng là một nơi ẩn thân rất tốt, Dương Khai chỉ mong là bọn người
Nhiếp Vịnh không dám xuống đây lục sùng, nếu chúng dám xuống thì cũng
phải đối mặt với đòn phản kích của Dương Khai.
Nín một hơi, Dương Khai lặn xuống dưới hồ, náu mình trong bóng tối.
Hồ này rất lớn, nhưng Dương Khai không ngờ nó cũng rất sâu, lặn xuống
cả mười mấy trượng rồi cũng chưa thấy đáy hồ, ngược lại nước hồ bên dưới càng lúc càng lạnh lẽo đến thấu xương.
Không dám xuống thêm nữa, Dương Khai đành tạm lơ lửng trong nước, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trên.
Quả nhiên, một lát sau bọn Nhiếp Vịnh đã đuổi đến đây, tuy dọc đường
Dương Khai đã cố gắng che giấu hành tung, nhưng bọn chúng tự có trực
giác, hơn nữa dẫn đường là Nhiếp Vịnh – người đã cùng Dương Khai đồng
hành trong suốt mấy ngày.
Bên hồ vẳng lên tiếng người nói chuyện, theo sau đó là có kẻ nhảy xuống.
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, hắn không ngờ bọn chúng lại quyết đoán
đến vậy, có lẽ hắn đã đánh giá thấp lòng thù hận của Nhiếp Vịnh đối với
mình.
Bất đắc dĩ, Dương Khai chỉ còn cách tiếp tục lặn sâu xuống.
Nước hồ xung quanh lạnh tê tái, cũng may Dương Khai tu luyện Chân Dương Quyết, có nguồn Chân Dương nguyên khí ấm áp xuôi chảy toàn thân, chút
lạnh lẽo này không đáng ngại.
Tên nhảy xuống nước đó bơi một vòng quanh hồ, điều tra một hồi chẳng được gì, cũng chẳng dám xuống sâu hơn, bèn bò lên trên.
Lùng sục gần đấy thêm một hồi, bọn Nhiếp Vịnh cuối cùng cũng rời khỏi nơi này.
Dương Khai ở dưới nước ngộp đến choáng váng mặt mày, tuy bây giờ đã là
Khai Nguyên Cảnh thất tầng, một hơi thở dài hơn người bình thường, nhưng cũng có giới hạn.
Hiện tại đã xấp xỉ gần đến cực hạn rồi, giả như mấy tên đó mà không đi, e là sự tình sẽ phiền toái hơn thôi.
Dương Khai đang định bơi lên trên chợt nghe đâu có tiếng vù vù bên tai.
Nghe thấy tiếng động, Dương Khai lập tức cảnh giác, nhưng nhìn quanh thì chẳng thấy gì.
Một lát sau, lại thêm một hồi “vù vù” vẳng đến, âm thanh nghe như tiếng gió.
Kỳ quái, dưới đáy hồ lấy đâu ra gió?
Hồ nghi, Dương Khai nhìn xuống hướng phát ra tiếng gió, lướt mắt qua
một lượt, chợt nét mặt thoáng vẻ ngạc nhiên. Hắn lập tức vẫy nước bơi
xuống phía dưới.
Hắn phát hiện dưới đáy hồ có một cửa động đen kịt.
Xuống đến bên cửa động dỏng tai lên nghe, quả nhiên là có tiếng gió âm ỉ gào rít.
Mắt Dương Khai chợt lóe sáng. Hắncó thể khẳng định đầu bên kia của hắc
động này chắc chắn là nơi không có nước, hơn nữa còn có đường ra, nếu
không làm gì có tiếng gió.
Suy nghĩ một chút, Dương Khai ngụp xuống, bơi vào trong hắc động.
Bọn Nhiếp Vịnh chắc chắn vẫn còn lùng sục bên ngoài, nếu giờ Dương Khai đi ra, cho dù có thể nhất thời bình an, nhưng vẫn có nguy cơ bị tóm.
Chi bằng vào trong hắc động này tìm tòi xem sao, nếu suy đoán của hắn
không lầm thì ắt sẽ có được một nơi dung thân an toàn.
Hắc
động này rất dài, chừng đâu hơn trăm trượng. Đầu tiên phải bơi mãi xuống dưới, rồi sau đó đến một một thông đạo bằng phẳng, cuối cùng lại hướng
thẳng lên trên. Chính lúc sắp hết hơi, Dương Khai đã ngoi được ra khỏi
mặt nước.
Đưa tay lên vuốt mặt, Dương Khai quan sát bốn phía, phát hiện quả đúng như dự đoán, nơi thông với hắc động đó chính là một
không gian rất thoáng đãng.
Đây có lẽ là một sơn động, trước
đó dương khai đã để ý thấy bên bờ hồ có một ngọn núi, hắc động dưới đáy
hồ hẳn có thông với sơn động trong ngọn núi này, gió lùa vào trong sơn
động, tiếng gió rít luồn vào đáy hồ thông qua hắc động, thế nên Dương
Khai mới phát hiện ra được.
Bên trong sơn động khô ráo lạ thường, bên trên còn có hằng hà cơ số thạch nhũ đổ ngược, như một trận trường thương.
Nhảy ra khỏi mặt nước, dò thám sơ qua một hồi xung quanh, Dương Khai mới an tâm hơn.
Nơi này không có dấu vết sinh vật hoạt động, hẳn là rất an toàn.
Yên lòng, Dương Khai toàn thân mỏi mệt, vội khoanh chân ngồi xuống, vận hành Chân Dương Quyết hong khô y phục, sau đó bắt đầu tiêu trừ ám kình
mà năm tên kia đánh vào trong cơ thể.
Công lực của chúng cao
hơn hắn rất nhiều nên Dương Khai chưa thể tiêu trừ hết ám kình trong một thoáng được. Nếu công lực ngang nhau thì đã không phải lo lắng mấy vấn
đề này rồi.
Cũng tức là, nguyên khí trong cơ thể Dương Khai
rất hùng hồn, tinh thuần, cho dù có bị ám kình xâm nhập, chỉ cần hóa
giải kịp thời cũng không để lại hậu họa. Nhưng thân lại là võ giả Khai
Nguyên Cảnh thất tầng, nên giờ chỉ có thể ngồi chờ ám kình ăn mòn kinh
mạch.
Vậy nên giữa các võ giả với nhau, với kẻ công lực thấp thì kẻ công lực cao có năng lực chi phối sinh tử tuyệt đối.
Khoảng một canh giờ sau, Dương Khai chợt nôn ra một cục máu đen, hiểm họa trong cơ thể cũng đã bị hóa giải triệt để.
Sắc mặt tuy có hơi yếu ớt, nhưng trong kinh mạch không còn còn cảm giác bị cản trở nữa.
Thanh Phong Chưởng!
Dương Khai nhớ lúc Nhiếp Vịnh xuất chiêu, có người đã bình luận võ kỹ y sử dụng. Uy lực của võ kỹ này không hề nhỏ, nhất là biến hóa tiếp theo
sau như cuồng phong vũ bão, không khác mấy Viêm Dương Bạo của Dương
Khai.
Chỉ có điều uy lực của Thanh Phong Chưởng yếu hơn Viêm
Dương Bạo một bậc, nếu không thì Dương Khai đã không thể liều một trận
lưỡng bại câu thương với Nhiếp Vịnh được.