Trong Táng Hùng Cốc, Dương Viêm đứng tại chỗ nhìn hai tấm bản đồ khiếm khuyết trên tay, trên mặt lóe sáng không chừng, bởi vì hai tấm bản đồ khiếm khuyết chỉ dẫn tới đây, không có phần tiếp sau.
Chỉ dựa vào hai tấm bản đồ khiếm khuyết mà tìm đến nơi này, đã coi như Dương Viêm có bản lãnh lắm rồi, nhưng hôm nay bất kể nàng làm thế nào cũng không có cách nào xác định bản đồ khiếm khuyết chỉ dẫn vị trí cuối cùng là ở đâu. Nàng chỉ biết nhất định là ở bên trong phương viên ngàn dặm này mà thôi.
Phương viên ngàn dặm, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng thật muốn tìm ra một vị trí cực kỳ bí ẩn như thế, còn là rất tiêu hao thời gian.
Đi vào sâu tới đây, bất kỳ trận pháp cấm chế nào cũng không thể làm khó nàng, nhưng ở chỗ âm khí cực kỳ nồng đậm này cũng đang không ngừng tiêu hao thánh nguyên của nàng, cũng may mà trong cơ thể Dương Khai số lượng thánh nguyên dự trữ khổng lồ, có thể mọi lúc quan tâm tới nàng, nếu không hai người sớm đã cùng nhau rút lui ra ngoài rồi.
- Làm sao bây giờ? Dương Viêm quay đầu nhìn Dương Khai hỏi, đều đã đi tới nơi này, đương nhiên nàng không muốn bỏ qua, nói không chừng chỉ cần cố gắng thêm một chút, là có thể tìm tới vị trí cuối cùng trong bản đồ khiếm khuyết chỉ dẫn... nhưng điều này còn phải theo ý của Dương Khai.
Dương Khai cau mày trầm ngâm suy nghĩ, tuy rằng cùng nhau đi tới đây không có gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng bắt đầu từ hai ngày trước, hai người đụng phải những âm hồn kia, đã có cảnh giới tu vi tương đương với Thánh Vương Cảnh, thậm chí có âm hồn hàng năm thấm nhuần trong âm khí, còn mở ra chút linh trí, đều rất khó dây dưa, phát hiện không đúng liền sẽ lập tức rút lui, nghỉ ngơi một hồi lại như rồng như hổ đánh tới. Nhờ Dương Khai có thủ đoạn ùn ùn, nếu không đúng là không thể ở loại địa phương này tiêu diệt chúng triệt để được.
Hắn mơ hồ cảm thấy, trong Táng Hùng Cốc cũng không phải chỉ có chút nguy hiểm trước mắt này, nếu không phía ngoài cũng không có lời đồn đãi cường giả Phản Hư Cảnh bỏ mạng trong này.
Một lát sau, Dương Khai mới trầm giọng nói: - Nếu ta nói bây giờ chúng ta đi trở về, có phải cô nương sẽ không cam lòng hay không?
Dương Viêm thành thực gật đầu.
Dương Khai toét miệng cười nói: - Ta cũng không cam lòng! Nếu đã như vậy thì cứ đi tiếp đi! Dù sao cũng chỉ trong phương viên ngàn dặm, cùng lắm thì lật đáy lên trời cả ngàn dặm này!
Nghe hắn nói như vậy, Dương Viêm lập tức tinh thần tỉnh táo. Hai người liền bắt đầu lục soát tìm kiếm trong ngàn dặm phụ cận.
Một ngày sau, Dương Khai bỗng nhiên dừng lại bước chân, nghi hoặc quan sát bốn phía, Dương Viêm thấy vậy, tự nhiên biết hắn có phát hiện gì đó, cũng lẳng lặng đứng chờ. Một lúc sau, Dương Khai mới lộ vẻ mặt cổ quái, chậm rãi hỏi: - Cô nương có ngửi thấy mùi là lạ hay không?
- Có, dường như là mùi rửa nát gì đó! Dương Viêm đáp, hiển nhiên nàng cũng nhận ra điểm này.
- Quả nhiên như thế! Xem ra không phải ảo giác của ta! Dương Khai cười hà hà, trên tay bỗng nhiên hiện lên một quả cầu lửa đen kịt. Quả cầu lửa kia vừa xuất hiện, liền thiêu đốt hư không ở phụ cận vặn veo biến hình. Hỏa lực nóng rực chứa trong đó dường như ngay cả không gian đều có thể thiêu đốt.
Ngay sau đó Dương Khai vung tay ném quả cầu lửa đen kịt tới hướng một cây khô gần bên.
Quả cầu lửa tốc độ cũng không nhanh, nhưng ngay lúc quả cầu lửa đen kia sắp chạm tới cây khô, cây khô thoạt nhìn không bắt mắt chút nào, bỗng nhiên từ trong cây truyền ra một tiếng gầm nhẹ đè nén. Tiếng gầm nhẹ này giống như tiếng gầm rú của hung thú bị nhốt trong lồng giam phát ra, trầm thấp dị thường. Tiếp theo từ trong đó bùng phát ra một luồng sát khí ngút trời.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, từ bên trong cây khô kia phát ra lực đạo mạnh mẽ, cây khô vỡ nát thành phấn vụn, rồi bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh một người cao lớn dị thường ở nơi đó.
Thân ảnh kia thò ra một bàn tay to như cái quạt hương bồ tìm tòi phía trước, một màn hơi mờ màu vàng nhạt trong nháy mắt bao phủ trên bàn tay, hắn lại không tránh không né chụp tới hướng quả cầu lửa đen.
Vang lên tiếng “xùy xùy” thật lớn, trong nháy mắt màn hơi màu vàng nhạt kia va chạm cùng quả cầu lửa đen, liền giống như trong chảo dầu lớn cho một nắm muối, xuất hiện phản ứng to lớn, màn hơi màu vàng rất nhanh trở thành nhạt đi, nhưng Ma diệm của Dương Khai cũng yếu đi rất nhiều.
Một lát sau, màn hơi màu vàng nhạt cùng quả cầu lửa đen đồng thời tan biến vô hình, hình dáng của thân ảnh cao lớn dị thường kia lập tức lộ ra trước mặt Dương Khai, Dương Viêm.
Vừa thấy rõ diện mạo người này, Dương Khai đột nhiên biến sắc, trên mặt nổi lên vẻ nghi hoặc không hiểu, còn Dương Viêm lại la thất thanh: - Thi binh!
- Thi binh? Dương Khai quay đầu nhìn nàng, còn là lần đầu nghe nói tới tồn tại loại này. Mà thân ảnh cao lớn dị thường đối diện kia, rõ ràng không phải là người sống, bộ mặt của hắn khô khốc dường như không có chút hơi nước, da bọc xương, hốc mắt hõm sâu, hai con ngươi xanh biếc lấp lóe giống như ma trơi, thân hình tuy rằng cao lớn dị thường nhưng cũng giống như bộ mặt của hắn, chỉ có da bọc xương, gầy ốm dị thường, bộ dáng của hắn thoạt nhìn cực kỳ khủng bố kinh người, khiến người ta không rét mà run.
Mà từ trên người của hắn, Dương Khai không cảm nhận được bất kỳ sinh cơ gì, có chăng chỉ là tử khí cùng thi khí nồng đậm. Nếu không phải trong thân thể hắn tản ra dao động khí tức không kém Thánh Vương tam tầng cảnh, thật đúng là Dương Khai sẽ xem hắn là một cỗ thi thể.
Nhưng chính là một khối gì đó hư hư thực thực giống như thi thể trước mắt này, vừa rồi một kích liền đánh tan quả cầu lửa Ma diệm của hắn, làm cho một kích kia không thể lập công.
Trước đó Dương Khai và Dương Viêm ngửi thấy mùi hôi thúi, chính là từ trên người hắn phát ra, chỉ là bị cây khô kia cản lại, cho nên mới không cảm thấy rõ ràng lắm.
- Đây là cái gì? Dương Khai kinh nghi hỏi.
- Huynh có thể xem hắn là một loại sinh linh!
- Sinh linh? Dương Khai biến sắc, đang muốn hỏi thêm cho rõ, chợt thấy Thi binh đối diện bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái, vẻ mặt kia dường như là đang cười gằn, nhưng bởi vì gương mặt khô quắt, cho nên có vẻ quỷ dị cùng dữ tợn lạ thường. Ngay sau đó, từ trong cổ họng của hắn truyền ra thanh âm khàn khàn: - Tốt, tốt, tốt, lại tới thêm hai vật đại bổ, nhất là cô gái này! Oa, máu thịt tươi rói, đợi lát nữa ăn nhất định mùi vị không tệ!
Nghe hắn vừa nói như vậy, Dương Viêm không tự chủ được rùng mình, vội vàng né ra phía sau Dương Khai.
Dương Khai rất nhanh thu lại vẻ mặt kinh ngạc, nếu Dương Viêm nói Thi binh này là sinh linh, như vậy hắn sẽ có linh trí, biết lên tiếng nói chuyện cũng không kỳ quái. Bất quá đúng là lần đầu tiên Dương Khai gặp phải sinh linh cổ quái như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, đã có tồn tại loại âm hồn này, thì có Thi binh cũng chẳng có gì lạ.
Toét miệng cười, Dương Khai nhìn hắn nói: - Muốn ăn đồng bạn của ta?
- Ngươi có ý kiến? Thi binh lạnh lùng quan sát Dương Khai, trong hai tròng mắt xanh biếc chớp lóe khí tức nguy hiểm: - Yên tâm, ngươi cũng không trốn thoát, đợi chút nữa đều sẽ trở thành vật trong bụng ta!
- Còn muốn ăn ta? Dương Khai dường như nghe được chuyện gì buồn cười, sắc mặt lạnh lùng, nạt nhỏ: - Cũng không sợ vỡ răng của ngươi!
Nói vừa dứt lời, một tay lắc một cái, một thanh trường kiếm đen nhánh xuất hiện trên tay, ngay sau đó hung hăng bổ tới phía trước, từng bóng kiếm đen như mực chém phá hư không, khí thế như cầu vồng bay vụt tới hướng đối phương.
Thi binh kia lại một chút ý sợ hãi cũng không có, trong tiếng cười “kiệt kiệt” quái dị không tránh không né, song chưởng đưa ngang trước người, một lần nữa xuất hiện màn hơi màu vàng nhạt trong nháy mắt tràn ngập toàn thân hắn, hắn cứ như vậy nghênh đón từng bóng kiếm chém tới.
Dương Khai biến sắc, nhưng cũng không có làm tiếp động tác gì khác, mà chỉ lạnh lùng quan sát.
Chỉ thấy từng bóng kiếm của mình chém ra đều chuẩn xác đánh vào song chưởng của đối phương, nhưng thân hình của hắn chỉ bị từng lực đạo mạnh mẽ đụng phải hơi dừng lại một chút, màn hơi màu vàng nhạt trên song chưởng hắn nhào lộn nhưng lại không bị thương chút nào, chỉ truyền ra hàng loạt tiếng va chạm của kim loại giòn tan.
- Thi binh thân thể vô cùng chắc chắn, căn bản không phải võ giả cấp ngang hàng có thể sánh được, thậm chí không thể kém so với bí bảo phòng ngự cấp ngang hàng!
Từ phía sau truyền đến tiếng nhắc nhở của Dương Viêm.
- Thì ra là thế! Dương Khai khẽ gật gật đầu.
- Cô gái này không ngờ biết không ít tin tức về chúng ta... Hà hà... đợi chút ta sẽ hưởng dụng ngươi trước tiên! Thi binh kia lại cười gằn một tiếng, trong khoảnh khắc liền vọt tới trước mặt Dương Khai, thò ra một bàn tay to khô quắt, năm đầu ngón tay mọc dài móng tay đen sì hiện lên u quang lạnh lẽo, chụp xuống đầu Dương Khai.
Còn chưa chụp trúng, tiếng xé gió “vèo vèo” không dứt bên tai, dường như muốn vặn đứt đầu của Dương Khai.
Dương Khai giơ tay tung ra một quyền, đánh thẳng vào bàn tay to của hắn.
- Không biết tự lượng sức mình! Thi binh thấy Dương Khai lại muốn dùng thân thể ngay mặt đụng chạm cùng hắn, trong miệng cười lạnh không ngừng, năm ngón tay lập tức co rụt lại, thoáng cái đã nắm chặt tay quyền của Dương Khai, đồng thời đầu ngón tay hắn phát lực, ý muốn bóp nát tay quyền của Dương Khai thành phấn vụn.
Nào ngờ hắn vừa bóp mạnh, máu thịt mơn mởn của nắm tay đối phương kia, thoạt nhìn không chịu nổi một kích không ngờ chắc chắn dị thường, mặc cho hắn thúc giục bảy thành lực đạo, cũng không thể xé rách đối phương dù chỉ là một lớp da.
Ngược lại từ trong nắm tay của đối phương truyền ra lực đạo to lớn, làm cho hai tròng mắt xanh biếc của hắn nhảy lên không dứt, trong tiếng kêu quái lạ, thân mình tên Thi binh này như tờ giấy bay ngược ra sau, trong mắt tràn đầy vẻ rung động.
Mà Dương Khai cũng thân thể chấn động, bật lui ra sau vài bước, cảm giác trên nắm tay mình giá lạnh. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mu bàn tay của mình có năm dấu ngón tay đen như mực, tản ra hắc khí nồng nặc. Hắc khí kia phảng phất như vật sống, nhuyễn động vùng vẫy trên mu bàn tay, muốn chui vào trong cơ thể hắn.
- Cẩn thận thi khí của hắn, những thứ này vô cùng âm độc, một khi bị xâm nhập sẽ rất khó khu trừ! Đúng lúc vang lên tiếng Dương Viêm nhắc nhở.
Dương Khai sắc mặt lạnh xuống, Ma diệm xuyên qua cơ thể, biến thành tồn tại chí cương cực nóng.
Luồng hắc khí nhuyễn động kia dường như gặp phải khắc tinh, truyền ra hàng loạt tiếng hét thảm không thể nghe bằng tai, rồi rối rít từ trên mu bàn tay Dương Khai bay ra, tan trong không khí.
Thấy vậy, trong lòng Dương Viêm liền buông lỏng, Thi binh khó dây dưa nhất chính là thân thể chắc chắn cùng với thi khí quỷ dị của chúng, nếu Dương Khai đều không e ngại hai dạng khác biệt này, thì nàng cũng không có gì phải lo lắng.
Quả nhiên, thấy Dương Khai thật dễ dàng khu trừ thi khí của mình, Thi binh kia vừa rơi trên mặt đất đôi mắt chuyển động, nhưng lại có chút chần chờ không có ý ra tay.
Vốn trong ý nghĩ của hắn, Dương Khai chỉ là một Thánh Vương lưỡng tầng cảnh cộng thêm Dương Viêm, vốn cũng không phải là đối thủ của hắn, hắn chỉ cần vài ba kích là có thể giải quyết hai người, cắn nuốt tinh hoa máu thịt, tăng cường thực lực của mình.
Chuyện như vậy trước kia hắn cũng không chỉ làm một lần hai lần, nhưng lúc này, hắn phát hiện tên võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh này không giống với những tên mình đụng phải trước đây, mà dường như rất khó giải quyết.
Điều này làm cho hắn không biết có nên tiếp tục dây dưa hay không?!
Hắn đang chần chờ, Dương Khai lại không có ý định bỏ qua cho hắn, bấm tay bắn ra, lập tức bay ra một sợi tơ màu vàng như vô hình, vô thanh vô tức, bay thẳng đến trước mặt Thi binh. Lúc này hắn mới có điều phát giác, trong tiếng gầm nhỏ, Thi binh há to miệng, lộ ra một miệng răng nanh, từ trong miệng phun ra thi khí dày đặc, nghênh đón sợi tơ màu vàng kia...