Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1810: Chương 1810: Thiếu chủ của Tử Tinh thì sao?




Ánh mắt Tử Đông Lai đã hoàn toàn ngây ra.

Hắn ngây nhìn hư không không xa phía trước, Dương Khai đang hăng hái, sát chiêu liên tục xuất hiện, còn có Khổng Pháp đang chật vật tránh né, khổ không thể tả nổi, trong khoảnh khắc toàn thân không thể chấp nhận nổi thực tế.

Trong cuộc chiến, Dương Khai lại hoàn toàn áp chế Khổng Pháp!

Lúc này thời gian giao tranh chưa đến 30 hơi, Khổng Pháp bị đánh chỉ có thể phòng ngự, không thể tấn công lại.

Hắn có thể nhìn ra, thân hình Khổng Pháp ngưng trệ, thánh nguyên vận chuyển không thoải mái, nguyên nhân hiển nhiên là vì bị Dương Khai áp chế, vì vậy bọn họ mặc dù đều là cảnh giới Hư Vương nhất tầng cảnh đỉnh phong, nhưng trong lĩnh vực của Dương Khai, mới không bao lâu, Khổng Pháp hoàn toàn không phải là đối thủ, thất bại, tử vong cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tử Đông Lai chợt giật mình, lập tức cảm giác có chút không ổn.

Hứa Nguy đã chết, Khổng Pháp nếu lại chết, vậy mục tiêu kế tiếp của Dương Khai chính là mình.

Hai đại Hư Vương Cảnh đều không phải đối thủ của Dương Khai, bản thân mình chỉ là một Phản Hư Cảnh thì làm sao có thể đối kháng?

Mà phụ thân của mình thời khắc này cũng đang bị quỷ khí dày đặc của tên kia bủa vây, dường như cũng có chút thuật phân thân.

Nên làm gì, nên làm gì bây giờ? Gương mặt Tử Đông Lai mù mịt, hoàn toàn không biết nên xử lý cục diện khó giải quyết trước mắt này như thế nào.

Đúng lúc này, trong lốc xoáy mà Dương Khai hiện thân ra trước đó, lại có một đạo thân ảnh đi ra, người kia vừa xuất hiện, liền gào khóc: - Thiếu hiệp, ngươi chờ ta một chút, ta không tìm được phương hướng Hả? Ra được rồi? Ha ha ha ha, Lữ Quy Trần ta rốt cục thoát ra được rồi? Ta cuối cùng cũng không cần ở nơi quỷ quái đó nữa!

Người này dường như có chút không hiểu rõ tình trạng trước mặt, vừa xuất hiện từ trong lốc xoáy, liền cười lớn điên cuồng, không coi ai ra gì.

Tên này là ai? Là từ đâu chui ra? Tử Đông Lai ngạc nhiên nhìn Lữ Quy Trần đột nhiên xuất hiện, mơ hồ cảm thấy đối phương dường như khá quen, nhưng không thể nào nhớ ra được rốt cuộc đã từng gặp ở đâu.

- Không cần biết, bắt giữ trước rồi nói sau, nếu là đi cùng với tên khốn kia, nhất định là người của hắn! Tư duy và lý trí của Tử Đông Lai đồng nhất, thân hình liền chuyển động đến trước mặt Lữ Quy Trần, tóm lấy cổ hắn, lạnh lùng nói: - Đừng nhúc nhích, dám động đậy, ta lấy mạng ngươi.

Lữ Quy Trần hoảng sợ, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nào dám động tĩnh gì? Gật đầu lia lịa: - Ta không nhúc nhích, không nhúc nhích, bằng hữu có lời từ từ nói, đừng vội kích động.

Nói xong, Lữ Quy Trần liếc nhìn Tử Đông Lai một cái.

Lúc này, trong mắt Lữ Quy Trần chợt bạo phát ra hào quang vui mừng, hô lớn: - Thiếu chủ? Ngài là thiếu chủ?

- Ngươi gọi ta thiếu chủ? Tử Đông Lai lập tức ngẩn người. - Ngươi là ai?

- Thiếu chủ? Lữ Quy Trần gọi một tiếng, quỳ xuống trong hư không, hai tay ôm lấy đùi Tử Đông Lai, như gặp được người thân vậy, nước mắt nước mũi chảy ròng: - Thiếu chủ, thuộc hạ là Lữ Quy Trần, mấy chục năm trước, thuộc hạ có may mắn gặp thiếu chủ một lần, còn nhận được khen ngợi của thiếu chủ, thiếu chủ ngài quên rồi sao?

- Lữ Quy Trần? Tử Đông Lai nhướng mày, cảm giác cái tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời vẫn không nghĩ ra, nhưng thấy đối phương thần thái vui sướng không chút giả tạo, ngược lại cũng không nghi ngờ hắn, nhíu mày trầm ngâm một lát, bừng tỉnh nhận ra: - Ngươi là người nhà Lữ gia, hậu duệ của Lữ Lê?

- Dạ dạ dạ, chính là thuộc hạ. Lữ Quy Trần thấy đối phương cuối cùng cũng nhớ ra mình, vui mừng quá đỗi. - Thuộc hạ nghĩ rằng cả đời này không còn được gặp người của Tử Tinh chúng ta nữa, không ngờ thoát khỏi khốn khó liền nhìn thấy thiên nhan của thiếu chủ, thật là vinh hạnh ba kiếp của thuộc hạ.

- Thì ra là ngươi! Tử Đông Lai lúc này mới xác nhận, đối phương lại chính là người của Tử Tinh mình, thần sắc trên mặt hắn hơi buông lỏng, gật gật đầu nói: - Đứng lên mà nói, ngươi không phải đã chết mấy chục năm rồi sao? Làm sao lại đi ra từ nơi đó?

- Hu hu Lữ Quy Trần tuổi tác lớn như vậy, lại nước mắt giàn giụa: - Chuyện này kể ra rất dài!

- Nói ngắn gọn! Tử Đông Lai đang lo lắng làm thế nào xử lý cục diện trước mắt, nào có tâm tư nghe hắn thao thao bất tuyệt.

- Là thế này Lữ Quy Trần nhanh nhặt những điểm trọng yếu nói một lần.

- Thì ra là như vậy. Sau khi nghe xong, Tử Đông Lai gật gật đầu, - Mấy chục năm này thật cực khổ cho ngươi.

- Không cực khổ, không cực khổ, có thể gặp lại thiếu chủ, tất cả những thứ này đều đáng giá. Lữ Quy Trần cố nặn ra nụ cười, nói như mình mấy chục năm qua nằm gai nếm mật, cuối cùng cũng lập công lao gì đó.

Tử Đông Lai đang bận rộn, cũng không có thời gian để ý đến hắn, dù sao thực lực của hắn cũng chỉ là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, căn bản không thẻ giúp được gì.

- Đúng rồi, thiếu chủ, lực lượng căn nguyên của đại lục kia đã bị một thanh niên luyện hóa rồi, nếu có thể bắt lấy hắn thì

- Cái gì? Tử Đông Lai mặt biến sắc, - Tên kia luyện hóa căn nguyên của một khối đại lục?

- Đúng vậy Tuy rằng thuộc hạ không tận mắt nhìn thấy, nhưng có lẽ không nhầm. Đúng rồi, chính là thanh niên này Lữ Quy Trần đảo mắt, liền nhìn về phía Dương Khai đang đại chiến cùng Khổng Pháp, tay chỉ về phía hắn.

Lời vừa dứt, hắn bỗng nhiên há hốc mồm

Bởi vì hắn nhìn thấy Khổng Pháp đang vất vả chống đỡ dưới tay Dương Khai, cả người tắm máu.

Mấy chục đạo Kim Huyết Ti bay bên cạnh Dương Khai, những Kim Huyết Ti như con vật sống, xuyên nhanh qua như không, thỉnh thoảng lại làm thương Khổng Pháp.

- Tiểu hữu dừng tay, lão phu nhận thua, tha cho ta một mạng! Khống Pháp sắc mặt xám như tro, vừa ngăn cản công kích của Kim Huyết Ti, vừa la lớn.

- Nếu nhận thua có tác dụng, vậy tu luyện để làm gì?

Dương Khai không thay đổi hành vi, lại phất tay quét về phía hắn: - Nguyệt Nhận!

Xùy

Một đạo Nguyệt Nhận dài chừng một trượng chợt thành hình, hướng về phía Khổng Pháp sắp cắt qua người hắn.

Khổng Pháp sắc mặt đại biến, bấm pháp quyết trên tay, biến ảo không ngừng, trên người hiện lên quang hoa chói mắt, một bí bảo như chuông cổ bay ra, biến thành quầng sáng hình chuông bao phủ lấy nó.

Ầm

Tiếng chuông lớn, sóng âm rung chuyển, biến thành lực vô hình, đánh vào thức hải.

Nguyệt Nhận cắt ở trên quầng sáng, nhưng lại không thế hoàn toàn phá quầng sáng, chỉ xâm nhập không đến ba tấc, liền bị ngăn trở.

Nhìn thấy cảnh này, Khổng Pháp khẽ thở phào, Hoàng Minh Chung này là hắn có được từ nhiều năm trước, chính là bí bảo phòng ngự Hư cấp, chắc chắn vô cùng, không phải là thứ mà võ giả bình thường có thể phá được.

Có Hoàng Minh chung này bảo vệ, Khổng Pháp có thể quấy nhiễu với một cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh.

Thấy công kích của Dương Khai không có kết quả, trong lòng Khổng Pháp hơi ổn định lại chút, hừ nói: - Tiểu hữu hà tất phải đuổi giết tận giệt? Gặp gỡ giữa ta và ngươi chính là duyên, làm người nên để lại một lối, ngày sau còn gặp nhau.

- Dài dòng! Dương Khai thần sắc không thay đổi, hai tay vung lên liên tiếp: - Cho rằng có mai rùa cứng thì bình yên vô sự sao? Xem ta đập vỡ nát mai rùa cứng của ngươi như thế nào!

Xùy xùy xùy xùy

Mười mấy đạo Nguyệt Nhận liên tiếp đánh về phía Khổng Pháp, Khổng Pháp sắc mặt đại biến, trong mắt kinh hãi gần chết, thúc dục thánh nguyên, rót toàn bộ lực lượng toàn thân vào trong Hoàng Minh Chung.

Tiếng chuông càng thêm vang dội, quầng sáng hình chuông kia cũng đột nhiên sáng lên rất nhiều

Rầm rầm rầm rầm...

Từng đạo Nguyệt Nhận chém vào phòng hộ của Hoàng Minh Chung, khiến quầng sáng kia chao đảo, dường như có thể vỡ vụn ra bất cứ lúc nào.

Răng rắc...

Cuối cùng, một tiếng như bùa đòi mạng truyền đến tai Khổng Pháp, hắn giật người một cái, trợn tròn mắt nhìn về phía trước, bất ngờ nhìn thấy quầng sáng phòng hộ Hoàng Minh Chung của mình xuất hiện một cái khe nứt.

Mà khe nứt kia lan ra bốn phía với tốc độ cực nhanh, chớp mắt một cái, quầng sáng lại có trăm lỗ hổng.

Rầm một tiếng, phòng ngự Hoàng Minh Cung cuối cùng bị phá.

- Tiểu hữu tha cho ta! Khổng Pháp sắc mặt trắng bệch, lên tiếng hét to.

- Chết! Dương Khai thần sắc tàn khốc, mấy chục đạo Kim Huyết Ti ngưng tụ lại với nhau, biến thành một thanh trường kiếm dài màu vàng, Nguyệt Nhận theo sát phía sau, nhoáng lên một cái rồi biến mất.

Ngay sau đó, thân thể Khổng Pháp đơ cứng tại chỗ.

Hắn cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, chỉ thấy được nơi lồng ngực của mình có một lỗ thủng, xuyên thấu qua lỗ thủng kia, hắn có thể thấy được trái tim bị đánh nát của mình.

Sinh cơ nhanh chóng trôi đi, tất cả trước mắt đều trở nên đen tối.

- Không ngờ lão phu không ngờ

Khổng Pháp chưa nói hết, liền hoàn toàn mất đi hơi thở.

Dương Khai đưa tay ra, thu lấy Hoàng Minh Chung của hắn, cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném vào nhẫn không gian, đồng thời lấy đi nhẫn không gian của Khổng Pháp.

- Tiếp theo là ngươi! Dương Khai bỗng nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vẻ khiếp sợ của Tử Đông Lai, khẽ vung tay lên, một đạo kình khí đánh về phía Tử Đông Lai.

Tử Đông Lai hoảng sợ muốn chết, tuy rằng một đòn kia của Dương Khai xem ra có vẻ thờ ơ, nhưng hắn biết đây không phải là một đòn có thể dễ dàng ngăn cản, dù sao đó cũng là một đòn của cường giả Hư Vương Cảnh.

Dưới tình thế cấp bách, hắn không hề nghĩ ngợi, túm lấy cổ của Lữ Quy Trần, sau đó hung hăng ném về phía trước.

- Thiếu chủ, người Lữ Quy Trần đang đắm chìm trong vui mừng gặp lại Tử Đông Lai, hồn nhiên không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, khi hắn kịp phản ứng, người đã ở nửa đường.

Một đạo kình phong đánh vào người hắn, Lữ Quy Trần không một tiếng kêu, cả người trực tiếp nổ thành máu sương.

- Tiểu tử thật độc ác. Dương Khai nhìn Tử Đông Lai châm chọc, gương mặt vẻ đùa cợt.

Cũng thật ngoài dự liệu của hắn, Tử Đông Lai lại dùng cách như vậy để hóa giải công kích của mình.

Thiếu chủ của Tử Tinh này, đã thối nát đến xương tủy.

Khi ở Huyền Không đại lục hắn không giết Lữ Quy Trần, đồng thời cũng không ngăn trở hắn theo đường hành lang không gian của mình rời khỏi Huyền Không đại lục, chủ yếu là bởi vì trước đó Lữ Quy Trần cung cấp cho hắn một chút tin tức hữu dụng.

Hắn không cố ý giúp đỡ, cũng không cố ý nhằm vào, sống chết chỉ dựa vào tạo hóa của Lữ Quy Trần.

Buồn cười là người này sau khi thoát khỏi khốn khó ở Huyền Không đại lục, lại bị chính thiếu chủ của của mình hại, đoán chừng đến Hoàng Tuyền địa phủ cũng là chết không nhắm mắt.

- Nhưng ngươi vẫn phải chết! Dương Khai khẽ cười một tiếng.

- Ngươi muốn làm gì? Tử Đông Lai sắc mặt tái nhợt, ngoài mạnh trong yếu gào thét: - Tiểu tử, đừng tưởng ngươi tấn thăng Hư Vương Cảnh thì muốn làm gì thì làm, ta dù sao cũng là thiếu chủ Tử Tinh, ngươi không thể giết ta!

- Thiếu chủ Tử Tinh thì sao? Người nhà ngươi nói thiếu chủ Tử Tinh ngươi thì không thể giết? Ngu xuẩn, thật không hiểu ngươi làm sao có thể sống đến tận bây giờ. Dương Khai giọng khinh bỉ.

- Ngươi thật muốn giết ta? Tử Đông Lai kinh ngạc vạn phần, xác nhận Dương Khai cũng không phải đang dọa mình, - Ngươi có biết sau khi giết ta sẽ có hậu quả gì không? Tử Tinh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, đến lúc đó ngươi chạy đến chân trời góc biển nào cũng đừng mơ tưởng sẽ yên thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.