Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2370: Chương 2370: Thất bại?




Dị tượng thiên địa thanh thế to lớn lập tức biến mất, rõ ràng là điềm báo thất bại, không biết hiện tại Dương Khai sống hay chết. Nàng thầm tiếc hận cho Dương Khai, tuy rằng không quen, nhưng tận mắt nhìn một võ giả kết thúc con đường tầm đạo, làm nàng cũng không khỏi thỏ chết cáo khóc.

Trong phòng, Lưu Tiêm Vân đang quỳ thành kính cầu nguyện cũng xụi lơ, mặt trắng bệch không chút máu.

Thật lâu sau, nàng mới cắn răng đứng lên, vội lao ra ngoài.

Mặc kệ Dương Khai sống hay chết, nàng cũng phải đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nàng cảm thấy nếu không phải vì mình, Dương Khai đã không gặp vận xui này, với tư chất của hắn, ngày sau nhất định có thể tiếu ngạo Tinh Giới, thành tựu uy danh bá chủ một phương.

Lưu Tiêm Vân mới ra sàn tàu, liền thấy một chiếc lâu thuyền to lớn áp sát. Lâu thuyền này còn to lớn hơn của Lăng Âm Cầm, vượt gió cưỡi sóng không một chút tiếng động, không biết nó áp sát từ bao giờ, đợi choi Lưu Tiêm Vân phát hiện, khoảng cách hai bên đã rất gần.

Nàng ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy trên lâu thuyền đối diện có đầy võ giả, do một nam nhân áo bào tím dẫn đầu, nhìn chằm chằm bên mình, không có ý tốt.

Mấy người Lăng Âm Cầm đến giờ mới phát giác, vội chạy ra khoang, đợi nhìn rõ dấu hiệu trên lâu thuyền đối diện, sắc mặt mọi người đều trầm xuống.

Trong lòng Lưu Tiêm Vân mong ngóng sống chết của Dương Khai, không có lòng dạ để ý mấy người này, tung người muốn bay ra, nhưng nam nhân áo bào tím trên thuyền đối diện lại sầm mặt xuống, vung tay lên, người không động đậy, nhưng một dấu chưởng đã quét qua.

............

Trên đảo, Dương Khai vẫn chờ cho Trương Nhược Tích mở mắt, mới chầm chậm bay tới, đáp xuống trước mặt nàng, vội hỏi: - Có khó chịu gì không?

- Khó chịu? Trương Nhược Tích mờ mịt, lắc đầu: - Không có! Nàng lại mừng ra mặt, hồn nhiên nói: - Tiên sinh, ta đột phá Đạo Nguyên Cảnh.

Mấy năm trước, nàng không hề nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày đột phá tầng thứ Đạo Nguyên Cảnh, đứng ở độ cao này. Dù sao Trương gia năm đó, người mạnh nhất cũng chỉ Hư Vương tam tầng cảnh, gia tộc suy sụp đã nhiều năm không sinh ra Đạo Nguyên Cảnh. Nhưng từ khi Dương Khai dẫn nàng rời Trương gia, tu vi của nàng liên tục tăng lên, trưởng thành với tốc độ không thể tưởng tượng, chỉ vài năm đã đạt tới thành tựu mà các đời tổ tiên Trương gia vẫn không đạt được.

Tu vi như thế, có thể đứng vững chân trong trong Phong Lâm Thành.

Trong lòng Trương Nhược Tích vô cùng cảm kích Dương Khai.

Nàng biết nếu không phải Dương Khai cung cấp cho nàng điều kiện tu luyện tốt lành như thế, nàng hoàn toàn không thể làm được. Nàng cũng hiểu nếu không phải Dương Khai khai quật ra thiên phú tu luyện của nàng, dù nàng tu luyện cả đời cũng đừng mơ nhìn tới huyền bí Đạo Nguyên Cảnh.

Nhưng mà hiện giờ, nàng chỉ mới 17 tuổi mà thôi, đã là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, thời gian dài dòng, ngày sau còn có rất nhiều thời gian tốt lành, nàng thậm chí còn có cơ hội vấn đỉnh Đế Tôn, nhìn tới bí mật Đại Đế.

Trương Nhược Tích cõi lòng rung động không thôi.

- Đưa tay cho ta! Dương Khai đi tới bên cạnh, dù không phát hiện Trương Nhược Tích có chỗ nào khác thường, nhưng vẫn không yên lòng, muốn kiểm tra kỹ càng.

Trương Nhược Tích mặt ửng đỏ, đưa ra cánh tay nõn nà như ngọc.

Dương Khai giơ một ngón tay, vận chuyển một tia nguyên lực truyền vào người nàng, kiểm tra kỹ càng.

Bỗng nhiên, Dương Khai chấn động, kinh ngạc nhìn Trương Nhược Tích, khẽ hô:

- Sao... sao lại thế này?

- Tiên sinh, sao vậy, có phải Nhược Tích có gì không đúng? Trương Nhược Tích thấy sắc mặt của hắn khó coi như thế, cũng bị dọa, liền lo lắng không yên.

- Không có không có! Dương Khai vội lắc đầu, sợ dọa nàng, nhưng chân mày của hắn càng nhíu chặt, tràn đầy kinh ngạc, như đã thấy chuyện không thể hiểu nổi.

Trương Nhược Tích không động đậy, chỉ cảm giác được một đạo nguyên lực của Dương Khai chạy trong khắp người nàng, dù rằng Dương Khai khống chế không đi những chỗ bí mật, nhưng cảm giác này vẫn làm Trương Nhược Tích đỏ hồng cả mặt, sắp chôn đầu vào ngực.

Nhưng nàng cũng biết Dương Khai đang kiểm tra tình hình cơ thể nàng, không có ý tưởng xấu nào.

Một hồi sau, Dương Khai thu tay lại, cổ quái nhìn Trương Nhược Tích.

- Tiên sinh... ta sao rồi? Trương Nhược Tích cúi đầu hỏi.

- Ngươi rất tốt. Dương Khai đáp: - Tốt đến mức làm người ta khó tin.

Dương Khai còn tưởng Trương Nhược Tích đột phá Đạo Nguyên Cảnh trong chỗ quỷ quái này, nhất định sẽ bị hóa lực nơi này ảnh hưởng, hắn đã chuẩn bị đưa nha đầu này vào Tiểu Huyền Giới điều trị. Nhưng kiểm tra một phen, Dương Khai phát hiện trong người nàng lại không có một chút hóa lực.

Hoá lực tràn đầy thế giới này, sau khi đi vào người nàng liền như bốc hơi.

Vậy thì cũng thôi, dù rằng khó tin nhưng cũng không làm Dương Khai thất thố như thế.

Mấu chốt ở chỗ, Dương Khai phát hiện lực lượng trong người Trương Nhược Tích, lại là nguyên lực dày đặc, mà không phải thánh nguyên!

Võ giả sau khi thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, lực lượng sẽ bắt đầu từ thánh nguyên chuyển hóa sang nguyên lực. Lúc trước Dương Khai tốn 1 năm mới chuyển hóa xong, đó còn là vì sử dụng rất nhiều Nguyên Ngưng đan.

Còn như mấy người Xích Nguyệt, Quỷ Tổ cùng Cổ Thương Vân, dù cho hiện tại là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng lực lượng của bọn họ vẫn còn chưa chuyển hóa xong, điểm này thì Lưu Tiêm Vân cũng vậy.

Chuyển hóa nguyên lực là quá trình rất dài dòng, bất cứ võ giả Đạo Nguyên Cảnh nào mới đột phá, đều tốn ít nhất 3-5 năm để hoàn thành chuyển hóa. Đó là võ giả tư chất tốt, còn kém một chút thì có khi 8-10 năm.

Chỉ có chuyển hóa xong lực lượng sang nguyên lực, mới có thể hoàn toàn củng cố căn cơ Đạo Nguyên Cảnh, mới có hy vọng đột phá Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Dương Khai tận mắt thấy Trương Nhược Tích đột phá trên đảo nhỏ này, nhưng mới có bao lâu, Trương Nhược Tích đã hoàn thành chuyện mà người ta tốn mấy năm mới xong.

Trong người nàng không có một chút dấu vết thánh nguyên, tràn ngập trong người nàng là nguyên lực hùng hồn tinh thuần. Nói cách khác, Trương Nhược Tích ngay khi đột phá thăng cấp, cũng đã hoàn thành chuyển hóa xong nguyên lực.

Dương Khai thật sự không hiểu được sao lại có chuyện quái dị này.

Cũng may chuyện lạ trên người Trương Nhược Tích không chỉ có một cái này, nghĩ tới nghĩ lui, Dương Khai đành quy kết vào lực huyết mạch của nàng, dù sao lực huyết mạch của Trương Nhược Tích quả thật không tầm thường, nó che giấu bí ẩn rất lớn.

Tuy nhiên Dương Khai không dám sơ sẩy, bảo Trương Nhược Tích tiếp tuc kiểm tra kỷ tình trạng thân thể, xác nhận không có tai họa ngầm nào, mới thu nàng vào Tiểu Huyền Giới, bảo Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti giảng giải huyền bí Đạo Nguyên Cảnh, giúp nàng tu luyện về sau.

Đảo vẫn là đảo cũ, nhưng Tịnh Linh Trận cao cấp bố trí trên đảo đã bị hư hỏng.

Dương Khai thu gom lại trận kỳ trận cơ, vẻ mặt buồn bực.

Hắn còn không biết trở về phải giải thích thế nào cho Lăng Âm Cầm, Tịnh Linh Trận cao cấp này có lẽ là vật quý giá với nàng, bị phá hủy trong tay hắn, không biết Lăng Âm Cầm sẽ nổi giận thế nào.

Dương Khai kiểm tra trận kỳ, phát hiện tổn hại rất nghiêm trọng, sắc mặt càng thêm chua xót.

Thở dài, hắn thu lại, liền quay về đường cũ.

Sau đó, hắn xẹt qua một tia dị sắc, nhìn hai chiếc lâu thuyền dừng lại giữa biển, chân mày nhíu lại.

Hai chiếc lâu thuyền, một chiếc là của Lăng Âm Cầm, còn chiếc lớn hơn thì hắn chưa từng thấy, rõ ràng là đến vào lúc hắn đưa Trương Nhược Tích đi thăng cấp.

Giữa biển rộng mênh mang, tỷ lệ hai chiếc lâu thuyền gặp nhau là cực thấp, mà chiếc lâu thuyền lớn có thể đến đây, làm không xong là bởi vì Trương Nhược Tích thăng cấp dẫn tới dị tượng thiên địa mà bị thu hút tới.

Bởi vì nhìn đầu thuyền kia hướng tới, chính là chỗ hòn đảo này.

Thuyền lớn gấp ba lần lâu thuyền của Lăng Âm Cầm, hai chiếc đặt cạnh nhau, nhìn như ông với cháu.

Dương Khai còn chưa đến, đã nghe trên thuyền phát ra tiếng ồn ào, làm cho sắc mặt trầm xuống, người lóe lên trực tiếp tới sàn tàu.

Nhìn quanh, chỉ thấy Lăng Âm Cầm cùng mười mấy thuyền viên đang giằng co với một đám người, mấy người Lăng Âm Cầm thần sắc căm phẫn, còn đối phương lạnh nhạt bình thường, căn bản không thèm coi mấy người Lăng Âm Cầm ra gì.

Lưu Tiêm Vân được những thuyền viên bảo hộ phía sau, Dương Khai thấy được trên mặt Lưu Tiêm Vân có một dấu bàn tay đỏ tươi, bị người ta đánh rất mạnh, khóe miệng còn có vết máu tươi.

Sắc mặt Dương Khai lập tức âm trầm.

Hắn không biết trên thuyền đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đám người kia có lai lịch gì, nhưng Lưu Tiêm Vân rõ ràng mới bị người đánh.

Hắn đột nhiên hiện thân làm kinh động hai nhóm người giằng co.

Lưu Tiêm Vân là người đầu tiên nhìn sang, đợi thấy được Dương Khai, liền quên mất tình cảnh của mình, run giọng hô: - Sư huynh...

Đôi mắt của nàng không ngừng quét qua người Dương Khai, sợ phát hiện tình huống mà nàng lo lắng, đợi xác nhận Dương Khai bình yên, không thiếu tay thiếu chân, mới thở phào.

- Ngươi vẫn không sao? Lăng Âm Cầm cũng tràn đầy kinh ngạc.

Vừa rồi nhất định là Dương Khai dẫn động dị tượng thiên địa, dù cách xa 500 dặm, nàng cũng thấy rõ, nhưng thời gian dị tượng kéo dài không quá 5 nhịp thở liền tan biến, nói rõ Dương Khai đột phá thất bại.

Một người Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đột phá Đế Tôn thất bại, làm sao lại không bị cắn trả? Một khi bị uy năng thiên địa cắn trả, may mắn thì tu vi phế sạch, xui xẻo thì trực tiếp mất mạng.

Nhưng Dương Khai lại trở về nguyên lành.

Lăng Âm Cầm nhìn Dương Khai nhiều lần, mới xác nhận là thật. Bỗng nhiên, sắc mặt của nàng hơi đổi, nghĩ tới điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.