Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2357: Chương 2357: Tịch Hư Đại Tuyền Qua




Rừng hoang núi vắng, bỗng nhiên Dương Khai bảo nàng cời quần áo, hơn nữa còn dùng giọng điệu kiên quyết, Lưu Tiêm Vân tự nhiên vừa tức vừa thẹn, khó tránh khỏi nghĩ bậy.

Dương Khai nói: - Trên hộp ngọc bị Diêu Xương Quân gieo dấu ấn, cho nên hắn có thể khóa chặt vị trí của chúng ta, ta không biết trên quần áo của cô có không, nhưng luôn phải đề phòng, cô thay quần áo khác đi.

Nghe hắn giải thích như thế, Lưu Tiêm Vân mới hiểu được Dương Khai có ý gì, hiểu được nàng nhầm ý của Dương Khai, sắc mặt lúng túng.

Nàng cũng không phải bé con ngượng nghịu, hiểu được ngọn nguồn liền bắt đầu cởi đồ.

Không lâu sau, nàng thay quần áo khác, liền đốt sạch bộ ban đầu.

Cách xa 3000 dặm, Diêu Xương Quân bỗng nhiên ngừng lại, sắc mặt xanh mét, bởi vì ngay mới vừa rồi hắn chợt phát hiện dấu ấn truy lùng đột nhiên biến mất.

Lúc ở trà lâu, hắn trực tiếp đặt một cái dấu ấn trên hộp ngọc cướp từ Dương Khai, không phải là hắn biết tiên tri, chỉ là cẩn thận mà thôi, hắn ở Cao Thành 200 năm, cuối cùng cũng thấy được Bổ Thiên Liên, làm sao mà không cẩn thận?

Sự thật chứng minh, phần cẩn thận này làm cho hắn đuổi dính theo Dương Khai suốt 5 ngày.

Nhưng vừa nãy, dấu ấn chợt biến mất.

Diêu Xương Quân làm sao không biết là Dương Khai phát hiện dấu ấn đó, đồng thời xóa đi! Nhưng làm hắn nghĩ không ra, Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, làm sao xóa đi dấu ấn của mình?

Chênh lệch thực lực không phải giả.

Lập tức, Diêu Xương Quân vừa nóng vừa giận, ngửa mặt gào thét: - Tiểu tử, dù cho đào sâu ba thước, bổn tọa cũng sẽ bắt ngươi về!

Dù không còn dấu ấn chỉ hướng, nhưng Diêu Xương Quân vẫn không bỏ qua, Bổ Thiên Liên không phải là thứ tùy tiện gặp được, lần này thấy được hoàn toàn là cơ duyên tạo thành, bỏ qua lần này, ngày sau hắn có thể sẽ không còn gặp lại.

Hắn thầm thề, mặc kệ thế nào cũng phải tìm được Dương Khai, bầm thây vạn đoạn, cướp về Bổ Thiên Liên.

Ở sâu trong Tịch Hư Lĩnh, sắc mặt Dương Khai khó coi.

Tuy rằng hoàn toàn thoát được Diêu Xương Quân, nhưng Dương Khai phát hiện tình cảnh của mình cũng không tốt hơn, bởi vì chỗ quỷ quái này làm hắn lạc đường.

Hỏi Lưu Tiêm Vân, nàng tỏ vẻ không biết làm sao để ra ngoài, chỗ sâu như thế, nàng chỉ vào một lần, lần trước có thể ra ngoài hoàn toàn là may mắn.

Hoàn cảnh xung quanh đều như một khuôn đúc ra, Dương Khai choáng váng đi trong này nửa ngày, cũng không rõ là mình có đi đường vòng hay không, ngay cả thần thức của hắn cũng không thể vươn ra quá xa, trong này có lực lượng thần kỳ áp chế thần niệm của hắn.

Bất chợt, Dương Khai khựng lại, sắc mặt ngưng trọng quét nhìn xung quanh.

- Sư huynh, sao vậy? Lưu Tiêm Vân căng thẳng hỏi.

- Ngươi có cảm giác, mảnh đất này đang di động? Dương Khai hỏi.

Lưu Tiêm Vân liền toát mồ hôi lạnh, tuy rằng Dương Khai nói chuyện bình thường, nhưng hàm ý lại làm nàng rợn gáy.

- Có lẽ là ảo giác... Dương Khai lầm bầm.

Lưu Tiêm Vân nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: - Sư huynh, Tịch Hư Lĩnh vẫn luôn có lời đồn...

- Lời đồn gì?

- Có người nói Tịch Hư Lĩnh... là sống.

Lưu Tiêm Vân mặt trắng bệch.

- Sống? Dương Khai nhướng mày.

- Phải. Lưu Tiêm Vân gật đầu: - Địa hình Tịch Hư Lĩnh không lúc nào không thay đổi, cho nên chỗ này vẫn không có bản đồ gì, đôi khi có những nơi mà địa hình biến hóa cực nhanh, đôi khi lại rất chậm, làm cho không ai phát hiện, nhưng đa số mọi người đều cảm thấy, Tịch Hư Lĩnh là sống.

Dương Khai nhíu mày, có suy đoán, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nói: - Lời đồn này chưa hẳn chính xác, nhưng tuyệt đối có căn cứ.

- Là sao? Lưu Tiêm Vân không rõ nhìn Dương Khai.

Dương Khai nói: - Sư muội vẫn luôn hoạt động ở vòng ngoài Tịch Hư Lĩnh, có phải vẫn thường phát hiện đồ tốt?

- Đúng thế.

Lưu Tiêm Vân đáp: - Chẳng những là ta, có rất nhiều người Cao Thành cũng vậy.

Dương Khai gật đầu: - Nếu đã có rất nhiều người hoạt động ở vòng ngoài, theo lý thì hẳn là vòng ngoài không còn ngọn cỏ nào mới phải, dù có thứ gì tốt cũng đã sớm bị lấy đi, nhưng ngươi vẫn phát hiện ra thứ tốt...

- Đây cũng là chỗ ta vẫn luôn thấy kỳ quái. Lưu Tiêm Vân gật đầu, nàng vẫn mãi không hiểu vì sao, nàng đến Tịch Hư Lĩnh rất nhiều lần, ngoài mấy lần ngẫu nhiên không may không tìm được gì, những lúc khác luôn có thể tìm được thứ hữu dụng tu luyện.

Nhưng điều này rõ ràng không hợp lý.

- Ý của sư huynh là...

Dương Khai nói: - Tịch Hư Lĩnh đang vận động, cách một thời gian, vùng đất ở sâu bên trong sẽ di chuyển ra vòng ngoài, linh thảo linh dược ở sâu bên trong cũng tự nhiên xuất hiện ở vòng ngoài, bởi vậy ở vòng ngoài mới thường xuyên có thứ tốt.

- Làm sao ngươi biết? Lưu Tiêm Vân vô cùng kinh ngạc, nàng ở Tịch Hư Lĩnh đã nhiều năm, cũng không nghĩ tới chuyện này, Dương Khai mới đến mấy ngày đã nghĩ tới.

Dương Khai mỉm cười: - Đoán, có đúng hay không thì chưa chắc.

Nhưng suy đoán này có thể là thật, bởi vì điều này giải thích hoàn mỹ nguyên nhân tại sao vòng ngoài Tịch Hư Lĩnh sẽ thường xuyên xuất hiện đồ tốt. Mảnh đất này là sống, chuyển động với tốc độ người thường không nhận ra, làm cho đất ở sâu bên trong chảy ra vòng ngoài, tự nhiên mang theo thứ tốt ra ngoài.

Còn võ giả ở Tịch Hư Lĩnh, lại có cảm giác không rõ sự thật, không hề nhận ra Tịch Hư Lĩnh biến hóa.

Vù vù vù...

Đúng lúc này, xung quanh lại vang lên tiếng vỗ cánh, sau đó là vô số chim bay lên, giống bị thứ gì đó hù dọa. Không chỉ vậy, toàn bộ động vật bên dưới cũng chạy nhảy, tán loạn như ruồi không đầu.

Chỉ trong vòng 3 nhịp thở, toàn bộ Tịch Hư Lĩnh sôi trào.

- Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt Lưu Tiêm Vân biến đổi, kinh hô.

Dương Khai cũng tràn đầy khó hiểu, nhưng ngay sau đó hắn liền biến sắc, bởi vì hắn nhìn thấy những con chim bay lên cao đều bị cố định trên không, mặc kệ chúng vỗ cánh thế nào cũng không thể đi tới được.

Giống như có lực lượng vô hình, giam cầm chúng lại.

Trong những con chim đó, không thiếu yêu thú bậc mười một, thậm chí Dương Khai còn thấy một con yêu thú bậc mười hai ngang với Đế Tôn Cảnh.

Dương Khai đang nghi thần nghi quỷ, mặt đất dưới chân lại nhanh chóng chảy đi, làm Dương Khai không vững chân suýt ngã xuống đất, đồng thời có lực hút cực mạnh truyền ra từ sâu trong Tịch Hư Lĩnh, kéo theo người Dương Khai vào bên trong.

Sắc mặt Dương Khai đại biến, không kịp nói gì, trực tiếp vận chuyển nguyên lực bao bọc Lưu Tiêm Vân, liền muốn thi triển lực lượng không gian bỏ chạy.

Nhưng lực lượng không gian tràn ra, hắn vẫn ở nguyên chỗ.

Tập trung cảm thụ, Dương Khai kinh hô: - Pháp tắc vỡ nát!

Pháp tắc mảnh thiên địa này bị biến cố làm cho vỡ vụn, không thể nào vận dụng pháp tắc không gian rời khỏi đây. Mà chỉ trong chốc lát, mặt đất chảy đi đã nhanh hơn, Dương Khai không khỏi choáng đầu hoa mắt, Lưu Tiêm Vân càng không chịu nổi, chân không trụ vững, đành phải ôm eo Dương Khai.

Lực hút truyền ra ở sâu bên trong càng khủng bố, với tu vi như Dương Khai lại có chút không chống nổi, mặc kệ hắn vận chuyển lực lượng ổn định thân thể cỡ nào, đám chim thú cũng bị lực hút kéo đi, nháy mắt biến mất trong tầm nhìn, không ít chim thú thực lực thấp bị nổ thành sương máu.

Nhất thời, chim kêu thú rống vang vọng, Tịch Hư Lĩnh trở nên ồn ào.

Cách đó 3000 dặm, Diêu Xương Quân cũng hoảng sợ, liều mạng vận chuyển đế nguyên muốn thoát khỏi thiên địa trói buộc, nhưng mặc cho tu vi như hắn cũng không làm được, chỉ có thể miễn cưỡng đứng yên không bị kéo đi.

- Tịch Hư Đại Tuyền Qua!

Sắc mặt Diêu Xương Quân âm trầm muốn nhỏ nước, đế tâm vững như bàn đá cũng run sợ, kinh hoảng không yên.

Không giống Dương Khai mới đến cùng Lưu Tiêm Vân sống chưa lâu, Diêu Xương Quân nghiên cứu Tịch Hư Lĩnh vô cùng thấu đáo, hắn biết chỗ quỷ quái này bình thường không thấy nguy hiểm gì, nhưng lại tùy lúc tùy nơi bùng nổ lực thiên đạo mà cả Đế Tôn Cảnh cũng không chống đỡ nổi.

Vào khi đó, là lúc Tịch Hư Đại Tuyền Qua xuất hiện!

Tịch Hư Đại Tuyền Qua, tuyệt đối là thiên tai hủy diệt cùng tái tạo Tịch Hư Lĩnh.

Dương Khai suy đoán không sai, Tịch Hư Lĩnh luôn chuyển động biến đổi, địa hình di chuyển muôn nơi, cho nên võ giả vòng ngoài mới thường xuyên tìm được đồ tốt.

Nhưng chuyển động thay đổi này rất chậm, sẽ không mang tới nguy hiểm quá lớn cho võ giả đến lịch lãm, hơn nữa bởi vì võ giả ở trong Tịch Hư Lĩnh, bình thường không phát hiện được biến ảo chuyển động này, chờ khi phát hiện ra thì địa hình đã thay đổi xong.

Nhưng khi chuyển động biến ảo này đạt đến mức cực hạn, toàn bộ Tịch Hư Lĩnh sẽ xoay tròn điên cuồng như con quay, trong lúc xoay tròn, Tịch Hư Lĩnh sẽ lại tái tạo mới!

Đây, chính là Tịch Hư Đại Tuyền Qua!

Không ai biết vì sao Tịch Hư Lĩnh lại như thế, thiên địa tạo hóa kỳ diệu, Diêu Xương Quân nhiều lần ra vào Tịch Hư Lĩnh, cũng không thể nghiên cứu ra cái gì. Chỉ là chu kỳ xuất hiện Tịch Hư Đại Tuyền Qua rất dài, bình thường phải hơn mấy trăm ngàn năm mới xuất hiện một lần. Theo Diêu Xương Quân biết, Tịch Hư Đại Tuyền Qua xuất hiện gần nhất là 600 năm trước, lần đó lốc xoáy khổng lồ cắn nuốt vô số võ giả đi vào Tịch Hư Lĩnh, lần này đương nhiên sẽ không ngoại lệ.

Hơn nữa có chết không, lại làm hắn đụng trúng.

Trong lòng Diêu Xương Quân hận cả Dương Khai, cảm thấy nếu không phải tiểu tử này can thiệp, mình đã không mạo hiểm đi vào đây, gặp phải thiên tai không thể ngăn cản.

Nếu hắn còn ở vòng ngoài Tịch Hư Lĩnh, với tu vi hùng mạnh thì tuyệt đối có thể chạy thoát, nhưng bởi vì truy đuổi Dương Khai, hắn đã đi sâu vào trong! Lúc lốc xoáy khổng lồ xuất hiện, càng vào trong, lực hút càng khủng bố, càng khó ngăn cản, hiện tại hắn chỉ cách Tịch Hư Lĩnh không quá 2000 dặm, khoảng cách này làm hắn khó thoát kiếp nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.